Trẫm Không Dám Nữa

Chương 41: C41: Chương 41



“Quận chúa thật là có nhã hứng, đêm lạnh như thế mà vẫn ra đây thưởng mai.” Cố Dữ Chi ngữ khí khiêm tốn lễ độ, vẫn là một bộ dạng công tử ôn hòa nhẹ nhàng như ngày thường.

Sơ Vân nhẹ giọng xùy một tiếng.

Nàng không phải Cẩm Nhi, tên nam tử trong ngoài không đồng nhất này quả nhiên là cùng một đức hạnh với tên Quốc sư kia, nàng còn lâu mới thèm để ý tới.

“Sứ thần cũng quan tâm quá nhiều rồi... hoàng cung Đại Chiêu Quốc rất rộng lớn, sứ thần ngay cả một tùy tùng cũng không mang theo, cẩn thận lạc đường.” Sơ Vân dung sắc nhàn nhạt nói.

Nghe thấy vị Sơ Vân quận chúa này ngữ khí không tốt, Cố Dữ Chi thật không muốn nói thêm gì, gương mặt anh tuấn từ đầu đến cuối vẫn luôn tươi cười.

Sơ Vân vốn đã không có hứng thú, chỉ cảm thấy thằng nhãi này quá mức nhàm chán, cũng không muốn nói.

Cố Dữ Chi nhìn thân ảnh vàng nhạt càng lúc càng đi xa kia, nụ cười trên môi chậm rãi thu lại, hắn lại nhìn sang phương hướng ban nãy, có loại cảm giác nghi hoặc không rõ ràng.

Chỉ là không biết bản thân mình đã làm gì chọc giận Quận chúa Sơ Vân, Cố Dữ Chi cười cười, có chút bất đắc dĩ.

Xem ra việc này còn cần phải hỏi lại vị Quốc sư kia một chút. Cố Dữ Chi thầm nghĩ.

***

Giờ phút này Quốc Sư đại nhân đang ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, ngủ say thỏa mãn, muốn bao nhiêu hưởng thụ thì có bấy nhiêu hưởng thụ.

Cũng chính bởi vì quá mức hưởng thụ cho nên hậu quả trực tiếp chính là...không muốn thức dậy.

Cẩm Họa thì bị đánh thức.

Trên mặt có chút ươn ướt, như là có thứ gì đó đang liếm nàng, đêm qua mệt mỏi hồi lâu, thân thể nàng vốn đã rất đau nhức, chỉ đành nhắm mắt lại lẩm bẩm một câu, “Mèo con, đừng quấy rối mà.”

Thật là một con mèo nhỏ phiền phức, Cẩm Họa cực kỳ bực bội.

Quốc Sư đại nhân tâm tình hết sức tốt đẹp, cho nên sáng sớm thì đã tỉnh lại, nhưng vẫn luôn ôm nàng trong lòng, thuận tiện vừa hôn vừa sờ, làm gì còn có nửa phần bộ dạng tiên nhân thanh tâm quả dục, không dính khói lửa phàm trần ngày thường nữa.

Nếu để Sở tướng đại nhân vẫn luôn sùng bái Quốc sư kia biết được, thì khẳng định là sẽ sợ đến ngây người.

Quốc Sư đại nhân lại cảm thấy làm sao cũng không đủ, chỉ nhìn chằm chằm vào người trong lồng ngực, khuôn mặt đẹp tràn đầy tươi cười nhộn nhạo, một đôi mắt đen càng giống như một khối mực không hòa tan được, còn có một loại cảm giác...đói khát kỳ lạ.


Mèo hoang nhỏ...

Quốc Sư đại nhân đặt môi hôn xuống.

… Sau đó ngây ngô cười.

Cẩm Họa thích ngủ như mệnh, quả nhiên là không chịu nổi, đang yên đang lành thì lại bị thằng nhãi này đánh thức.

Bệ hạ bị tức giận làm tỉnh dậy đương nhiên là vạn phần không vui, một đôi mắt đẹp, hung hăng trừng to liếc hắn một cái, cái tên này mới sáng sớm đã làm gì vậy? Có còn để cho người ta ngủ hay không?

“Tỉnh rồi à?” Quốc Sư đại nhân mặt đầy gió xuân, lời nói ôn hòa.

