Thanh niên xuất hiện bên cạnh Nhiếp chính vương thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, trang phục màu đen đặc trưng của Huyền Giáp Vệ làm tôn lên thân hình thon dài của hắn, làn da trắng như tuyết. So với các cận vệ của thiên tử, người đàn ông này dường như giống hơn một quý công tử cả người đầy trí thức, chứ không phải là thị vệ lạnh lùng quen cầm kiếm.
Hiển nhiên hắn và Nhiếp chính vương đã quen biết từ trước, mối quan hệ khá tốt.
Ánh mắt của Yên Vu Ca từ bậc thềm chuyển sang thanh niên lên tiếng: “Không được vọng nghị thiên tử, Tiêu Hàn Sơn, ngươi quá giới hạn.”
Người hắn gọi là Tiêu Túc là trạng nguyên mà Yến Tần nhớ rõ có mối quan hệ khá sâu với Yến Vu Ca. Hắn cũng là Hàn Sơn côgn tử tương lai nổi danh kinh thành.
Mặc dù trong tên của Tiêu Túc có chữ “Hàn”, nhưng hắn không có bất kỳ liên quan nào đệ tử hàn môn, mà thật sự xuất thân rất cao quý.
Đối mặt với sự phê bình không đến nỗi nghiêm khắc của Nhiếp chính vương, Tiêu Túc lại lộ ra ý cười: “Thế à, Nhiếp chính vương đây cũng muốn ta nói năng cẩn thận chăng?”
Lúc này hắn chưa phải là Trạng nguyên do hoàng đế khâm điểm, mà chỉ là một chức vụ như Vũ Y Lang do trưởng bối trong nhà sắp xếp. Mặc dù là cận vệ của thiên tử, như cạu không thường xuyên ở gần tiểu hoàng đế, và Kim Loan điện cũng không phải nơi hắn có thể vào.
Nhưng vì xuất thân quý tộc, hắn tự nhiên cũng hiểu rõ những chuyện thú vị xảy ra trong triều đình. Tiêu Túc có ngoại hình tốt, tính cách hiền hòa không thể che giấu được bằng bộ giáp lạnh lùng của mình. Khi nói chuyện luôn mỉm cười, hiếm có ai có thể tức giận trước vẻ ngoại hình hoàn hảo này.
Nhưng với Yên Vu Ca làm Nhiếp chính vương lại thuộc một trong số ít những người như vậy. Hắn nhíu mày, lời nói như chứa đầy băng giá: “Tiêu Túc, bổn vương không thích đùa giỡn.”
Tên tuổi của Nhiếp chính vương luôn rất tốt, mở rộng lãnh thổ, tôn trọng người tài, yêu dân như con. Nhưng thực tế, Yên Vu Ca đối xử với ai cũng xa cách, hành động tự nhiên quá mức của Tiêu Túc không cho hắn cảm giác thân thiết lấy lòng, mà càng làm hắn chán ghét.
Có thể trở thành đại tài tử nổi danh kinh thành, Tiêu Túc không chỉ là người biết múa bút không, hắn nhạy bén nhận thấy sự không vui của Nhiếp chính vương đẹp trai uy nghi trước mắt, giây sau, liền thu lại nụ cười hoạt bát của mình, thành thật nói: “Vi thần biết sai, thần không nên vọng nghị bệ hạ và vương gia.”
Gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, giỏi nắm bắt tâm tư người khác là đang nói về những người như Tiêu Hàn Sơn.
Tu săn là một hoạt động vui vẻ, tiểu hoàng đế vẫn đnag dõng dạc phát biểu trên bục, phần lớn binh lính cũng hào hứng, trông rất hợp tác.
Vào ngày này, Yến Vu Ca cũng không muốn làm ầm ĩ phiền đến người khác, không nói thêm lời nào với vị tam công tử nhà họ Tiêu, sải bước dài về bục cao phía sau đã dựng sẵn.
Tự nhiên Tiêu Hàn Sơn cũng muốn đi theo, nhưng mới đi được hai bước đã bị thân vệ của Nhiếp chính vương chặn lại.
Đám thân vệ này mặc bộ giáp màu bạc trái ngược với Huyền Giáp Vệ, giọng điệu cũng lạnh lùng như chủ nhân của họ: “Mời Tiêu công tử dừng bước.”
Bị chặn lại, nụ cười thường trực trên môi Tiêu Túc cứng đờ: “Hai vị nếu đã biết thân phận của ta, thì có thể sắp xếp không? “
Hai cận vệ nhìn nhau: “Vương gia đã dặn, trừ ngài ấy ra, không ai được tới gần đài cao.”
Họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Nhiếp chính vương, nếu Nhiếp chính vương nói Hoàng đế không được vào, họ cũng sẽ chặn lại, huống chi là một công tử thế gia không quyền lực không địa vị.
Sức hút cá nhân của Tiêu Hàn Sơn mất hết tác dụng trước những thân vệ lạnh lùng, sau một hồi giằng co, hắn quay người bỏ đi, từ bỏ ý định làm thân với Nhiếp chính vương.
Trước khi Yến Vu Ca trở thành Nhiếp chính vương, Tiêu Hàn Sơn từng có quan hệ sâu xa với hắn. Hôm nay hắn đến đây chỉ muốn thăm dò thái độ của Nhiếp chính vương. Bây giờ thái độ của đối phương đã rất rõ ràng, hắn cũng nên quay về và báo cáo kết quả cho các trưởng bối trong tộc.
