Trẫm Không Dám Nữa

Chương 37: C37: Chương 37



Đối mặt với sự đòi hỏi của Quốc Sư đại nhân, Cẩm Họa mặt nóng bừng hết mức, xê dịch thân thể, ấp úng nói: “Chàng… Trẫm, trẫm muốn ngủ.”

Ý chính là nói: Quốc sư à, ngươi mau đi đi thôi, không nên động d.ục như thế nữa.

Nhưng trên thực tế, người nào đó cũng có da mặt dày nhất định… Quả thật giống y như thuốc cao da chó dính sát lên cơ thể.

Quốc Sư đại nhân thuốc cao da chó dán sát lại, thuận thế hôn hôn lên má nàng, phả ra nhiệt khí ấm áp, thanh âm êm ái: “Còn sớm...”

Hu hu hu... vô lại! Cẩm Họa lắc lắc mặt, âm thầm mắng, thật là khóc không ra nước mắt a.

Quốc Sư đại nhân xoay người trong lòng ngực lại, để nàng đối diện với mình. Vốn là ngồi trong lòng hắn, Cẩm Họa hiện giờ đã biến thành hai chân tách ra, ngồi trên đùi kẹp lấy hắn.

Tư thế này làm Cẩm Họa bối rối không thôi, nhưng nàng lại không dám cử động. Cái vật nóng rực, cứng rắn kia vẫn luôn cộm vào người nàng... tuy cách mấy lớp quần áo, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự hung mãnh của nó.

Bộ dáng thẹn thùng này của nàng làm Quốc Sư đại nhân tâm tình vui sướng, chỉ muốn ức hiếp nàng thêm một chút... ai bảo con mèo nhỏ nàng lại quên sạch sẽ đêm động phòng của bọn họ.

Cẩm Họa đáng thương vô cùng nhìn nam tử trước mắt, dùng một loại ánh mắt cầu xin buông tha nhưng đối phương lại giả vờ như căn bản là không phát hiện.

Quốc Sư đại nhân thân thiết hôn hôn lên môi nàng, tùy tiện nói: “Hôm nay nàng gặp Sở Nhất à.”

Cẩm Họa trái tim “thình thịch” nhảy lên, vô cùng cẩn thận đánh giá vẻ mặt hắn, nhưng mà thằng nhãi này mang lên Bạch Ngọc Diện cụ che nửa gương mặt, nàng căn bản là thấy không nhìn rõ thần sắc hắn lúc này, nhưng mà nghe giọng điệu này thì chắc chắn là không vui rồi.

“… Chỉ là trong lúc đuổi theo mèo con nên gặp được mà thôi.” Cẩm Họa yếu ớt trả lời, hoàn toàn là bộ dạng sợ bị mắng.

Nàng biết hắn không thích nàng tiếp xúc với Sở Nhất.

Quốc Sư đại nhân nhìn nàng thoáng rũ mắt, duỗi tay xoa đầu nàng, ngón tay thon dài xuyên vào mái tóc vuốt ve, động tác quen thuộc lại hưởng thụ.

Hơi thở nóng ẩm phun lên má nàng, Cẩm Họa cảm thấy ngưa ngứa, đầu nhỏ co rụt.

Quốc Sư đại nhân đặt môi giữa trán nàng, “Biết ta không thích, thì không nên nói chuyện với hắn, có biết không?”

Rõ ràng là ngữ khí cực kỳ đạm nhiên, nhưng Cẩm Họa lại cảm thấy có chút khiếp sợ, nàng không nói gì, chỉ thuận thế ngã vào lòng hắn, “Biết rồi.”


Thật ngoan ngoãn.

Quốc Sư đại nhân câu môi cười, “Giúp ta lấy cái này ra đi.”

Cẩm Họa hơi sửng sờ, sau đó mới định thần lại. Nàng duỗi tay gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống… Gương mặt này, quả thật mê hoặc người khác.

Bàn tay hắn bao lấy tay nàng, ngậm ngón tay nàng vào miệng, nhướng mày hỏi: “Đẹp không?”

Đầu ngón tay truyền đến cảm giác tê dại khiến nàng có chút thất thần, Cẩm Họa muốn rút tay ngoài, lại bị ngậm càng chặt, chỉ ngơ ngác gật gật đầu, “Đẹp…… Đẹp lắm.”

“Thích không?” Hắn kéo tay nàng đặt lên mặt mình, ngữ khí dịu dàng triền miên đến mức không nói nên lời.

