Trẫm Không Dám Nữa

Chương 51: C51: Chương 51



Quá kỳ quái.

Trong phòng bố trí ấm áp mà đơn giản, Quốc Sư đại nhân nhìn thật sự chướng mắt, tưởng tượng đến con mèo nhỏ của mình đã cùng tên kia ở nơi này trải qua những ngày tháng phu thê bình thường đơn giản, lập tức lửa giận công tâm.

“A… Đau…” Làm sao lại đột nhiên ôm chặt đến như vậy?! Ánh mắt nàng hàm chứa giận dỗi, hung hăng trừng hắn một cái, “Thả ta xuống.”

Quốc Sư đại nhân căn bản không để ý đến nàng kêu gào gì, trực tiếp ôm người vào phòng ngủ.

Hắn đặt nàng lên trên giường, cúi người xuống, bắt đầu cởi giày nàng.

“Nè, ngươi làm gì vậy?” Người nào đó vì đã quên mất hắn, vội vàng rụt chân về.

Nhìn bộ dạng như đối diện với người xa lạ này của nàng, Quốc Sư đại nhân thực sự rất muốn xuống tay xử lý nàng, nhưng mà lại không thể làm nàng sợ, chỉ có thể ôn tồn dỗ dành, “Không phải vừa rồi đã bị thương hay sao? Để ta nhìn xem.”

A? Nàng sửng sốt, sau đó mới nghiêm trang nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân.”

Động tác trên tay Quốc Sư đại nhân khựng lại, hắn nhìn nàng, “Nàng nói gì?”

Có lẽ vì ánh mắt của Quốc sư đại nhân lạnh đến mức thấu xương, khiến nàng khiếp sợ, cố gắng lặp lại một lần nữa, “Nam…… Nam nữ thụ thụ..bất….”

Lời còn chưa dứt, gương mặt kia đã bỗng nhiên tới gần, mang theo hơi thở nóng rực, đè môi ép xuống.

“Ưm……” Nàng ngây dại. Muốn duỗi tay đẩy hắn, lại bị hắn nhẹ nhàng gạt ra, cả người đều mềm mại ngã xuống đệm chăn, trên người quá nặng, quả thực ép đến mức nàng không thở nổi.

Từ khi tỉnh lại đến nay, chưa từng bị người ta hôn như vậy. Cho dù là Sở Diễn cũng chỉ hôn nhẹ lên má, nhưng còn người nam nhân này...hắn lại dám… Nàng vừa thẹn vừa giận, nhưng lại không thắng nổi hắn, hơn nữa kỳ lạ nhất là...nàng một chút cũng không muốn kháng cự.


Thân mật như vậy, cảm giác vô cùng quen thuộc. Lông mi khẽ run, nàng chậm rãi khép hai mắt lại.

Quốc Sư đại nhân hơi thở nặng nề nhìn nàng dưới thân mình, lại hôn hôn lên má nàng, giọng điệu không biết là dịu dàng hay lạnh thấu xương, “Nói lại lần nữa thử xem...”

Nàng nào dám nói nữa, hai mắt mênh mông sương mù uất ức nhìn hắn, răng trắng tinh cắn lên môi hồng ướt át, sắp khóc đến nơi.

Sao lại có người xấu xa ức hiếp người khác như vậy?

Rõ ràng biết nàng mất trí nhớ, vẫn còn rất xa lạ nhưng hắn vẫn không kiềm chế bản thân… Hắn không thể chịu nổi cảm giác bị nàng quên đi hết lần này đến lần khác. Lần trước là bởi vì cuối cùng hắn còn có thể từ từ bổ khuyết lại một chút, nhưng còn bây giờ thì sao?

Hoàn toàn quên đi mọi thứ.

Tuy rằng cũng không thể trách nàng, nhưng mà…

Nàng rũ mi, nức nở quay mặt đi không thèm nhìn hắn, bộ dạng đáng thương vô cùng lập tức khiến hắn mềm lòng.

“Đừng khóc.” Tuy rằng nói như thế nhưng hắn vẫn cúi đầu hôn nàng thêm một lát.

Bộ dạng hiện tại này, đã từng là Khương Nhiêu xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, dáng người yểu điệu, thân hình quyến rũ, nằm dưới thân hắn... giống như một đóa thược dược đang nở rộ.

Khuôn mặt kiều diễm ướt át dụ dỗ người ta đưa tay hái hoa, khiến hắn nhịn không được lại muốn hung hăng ức hiếp nàng.

Mặc kệ nàng biến thành bộ dạng gì thì nàng cũng là mèo con nhỏ của hắn.


Không thể ức hiếp nàng.

Hắn rời khỏi người nàng, sau đó cởi giày vớ nàng xuống, lộ ra trước mắt một đôi chân ngọc trắng mịn màng, rất đáng yêu. Chạm vào làn da ấm áp và tinh tế, hắn liền cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, “Là nơi này à?” Hắn vừa xoa vừa quay đầu lại hỏi nàng.

Được xoa thật thoải mái, nàng hưởng thụ, "ư ư" mấy tiếng, gật gật đầu.

Một lúc lâu sau, Quốc Sư đại nhân nâng người nằm trên giường dậy, trực tiếp ôm nàng vào lòng, thấy nàng không ngoan chút nào, liền tăng thêm lực siết chặt nàng, cắn cắn lên vành tai nàng, nói: “Nghe lời đi...”

Nghe lời gì chứ? Nghe lời ngoan ngoãn để hắn ức hiếp sao?

