Trẫm Không Dám Nữa

Chương 5: C5: Chương 5



Thừa Càn Cung.

Nam tử dáng người cao ráo anh tuấn bất phàm, sớm đã thay bộ minh hoàng dơ bẩn kia ra, vận vào một thân áo bào sạch sẽ thuần chất, lại càng mê đảo chúng sinh. Hắn vốn là một nam tử tuấn mỹ vô song, bây giờ càng có thêm vài phần khí chất, trong sạch thanh tân, khiến ai nhìn vào cũng không tự chủ được mê đắm.

Nhưng mà Cẩm Họa sẽ không.

Bởi vì gương mặt này, quá mức quen thuộc, quá mức…… khiến nàng căm hận.

Nàng hít sâu một hơi, biểu tình căng thẳng chậm rãi buông lỏng, sắc mặt trở lại bình thường.

Hắn không phải Sở Diễn, hắn không phải Sở Diễn, không thể tức giận……

Nhưng mà đôi mắt này, quá trong trẻo.

Cẩm Họa cho rằng, lúc mới nhìn thấy thằng nhãi này, nàng đã cho rằng hắn chính là Sở Diễn, thật là vũ nhục chỉ số thông minh của bản thân.

Nam tử này không có việc gì cũng rất thích cười, lộ ra hai hàm răng trắng đều tăm tắp, ánh mắt ngây ngô nhìn nàng, làm gì có nửa phần khí phách của Sở Diễn chứ? Nàng thật là đầu óc hỏng rồi.

Nàng ở hậu cung Thần Quốc suốt ba năm chưa từng gặp hắn… nhưng mà những điều này đều không quan trọng, hiện giờ Thần Quốc đã diệt vong, nàng cũng coi như hả giận được một chút.

Sở Diễn sẽ tìm đến nàng... nàng chắc chắn.

Hiện giờ điều nàng phải làm, chính là mau chóng về Đại Chiêu, sau đó chờ con cá kia ngoan ngoãn cắn câu, cuối cùng... ném nó lên trên thớt, thiên đao vạn quả, băm thành thịt nát cho chó ăn.

... đương nhiên, trước đó khẳng định phải “chiêu đãi” hắn cho tốt.

“Nương tử……”

Cẩm Họa nhíu mày, hung hăng liếc hắn một cái, “Ngươi nếu còn dám nói hai chữ này, trẫm sẽ lập tức thiến ngươi!”

Nàng không nói đùa.

Hắn lập tức im lặng không dám nói nữa ra, đôi mắt ngấn nước, uất ức nhìn nàng, “Vậy…… Ta nên gọi là gì?”

Cẩm Họa nhíu mày nghĩ nghĩ, rồi sau đó giãn ra, mắt phượng lóe lên mị nhãn như tơ, chậm rãi mở miệng nói: “Kêu trẫm là chủ nhân.”

Nếu Sở Diễn muốn để người này trở thành thế thân cho hắn, vậy nàng cũng không cần khách khí.

Nàng muốn cái tên giống Sở Diễn như khuôn đúc này, phải làm nô tài cho Cẩm Họa nàng.

“Chủ…… Chủ nhân.”

Ngoan lắm.

Cẩm Họa cực kỳ hài lòng.

Nàng duỗi tay sờ sờ đầu hắn, ngọc ban chỉ xanh miết trên tay chọc chọc vào mặt hắn, cúi đầu cười ngâm ngâm, “Về sau ngươi chính là Sở Diễn, chính là nô tài của trẫm, có hiểu không?”

Sở Diễn ngoan ngoãn gật đầu, cực kỳ vô hại.


Cẩm Họa rút tay về.

Đối diện với gương mặt này, nàng không lập tức làm thịt hắn, thì đã là nhân từ lắm rồi! Tất cả những chuyện mà Sở Diễn đã làm với nàng, nếu tính kỹ thì cho dù là có giết hắn một trăm lần cũng không đủ bồi thường lại.