Cẩm Họa nhìn hai tròng mắt đen như mực của hắn, không nói.

Quốc Sư đại nhân thở dài một hơi, đặt đầu lên vai nàng, lẩm bẩm nói: “… Ta biết nàng thích.”

Không biết tại sao, trong lòng Cẩm Họa đột nhiên thấy chua xót, nàng nhịn không được ôm lấy hắn, nàng thích hương vị trên người hắn, nhàn nhạt mùi hương trà, hết sức dễ ngửi.

Qua một hồi lâu, Quốc Sư đại nhân cúi đầu nhìn Cẩm Họa ngủ say trong lòng ngực, môi mỏng khẽ nhếch, mỉm cười nhẹ nhàng, hắn duỗi tay vén tóc trên trán nàng, cúi người hôn một cái.

Ngủ đi, mèo con của ta.

***

Từ sau khi Sở Hằng Viễn thành hôn, Sơ Vân cũng không hề thương tâm khổ sở giống như trong tưởng tượng của Cẩm Họa, ngược lại, bình tĩnh ôn hòa hơn rất nhiều, không hoang dã như trước kia nữa.

Nhưng thân là nữ tử, không thể nào suốt kiếp không lấy chồng, Sơ Vân đã mười bảy, một lứa tuổi tốt đẹp như vậy cần phải tìm được một nam tử tốt để yêu thương. Cẩm Họa không chỉ một lần đề cập đến việc này, nhưng đều bị nàng ấy cự tuyệt, không ngờ rằng lần này nàng ấy là đồng ý.

Xem ra nàng ấy đã thông suốt, buông bỏ được rồi.

Sở Hằng Viễn tuy là một nam tử tài mạo song toàn, nhưng hắn không thể toàn tâm toàn ý đối với một mình Sơ Vân, bây giờ có thể buông bỏ được cũng có thể nói là chuyện tốt. Cẩm Họa đột nhiên nhớ tới Dung Xu, liền không khỏi lẩm bẩm một câu: Không biết thằng nhãi đó đối với mình có thật lòng không?.


Thật ra nàng cũng không có gì phải sợ hãi, cho dù là hắn có thật lòng hay không thì nàng cũng không thể gả chồng một cách bình thường được. Lúc trước khi Dung Xu đẩy nàng lên ngôi vị hoàng đế thì nàng đã không thể có một cuộc sống bình thường như những nữ tử khác nữa rồi...Dù rằng không có chuyện này đi nữa thì thân là công chúa, nàng cũng chưa chắc có thể gả được cho người mình thương.

Nếu Dung Xu có thể luôn chiều chuộng nàng như vậy thì cũng không tệ.

Chỉ cần đừng thường xuyên ức hiếp nàng là được.

Thằng nhãi kia bây giờ đã vô cùng quang minh chính đại, dọn vào tẩm cung của nàng. Chúng đại thần lại một lần nữa liên danh thượng tấu, nhất định phải vì công lao vất vả to lớn của Quốc sư đại nhân mà lấy được một danh phận cho hắn.

Trong lòng nàng cũng bối rối, ai cũng nói mình và hắn là lưỡng tình tương duyệt, nhưng bản thân nàng cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ hắn luôn thích ức hiếp mình. Nhưng dù sao nàng cũng không ngốc, cảm giác lúc ở bên cạnh hắn vẫn không thay đổi, chỉ là không nhớ được gì cả, thật khó chịu.

Cẩm Họa nhìn bức họa cuộn tròn trong tay, ở Định An Thành này, số lượng thanh niên tài tuấn không ít, nhưng nhìn tới nhìn lui vẫn kém hơn so với tên Sở Hằng Viễn kia. Cẩm Họa bất đắc dĩ buông bức họa xuống, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài..

“Bệ hạ, ăn chút gì đi.” Minh Xảo thấy bệ hạ nhà mình vẻ mặt mỏi mệt, săn sóc nói.

Cẩm Họa làm gì còn có lòng dạ ăn uống nữa, Sơ Vân đã đem chuyện chung thân đại sự của mình giao cho nàng, nàng đương nhiên là phải trấn giữ cửa ải này cho tốt, nhưng mà trong đám nam tử này, nàng lại không hiểu biết bản tính của bọn họ như thế nào, cho nên thật sự rất phiền não.

Cẩm Họa vẻ mặt buồn rầu ra khỏi Càn Cùng điện.

