Nghe được tin này, Yến Vu Ca suýt nữa thì không kiềm chế được mà xé xác thái y. Thường Tiếu bên cạnh cũng khóc lóc không thôi. Chỉ có Yến Tần là người bình tĩnh tiếp nhận sự thật này nhất, dù sao y cũng đã bệnh lâu như vậy rồi, ngày nào cũng ho ra máu, đối với tình trạng cơ thể mình còn rõ hơn cả thái y.
Tuy rằng không hiểu vì sao thái độ của Nhiếp chính vương đột nhiên thay đổi, nhưng so với cám dỗ về cuộc sống tốt đẹp sau khi được trả lại quyền hành mà Nhiếp chính vương hứa hẹn, y càng muốn được giải thoát hơn.
Cơ thể tàn tạ này cũng chẳng còn tác dụng gì nữa. Nhìn thấy Nhiếp chính vương có vẻ rất đau khổ, trước lúc trút hơi thở cuối cùng, y vẫy tay về phía hắn, ra hiệu cho hắn ghé tai lại gần, dùng hết sức lực cắn mạnh vào tai hắn một cái, dùng chút hơi tàn cuối cùng nói: “Tuy rằng ta không biết vì sao ngươi lại thay đổi thái độ, nhưng ta ghét ánh mắt ngươi nhìn người khác xuyên qua ta.”
Trong lòng y không khỏi dâng lên cảm giác chán ghét cực độ với vẻ giả dối của Nhiếp chính vương, chán ghét việc bị người khác xem là thế thân. Nếu có kiếp sau, nhất định phải cho Nhiếp chính vương nếm thử mùi vị chờ chết này mới được.
Nói xong câu đó, y nhắm mắt lại, hơi thở hoàn toàn biến mất.
Sau khi thái y tuyên bố tiểu Hoàng đế băng hà, Yến Vu Ca chợt tối sầm mặt mũi, cũng ngất theo.
Lần thứ hai tỉnh lại, Yến Vu Ca phát hiện ra mình lại nằm trên giường ở phủ Nhiếp chính vương. Tiểu Hoàng đế lần này tuy không còn ốm yếu chán chường muốn chết nữa, nhưng y có thể cảm nhận được, đối phương rất căm hận y.
Hoàng đế này hoàn toàn khác với tiểu Hoàng đế của hắn. Do ám ảnh mà tiểu Hoàng đế trước đó để lại, hắn đã không lựa chọn thay đổi cách làm của mình, mà âm thầm quan sát Yến Tần từ xa.
Bởi vì đúng như lời tiểu Hoàng đế ốm yếu kia đã nói, tuy rằng hắn rất quý trọng cơ thể của y, cũng không thể chịu đựng được dáng vẻ ốm yếu của y, nhưng thực chất, hắn chỉ quý trọng cơ thể, là lớp vỏ bọc của người trong lòng hắn, chứ không phải là vị tiểu Hoàng đế ốm yếu kia.
Tâm tư của Hoàng đế vốn rất tỉ mỉ nhạy cảm, việc y nhận ra hắn đang nhìn người khác cũng không có gì lạ.
Sau khi âm thầm quan sát vị tiểu Hoàng đế gặp phải sau khi tỉnh lại lần thứ hai, hắn phát hiện ra vị Hoàng đế này dường như có ký ức của kiếp trước, hơn nữa còn âm thầm lên kế hoạch giết chết hắn.
Muốn giết thì cứ giết đi, Hoàng đế hiện tại cũng không phải là Yến Tần của hắn. Yến Vu Ca hơi tuyệt vọng, một mặt phải giả vờ như trước, một mặt phải xuôi theo ý tiểu Hoàng đế, giả vờ như không phát hiện ra thủ đoạn ngu xuẩn của y, cuối cùng cũng uổng mạng dưới tay một tên thích khách cực kỳ ngu ngốc.
Tên thích khách đó đối với hắn mà nói thật sự rất ngu ngốc, nhưng thế giới này không có Yến Tần của hắn, hắn cũng không muốn sống nữa. Nghĩ như vậy, hình như cũng có thể hiểu được cảm nhận của tiểu Hoàng đế khi tỉnh lại lần đầu tiên, vì đã mất đi ý nghĩa tồn tại trên đời, thì sự cổ vũ có mục đích của người khác còn có tác dụng gì nữa.
Điều đáng sợ nhất trên thế giới này vốn dĩ không phải là cái chết, mà là nguoqi đã đánh mất ý nghĩa của sự sống. Lúc chết đi lần thứ hai, khóe miệng hắn vẫn còn vương nét cười.
Lần thứ ba mở mắt ra, Yến Vu Ca nhìn thấy tiểu Hoàng đế đang ngủ say bên cạnh. Ngoài cửa sổ, mưa vẫn rơi tí tách, cách bài trí xung quanh vừa quen thuộc vừa xa lạ trong ký ức của hắn.
Dưới ánh mắt nóng rực của hắn, cuối cùng Yến Tần cũng mở mắt ra. Vì vừa mới tỉnh ngủ, giọng nói của y còn mang theo chút mệt mỏi và cáu kỉnh: “Sáng sớm rồi, có cho người ta ngủ hay không hả?” Bên ngoài trời còn chưa sáng hẳn, lát nữa còn phải vào triều.
Khoảnh khắc đó, hắn hoàn toàn chắc chắn, đây mới là Yến Tần của hắn, người đã cùng hắn trải qua bao nhiêu sóng gió, kinh qua sinh tử, sẽ vì hắn bị thương mà rơi lệ, vì cái chết của hắn mà đau lòng.
