Trẫm Không Dám Nữa

Chương 1: C1: Mở đầu



“Nương nương, xin người lên đường đi. Đừng khiến chúng hạ nhân khó xử.”

Cảnh Ngô cung, Ngụy Phúc Hải mặc một thân y phục tổng quản thái giám màu tím đậm, cung kính nói với Khương quý phi trên ghế chủ vị.

Khương quý phi tuổi trẻ xinh đẹp, mặc một thân cung trang màu xanh ngọc hoa lệ, tóc mây cài châu thoa, mặt như phù dung, vẫn quý khí sáng ngời, đẹp lộng lẫy không gì sánh bằng.

Ai mà không biết rằng Thần Quốc hậu cung này là thiên hạ của Khương Quý Phi, bảo bối của Hoàng Thượng, chuyên sủng ba năm, hậu cung phi tần đều là không đáng nhắc tới.

Ngụy Phúc Hải hầu hạ bên cạnh hoàng thượng đã hơn 10 năm, nhìn Hoàng Thượng sủng ái Khương Quý Phi lên tận trời, dáng vẻ đế vương thâm tình, làm hắn thổn thức không thôi.

Khương Quý Phi cũng là nữ tử có thủ đoạn, lúc tiến cung chỉ vừa 16 tuổi, nhưng chỉ trong 3 năm ngắn ngủi đã từ một tú nữ nho nhỏ leo đến vị trí Quý Phi. Hoàng Thượng đến nay vẫn chưa lập Hậu, vì vậy Khương Quý Phi chấp chưởng phượng ấn, ngoại trừ cái danh Hoàng Hậu, cái gì cũng đều có. Hắn cũng từng nghĩ tới, Hoàng Thượng sủng ái Khương Quý Phi như vậy, bảo tọa Hoàng Hậu, tất nhiên là thuộc về nàng, chẳng qua là vấn đề thời gian.

Không ngờ là...

Khương Quý Phi đã từng sủng quan vô hạn, bá chủ lục cung, sau khi Khương Tả Tướng mưu phản bị diệt môn, nàng cũng không tránh khỏi một ly rượu độc.

Đế vương quả thật là vô tình, cho dù đã từng vạn thiên sủng ái, cũng không thắng nổi thân phận mưu phản tử tội.

“Ngụy Phúc Hải, bổn cung không ngờ rằng, người cuối cùng nhìn thấy trước khi chết lại là ngươi.” Khương Quý Phi thần sắc thanh lãnh, không hề có cảm giác sợ hãi cái chết, môi đỏ khẽ nhếch, muôn vạn phong tình.

Ngụy Phúc Hải thở dài một tiếng, khuôn mặt già nua hơi hơi cứng lại. Khương Quý Phi thủ đoạn cho dù độc ác, nhưng đối xử với bọn hạ nhân như họ quả thật là không tệ.

“Nương nương, nô tài……”

“Ngươi không cần nói gì cả” Khương Quý Phi giương mắt nhìn hắn, mắt phượng hơi nheo lại, chậm rãi đứng dậy, từ chủ vị bước xuống, tới trước mặt Ngụy Phúc Hải, đôi mắt sáng mỉm cười, “Chỉ là bổn cung mắt bị mù mà thôi.”

Lời này vừa nghe xong, Ngụy Phúc Hải sống lưng chợt lạnh, hiện giờ tuy là ban chết, nhưng uy phong của Khương Quý Phi vẫn còn đó, nghe vào tai vẫn làm người ta hoảng sợ.

Ngón tay đeo ngọc ban chỉ xanh biếc không nhanh không chậm cầm lấy ly rượu trên khay, một tiếng cười khẽ tràn ra từ đôi môi thơm ngát “ha..”

Ba năm, nàng nỗ lực ba năm, chỉ vì có thể sánh vai cùng hắn. Trước đó vài ngày, lời ngon tiếng ngọt hãy còn ở bên tai, bây giờ lại là một ly rượu độc, một câu ban chết.


Thôi, là nàng ngốc...

Đế vương vốn chính là đoạn tình tuyệt ái, quan trọng nhất, chính là hoàng quyền.

Hiện tại, Khương gia tổn hại đến ngôi vị hoàng đế của hắn, đương nhiên nàng chỉ có một con đường chết.

“ Rượu này uống vào bụng có đau không?” Khương Nhiêu hỏi bâng quơ, ánh mắt dừng trên chén rượu.

“Hoàng Thượng nói, nương nương sợ đau, nên rượu phải cực kỳ ôn hòa, sẽ chậm rãi mất đi ý thức, sau đó……” nửa câu sau, không cần nói cũng hiểu.

Khương Nhiêu lại cười, cánh môi lặng yên nở rộ dường như ly rượu trong tay không phải là rượu độc đoạt mệnh mà là tín vật người yêu thương gửi tặng, ngữ khí ôn hòa nàng nói: “Hắn cũng thật có lòng, vẫn còn nhớ rõ, ta sợ đau.”