Nàng thoáng híp mắt, có một ít cảm giác mê ly, lười nhác dựa vào trên giường nệm.

Sở Diễn à Sở Diễn, làm con rùa đen rụt đầu, không phải là tác phong của người đúng không?

Đừng để trẫm chờ quá lâu.

Sở Diễn giương mắt nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt nhìn không chớp, khóe môi khẽ nhếch lên, biểu tình nhu hòa.

***

Nửa tháng sau, Đại Chiêu Quốc Hi Nguyên Đế khải hoàn hồi triều.

Thế nhưng chuyện đầu tiên khi Hoàng đế bệ hạ Đại Chiêu Quốc trở lại hoàng cung muốn làm nhất, chính là... đi tắm.

Ngọc Tuyền Điện.

Cẩm Họa cho cung nhân lui xuống, thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng.

Nước suối ấm áp tỏa ra mờ mịt sương mù, trắng đục hư ảo, khuôn mặt nhỏ nhắn bạch ngọc như ẩn như hiện. Gần một năm thời gian, giờ phút này mới có thể buông xuống một chút áp lực.

Tuy rằng vẫn chưa tìm được Sở Diễn, nhưng mà hiện tại cũng coi như trả được một nửa thâm thù.

Nước ấm lan tràn, bao phủ toàn thân, khiến mỗi một giác quan trên thân thể nàng đều trở nên cực kỳ thư thái. Nàng hơi ngẩng đầu lên, thỏa mãn thở ra một tiếng.

Thật là sung sướng.

Một mình một cõi, tự do thanh nhàn.

Cẩm Họa trên mặt nụ cười còn chưa tắt, mang theo nhàn nhạt ửng đỏ, nàng nhẹ giọng nói: “Minh Xảo, giúp trẫm xoa vai đi, bả vai ta có chút mỏi rồi.”

Tuy rằng Cẩm Họa là hoàng đế, nhưng nàng luôn đề cao tiết kiệm ngân khố. Trên đường hành quân, tướng sĩ đấu tranh anh dũng đều là nằm gai nếm mật, sinh hoạt thiếu thốn, nàng sao lại không biết xấu hổ mà hưởng thụ điều kiện tốt hơn được.

Tuy rằng đã thích ứng sinh hoạt cổ đại, nhưng có một vài thói quen nàng vẫn chưa thể thay đổi.

Hiện giờ toàn thân đau nhức, nàng vô cùng khó chịu.

Có một bàn tay vươn ra, đặt lên đầu vai trắng nõn lộ ra trên mặt nước của nàng, bàn tay hơi lạnh so với tưởng tượng. Nhưng Cẩm Họa lại không có bất kỳ phản ứng gì, nàng hiếp mắt cực kỳ hưởng thụ: “Bên trái…… qua bên trái một chút.”

“Chỗ này đúng không?”

“Ừ, mạnh hơn một chút.”

“Như vậy được chưa?”


“…… Ừ, rất thoải mái.”

Chỉ là… giọng nói này hình như không phải là...!

Cẩm Họa hai mắt đang híp lại đột nhiên mở bừng ra, sau đó vội vàng chụp lấy áo choàng để ở một bên khoác lên người, lập tức quay đầu lại. Nhìn thấy nam tử trước mắt, ngữ khí nàng lạnh băng nói: “Ngươi…… Cút đi cho trẫm!”

Hắn ngồi xổm ven bể tắm, uất ức đáng thương nhìn Cẩm Họa, dáng vẻ này, thoạt nhìn có vẻ đáng thương cực kỳ khiến người ta động lòng, “Ta tìm suốt nửa ngày mới tìm được nàng, đừng đuổi ta đi…… Được không?”

Cẩm Họa đau đầu cực kỳ, “Cút!”

Sở Diễn vội duỗi tay bắt lấy tay nàng, “Không, ta sẽ không đi, ta xoa vai cho nàng nhé, được không?”

