Tần Hạo đứng ở góc
đường, vài lọn tóc bị ướt do mồ hôi nằm biếng nhác trên trán. Lúc phát tờ rơi,
anh có cười với người đối diện, nếu là con gái đẹp anh càng cười tươi, khóe
miệng khẽ nhếch lên, vì thế có mấy cô gái dạo bộ sau khi cầm tờ rơi thì quay
lại nhìn anh che miệng cười. Khi ấy, anh nhướng mày tỏ vẻ đắc ý với Trần Uyển,
mang theo vẻ thị uy như con nít.
Không ai nghĩ rằng
đằng sau khuôn mặt ấy là sự tàn nhẫn vô cùng.
Anh đã từng cắn vào
cô, lạnh lùng, sắc nhọn...
Vết dao trên vai trái
anh đã mất chưa? Nhát dao đó chém xuống, sao có thể xem như chưa từng có? Cứ
cho là anh quên nó rồi thì nó luôn không ngừng nhắc nhở anh. Câu trả lời tối đó
văng vẳng bên tai. Họ im lặng khá lâu, chỉ nghe hơi thở của nhau trong điện
thoại. “Sinh nhật vui vẻ.” Giây phút điện thoại cúp, có một cảm giác mơ hồ trỗi
dậy, giống như đang chìm sâu vào giấc ngủ bất ngờ bị gọi dậy, cảm xúc lẫn lộn,
mơ hồ, khó nắm bắt.
Hà Tâm Mi nói: “Trước
đây không thèm để ý đến anh ấy. Nhưng con người như anh ấy, trời nắng nóng thế
vẫn chịu giúp cậu phát tờ rơi, mời chúng ta ăn, đi đôi giày mấy nghìn tệ mà
ngồi ghế xếp, nền đất đầy dầu mỡ cũng chẳng quan tâm, tớ thấy anh ấy rất thật
lòng. Cậu nói xem, nếu hai người tác thành thì có phải chính là câu chuyện Cô
bé Lọ Lem giữa đời thực không?”.
Trần Uyển giật giật
khóe miệng, “Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá, bị ngộ độc rồi”. Cô chẳng có xe bí
ngô, không có giày thủy tinh, làm cô bé Lọ Lem nỗi gì chứ? Mà cho dù cô có là
cô bé Lọ Lem thì có gì đáng ngưỡng mộ? Điều gặp được chẳng qua chỉ là một người
mang vẻ bề ngoài giống hoàng tử mà thôi. “Chúng ta đừng nói về người đó nữa,
được không? Có một số chuyện không thể nói rõ được.”
Hà Tâm Mi nhìn cô dò
xét hồi lâu, sắc mặt dần tỏ ra thận trọng, sau đó mới cẩn thận hỏi: “Không vui
à? Nếu không vui thì tại sao lại bên nhau? Hai người sống chung đúng không?”.
Trần Uyển chỉ gật đầu
một cách nặng nề.
Hay xem tivi, đọc tiểu
thuyết, chuyện thế gian này càng làm cho trái tim người con gái thêm tiếc nuối.
Trong mối ràng buộc với người đàn ông, đến cuối cùng đa số phụ nữ không có nơi
nương tựa. Cô cũng chỉ là một trong số đó. Điều càng tiếc nuối hơn chính là
trái tim cô chưa tìm được người để phó thác thì tấm thân đã tan nát rồi.
“Xem ra sắp mưa lớn
rồi.” Người mà cô nương thân bước vội tới, nheo mày nhìn trời: “Em còn bao
nhiêu?”.
“Không còn mấy”, cô
huơ huơ tờ rơi trong tay, “Anh về trước đi, tôi còn ở lại, phát xong mới về.
Quên nói với anh, hôm nay là ngày cuối của tôi”.
Tần Hạo ngạc nhiên,
sau đó bật cười: “Cuối cùng cũng được giải thoát rồi à? Thêm mấy ngày nữa anh
sợ mình trụ không nổi, nếu thế anh sẽ chạy đến chỗ Diệp lão tứ ném cho anh ta
quả lựu đạn”, nói rồi véo mũi Trần Uyển, “Đồ hám tiền, nhìn em phơi nắng đen sì
rồi kìa”.