Nàng không vui trừng mắt liếc hắn một cái.

Nhưng trong mắt Quốc Sư đại nhân, ánh mắt này chính là quyến rũ không nói nên lời.

Hắn nhịn không được lại kề môi tới gần, nhẹ nhàng cắn lên đôi môi mọng của nàng, hỏi một vấn đề hắn vẫn luôn muốn hỏi, “Đã nhiều ngày nay, hắn có ức hiếp nàng như vậy không?”

Một hồi lâu sau nàng mới hiểu ra “hắn” trong lời nói này là ai, nàng vốn không vui, liền cố ý nói: “A Diễn là phu quân của ta, sao có thể nói ức hiếp được?”

Lại là hai chữ này!

Quốc Sư đại nhân tức giận đến nỗi chỉ chút nữa là hộc máu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng mới nói gì hả?”

Cũng không hiểu tại sao nàng không hề sợ hãi chút nào, ngẩng đầu lên vô cùng khí phách nói: “Ta nói, A Diễn là phu quân của ta, đương nhiên có thể làm chuyện thân mật, ta……”


Nàng không dám nói thêm nữa, bởi vì sắp bị ánh mắt của người đàn ông này làm rét lạnh đến nỗi đông thành hầm băng.

Hu hu hu...thật là đáng sợ. Nàng khủng hoảng đến nỗi thân thể cũng hơi run lên.

Quốc Sư đại nhân cố nén tức giận, từng chữ từng chữ bật ra từ miệng hắn: “Hắn thật sự đã chạm vào nàng?” sau cùng còn chốt lại một câu, “Phải nói thật, không được lừa gạt ta.”

Mèo con của hắn dễ lừa như vậy, hơn nữa bây giờ lại mất đi ký ức. Tuy rằng hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Hắn là một nam nhân bình thường, đương nhiên không chấp nhận được nam nhân khác chạm vào nàng.

Hắn nên bảo vệ nàng tốt hơn, hoàn hảo hơn.

Nhìn bộ dạng này của hắn, nàng nào dám nói dối, thanh âm vô cùng yếu ớt: “Không có... bởi vì ta đã quên hết mọi thứ, cho nên… cho nên không quen, hắn chỉ... hôn...”

Lúc nghe được nữa câu đầu, Quốc Sư đại nhân mặt mày thoáng giãn ra, nhưng nửa, câu sau thì… khuôn mặt trong nháy mắt lại mây đen giăng kín.

“Chỉ là hôn má, không…có gì khác.” Lúc này nàng hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, hoàn toàn không ý thức được vì sao mình phải giải thích về việc mình và phu quân có cử chỉ thân mật hay không với một nam tử xa lạ như thế.

Hắn không đành lòng làm nàng sợ, lại dịu dàng xoa xoa khuôn mặt nàng, sau đó mới chậm rãi hỏi. “Nàng luôn miệng nói người đó là phu quân của nàng, nhưng bất cứ chuyện gì nàng cũng không nhớ, chẳng lẽ nàng không hoài nghi lời nói của hắn sao?”

Trong lòng nàng lập tức bị đánh động, hoài nghi sao?

Nàng có từng hoài nghi không? Mi mắt hơi rũ xuống... nàng thầm nghĩ.

Sở Diễn luôn đối xử với nàng rất tốt, dịu dàng săn sóc, cẩn thận tỉ mỉ, quả thực xem nàng như bảo vật, đương nhiên khiến cho sự nghi ngờ trong lòng nàng dần dần bị tiêu trừ… Nàng thật sự tin hắn sao? Tin hắn là phu quân của nàng?

Nếu nàng tin hắn, vì sao lại không cho hắn chạm vào?


Nói rằng không quen và chưa thích ứng được thì thật ra cũng chỉ là cái cớ.

Hơn nữa… Nàng giương mắt nhìn nam nhân bên cạnh, tuy rằng vẫn không nhớ rõ nhưng vừa rồi lúc hắn hôn nàng, nàng chỉ hơi tức giận chứ không có bất cứ mâu thuẫn gì, ngược lại...còn có chút thích thú.

Thực ra mọi chuyện là như thế nào?

“Vậy còn ngươi? Ngươi nói ngươi mới là phu quân của ta, vậy… vậy ngươi có chứng cứ gì?” Nàng nhìn hắn.

Biết mèo nhỏ của mình đã bắt đầu tin tưởng mình, hắn cong cong môi, “ Đương nhiên là có.”

“Là gì?” Nàng hai tròng mắt sáng ngời, hỏi.

Quốc Sư đại nhân cúi mặt, rất nghiêm túc nói: “Ta biết trên người nàng có hai nốt ruồi son.”

Nốt ruồi son? Trong lòng nàng vẫn còn nghi hoặc.

“Một nốt trên ngực trái.”

Nàng sợ ngây người, hai mắt mở cực lớn, trong mắt của Quốc sư đại nhân là cực kỳ ngơ ngác.

Hôm qua lúc nàng tắm gội quả thật đã nhìn thấy, “ Vậy… còn một nốt ở đâu?” Nàng rõ ràng chỉ nhìn thấy một nốt.

Hắn dùng một loại ánh mắt sâu không lường được nhìn nàng, cười hết sức vui vẻ, sau đó tiến đến bên tai nàng, kèm theo hơi thở ấm nóng, dùng giọng điệu hết sức chậm chạp nói: “… ở bên trong đùi.”

Khuôn mặt ai đó liền đỏ bừng lên.

Nàng: “…” Nàng có thể mắng hắn không?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.