Khương Nhiêu mỉm cười, đưa chén rượu lạnh băng lên cánh môi, không chút do dự uống vào, giống như thưởng thức rượu ngon tinh khiết ngày thường.

“Nương nương!” Ngụy Phúc Hải gọi một tiếng, ngữ khí khẽ run. Khương Quý Phi quả nhiên là Khương Quý Phi, vô cùng quyết tuyệt, không hề cầu xin Hoàng Thượng nửa lời, nhớ ân tình cũ, chỉ cần Khương Quý Phi chịu mở miệng, nói không chừng……

Nhưng mọi thứ đều đã chậm rồi...

Chén rượu rơi xuống đất, âm thanh đặc biệt chói tai, Khương Nhiêu cảm thấy cả người khó chịu, bụng nóng rực thiêu đốt, nhưng đúng là không có cảm giác quặn đau.

Đích xác là độc tính ôn hòa.

Lúc ban chết, hắn còn nhớ nàng sợ đau, chắc là vẫn còn vài phần nghĩ đến ba năm ân tình đó...

Khương Nhiêu mỉm cười, thái độ an tường.

Nhưng chỉ một lát sau, thân mình liền mềm nhũng, rồi sau đó chậm rãi mất đi tri giác, ngã về phía sau…

“Bang...” rõ ràng là ngã sóng soài trên mặt đất, sau đầu cũng không hề đau đớn gì. Cung trang tinh xảo, đẹp đẽ quý giá xòe ra như những cánh hoa nở rộ, tầng tầng lớp, chập chờn như mộng.

“A Diễn, thiếp đau quá.”


“Về sau, trẫm sẽ không để nàng chịu đau đớn nữa. Nhiêu Nhi, hậu cung ba nghìn giai lệ, trong lòng trẫm chỉ có một mình nàng, sau khi vị trí của trẫm củng cố, trẫm lập tức phong nàng làm hậu, chung hưởng giang sơn.”

Nàng không cần Hoàng Hậu gì cả. Ba năm nay, nàng vì hắn mà trả giá bao nhiêu, hiện giờ đế vị củng cố, gian thần đã trừ, cái nàng muốn tuyệt không phải Hoàng Hậu chi vị, càng không phải chung hưởng giang sơn.

Hắn đã làm được, tuy rằng không phải Hoàng Hậu chi vị, nhưng thân phận của nàng cùng hoàng hậu cũng không có khác biệt gì.

Hắn cũng đã làm được, không để nàng chịu đau đớn thêm nữa.. kể cả khi chết đi...

Lẳng lặng nhìn trần điện Cảnh Ngô Cung trên đầu, khung cảnh rực rỡ trong mắt nàng đã trở thành ảm đạm thất sắc. Dưới lớp cung trang to rộng, đôi tay lạnh băng, nắm chặt thành quyền.

Trong đầu nàng hiện lên cái ngày tuyển tú ba năm trước đây.

Hồng nhạn bay cao...

Hắn ngồi yên tĩnh trên kim loan bảo tọa, biểu tình ôn hòa, không có nửa phần đế vương nghiêm khắc.

Hắn từng bước một hướng tới chỗ nàng, duỗi tay nâng cằm nàng lên, động tác lại có vài phần cảm giác trêu chọc. Xúc cảm lành lạnh trên da thịt, lại làm nàng cảm thấy nóng rực thiêu đốt, hô hấp cũng hỗn loạn lên.

“ Ngẩng đầu, nhìn trẫm.”

Nàng là Khương gia đích trưởng nữ, từ nhỏ được hưởng muôn vàn sủng ái, sợ gì chứ?

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, mắt không hề chớp.

Thằng nhãi này lớn lên so với huynh trưởng nhà nàng còn tuấn mỹ hơn ba phần, Khương Nhiêu cảm thấy lỗ tai hơi nóng. Người trước mặt đôi mắt trong trẻo, nhẹ nhàng cười như ánh mặt trời mùa đông ấm áp thấm vào lòng người.

“Nàng tên là gì?”

“Khương…… Khương Nhiêu.”


Hoàng đế tuổi trẻ anh tuấn nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười.

Nàng nhìn mà ngây người. Khi đó nàng nghĩ, trên đời này sao lại có người cười đẹp đến như vậy, nếu có thể mãi mãi giữ lại nụ cười này, thì thật tốt biết bao nhiêu.

Nhưng khi đó nàng vốn không biết rằng hắn cười với nàng chỉ vì đơn giản nàng chính là Khương gia đích trưởng nữ, không còn gì khác nữa.

Khương Nhiêu tự giễu: Bán mạng ba năm, một lòng si mê làm bao nhiêu việc, cuối cùng cũng chỉ đổi một ly rượu độc.

Đường đường phụ nữ thời đại xuyên không, lăn lộn đến mức độ như nàng thật là mất mặt.

***

Thừa Càn Cung.