Bên ngoài tịch mai nở rộ, điểm điểm đỏ thắm trên cành, trong màn tuyết trắng xóa giống như một mỹ nhân quyến rũ. Cẩm Họa nhất thời hứng khởi, tùy tiện hái một cành tịch mai, liền nghe được bên tai có tiếng bước chân, cùng với một câu “Vi thần tham kiến bệ hạ”.

Bàn tay trắng mịn cầm cành hoa mai, Cẩm Họa nhìn nam tử đang cung kính hành lễ trước mặt nói “Đứng lên đi.”

Người tới chính là Tiết Hạo Nhiên.

Cẩm Họa ngẫm nghĩ, có lẽ là vừa được Quốc sư kia triệu kiến. Nàng tinh tế đánh giá nam tử này, hỏi: “Tiết ái khanh, ngươi cũng không còn nhỏ nữa, có muốn trẫm ban hôn cho ngươi không? ”

Tiết Hạo Nhiên thân hình run lên, giương mắt nhìn bệ hạ trước mặt

Giữa trời đông giá rét, thiếu nữ xinh đẹp như hoa được áo lông chồn bao bọc. Khuôn mặt nhỏ trắng hồng xinh đẹp, thanh thoát, hai mắt như mỉm cười lẳng lặng nhìn mình.


Dù nhìn thế nào cũng không giống như một nữ hoàng được nuông chiều trở nên thô bạo như lời cha nói. Nhưng mà ông ấy còn nói thêm từ sau khi bệ hạ quấn lấy Quốc sư đại nhân thì khí sắc của Quốc sư kém hơn trước rất nhiều, nghe nói là bị ép buộc làm...

Quốc Sư đại nhân là người trong lòng hắn ngưỡng mộ kính nể nhất, không chỉ có khí chất ôn hòa, nói năng phong nhã, đối nhân xử thế càng khiêm tốn hữu lễ, khiến hắn noi theo còn không kịp. Bây giờ lại toàn tâm toàn ý phò tá bệ hạ, giúp Đại Chiêu Quốc càng lúc càng hưng thịnh, có thể nói là càng làm thì công lao càng lớn.

“Nhọc lòng bệ hạ lo lắng, vi thần còn chưa nghĩ tới việc này.” Cha mẹ hắn cũng đã không ít lần nói đến chuyện chung thân đại sự của hắn, nhưng bởi vì chưa có người trong lòng, cho nên cứ luôn chần chừ. Nữ tử mà Tiết Hạo Nhiên hắn cưới, tất nhiên phải tri thư đạt lễ, có thể cùng hắn cử án tề mi. Các tiểu thư khuê các ở Định An Thành nhiều không kể siết, ai nấy cũng đều tài mạo song toàn nhưng vẫn chưa có một người nào làm hắn động lòng được.

Chưa nghĩ tới? Cẩm Họa trong lòng lẩm bẩm một câu. Sau đó duỗi tay vỗ vỗ bả vai Tiết Hạo Nhiên bả vai, khiến Tiết Đại tướng quân hốt hoảng liên tục lui về phía sau, Cẩm Họa nhất thời sửng sốt, đờ đẫn nói: “Trẫm… Trẫm đáng sợ lắm sao?”

Tiết Hạo Nhiên nào dám nói bệ hạ đáng sợ chứ, chẳng qua từ sớm đã nghe theo cha già Tiết Đại tướng quân nhà mình dặn dò nên đối với bệ hạ sợ hãi đến cực điểm, tuy nhiên cố gắng không biểu lộ nói, “Vi thần… Vi thần còn có chuyện quan trọng, cho nên……”

“Chuyện quan trọng gì? Còn quan trọng hơn so với trẫm hay sao?” Dung Xu bên kia nàng không dám nổi giận, nhưng nói thế nào nàng cũng là Hoàng Thượng mà. Chẳng lẽ ai ở Đại Chiêu này cũng không thèm để nàng vào mắt hay sao?

“Vi thần không dám.” Tiết Hạo Nhiên bình tĩnh nói.

Cẩm Họa ánh mắt lạnh băng, khóe môi một câu nói: “Nếu không dám…Vậy hái cho trẫm mấy cành hoa mai đi.” Cuối cùng còn bổ sung thêm, “Trẫm muốn cành cao nhất.”

Tiết Đại tướng quân nhìn bệ hạ được nuông chiều phóng túng, khẽ cau mày, “Vi thần tuân chỉ.”

