Trầm Luân

Chương 11



(chưa beta)

Ngô Thừa Hiên kinh ngạc nhìn Hoắc Tiểu Lang, cũng không quan tâm đứng trước mắt nhìn chăm chú của giáo viên và bạn học, tùy tiện vẫy tay Hoắc Tiểu Lang đi tới, buông cặp sách ngồi cạnh cô.

"Ngô Thừa Hiên! Ai cho cậu đi học!" Giáo viên Chính trị là ông thầy rất nghiêm khắc, Địa Trung Hải(1), mang một bộ gọng kính không viền,giọng giảng bài rất lớn, tự tin mười phần.

Bất thình lình một tiếng rống không làm Ngô Thừa Hiên sợ hãi, nhưng lại doạ Hoắc Tiểu Lang giật mình, "Ai da."

Ngô Thừa Hiên buồn cười đến nỗi không thể thẳng người dậy, "Thầy, thực sự xin lỗi, em cười hơi nhỏ."

"Cười nhỏ tôi không thấy, ngược lại tôi lại muốn xem một chút nước mắt của cậu có ít hay không." giáo viên hướng tơi Ngô Thừa Hiên bên này ném phấn viết vào đầu đầu, Ngô Thừa Hiên vừa cười vừa né rồi một chút, phấn viết đầu trúng đầu bạn nữ ngồi dưới.

"Ít ít ít," Ngô Thừa Hiên nói, "Cũng ít, thầy đừng gọi gia đình, em không phải mới nghỉ bệnh sao."

Giáo viên chính trị không muốn lãng phí quá nhiều thời gian của lớp học, không cùng Ngô Thừa Hiên nhiều lời, một câu "Tan học tới văn phòng tôi" việc này liền xong.

Ngô Thừa Hiên cười hì hì ngồi xuống, nhìn Hoắc Tiểu Lang nhỏ giọng nói: "Sao cậu lại tới đây? Mới chuyển tới sao?"

Hoắc Tiểu Lang biết trong lớp học không thể nói chuyện, cảnh giác liếc nhìn giáo viên chính trị một cái, chờ ánh mắt thầy rời đi mới gật đầu.

"Tớ thấy, đây cũng quá có duyên, sau này đều có thể gặp gỡ." Ngô Thừa Hiên nhỏ giọng nói, "Về sau ngồi cùng bàn,giúp đỡ nhiều hơn."

Giọng nói Hoắc Tiểu Lang càng ngày càng nhỏ, "Được."

Thầy chính trị cố ý ném ánh mắt lên Ngô Thừa Hiên, lúc tan học trực tiếp đi khỏi lớp, không kêu Ngô Thừa Hiên đi lên văn phòng thầy.

Tan học như chợ võ, Ngô Thừa Hiên nói chuyện rốt cuộc có thể lớn tiếng, "Cậu có ăn cái gì không? Tôi chốc lát đi quầy bán quà vặt mua ăn."

Sáng sớm đi lúc Trương Mạnh Nham đưa cho Hoắc Tiểu Lang ba trăm tệ(1) ở trên người, nhưng Hoắc Tiểu Lang không muốn tiêu nó, không đợi lắc đầu, Ngô Thừa Hiên đã bị bạn học xung quanh bao lấy, "Tớ muốn mua tớ muốn mua!"

thành tích học sinh nói chung khá tốt, tan học học sinh dùng thời gian này để học tập chiếm không ít, một nửa kia còn lại đơn thuần là lười, trường học quản lí rất nghiêm ngặt, chỉ có một quầy bán quà vặt, cách khu dạy học bọn họ lại rất xa, cho nên ai muốn đi mua đồ vật đều sẽ để một người đại diện đi mua về.

"Ai ai ai, đừng quá nhiều, mua không nổi." Ngô Thừa Hiên vóc dáng cao, đỉnh đầu lộ ở giữa đám người.

Hoắc Tiểu Lang không tiếng động cười rộ lên, Ngô Thừa Hiên nhìn Hoắc Tiểu Lang xuyên qua đám người, "Cậu còn cười!"

