Trầm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 11



Đối với một hoàng đế, quên lời không phải là một lỗi quá lớn, thậm chí có thể nói là không đáng nhắc đến. Nhưng ai bảo người viết những lời đó là Nhiếp chính vương, mà người đó lại cố tình tìm đến, đặc biệt là để tính sổ với y.

Điều này khiến cho Yến Tần cảm thấy rất xấu hổ, nhưng trước đó y đã tuyên bố thu săn bắt đầu, nên không thể nào thu hồi lại được.

Trong lòng y chửi bới chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế của Nhiếp chính vương, cũng không hỏi tại sao Nhiếp chính vương lại đích thân viết mấy loại như vậy.

Im lặng một lúc, chỉ nói: “Thu săn đã bắt đầu.”

“Hả?”

“Vương thúc từng vì nước Đại Yến của ta mà chinh chiến sa trường, lúc đó cô còn nhỏ, đã từng nghe nói rằng vương thúc cưỡi ngựa bắn cung  được coi là tuyệt đỉnh. Vậy chúng ta xuống trước, cũng để cô được chiêm ngưỡng phong thái anh hùng của vương thúc.”

Đàn ông trời sinh đã sùng bái kẻ mạnh, Yến Tần cũng biết, biểu hiện xuất chúng của Nhiếp chính vương có thể sẽ khiến hắn lại được ba quân ngưỡng mộ, y vốn không muốn để người đàn ông này thể hiện tốt sớm như vậy. Nhưng lúc này y cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn để hóa giải sự xấu hổ trước mắt.

Vì tiểu hoàng đế trước đó vẫn luôn tỏ ra thù địch với mình, lúc này khen ngợi thật lòng như vậy, khiến cho Yến Vu Ca không khỏi nhìn y nhiều hơn một lần.

Có lẽ chỉ đợi chưa đến nửa chén trà, chỉ có hai vị quân thần trông có vẻ hòa hợp lần lượt xuống khỏi đài cao.

Thu săn của nước Đại Yến là hoạt động có từ khi lập quốc, ban đầu ý nghĩa chủ yếu của nó là để tiện cho quân vương xem xét mức độ hùng mạnh của quân đội quốc gia, trải qua nhiều triều đại, nó đã giảm bớt tính nghiêm túc, tăng thêm tính giải trí.

Hoạt động lớn này kéo dài đến thời Yến Tần lên ngôi hoàng đế, các quy tắc trong thu săn đã thay đổi rất nhiều, duy chỉ có một thứ luôn được duy trì.

Ngoài hoàng đế ra, người giành được con mồi đầu tiên sẽ được thưởng, nếu con mồi đầu tiên này là một con vật lớn, người này có thể cầu hoàng đế ban cho một nguyện vọng.

Ngoài ra, người có số lượng thú săn được nhiều nhất, kích thước thú săn lớn nhất, đều được thưởng theo lệ cũ ở các mức độ khác nhau.

Giải thưởng của mỗi năm đều rất phong phú, tiền bạc làm rung động lòng người, ngoài một số ít tướng sĩ xuất thân tốt, phần lớn mọi người vẫn rất thèm thuồng phần thưởng hậu hĩnh này.

Vì giá trị bản thân của giải thưởng không tầm thường và vinh dự to lớn mà việc giành giải thưởng mang lại, ngay cả những tướng sĩ trước đây không bị lời phát biểu đầy nhiệt huyết của hoàng đế lay động, lúc này cũng trở nên nhiệt huyết sôi trào, vô cùng phấn khích.

So với những tướng sĩ này, Yến Tần có vẻ điềm tĩnh hơn nhiều, nước Yến hàng năm đều có thu săn lớn, bất kể là lần nào, vị hoàng đế này đều phải tham dự. Ba kiếp này, y đã trải qua những dịp như vây khoảng hai ba mươi lần, chỉ có vài lần đầu tiên của kiếp thứ nhất là còn có chút thú vị, giờ thì đã chẳng còn hứng thú gì nữa.

Trong khu rừng của hoàng gia, nếu các hoàng tử muốn săn bắn, tự nhiên sẽ có người dắt những con mồi được nuôi rất béo vào trong rào để họ săn. Quy mô của thu săn không giống như hoạt động săn bắn nhỏ lẻ, địa điểm cũng được thiết lập rất đặc biệt, không phải là khu rừng hoàng gia được rào riêng mà là loại rừng già sâu thẳm không bóng người.

So với hoạt động giết chết con mồi như lấy đồ trong túi, việc chinh phục những con thú hoang chưa được thuần hóa trong khu rừng già sâu thẳm nguy hiểm hơn nhiều, những ngày đầu tiên của Yến Tần ở kiếp thứ nhất, y vẫn rất thích hoạt động này, nhưng sau khi trải qua một vụ ám sát kinh hoàng trên ngọn núi này, y đã trở nên sợ hãi ngọn núi sâu có thể có thích khách ẩn nấp bất cứ lúc nào.