Đang ở trên đường mà!
Trần Uyển trừng mắt nhìn anh cảnh cáo. “Bọn Hà Tâm Mi vẫn làm tiếp, chỉ có mình
tôi nghỉ thôi. Nhà tôi bán rồi, chuẩn bị dọn đi, có nhiều đồ đạc phải thu dọn.”
Tần Hạo ngưng cười,
hỏi nghiêm túc: “Chuyển đi đâu? Đã tìm được phòng chưa?”.
“Ưm, chuyển tới khu
xưởng nhuộm.” Trần Uyển đưa nước cho anh, lắc lắc đầu nói: “Anh về trước đi,
tôi ở lại một chút nữa thôi”.
“Được rồi, có một câu
mà nói đi nói lại mấy lần.” Tần Hạo ngửa cổ tu hết nửa bình nước, vặn nắp lại,
rồi giật lấy mớ tờ rơi trên tay cô. “Phần còn lại này để anh.”
Tần Hạo đi đến bên
quầy báo đầu đường, cất tiếng chào ông chủ vẻ quen thuộc rồi ném đống tờ rơi
lên sạp báo, lại lấy năm mươi đồng đưa cho người đó. Anh quay đầu nhìn về phía
cô, vỗ vỗ tay thích thú nói: “Xong việc, chúng ta chính thức được nghỉ”.
Trần Uyển mím môi, lập
tức hiểu ra: “Chẳng trách lần nào anh cũng nhanh hơn tôi! Đây gọi là đầu cơ
trục lợi”.
“Cái gì mà đầu cơ trục
lợi? Ông ta bán báo buổi chiều tiện thể kẹp chung một tờ vào, chẳng phải là bán
quảng cáo sao? Anh còn đưa ông ta năm mươi đồng nữa.”
“Tôi... tôi một ngày
cũng chỉ kiếm được năm mươi đồng!” Trần Uyển dừng bước, con người này không có
não hay là tiền nhiều quá không biết tiêu sao cho hết?
“Nếu em muốn năm trăm
nghìn anh cũng đưa, cần không?”
Trần Uyển chẳng nói
nên lời.
“Thôi được, mình đừng
cãi nhau vì chuyện này, nghĩ xem nên đi đâu ăn chúc mừng cái đã. Hôm nay không
dẫn theo hai người bạn của em nữa, có họ mình chẳng biết nói chuyện gì.” Mỗi
lần anh xuất hiện thì lại phải chịu trách nhiệm cho bữa tối. Chẳng phải anh
tiếc tiền, mà là hai người kia lắm lời quá. “Trước tiên cùng anh về nhà lấy xe
đã, lát nữa trời sẽ đổ mưa, trận mưa này không nhỏ đâu”, vừa nói vừa nhìn trời
rồi kéo tay cô đi.
“Tay tôi toàn mồ hôi.”
“Vậy thì sao, anh cũng
thế. Em ngại gì? Em nhìn xem, trên đường ai mà chẳng nắm tay nhau?”
Đi đến gần Kim Thịnh
thì cơn mưa đã bắt đầu trút xuống. Tần Hạo kéo tay Trần Uyển chạy nhanh vài
bước, đến dưới lầu Kim Thịnh, cả hai đã ướt hết nửa người. Anh đưa tay lau
những giọt nước trên mặt cô, ngón tay vuốt ve hai má cô không muốn rời, bằng
giọng nhỏ nhẹ, anh dỗ dành: “Mình lên lầu thay quần áo nhé?”.
Một cơn gió lạnh cuốn
theo mưa thổi tới, Trần Uyển lùi hai bước vào bên trong. Ngước đầu nhìn ánh mắt
với ý cười khó hiểu của anh, cô bất giác khẽ hừm một tiếng, còn chưa mở miệng
nói thì đã bị anh kéo vào đại sảnh của Kim Thịnh.