Hoàng đế Thần Quốc tuổi trẻ ngồi trên ngự án phê duyệt tấu chương, sổ con màu minh hoàng bày ra ngay ngắn chỉnh tề, bàn tay to với các ngón cân xứng, từng khớp rõ ràng chấp bút, chữ viết cứng cáp có lực, mười phần khí khái.

“Hoàng Thượng...” Ngụy Phúc Hải vào trong điện, cung kính hành lễ với đế vương.

Thừa Duyên Đế chỉ nhàn nhạt lên tiếng, cũng không ngừng động tác trên tay, môi mỏng khẽ mở, tùy tiện hỏi một câu, “Đã làm xong rồi?”

“Dạ, nương nương nàng…… Đã ra đi rồi...”

Nghe xong, tay cầm bút của Thừa Duyên Đế dừng lại một chút, “Vậy là tốt rồi.”

Sau một lúc lâu mới hỏi tiếp: “…Có thống khổ không?”

“Rượu kia độc tính ôn hòa, nương nương lúc đi vẫn mỉm cười, chỉ là …” Ngụy Phúc Hải giương mắt nhìn thần sắc Thừa Duyên Đế, lại nhanh chóng cúi đầu, trong lòng âm thầm cân nhắc một phen, không biết có nên nói hay không.

“Nhưng mà cái gì?” Thừa Duyên Đế đem cây bút trong tay gác qua một bên, ngẩng đầu hỏi. Rõ ràng chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng xuất hiện trên khuôn mặt ôn hòa tuấn mỹ này, lại có một loại cảm giác áp bức không nói nên lời.

Đế vương phong phạm, không giận tự uy.

“Nương nương nàng……” Ngụy Phúc Hải không dám ngẩng đầu, thân mình có chút run rẩy, “Nương nương bảo nô tài hỏi Hoàng Thượng, có còn nhớ một năm trước khi nương nương thay người chắn kiếm người đã nói gì không?”

Thừa Duyên Đế mày kiếm hơi chau, chìm trong hồi ức. Sau một lúc lâu, ánh mắt thanh minh, nhưng trong một khắc đó lại lâm vào khủng hoảng. Đôi môi trắng bệch không còn một chút huyết sắc, thanh âm khẽ run, “Nàng…… Ngươi nói nương nương có……” lời này cuối cùng cũng không cần nói ra, mọi người đều biết.


Ngụy Phúc Hải thật cẩn thận, không dám phát ra một chút tiếng động nào.

Cung điện to lớn chìm vào tĩnh lặng.

“Thôi...” Thừa Duyên Đế khôi phục thần sắc, bên trong tay áo long bào minh hoàng, bàn tay trái bởi vì quá dùng sức mà nổi đầy gân xanh “… Thôi.”

Tiếng thở dài bất đắc dĩ mang theo cảm giác lưu luyến triền miên khó có thể miêu tả thành lời, dường như tiếng nỉ non ngày thường nử tử tươi đẹp kia vẫn thầm thì bên tai hắn.

Hắn đương nhiên là nhớ rõ.

Lần đó bị ám sát, nàng không màng tất cả chạy tới chỗ hắn, tay áo phần phật tung bay, gương mặt tái nhợt mang theo lo lắng, hoảng hốt và sợ hãi. Chỉ là động tác của nàng thì không có nhiều suy nghĩ như vậy, như hình ảnh một con chim sơn ca vui vẻ, nũng nịu nhào vào lòng ngực hắn... rõ ràng là thay hắn chắn kiếm, rõ ràng là chịu chết...

Thật khờ dại.

“Nàng phải sống sót. Đợi khi nàng hạ sinh con trai, trẫm sẽ lập tức phong nó làm Thái Tử.”

“A Diễn, thiếp đau quá.” Nàng kêu đau. Rõ ràng biểu hiện dũng cảm như thế, bây giờ lại sợ đau.

Hắn sủng ái nàng, nhưng vẫn không để nàng có cơ hội mang hoàng tử. Từ lần đầu tiên sủng hạnh nàng, đã chuẩn bị canh tránh tử cho nàng. Nàng là Khương gia nữ nhi, hắn sao có thể để nàng mang long thai được.

Thừa Duyên Đế lại cầm bút một lần nữa phê duyệt tấu chương.

Những cái hắn muốn, đều đã có được. Vứt bỏ nàng và đứa bé có thể có cũng có thể không kia sau này vẫn còn có những nữ nhân khác...

Xinh đẹp hơn, biết chăm sóc hơn, thông tuệ hơn so với nàng...

Đều sẽ có.

Tay cầm bút lại run lên, vết mực đậm đà nhỏ xuống, thấm ướt lên tấu chương, không ngừng lan tràn, như một đóa hắc mai quyến rũ.

Chỉ là sẽ không còn có người nào yêu hắn nhiều hơn so với nàng...

Nữ nhân ngu ngốc đó.

Là hắn tự tay ban chết.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.