Lúc hắn rời đi, Yến Tần đang đứng trên bục cao vừa khéo liếc thấy. Thoạt đầu y còn chưa kịp phản ứng, mãi đến khi tiếng trống dồn dập vang lên, y mới nhớ ra người đàn ông vừa đi ngang qua khiến y cảm thấy quen thuộc là ai.
Công tử Hàn Sơn, Tiêu Hàn Sơn, là tam công tử nhà họ Tiêu. Cha của hắn là con trai trưởng của Tiêu Quốc Công, mẹ là chị ruột của Lưu Quý Phi được tiên đế vô cùng sủng ái. Cô của hắn, từng sinh cho tiên đế một hoàng tử vô cùng kháu khỉnh.
Hoàng tử đó sau khi sinh ra được phụ hoàng y vô cùng yêu thương, vì vua chưa lập thái tử nên với thân phận mẫu nghi thiên hạ và ân sủng của vua, cùng với đích trưởng tử do hoàng hậu sinh ra, đều là những ứng cử viên sáng giá cho ngai vàng.
Ban đầu, nhà họ Tiêu có thể mượn cơ hội này một bước lên mây, nhưng đại hoàng tử chết, vị hoàng huynh kiêu căng ngạo mạn của y cũng chết, khiến cho đứa trẻ mồ côi không ai thương yêu này nhặt được món hời lớn.
Khi hoàng huynh của y chưa mất sớm, trong mắt nhà họ Tiêu không hề có vị hoàng tử này, và là con cháu trẻ tuổi xuất sắc nhất của nhà họ Tiêu, Tiêu Túc cũng chướng mắt tân hoàng như y.
Tiêu Túc không coi trọng y, nhưng lại vô cùng coi trọng Nhiếp chính vương. Y nhớ rằng sau khi đối phương trở thành trạng nguyên, y luôn thân thiết với Yến Vu Ca, bất kể lúc nào, Nhiếp chính vương và y đối đầu, nhà họ Tiêu đều sẽ đứng về phía Nhiếp chính vương.
Nhưng ở kiếp trước, sau khi Nhiếp chính vương bị y hãm hại đến chết, nhà họ Tiêu lại vội vàng đầu hàng y Đối với y, nhà họ Tiêu như cỏ đầu tường, chỉ có thể dệt hoa trên gấm với bỏ đá xuống giếng.
Sự xuất hiện của Tiêu Túc khơi gợi những ký ức không mấy tốt đẹp trong Yến Tần, khiến cho y khi đọc bài diễn văn đã tập luyện từ lâu lại xuất hiện một vài khoảnh khắc ngập ngừng.
Hiện tại không phải là lúc để hồi tưởng quá khứ, Yến Tần nhất thời không nhớ ra những lời còn lại, dứt khoát ứng biến tại chỗ nói đại khái vài câu, sau đó nhận lấy dùi trống từ tay người đánh trống, vung tay đập mạnh vào mặt trống lớn nhất.
Cùng với tiếng “đùng” vang dội, Yến Tần dõng dạc tuyên bố: “Cô tuyên bố, thu săn bắt đầu!”
Lúc đánh trống, y quay lưng về phía tướng sĩ, thừa dịp người không chú ý thở phào nhẹ nhõm, may mà y thông minh, nếu không, trước mặt bao nhiêu người mà vấp váp, bị sử quan ghi chép vào sổ: Thiên Hi nguyên niên tháng XX ngày XX, đế XX quên lời trên lễ thu săn…
Vậy chẳng phải y lại khiến hậu thế cười chê sao.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm, y đã phát hiện trước mắt tối sầm lại. Đứng trước mặt y là một người đàn ông, cao hơn y gần một cái đầu, không chỉ cao mà còn cường tráng hơn thân hình nhỏ bé của anh ta nhiều. Bởi vì đối phương che khuất ánh sáng của y, khiến y chìm trong bóng tối của cơ thể họ, nên y mới cảm thấy xung quanh đột nhiên tối sầm lại.
Nhiếp chính vương che khuất ánh sáng của y nói, “Vừa rồi bệ hạ quên lời.”
Yến Tần theo bản năng cãi lại: “Cô không có.”
Yến Tần chưa từng lên chiến trường, lại vì tuổi nhỏ nên không có kinh nghiệm phát biểu những lời quan trọng như vậy (ít nhất kiếp này người ngoài nhìn vào là vậy), nên những lời khích lệ binh lính đều được viết sẵn, sau đó cho hoàng đế học thuộc.
Yến Vu Ca im lặng một lúc, rồi đọc lên những câu mà tiểu hoàng đế đã bỏ sót, có thể nói đó là phần tinh hoa nhất của bài phát biểu, đáng tiếc là Yến Tần đều bỏ sót.
Đối mặt với vẻ mặt đột nhiên kinh ngạc của tiểu hoàng đế, không hiểu sao bệnh nhân giai đoạn cuối chứng ám ảnh cưỡng chế Nhiếp chính vương lại thấy sung sướng: “Lời mà Bệ hạ đọc, là do vi thần tự tay viết.”
Biểu cảm trên khuôn mặt Yến Tần biến mất, nội tâm nhỏ bé của y trong lòng la hét với tên Nhiếp chính vương kia: “Nhanh đi đi, cô muốn yên tĩnh.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Ngày mai nhất định phải cập nhật sớm một chút=0=, chúc ngủ ngon
Đối với Yến sợ hãi mà nói, nhiếp chính vương ở một ý nghĩa nào đó cũng rất quan trọng.