“Mưa to thế, hay là
chúng ta không ra ngoài nữa, ở nhà nấu cơm thôi?” Trên bức tường thang máy phản
chiếu bóng của họ, có thể lờ mờ nhìn thấy má cô ửng hồng. Bỗng anh không kiềm
chế được cảm xúc, cúi đầu hôn lên vành tai cô, “Muốn ăn đồ em nấu, rất lâu
rồi”.
“Có camera theo dõi
đấy”, Trần Uyển nghiêng nghiêng đầu, lại giận dữ liếc anh một cái, “Thật là chỉ
ăn cơm thôi không?”.
“Ừm, có thể làm cái
khác nữa thì càng tốt.” Lúc cửa thang máy vừa mở, anh khẽ cười, đi ra trước để
tránh cú đánh phía sau. “Còn chưa ra à? Đợi anh bế ra đúng không?” Anh lấy chân
chặn cửa thang máy lại, kéo cô ra.
Bước vào phòng, không
kìm nén nổi, anh giữ chặt gáy cô rồi cúi xuống đặt vào môi cô nụ hôn. Hơi thở
dồn dập, cơn dục vọng kiềm chế mấy ngày nay đang sôi sục, giống như trở lại sự
điên cuồng thời niên thiếu khi lần đầu tiên làm chuyện ấy.
Trong ánh sáng mờ mịt,
cánh tay anh lướt dọc giữa hai đùi cô mò mẫm, khám phá vào bên trong váy. Trần
Uyển lên tiếng chống đối nhưng lại hóa thành âm thanh rên rỉ trong miệng anh,
nụ hôn của anh càng sâu, thâm nhập vào tận bên trong khoang miệng, quấn lấy
lưỡi của cô. Cô không ngừng đánh vào vai anh nhưng nắm đấm cũng dần trở nên yếu
đuối.
Đúng lúc cô thấy mình
sắp ngạt thở thì được buông ra, dựa vào vai anh hổn hển.
“Ngốc thật, ngay cả
cách lấy hơi cũng không biết”, Tần Hạo cười, “Làm lại, anh dạy em”.
Trần Uyển tức giận
nghiêng đầu né tránh. “Đừng làm bậy, tôi muốn đi tắm.”
Anh bịn rịn rút bàn
tay đang đặt ở giữa hai đùi cô ra, cúi đầu thì thầm vào tai cô: “Tắm chung được
không?”.
“Đi chết đi!”, cô đẩy
anh, rồi dừng lại ở cửa phòng, ngạc nhiên không nói.
Tần Hạo dựa vào cửa,
gác cằm lên vai cô, đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, hỏi: “Thích không? Chỉ
đổi đồ dùng trong nhà, rèm cửa, màu sắc trước đây chán lắm, anh tranh thủ đổi
trong mấy ngày em không đến. Màu tím này nhìn thuần khiết, chuyên gia trang trí
nói là màu này được rất nhiều người ưa chuộng”.
Không chỉ như những
điều anh nói, mà dường như cả căn phòng đều thay đổi. Trần Uyển mím môi, nhìn
chằm chằm vào góc tấm thảm, bỗng vội quay đi, không dám tiếp tục nhìn.
“Không thích à?”, anh
ngập ngừng hỏi. “Kim Thịnh chẳng có ai bán phòng, nếu không thì đổi căn khác.
Hay là chuyển đi nơi khác?”
“Anh không cần phải
thế.” Cô thấy vô cùng khó thở, hít một hơi thật sâu, nói: “Bề ngoài có cố che
đậy thế nào cũng chẳng ích gì. Sự thật vẫn là sự thật, anh hiểu không?”.
Vẻ chờ đợi và khẩn
thiết trên gương mặt anh bỗng tan biến, đanh mặt khẽ nói: “Anh hiểu, anh
chỉ...”.
“Tôi đi tắm, không nói
nữa.” Cô cúi đầu bước vào phòng tắm, cánh cửa đóng lại phát ra một âm thanh
trầm đục, anh bực bội đấm lên cửa.