Nàng điên rồi mới có thể cho hắn xoa bả vai! Cẩm Họa vung ra tránh khỏi tay hắn, nào ngờ thằng nhãi này lại càng nắm càng chặt, khiến cổ tay nàng đau ê ẩm.

Cẩm Họa hung hăng dùng sức đẩy hắn.

“Ầm” một tiếng, nam tử ngồi xổm trên bể tắm đột ngột nhào vào trong hồ sau đó thuận thế đè lên người Cẩm Họa.

Cẩm Họa thân mình bỗng nhiên bị đè ngửa ra sau, trong nháy mắt bị bao phủ bởi ngập tràn đều là nước, nàng hoàn toàn chìm vào trong bể, ngay tức khắc Cẩm Họa giận sôi đến muốn giết người.

Sở Diễn bế nàng lên từ trong bể tắm.

Hiện giờ Cẩm Họa coi như là toàn thân trầ,n trụi, trên người chỉ tròng một bộ áo ngoài mỏng manh, lại còn ướt đẫm, đường cong ẩn hiện lả lướt.

Cẩm Họa liên tục sặc vài tiếng, sau đó phẫn nộ giương mắt nhìn hắn, vừa định hung hăng đánh hắn một trận, nhưng lại thấy đôi mắt vô tội thuần lương của hắn, lại lập tức mềm lòng.

Rõ ràng là gương mặt nàng chán ghét, nhưng đôi mắt này lại trong trẻo đến đáng sợ... đây là sự thuần tịnh hiếm thấy trong hoàng gia.

“Cút…… ngay lập tức!” Cẩm Họa khóe mắt muốn nứt ra.

Nếu hắn không đi nàng thật sự sẽ nhịn không được mà đánh hắn!

Sở Diễn ủy khuất nhìn nàng, nhấp nhấp môi. Đôi môi mỏng ngâm trong nước ấm trở nên ướt át gợi cảm, hàng mi dài còn dính vài hạt nước trong suốt, thật là sắc đẹp thay cơm.

Hắn nhìn nàng không chớp mắt, “Nàng…… Có phải chán ghét ta không?”

Nàng xác thực chán ghét gương mặt của hắn

Cẩm Họa hít sâu một hơi, nỗ lực bình tĩnh tâm trạng “Ngươi đi xuống trước đi, bảo Minh Xảo dạy ngươi một chút lễ giáo trong cung. Trẫm là Đại Chiêu hoàng đế, nếu lần sau ngươi còn dĩ hạ phạm thượng, trẫm sẽ lập tức đem ngươi đuổi ra khỏi cung.”

“Đừng…… Đừng mà.”

Sở Diễn nóng nảy, cuống quít ôm chặt lấy nàng.

Thân thể nàng mềm mại, hương thơm nhẹ nhàng lan tràn trong tâm lí, khiến hắn càng không muốn buông ra, “Đừng mà, ngoài nàng ra, ai ta cũng không quen biết. Đừng đuổi ta đi, ta sẽ nghe lời được không...”


Đây là…trẻ con làm nũng với mẹ à.

Còn nàng, rõ ràng nên đẩy hắn ra...

- ----

Editor: Quốc sư đại nhân ơi, ở đây có gian phu dâm phụ nè...

Bệ hạ ơi, không đẩy ra là chết với anh nhà nhé...ahihi

- -----

Nam tử này không phải là Sở Diễn, chẳng qua vì thỏa mãn thú vui muốn có nô lệ phục tùng của nàng mà được mang về đây.

Nhưng mà hắn y như một con mèo con, đáng thương và tội nghiệp, khiến người khác không nỡ tổn thương hắn, huống chi nàng còn là một nữ nhân.

Nhược điểm lớn nhất của nữ nhân, chính là mềm lòng.

“Ngươi buông tay trước đi.” Nàng giọng điệu bình tĩnh hơn nhiều, chỉ là mày vẫn là chau lại.