Cẩm Họa thầm nghĩ: Vớ vẩn!

Quốc Sư đại nhân nhìn bộ dạng đáng yêu của mèo con trong lòng ngực, lại nhịn không được hôn thêm một cái, sau đó đáng thương cho bệ hạ…thiếu chút nữa đã bị nụ hôn triền miên này làm hôn mê.

Ai có thể nói cho nàng biết, tên Dung Xu này… sao lại biến thành loại đức hạnh như thế?

Nàng quả thật không thể tin được vào hai mắt mình, thật là... dính sát vào nàng như một loại thuốc dán cao da chó.

Chuyện đêm qua tuy rằng nàng nhất thời có hơi kinh ngạc, nhưng chung quy là cũng không hề cự tuyệt. Dù sao đi nữa, nàng nghĩ mình cũng rất thích hắn.

Huống hồ, với thân phận hiện tại của nàng, thì chỉ có thể gả cho hắn.

Chẳng qua…người này là Dung Xu, nàng vẫn là rất may mắn.

Nhưng mà hiện tại thằng nhãi này lại có dáng vẻ này, nàng trong lòng còn chưa thể tiếp thu.

Nàng vẫn còn quen thuộc với tên Quốc sư ít nói và làm nàng cảm thấy có chút sợ hãi kia, chứ không phải cái tên hiện tại này…

Á… ánh mắt này sao lại có vẻ không thích hợp thế nào ấy...

Cẩm Họa có chút sợ hãi rụt rụt đầu.


Thấy biểu hiện của Cẩm Họa, Quốc Sư đại nhân sắc mặt trầm xuống, thấp giọng hỏi: “ Nàng…có biết ta là ai không?”

Cẩm Họa vốn dĩ có chút tức giận, nhưng vừa nghe những lời này, tức khắc bật cười, nước miếng phun cả lên mặt Quốc Sư đại nhân, “Dung… Dung Xu, chàng… Ha ha ha ha ha…”

Quốc Sư đại nhân: “……” Thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Không quên thì tốt rồi.

Thiếu nữ trong lòng ngực cười khanh khách không ngừng, Quốc Sư đại nhân tâm tình cũng vui thích, tay giữ lấy bả vai nàng liên tục hôn lên má nàng.

Cẩm Họa cảm thấy mặt ngưa ngứa, vốn là mùa đông rét buốt, nhưng thân thể lại rất ấm áp, ngay cả ngày thường hai chân hay lạnh cóng cũng không còn khó chịu nữa.

… Quả nhiên cái lò sưởi thịt người này vẫn rất không tệ. Cẩm Họa âm thầm vui sướng.

“Ngoan, gọi thêm một lần nữa đi.” Quốc Sư đại nhân dụ dỗ.

Cẩm Họa có chút ghét bỏ, nhưng ngày thường đã quen sợ hắn, nên cũng không dám cự tuyệt, nho nhỏ gọi một tiếng, “Dung Xu.”

Quốc Sư đại nhân rất thỏa mãn “ Ừm” một tiếng.

Cẩm Họa rất bất đắc dĩ trừng hắn một cái.

“Bây giờ là giờ nào rồi?” Cẩm Họa nằm dựa vào lòng ngực Quốc Sư đại nhân nhỏ giọng hỏi.

Quốc Sư đại nhân tự nhiên biết nàng đang nghĩ gì, lại hôn lên má nàng: “Hôm nay không vào triều sớm, ngủ tiếp một lát đi.”

Cẩm Họa: “…”

Rõ ràng là bị hắn đánh thức, bây giờ lại bảo nàng ngủ lại… Hắn là đầu óc bị hư rồi sao?!

Cẩm Họa cảm thấy nếu mình cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn sẽ ngồi yên ổn chứng thực cái danh hiệu hôn quân của mình, hơn nữa văn võ bá quan trong triều nhất định sẽ mang tội danh này đổ lên đầu mình, phải biết rằng vị Quốc sư này trong lòng bọn họ không khác gì một sự hiện diện của thần linh.