Hắn kích động ôm chầm lấy Yến Tần, tay chân không an phận mà luồn lách khắp nơi. Yến Tần bị hắn khiêu khích, chỉ đành cùng hắn trêu đùa một phen, “ăn” Nhiếp chính vương sạch sẽ.
Sau khi xong việc, Yến Tần nhận ra có gì đó không đúng: “Yến Vu Ca, ngươi lại làm sao vậy? Lại có chuyện gì khiến ngươi bất an sao?”
Y ở bên Yến Vu Ca đã lâu, đối với sự thay đổi cảm xúc của hắn có thể nói là rõ như lòng bàn tay.
Yến Vu Ca vùi đầu vào lòng tiểu Hoàng đế, giọng nói u ám: “Không có gì, chỉ là mơ thấy một cơn ác mộng rất dài, rất dài, rất dài.”
Yến Tần hơi buồn cười, Yến Vu Ca đã lớn thế này rồi mà còn vì một cơn ác mộng mà làm ra vẻ mặt như vậy: “Ngươi mơ thấy gì vậy, kể ta nghe thử xem.”
Yến Vu Ca bèn nói: “Vậy ta kể, ngươi không được phép giận đấy.”
“Ta thề, tuyệt đối không giận ngươi.”
“Lúc đầu, ta mơ thấy người bị bệnh, không để ý đến ta nữa, cuối cùng còn qua đời, còn nói là hận ta.”
Sắc mặt Yến Tần lập tức thay đổi, cảnh tượng này, sao nghe quen tai thế nhỉ? May mà đầu Nhiếp chính vương đang vùi trong lòng y, không nhìn thấy vẻ mặt của y.
Y cười trừ nói: “Sao cô có thể hận Vương thúc được chứ, hơn nữa chẳng phải mấy hôm trước huynh còn cãi nhau với cô, nói là lớn hơn cô mười tuổi, sẽ chết trước cô sao.”
Yến Vu Ca lại nói: “Sau khi mơ thấy ngươi chết, ta đau lòng muốn chết, liền ngất đi. Khi tỉnh lại, ngươi lại không nhớ ra ta, còn muốn giết chết ta.”
Sắc mặt Yến Tần càng thêm khó coi, cảm nhận được Nhiếp chính vương muốn ngẩng đầu lên, y liền đặt tay lên gáy hắn, ép hắn vùi đầu vào lòng mình.
“Vương thúc còn mơ thấy gì nữa?”
“Sau đó, ta liền thuận theo ý của Yến Tần lần thứ hai đó, chết dưới lưỡi kiếm của thích khách. Rồi ta tỉnh giấc, may quá, chỉ là một giấc mơ rất dài.”
Bây giờ nghĩ lại, giấc mơ đó tuy rằng rất chân thực, nhưng lúc chết cũng không có cảm giác đau đớn chân thật như vậy, ngược lại còn rất nhẹ nhàng. Cảm giác đau đớn chân thật nhất, chính là cảm giác tiểu Hoàng đế “ăn” hắn.
Hắn nắm chặt tay Yến Tần, ngẩng đầu nhìn tiểu Hoàng đế: “Ta nghĩ kỹ rồi, nếu hai ta nhất định phải có một người chết trước, vậy hãy để ta chết trước ngươi.”
Chứng kiến cảnh Yến Tần chết đi thật sự quá đau khổ, còn khó chịu hơn cả việc chính hắn chết đi.
Yến Tần lại nói: “Vậy thì Vương thúc thật quá đáng, nỡ lòng nào để cô chịu đựng nỗi đau mất đi ngươi.”
Đã trải qua cái chết hai lần, Yến Tần không giống như những vị Hoàng đế khác, không muốn đối mặt với sinh tử.
Yến Vu Ca vừa nghĩ, cũng đúng: “Vậy hãy để Bệ hạ chết trước ta, như vậy, ta có thể tuẫn tình theo ngươi.”
Đối mặt với Yến Vu Ca nghiêm túc như vậy, tiểu Hoàng đế không nói nên lời, chỉ có thể thầm than trong lòng: Thật là ngốc!
Nhưng mà y lại thích sự ngốc nghếch này.
Y vừa định nói gì đó, thì giọng nói của Thường Tiếu vang lên từ bên ngoài: “Bệ hạ, đã đến giờ thượng triều rồi ạ.”
Giọng nói uể oải của Yến Tần vang lên từ bên trong màn: “Hôm nay thân thể cô bất an, nghỉ một hôm.”
Thực ra y khỏe lắm, chẳng hiểu sao hôm nay lại muốn ở bên cạnh Yến Vu Ca đến vậy.
Có câu thơ nào nhỉ: “Cận thần dũng mãnh trấn biên cương, từ nay quân vương chẳng thiết triều”. Hôm nay trời đẹp cảnh đẹp, hãy để y được tùy hứng một lần.
Dù sao đây cũng là kiếp này mà y phải đánh đổi bằng ba kiếp mới có được.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Hoàn thành tung hoa nào!!ヽ(°▽°)ノ?
Tuy ngắn gọn nhưng rất ngọt ngào phải không! — Tác giả thích chế thơ bừa bãi
Tiểu kịch trường vô trách nhiệm: Cách thức rước vợ chính xác
Nhiếp chính vương: Hóa ra sự thật là ta phải nỗ lực suốt ba kiếp mới có được một người vợ sao?!
Kiếp thứ nhất, kết thù. Kiếp thứ hai, tìm chết, hóa giải thù hận. Kiếp thứ ba, có được một lão — à không, phu quân.
Yến “nhát gan”: Đây chính là nhân duyên trời định trong truyền thuyết sao? Sửa lại một chút, ngươi là thê tử của ta, ta là phu quân của ngươi.