Cuối cùng Ngô Thừa Hiên xách thật nhiều đồ trở về, có ăn có văn phòng phẩm, cuối cùng phân cho các bạn học, chính Ngô Thừa Hiên kỳ thật chỉ mua cái bánh mì.

"Mẹ nó, không bao giờ đi lần nữa," Ngô Thừa Hiên tức muốn hộc máu đem bánh mì xé mở, cắn một miếng to, vừa hung hăng nhai vừa nói, "Lão tử chính là giữa trưa không ăn cơm, chỉ mua được cái bánh mì."

Ngô Thừa Hiên cúi đầu ăn, trước bàn nam sinh quay đầu đâm đâm cái bàn Ngô Thừa Hiên cái bàn, Ngô Thừa Hiên cau mày ngẩng đầu, tức giận, "Làm khó chịu?"

"tiết sau có đi tiếp hay không? tớ vừa rồi không xông về phía trước."

"Đi về với mẹ cậu!" Ngô Thừa Hiên hung hăng một chân đá vào nam sinh ghế trên, nam sinh ha ha cười.

Rất nhanh vào lớp, Hoắc Tiểu Lang thôi không nhìn Ngô Thừa Hiên, ngẩng đầu nhìn thời khoá biểu, lấy ra sách vở tiết tiếp theo.

"Lớp học cứ như vậy," Ngô Thừa Hiên miệng ăn nhiều còn rất nhanh, như vậy trong chốc lát, một cái bánh mì lớn đã sắp ăn xong, "Siêu thị thật sự quá xa. Còn phải xếp hàng, ai đều không muốn đi, ai cũng muốn thừa dịp tan học ngủ chốc lát hoặc tranh thủ chơi một chút.Tôi này vẫn chạy như bay đi, lại chạy như bay trở về đây."

Tiếp theo là tiết toán học, toán học quả thực là môn Hoắc Tiểu Lang ghét nhất, kỳ thật cũng không phải Hoắc Tiểu Lang nghe không hiểu toán học —— Hoắc Tiểu Lang môn nào cũng nghe không hiểu —— cô chán ghét chính là giáo viên dạy toán.

Thấy giáo viên toán học không đến hai lần, nhưng Hoắc Tiểu Lang cũng đã bắt đầu chán ghét cô giáo.

Giáo viên toán là phụ nữ, khoảng ba mươi mấy tuổi, nghe nói còn chưa kết hôn, cũng không có bạn trai, tư duy toán xác thật thực rất tốt, tốc độ làm bài rất nhanh, cơ hồ sẽ không xuất hiện tình uống tù dập học sinh, nhưng có một khuyết điểm, chính là cô giáo không thích nữ sinh.

cô giáo dạy toán giảng quá nhanh, cô giáo thích nhất một học sinh chính là Ngô Thừa Hiên, đừng nhìn Ngô Thừa Hiên ngày thường cà lơ phất phơ, cậu ta là chính thiên tài toán học giỏi nhất trong khối, mỗi lần thi cử đều gần như đạt điểm tuyệt đối, cậu ta là " sủng nhi "(2) của cô giáo toán, mỗi lần đến tiết toán,cô giáo đều sẽ gọi hỗ trợ Ngô Thừa Hiên ( kiểu trợ giảng).

Ngô Thừa Hiên lên làm lớp trưởng của lớp mười ba, cũng là do giáo viên dạy toán đề xuất.

Hoắc Tiểu Lang cảm thấy,giáo viên toán rất không thích cô, có một cảm giác bài xích, mỗi lần cùng giáo viên này ánh mắt chạm vào nhau, Hoắc Tiểu Lang đều cảm thấy cô ta"Khinh bỉ" cô.

Cũng là, đâu có giáo viên nào thích học sinh có thành tích kém.

Đặc biệt Hoắc Tiểu Lang thành tích không tốt như vậy, còn không học tập.

Nhìn bộ dạng cũng rất ngốc.

Nhưng được cái, Hoắc Tiểu Lang thành thật, đi học cũng không nói chuyện, trước nay đều sẽ không ảnh hưởng đến những người khác, mỗi người sống trong thế giới của họ thật tốt.