“Vậy…… Vậy nàng, không đuổi ta đi, được không?”. Kiểu nũng nịu này, y như là nàng chính là cọng rơm duy nhất cứu mạng hắn vậy.

“Ngươi……” Cẩm Họa vội mở miệng.

“…Có lẽ, vi thần đã quấy nhiễu nhã hứng của bệ hạ.” Thanh âm lạnh lẽo như chuông vang đột nhiên phất tới, rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nghe vào tai lại khiến Cẩm Họa toàn thân run lên.

Thừa dịp Sở Diễn thất thần, Cẩm Họa dùng sức đẩy hắn ra.

Nàng giương mắt nhìn lên, xuyên qua nhiệt khí mịt mờ sương khói, nam tử đang từ từ đi đến, dáng điệu thong dong hơi mơ màng không thực.

Đó là một thân hình cao dài ngạo nghễ như thúy trúc, áo bào gấm trắng thêu hoa văn điểm nhẹ thanh thoát không dính bụi trần, trên eo đeo một miếng ngọc bội chuyển động qua lại theo bước chân hắn, vẽ nên từng đường cung duyên dáng.

Không nhìn thấy được dung nhan hắn có thật tuấn mỹ thần thánh như khí chất không, bởi vì trên mặt hắn luôn đeo diện cụ bằng bạch ngọc mỏng như cánh ve che khuất nửa gương mặt, trước giờ chưa từng có ai thấy được dung nhan sau chiếc bạch ngọc diện cụ đó. Thậm chí ngay cả cảm xúc của hắn, cũng khó mà nhìn ra được.

Cẩm Họa nhìn hắn, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Quốc sư, ngươi thật to gan, bể tắm của trẫm ngươi cũng dám tùy tiện tiến vào sao?” Tự tin, nàng phải có tự tin!

Nàng yên lặng nắm chặt tay.

“Vi thần chỉ là trùng hợp đi ngang qua, nghe thấy bệ hạ hét lên, mới tùy tiện xâm nhập, xin bệ hạ thứ tội.” Hắn ngữ khí khiêm tốn, ôn nhuận hữu lễ.

Thứ tội? Nếu trẫm thật sự xử lý ngươi, văn võ bá quan trong triều có chịu bỏ qua cho trẫm không chứ? Nghĩ đến đây, Cẩm Họa nắm tay lại nắm chặt hơn ba phần.

Thấy Cẩm Họa không nói nữa, Quốc Sư đại nhân ánh mắt liếc qua Sở Diễn.

Hắn chỉ là nhẹ nhàng đánh giá một chút, sau đó chậm rãi mở miệng, “Bệ hạ mới vừa hồi cung, có lẽ long thể không an khang, nếu lại còn vận động vất vả như vậy, sợ là thân mình không chịu nổi.”

Vận động vất vả?

Cẩm Họa nghiêng đầu nhìn Sở Diễn liếc một cái, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cái áo bào trắng trước mặt.

Hắn, hắn không phải cho rằng mình đang cùng tên Sở Diễn này tắm uyên ương đó chứ?! Cẩm Họa hai mắt trợn to trừng trừng.

“Ta……” Sở Diễn yếu đuối nhìn Cẩm Họa bên cạnh một cái, biểu tình nhút nhát, sợ sệt.

“Đi ra ngoài đi.” Cẩm Họa thanh sắc lạnh lùng nói.


Sở Diễn thấy Cẩm Họa không vui, chỉ đành bất đắc dĩ từ trong bể tắm đi ra. Hắn đi một bước lại quay đầu nhìn Cẩm Họa một lần, khi đi ngang qua bên cạnh Quốc Sư đại nhân, hắn khẽ dừng bước mi mắt rũ xuống chớp một cái, nhưng rất nhẹ, như chưa từng có gì xảy ra cả.