Anh như nén nhịn cơn
giận dữ, không ngừng chòng ghẹo cô, vô cùng mê hoặc. Trần Uyển quấn chăn quanh
người chống cự với anh, cũng là chống lại chính cơ thể mình. Nhưng đôi tay của
anh và những nụ hôn nóng bỏng liên tiếp đặt lên cơ thể, mỗi một nụ hôn lại
khiến cô như bùng cháy. Cô cắn vào một góc gối, bắt đầu có phần chịu không nổi.
“Mèo con, em thả lỏng chút đi. Căng thẳng quá sẽ không thấy thú vị đâu.”
Thú vị. Lời anh nói
khác nào là “phản kháng chi bằng hãy hưởng thụ”? “Nếu anh bị một thằng đàn ông
cưỡng hiếp, anh có thể hưởng thụ cảm giác thú vị không?” Không nói còn tốt hơn,
nói ra làm Trần Uyển vừa xấu hổ vừa căm hận, cố dùng chân giãy giụa, suýt nữa
là đá vào mặt anh.
Tần Hạo vừa may tránh
kịp, bàn tay giữ chặt cổ chân cô, nhìn cô cười. “Em ở chung với đám Hà Tâm Mi
nên học thói hư rồi.” Nói rồi anh hôn lên mắt cá chân của cô, liếc nhìn rồi
hỏi: “Thật là không có cảm giác?”. Lưỡi anh men theo bắp chân cô đi lên, lại
khẽ hỏi: “Thật là không có cảm giác?”.
Trần Uyển nhắm mắt
lại, những nơi đầu lưỡi anh chạm vào lập tức vừa tê dại vừa ngứa ngáy khó chịu.
Ngay cả máu dường như cũng bị đốt cháy, khiến cơ thể cô nóng bừng. “Đừng hôn
nữa”, giọng nói của cô như van nài, chính cô cũng cảm thấy xấu hổ. Cô che mặt,
chỉ nghe thấy hơi thở của mình gấp gáp, sau đó nghe thấy anh nói: “Bây giờ van
xin đã muộn rồi”.
“Anh ức hiếp tôi”. Lời
nói thốt ra trở thành những tiếng nghẹn ngào, “Anh ức hiếp tôi”.
“Mèo con, anh chỉ muốn
để em hạnh phúc.” Anh chồm lên hôn vào những giọt nước mắt trên má cô, ngón tay
không ngừng ve vuốt, cô không kìm nổi, bàn tay túm chặt lấy vai anh, khẽ run
lên.
Tim anh đập mạnh, vang
vọng bên tai. Gò má cô ửng hồng, đôi mắt nhắm lại, dòng lệ tuôn rơi, lưỡi anh
vẫn cuốn chặt lưỡi cô, cố gắng kiềm chế cảm xúc, biết cô chưa trải qua nhiều,
chưa thể hoàn toàn tiếp nhận sự quyết liệt của anh.
Cô cắn chặt môi dưới,
trán đẫm mồ hôi, một tay vô thức đặt lên vai anh, một tay nắm chặt góc chiếc
gối. Anh vẫn nhịp nhàng, lòng bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve, dưới tay anh là
tấm thân nõn nà, anh không kiềm chế nổi, động tác càng mãnh liệt hơn.
Ngọn lửa trong đáy mắt
anh như bùng cháy, cô nhắm chặt mắt không dám nhìn. Nhưng theo sự nhịp nhàng và
mạnh mẽ của anh, cảm giác tê dại, bủn rủn ấy càng trở nên rõ ràng, như thể từng
đợt sóng trào dâng xô bờ.
Khi tiếng khóc đầu
tiên bật ra, cô biết mình đã bị chinh phục, âm thanh cuối cùng phát ra như
tiếng van xin. Cô ngơ ngẩn nhìn anh, còn anh thở hổn hển, ánh mắt bị cơn dục
vọng làm cho sâu thẳm. “Nhẹ chút”, cô rên rỉ, “Nhẹ chút”.
Anh càng thêm mãnh
liệt, nhịp nhàng một cách tàn nhẫn. Như dây cung bị đứt đột ngột, trong đầu cô
là khoảng không mờ mịt, hai tay vít chặt cổ anh. “Tần Hạo, tôi hận anh, hận
anh”, cô khóc thất thanh, vùi đầu vào cổ anh, run rẩy nói.