Nhưng hôm nay không giống, có lẽ do Ngô Thừa Hiên nghỉ bệnh trở về, hoặc có thể do nhìn học sinh cô ta yêu quý như thế lại nói chuyện cùng học sinh mới chuyển về ngu ngốc kia, nên cô ta nhìn Hoắc Tiểu Lang phá lệ liền khó chịu lên.

Liên tục vài lần ánh mắt đều hướng về phía Hoắc Tiểu Lang

Mỗi lần Hoắc Tiểu Lang đều uể oải ỉu xìu ghé vào trên bàn, không hề cử động một chút.

Cuối cùng, giáo viên nổi giận, ở bảng đen viết một đề bài, gọi tên Hoắc Tiểu Lang.

Hoắc Tiểu Lang ngay từ đầu không có nghe được, Ngô Thừa Hiên đẩy cô một chút cô mới phản ứng lại, nơm nớp lo sợ mà đứng lên.

Cái loại cảm giác này lại xuất hiện, đứng ở trước mặt toàn bộ học sinh, bọn họ ăn mặc đồng phục chỉnh tề, khuôn mặt cũng không khác biệt lắm, ánh mắt đồng nhất hướng lên người cô.

Hoắc Tiểu Lang sợ hãi.

"Cô hãy trả lời câu hỏi này đi." Cô giáo đem phấn viết ném vào hộp, đặt tay lên bàn, dù bận vẫn ung dung nhìn Hoắc Tiểu Lang.

Ánh mắt như có như không cười nhạo.

Cô ta đang cố ý khiến cô xấu hổ.

Hoắc Tiểu Lang cúi đầu, từ góc độ của Ngô Thừa Hiên có thể nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của cô.

"Dấu khai căn tam." Ngô Thừa Hiên nhanh chóng nhìn mắt lên đề bài trên bảng đen, nhỏ giọng nói.

Hoắc Tiểu Lang không có phản ứng.

"Dấu khai căn tam! Tiểu lang, dấu khai căn tam!" Ngô Thừa Hiên nói lớn hơn một chút, xung quanh đồng học đều nghe được, trước bàn nam sinh cười nhìn thoáng qua Ngô Thừa Hiên.

Ngô Thừa Hiên lại một chân đá lên ghế cậu ta "Cậu mẹ nó cười gì."

Kia nam sinh không thể hiểu được quay đầu lại, biểu tình "Ai nha tôi đang trêu chọc cậu đấy".

Tiếng ồn bị giáo viên nghe được, "Ngô Thừa Hiên!"Cô ta hô một tiếng, "Cậu ở phía dưới làm gì vậy!"

Ngô Thừa Hiên cũng đứng lên, cao cao che cho bên cạnh Hoắc Tiểu Lang, "Cô giáo, Trần Tuấn Hành mắng em."

Trần Tuấn Hành cau mày lại "Tớ nào mắng cậu!"

Giáo viên không thể nhịn được nữa, ngón tay một chút, "Ra phía sau đứng đi."

Ngô Thừa Hiên không sao cả nhún vai, đi đến cuối lớp, "Cả ba người!" Cô giáo trừng mắt dựng người lên hướng về phía Hoắc Tiểu Lang.

Đôi mắt Hoắc Tiểu Lang vẫn cúi gầm xuống,trực tiếp đi đến cuối lớp.

Trần Tuấn Hành mắng câu "Chết tiệt" cũng đi qua, đứng ở bên cạnh Hoắc Tiểu Lang.

Cô giáo tiếp tục đi học, Hoắc Tiểu Lang mắt nhìn đồng hồ.

Rất nhanh cũng tiếp tục giờ.

Cho dù đứng phía sau hai người Ngô Thừa Hiên cũng không yên phận, cách Hoắc Tiểu Lang, mỗi lần giáo viên chuyển qua viết bảng, bọn họ mỗi người một câu, thương lượng buổi tối đi net.

Hai người bọn họ đều cao, ở đỉnh đầu Hoắc Tiểu Lang thảo luận,đến cuối cùng cúi đầu hỏi Hoắc Tiểu Lang một câu, "À, cậu đi không?"

Hoắc Tiểu Lang ngẩng đầu, cười rộ lên, "Hả? Tôi không, không đi. Có người tới đón tôi."