Quốc Sư đại nhân môi mỏng hơi hơi nhấp, thần sắc đạm nhiên dưới lớp mặt nạ bạch ngọc.

Trong điện bây giờ chỉ còn hai người bọn họ.

“Bệ hạ, vi thần cho rằng, nam tử kia không nên giữ lại.” Quốc Sư đại nhân nhàn nhạt mở miệng, âm sắc rất dễ nghe.

Cẩm Họa nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Lý do.”

“Người này là dư nghiệt của hoàng tộc Thần Quốc, không thể không phòng.” Lý do thực đầy đủ.

Cẩm Họa kinh ngạc, thằng nhãi này cũng biết sao? Nhưng mà chỉ một lát, nàng đã nhớ ra.

Thằng nhãi này vốn chính là tinh thông ngũ hành thuật số, xoay chuyển càn khôn, đoán mệnh xem tướng đối với hắn có khó khăn gì, cho dù hắn biết thân phận Sở Diễn giả này thì cũng có gì lạ đâu. Nghĩ vậy, nàng liền bĩu môi, vẻ mặt vô hại.

“Quốc sư yên tâm, hắn tuyệt sẽ không thương tổn ta.” Sở Diễn này chính là một tên ngốc tử, căn bản không có khả năng uy hiếp được ai.

“Bệ hạ là thân thể ngàn vàng, không thể dễ dàng tin người như vậy được.”

Cẩm Họa trừng mắt liếc hắn, rất tự nhiên nói: “Trẫm biến hắn thành người một nhà thì được rồi.”

Quốc Sư đại nhân lẳng lặng nhìn nàng, mắt đen trong suốt.

Ý tứ này là... nàng giỏi thì nói tiếp đi...

“Trẫm cũng không còn nhỏ, bây giờ thu một nam sủng thì cũng có sao đâu chứ?”

Lấy thân phận Sở Diễn là nô lệ mất nước tự nhiên là chưa đủ tư cách làm nam sủng của nàng, nhưng mà…chỉ cần nàng thích, thì không sao cả.

Quốc Sư đại nhân thật lâu không mở miệng nói gì, tròng mắt đen nhánh như mực, sâu thẳm như giếng khơi cứ lẳng lặng nhìn nàng. Lát sau, hắn thần sắc bình tĩnh ẩn ẩn lộ ra ý cười, lại thêm một lúc lâu sau nữa mới mở miệng: “Không còn nhỏ hả?”

Dừng lại một lát, hắn ra vẻ sâu xa khuyên can: “Bệ hạ, người vẫn còn nhỏ. Lòng người hiểm ác, không thể không phòng.”

Hả? Cẩm Họa nhất thời sửng sốt.

Cho đến khi thân ảnh Quốc Sư đại nhân đã đi xa, nàng mới phục hồi tinh thần lại.

Giọng điệu vừa rồi, hình như có chút quái dị.

Có lẽ là bế tắc đã được giải quyết, nàng từ bể tắm đi ra. Trầ,n trụi chân ngọc bước nhanh đi đến phía trước gương đồng trong Ngọc Tuyền Điện, rồi sau đó chăm chú quan sát.

Nàng cau mày, cúi đầu nhìn ngực mình, lẩm bẩm nói: “Nhỏ lắm sao?”

Nàng lại động thủ sờ sờ, đâu có nhỏ đâu?

…… Khoan đã! Cái này đâu phải là trọng điểm? Nàng mở to hai mắt.

Cẩm Họa lại một lần nữa nhìn vào gương đồng...

Nữ tử trong gương thân thể mềm mại lả lướt, tuy rằng trên người khoát một bộ áo ngoài mỏng manh, nhưng giờ phút này đã ướt đẫm, nhìn thấy rất rõ ràng.

Quả thực cùng với không mặc gì cũng chẳng khác biệt gì cả.

Cẩm Họa giận lắm: Vậy mà vừa rồi hắn còn nhìn lâu như vậy!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.