Cẩm Họa trong lòng có chút so sánh, bản thân mình làm hoàng đế mà phải chịu nhiều uất ức như vậy, tất cả quyền hành thực tế đều nằm trên tay thằng nhãi này, bây giờ… mình còn phải hầu tẩm cho hắn…

Thấy Cẩm Họa vẻ mặt trầm tư, Quốc Sư đại nhân lại bắt đầu động tay động chân, Cẩm Họa thật sự nhịn không nổi nữa, lập tức nâng mặt Quốc sư đại nhân lên hung hăng cắn một cái, Quốc Sư đại nhân bị đau kêu lên một tiếng.

Thật là con mèo hoang nhỏ. Quốc Sư đại nhân bị cắn lại vui sướng tràn trề, thống khoái hết sức.

***

Trải qua tình sự viên mãn, thiếu nữ kiều diễm như một đóa hoa nở rộ, tuy là vẫn còn có chút ngây ngô, nhưng nhìn qua xác thật so với ngày thường tươi đẹp hơn không ít.

Sơ Vân nhìn “đóa hoa nở rộ”, da mặt cũng run lên, buông cây kéo đang tỉa hoa lá trong tay ra, đi đến trước mặt nàng.

“Đóa hoa nở rộ” chột dạ cười cười, gương mặt ửng lên hồng nhạt, nói: “Nghe Thất Xảo nói, đêm qua ngươi gặp Cố Dữ Chi?” Thất Xảo là cung tỳ cận thân của Sơ Vân, hầu hạ đã nhiều năm, trung thành và tận tâm.

Sơ Vân cười cười, một đôi mắt phượng trở nên xinh đẹp hơn, giống như ngôi sao lộng lẫy trên bầu trời đêm, “Ngươi lập tức chặt đứt ý niệm này đi, Cố Dữ Chi kia tuy tốt, nhưng mà ta cũng không dám trêu chọc đâu.”

Sau này nếu nàng thật sự phải gả cho người khác, đương nhiên là không gả cho loại nam tử như thế, dù sao cũng nên tìm một phu quân trung thực, ngoan ngoãn biết nghe lời, cùng chung sống cả đời là tốt nhất.

Dù sao… nếu đã không phải là người trong lòng kia...thì gả cho ai cũng vậy… Đều là như nhau thôi. Động tác Sơ Vân khựng lại, trên mặt vẫn nhợt nhạt mỉm cười.

Cẩm Họa trong lòng hiểu rõ, không nói gì nữa.

“Nhưng mà...” Sơ Vân sắc mặt tối xuống, nghiêm trang nói, “Đêm qua ngươi và Dung Xu, có phải là đã...hay không?”

Cẩm Họa vốn chột dạ, bây giờ mặt càng thêm mặt nóng, hai má đỏ rực lên, như một tiểu nương tử vừa mới tân hôn, ấp úng nói: “Ngươi… ngươi không phải đều đã biết cả rồi sao...?”

Nghe Minh Xảo nói hôm qua nàng có đến tìm mình.

Tuy biết chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ phát sinh, nhưng vừa thấy bộ dạng này của nàng, Sơ Vân lập tức lại phát hỏa, cố gắng hít sâu một hơi bình tĩnh nói: “Hắn nói như thế nào?”

“Hả, gì cơ?” Cẩm Họa không hiểu gì, vẻ mặt mê mang nhìn Sơ Vân.

Sơ Vân âm thầm đỡ trán, thấp giọng nói: “Cũng không thể cứ vô danh vô phận như vậy được, ngươi là hoàng đế của Đại Chiêu, nhưng tất cả thực quyền đều nằm trong tay Dung Xu, ngươi nhiều nhất chỉ là một con rối...bây giờ ngươi cũng nên vì mình mà ngẫm lại đi.”

Cẩm Họa nghe vậy có chút không hiểu lắm, chỉ nói, “Ngươi yên tâm đi, Dung Xu hắn…… Hắn rất thật lòng...”

Cho nên hắn sẽ đối xử tốt với nàng, sẽ bảo vệ nàng chu toàn.


Sơ Vân ánh mắt đứng tròng, nhìn dáng vẻ này của nàng, thở dài một hơi: “Nếu ngươi tin hắn như vậy, ta cũng không nói thêm gì...” Nàng cũng biết tình cảm mà Dung Xu dành cho Cẩm Nhi là thật lòng, tất cả mọi việc nàng đều nhìn thấy rõ ràng, cho nên mới nói, nàng ấy vẫn là rất may mắn.