Dứt lời liền phóng người một cái nhảy vọt lên trên.

Không hổ là Đại tướng quân chiến công hiển hách của Đại Chiêu Quốc, khinh công thật là lợi hại.

Cẩm Họa nhìn thân ảnh phóng khoáng giữa hồng mai nở rộ kia, trong đầu đột ngột hiện lên một ít hình ảnh linh tinh vụn vặt.

…… Dung Xu.

“Bệ hạ, bấy nhiêu đã đủ chưa?”

Thanh âm của Tiết Hạo Nhiên khiến Cẩm Họa lấy lại tinh thần, thấy trong tay hắn là mấy nhánh mai đỏ, tươi cười rực rỡ nói: “Tiết ái khanh vất vả rồi, trẫm rất thích.”

Thiếu nữ kề gương mặt xinh đẹp vào mấy đóa mai đỏ, ngửi mùi hương hoa mai, Tiết Hạo Nhiên nghĩ thầm: thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều sao lại làm chuyện như thế với Quốc sư đại nhân trích tiên kia…

Nghĩ đến hình ảnh không thuần khiết, Tiết Đại tướng quân da mặt cực mỏng đã mặt đỏ lên.

Cẩm Họa vẻ mặt hồ nghi nhìn Tiết Hạo Nhiên hơi hơi cúi đầu, càng cảm thấy vị Đại tướng quân không tệ, chỉ là… Tuy là không tồi, nhưng nếu không có cảm tình, thì có thành thân cũng sẽ không hạnh phúc.


Cẩm Họa thở dài vỗ vỗ vai Tiết Đại tướng quân, “Tiết ái khanh có việc bận thì cứ đi đi.” Nàng tạm thời tha cho hắn một phen, cũng không thể làm trễ nải nhân duyên tốt của người ta, còn về Sơ Vân… hay là mình cứ ở vậy, sống nốt khoảng đời còn lại với nàng ấy...

Hừ... nàng sẽ không cho Dung Xu danh phận gì đâu...

***

Cẩm Họa hai tay chống cằm, nhìn trong bình tịch mai mà ngây ngốc.

Bàn tay trắng ngà ngọc mềm mại không kiên nhẫn véo véo xuống vài cánh hoa, miệng nhỏ mím mím, không biết muốn lẩm bẩm điều gì.

Cho đến khi bị người ta ôm vào lòng từ phía sau.

“Suy nghĩ chuyện gì vậy?” Giọng hắn cực kỳ trầm thấp, Giống như một sợi lông chim lướt qua trái tim, vô cùng dễ chịu.

“Tiết Hạo……” Cẩm Họa buột miệng thốt ra rồi lập tức câm miệng, bởi vì nàng cảm nhận cánh tay ôm eo nàng chợt siết chặt.

Quốc Sư đại nhân cắn cắn vành tai nàng, giọng như thở dài, “Nếu nàng thích hoa mai, vi thần có thể cống hiến sức lực, hà tất phải làm phiền người ngoài.”

Cẩm Họa tinh tế ngẫm nghĩ câu nói của hắn, hắn thì không phải người ngoài sao?

“Ừ, trẫm đã biết.” Nàng cũng không có tâm trạng phản bác hắn.

Phát giác tâm trạng con mèo nhỏ của mình không được tốt, Quốc Sư đại nhân đặt cằm lên đầu vai nàng tư thế rõ ràng cực kỳ ái muội thân mật, lại bàn luận nghiêm trang việc quốc sự, “Tháng sau sứ giả Tây Hành quốc sẽ đến Đại Chiêu, đến lúc đó bệ hạ cần phải mặc trang phục lộng lẫy tham gia đón tiếp, khoản đãi.”

Cẩm Họa cau mày, “Tây Hành quốc?”

“Ừ. Hiện giờ Đại Chiêu ngày càng lớn mạnh, Tây Hành quốc cũng không yếu, lần này bọn họ cho người đến có lẽ vì liên hôn.”

Liên hôn? Cẩm Họa sửng sốt, sau đó xoay người nhìn hắn,

“Vậy trong lòng chàng… đã có người được chọn chưa?”

Quốc Sư đại nhân xoa xoa mặt nàng, thanh âm trầm thấp nói: “Đã có.”

Cẩm Họa tiếp tục nhìn hắn, trong lòng đã cảm thấy không tốt.

“Sơ Vân quận chúa.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.