Nửa nén hương trôi qua, tiểu hoàng đế và đội cấm vệ quân chịu trách nhiệm bảo vệ sát sao vẫn còn lảng vảng ở lối vào khu rừng. Nhìn những khuôn mặt khao khát hướng về phía sâu trong khu rừng của các tướng sĩ đằng sau chủ tử, Thường Tiếu cưỡi ngựa cái nhỏ theo sau hoàng đế thì thầm: “Bệ hạ, thu săn này vẫn còn rất nhiều thời gian, ngài không định vào xem sao?”

Chân núi chỉ có một mảnh đất lớn như vậy, trong khoảng thời gian dài, hoàng đế đã cưỡi ngựa đi vòng quanh mấy vòng, ngay cả ở rìa cũng không có con thỏ nào, chứ đừng nói đến những con mồi lớn hơn.

Yến Tần nắm dây cương khựng lại, vẻ mặt và giọng điệu vẫn bình tĩnh: “Chuyện vào trong, lát nữa hãy nói.”

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, y nhớ kiếp thứ hai có một lần, y đi vào khu rừng già cùng với gần trăm cận vệ, kết quả là sau một lúc không có một ai ở phía sau, khi y men theo đường cũ quay về, thứ chào đón y là những mũi tên bắn ra từ bóng tối và một thích khách đeo mặt nạ mặc đồ đen.

Lần đó y suýt mất mạng, sau khi thoát chết, việc đầu tiên y làm là xử lý đám Vũ Lâm quân phản bội y ngày hôm đó. Ở kiếp đó, dưới trướng y còn không ít người có thể dùng, còn kiếp này, bên cạnh y chỉ có Thường Tiếu tay trói gà không chặt.

Cúi đầu nhìn cánh tay và đôi chân nhỏ bé của mình, Yến Tần vẫn cảm thấy an toàn là trên hết, cứ đi dạo ở ven rừng là được.

Rốt cuộc, địa thế bên ngoài khu rừng rất rộng, thích khách muốn phục kích cũng không dễ dàng, những tướng sĩ đi theo y sẽ không quay đầu biến mất, có bất trắc gì, y cũng dễ dàng thoát khỏi vòng vây của kẻ địch.

Nghĩ như vậy, trong rừng truyền đến một tiếng hổ gầm, tiếp theo là một tiếng kêu kinh hãi, trên bầu trời của khu rừngphát ra một tiếng “bùm” giòn giã, tức khắc đám mây hình nấm màu trắng bốc lên, trong chốc lát đám mây hình nấm đó lại nổ tung thành một đóa pháo hoa đầy màu sắc.

Mỗi tướng sĩ tham gia săn bắn đều mang theo một quả pháo hiệu như vậy, khi pháo hoa đẹp đẽ nổ tung trên bầu trời này,  có nghĩa là đã có người đã bắn trúng con mồi đầu tiên.

Có người cưỡi ngựa phi ra, vừa cưỡi ngựa, hắn vừa dùng hai mắt tìm kiếm bóng dáng của tiểu hoàng đế, sau khi nhìn thấy con ngựa toàn thân tuyết trắng không một sợi lông tạp nào dưới mông hoàng đế, hắn liền chạy ra ngoài đầy phấn khích.

Đợi đến khi con ngựa đến trước mặt hoàng đế, chàng thanh niên mặc đồ thị vệ màu đen lật người xuống ngựa, trước tiên quỳ xuống hành lễ với hoàng đế: “Vi thần Lý Thạc, tham kiến Ngô Hoàng.”

“Bình thân, có tin thì cứ nói.”

Chàng thanh niên tên Lý Thạc há to miệng, đôi lông mày rậm và khóe miệng cùng nhếch lên, khóe mắt đuôi mày đều lộ vẻ vui mừng: “Khởi bẩm bệ hạ, vừa rồi một con thú lớn lao ra từ trong rừng, mọi người đều hoảng loạn, chỉ có một người dũng cảm, một mũi tên bắn chết con thú lớn đó, liền kịp thời kéo pháo hiệu.”

Yến Tần không có mặt ở hiện trường, y không thấy mọi người có hoảng loạn hay không, nhưng Lý Thạc này không tiếc hạ thấp mình để tôn vinh sự dũng cảm của người đó, người đó chắc chắn không phải là đồng đội có cùng địa vị với hắn.

Yến Tần trong lòng đã lờ mờ đoán ra, Thường Tiếu là người hiểu ý y, thấy sắc mặt của y, liền thay y nói: “Bệ hạ bảo ngươi nói thẳng, ngươi cứ nói người đó là ai, lòng vòng như vậy làm gì!”

Sắc mặt Lý Thạc biến đổi, đầu gối khụy xuống, lại quỳ xuống: “Vi thần không dám.”

“Cô không thích nói nhảm.” Chỉ cần người này không phải là Nhiếp chính vương là được.

Fan não tàn Lý Thạc nói: “Chính là Nhiếp chính vương anh dũng.”

Yến Tần: …

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Sau 0h10 phút thì đừng đợi tôi, không cần thức khuya.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.