Cẩm Họa gật gật đầu, nói: “ Ừ, nhưng việc thành thân thì…” mày liễu xinh đẹp chau lại, “ Ta không thèm chủ động đâu...”

Sơ Vân cười, “Được rồi, bây giờ hắn sủng ái ngươi, ngươi cần phải phải hành hạ lại hắn cho nhiều vào, đừng quên trước kia hắn đã ức hiếp ngươi như thế nào...”

Lúc ấy Cẩm Nhi nhìn thấy Dung Xu thì sẽ rất sợ hãi.

Cẩm Họa vừa nghe liền cảm thấy có lý, nhưng mà đảo mắt lại tưởng tượng, cảm thấy có chút không ổn: Dung Xu nhất định sẽ phản kháng lại, như vậy cuối cùng không phải người bị ức hiếp cũng vẫn sẽ là mình sao.

***

Cẩm Họa ở Giáng Đào Các hết nửa ngày, cho đến khi mặt trời lặn xuống dãy núi phía Tây. Dù sao nàng suốt ngày cũng không có việc gì làm, chính sự có Quốc sư thì được rồi. Trước kia nàng không thích Dung Xu, nhưng bây giờ nàng đã biến Dung Xu thành “người một nhà”, ngược lại không sợ gì nữa cả.

Cẩm Họa cảm thấy mình quá cơ trí, có thể xem Dung Xu lúc trước là nô tài hiện giờ mà sai xử.

Quốc Sư đại nhân đang ở Hồng Minh Các, ưu nhã hắt hơi một cái, Cố Dữ Chi ngồi đối diện cười cười, trêu ghẹo nói: “Xem ra là con mèo nhỏ nhà Quốc sư đại nhân đây nhớ ngươi rồi.”

Quốc Sư đại nhân hớp một ngụm trà xanh, có lẽ những gì Cố Dữ Chi nói đã lấy lòng được hắn, sắc mặt toàn là dịu dàng, “ Đã để sứ thần chê cười rồi.”

Cố Dữ Chi thấy bộ dạng xuân ý nhộn nhạo này của hắn, trong lòng như đã hiểu, nhợt nhạt cười: Bộ dạng này, giống y như đúc với huynh trưởng nhà hắn, rõ ràng là mấy tên mao đầu tiểu tử bị tình yêu vây khốn.

Chỉ là...Quốc sư này đã ba mươi rồi...đến bây giờ mới như thế, có phải là quá muộn hay không? Cố Dữ Chi trong lòng bắt đầu cảm thấy tò mò.

Quốc Sư đại nhân thấy sắc mặt Cố Dữ Chi kỳ quái, trong lòng cũng có chút nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì chỉ hỏi thẳng vào việc chính: “Khi nào có thể giải cổ?”

Cố Dữ Chi thu hồi nụ cười, nói: “Lần trước vẫn chưa chẩn bệnh kỹ càng, sau khi xem qua thì mới có thể nói được. Dù sao loại cổ này cũng tạm thời không ảnh hưởng đến thân thể, Quốc sư đại nhân có thể yên tâm.”

Quốc sư vốn đã xem các loại sách về cổ, tự nhiên là hiểu rõ, hắn cân nhắc một chút, rồi nói: “Được rồi. Vậy ngày mai ta sẽ sắp xếp thời gian, ngươi cứ đến xem một chút.”

Cố Dữ Chi gật gật đầu, dường như nhớ tới gì đó, ngẩng đầu nói: “Đêm qua ta ở rừng mai, có gặp một nam tử.”

Quốc Sư đại nhân tay bưng chung trà khựng lại, ánh mắt có chút khác thường.

Cố Dữ Chi đánh giá thần sắc hắn một chút, cảm thấy mình đã đoán đúng được bảy tám phần, liền hỏi thẳng không cố kỵ: “Ngươi biết rõ người nọ là tai họa, vì sao vẫn giữ lại?”

Quốc Sư đại nhân thoáng rũ mi, thật lâu sau mới nói: “Việc này, ta tự có chừng mực.”

Thấy hắn không muốn nhiều lời, Cố Dữ Chi cũng không nói thêm, chỉ nhàn nhạt: “Được, ta cũng chỉ muốn nhắc nhở một câu.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.