"Được," Ngô Thừa Hiên nói, " Hôm sau đi, sẽ dẫn câu đi, chơi xong vừa lúc cùng nhau về nhà."

Trần tuấn hành vẻ mặt lúng túng, "Hai người sống cùng nhau?"

"Không phải, hàng xóm." Hoắc Tiểu Lang nghiêm túc giải thích.

Trần Tuấn Hành cào cái gáy, "À."

Cuối cùng cũng tan học, Hoắc Tiểu Lang sớm liền bỏ sách vào cặp, đi theo sau Ngô Thừa Hiên cùng Trần Tuấn Hành với mấy nam sinh, xách theo cặp sách chạy như bay đi ra ngoài.

Đi đến sân thể dục, gió thổi man mác, Hoắc Tiểu Lang mới cảm thấy hôm nay vừa mới bắt đầu, cô hít thở không khí.

Hoắc Tiểu Lang đi đến cổng trường học, từ đầu đường đến cuối phố các đuôi xe đều nhìn một lần, không có Chu Mộ Trạch.

Di động vang lên, là thông báo WeChat, tin nhắn thoại của Chu Mộ Trạch.

"Chờ tôi một chút, có việc."

Hoắc Tiểu Lang gật đầu, "Được." Nhớ tới Chu Mộ Trạch không thể nhìn thấy, lúc này mới nhắn cái tin lại:Được.

Hoắc Tiểu Lang cũng không nóng nảy, đeo cặp sách sau lưng cô ở cổng trường học dạo qua một vòng.

Trước cổng trường rất náo nhiệt, đặc biệt là thời gian tan học, còn có rất nhiều chiếc xe đẩy bán đồ ăn vặt.

Hoắc Tiểu Lang ở cửa tiệm văn phòng phẩm dạo qua một vòng, những cái bút đó đều rất đẹp, Hoắc Tiểu Lang nhìn lên mặt kính, rất thích, nhưng cô không nghĩ mua.

Bởi vì cô căn bản không dùng được.

Mỗi cửa hàng văn phòng phẩm đều dạo qua một vòng,thời điểm quay lại đã tối.

Cổng trường không còn nhiều học sinh như trước,các xe ăn vặt cũng đã vơi bớt, gió lạnh thổi bay, Hoắc Tiểu Lang có chút lạnh.

Hôm nay giống như có mưa, buổi chiều lúc Ngô Thừa Hiên nói qua, Hoắc Tiểu Lang không có dù, bất quá cô cũng không nóng nảy.

Chu Mộ Trạch nói qua sẽ đến đón cô, cô ngoan ngoãn chờ thì tốt rồi.

Có chút đói bụng, Hoắc Tiểu Lang mua một cái bánh trứng ngồi ở bậc cầu thang bên đường vừa ăn vừa chờ.

Qua một lát, trong túi di động vang lên, là điện thoại của Chu Mộ Trạch, Hoắc Tiểu Lang cười, hí hửng, "Chu, tiên sinh."

"Tiểu lang, tôi sẽ không thể xong việc, trong chốc lát Trương Mạnh Nham qua đi đón em, khả năng sẽ chậm một chút, em ở trường học chờ một lát."

Hoắc Tiểu Lang tươi cười dần dần biến mất, gật đầu, "Được."

Lúc cúp điện thoại, gió lớn hơn nữa, một cái tiếng sấm đánh xuống, Hoắc Tiểu Lang sợ tới mức run lên, trong tay miếng bánh trứng cuối cùng rơi trên mặt đất.

Hoắc Tiểu Lang ngốc ngốc nhìn bánh trứng rơi bên cạnh chân, lại ngẩng đầu, chiếc xe ăn vặt cuối cùng cũng đã đi mất.

Một trận gió lạnh thổi qua,bầu trời xám xít, rốt cuộc cũng đã tí tách đổ mưa.

(1) tớ cũng không hiểu Địa Trung Hải ở đây là ý gì cả TT

(2) sủng nhi: học sinh cưng

lời editor:

tuần trước không có chương chắc chắn sẽ bù nhá:>

quy định mới cho chính me:>cứ tuần nào không có chương sẽ bị phạt một chương nhé các nàng cứ tìm t đòi ko tui quên hehe, love you <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.