Đã là Xuân Hoa quận chúa, tất nhiên không thể quay về Cảnh vương phủ làm nha hoàn, từ đó thế gian không còn nha hoàn Xuân Hoa nữa, chỉ có cháu gái của Trấn quốc công danh tự Tiêu Xuân Hoa.
Tiêu Hoằng Kiếm thấy tổ phụ mang Xuân Hoa vào cung nên cho rằng gã rốt cuộc cũng ôm được mỹ nhân về, còn mừng rỡ chạy vòng quanh phủ không ngừng. Ai ngờ sau khi Xuân Hoa dạo quanh hoàng cung lại biến thành biểu muội của mình, trong đám tôn tử của Trấn quốc công có thêm một vị cháu gái. Cái tin này như sấm sét xé trời giáng thẳng vào Tiêu Hoằng Kiếm làm gã tiêu tan giấc mộng.
“Xuân, Xuân Hoa quận chúa, tứ hôn với Cảnh vương?”. ‘Từ tình nhân biến thành huynh muội’ Tiêu Hoằng Kiếm hoàn toàn không thể tin điều gã nghe thấy, nhìn Xuân Hoa vận trang phục quận chúa được ngự ban đứng sau lão Trấn Bắc hầu, gã cảm thấy chuyện hoang đường nhất thiên hạ chắc chỉ có chuyện này thôi.
Bởi vì dáng người của Xuân Hoa quá đặc biệt, trang phục quận chúa có sẵn nàng mặc không vừa, Ninh An đế bèn sai người chuyên chế may gấp cho Xuân Hoa tất cả phục sức quận chúa, còn cấp cho Xuân Hoa một đống đồ cưới, để nàng trước ở tạm tại Trấn Bắc hầu phủ, chờ phủ quận chúa chuẩn bị xong sẽ dọn qua. Về phần lập gia đình thì còn cần Khâm Thiên giám suy từ bát tự của hai người để chọn ra ngày tốt. Quận chúa muốn lập gia đình thì tối thiểu phải chờ đến sang năm. Nghĩ đến tháng ngày không thể gặp nhau, quận chúa Xuân Hoa cảm thấy mình nên luyện khinh công cho tốt hơn nữa mới được, mới tiện vụng trộm mỗi đêm cùng Cảnh vương.
“Đúng là như thế.” Tiêu Cẩm Thư vuốt râu mép mỉm cười, ánh mắt lão nhìn Xuân Hoa tràn ngập tình cảm, y như đang nhìn muội muội đã hy sinh vì Cảnh Nhân đế, thật sự là giống nhau như đúc.
Có thể thấy hai người hạnh ngộ khi còn sống, Tiêu Cẩm Thư thật cảm thấy cuộc đời này không uổng phí, lão nào có tinh lực đi quan tâm cảm xúc vớ vẩn của Tiêu Hoằng Kiếm nữa.
“Tổ phụ!” Tiêu Hoằng Kiếm tuyệt vọng kéo ống tay áo của Tiêu Cẩm Thư, “Vậy, con thì sao?”
“Ta đã là nữ tử Tiêu gia, vậy đương nhiên Tiêu công tử là huynh trưởng của ta.” Không đợi Tiêu Cẩm Thư trả lời, Xuân Hoa liền hồi đáp, anh thật muốn đánh vỡ giấc mộng trong lòng của Tiêu Hoằng Kiếm, tim anh chỉ có một mình Cảnh vương, những người khác không nên xen vào.
“Huynh trưởng?” Tiêu Hoằng Kiếm lẩm nhẩm, nhớ kỹ từ này, lồng ngực gã tích tụ khí cơ hồ muốn nổ tung, “Xuân Hoa, ta đối với ngươi tình thâm một mảnh, cuối cùng lại chỉ đổi được hai chữ huynh trưởng này sao?”
Xuân Hoa khẽ nhíu mày, anh nhìn khuôn mặt tràn ngập tức giận cùng thất vọng của Tiêu Hoằng Kiếm, mở miệng nói: “Huynh trưởng có từng luyện võ?”
“Tuy rằng tổ phụ không cho phép ta ra chiến trường, nhưng ta vẫn trộm học được vài chiêu.” Tiêu Hoằng Kiếm đáp.
“Có từng học qua binh pháp, nghiên cứu qua bản đồ?”
“Học một chút sơ sài.”
“Có thể cưỡi ngựa bắn cung?”
“Cũng biết qua một chút.”
“Vậy thì thật tốt, ” Xuân Hoa cười nhạt, “Ta vừa vặn cũng học chút sơ sài, không bằng so tài cùng huynh trưởng xem sao?”
Tiêu Hoằng Kiếm nhíu mày: “Đao kiếm không có mắt, thương tổn đến ngươi thì sao?”
“Không sao.” Xuân Hoa cười đến sâu không lường được.
Ba canh giờ qua đi ——
Tiêu Hoằng Kiếm thất bại thảm hại: “…”
Xuân Hoa nói với Tiêu Cẩm Thư đang tỏ ra hài lòng: “Tổ phụ, huynh trưởng tuy là huyết mạch duy nhất của Trấn quốc công, nhưng thân là tôn tử Tiêu gia vậy mà không thể ra chiến trường giết địch, không thể trấn thủ bắc cương, không thể bảo vệ quốc gia, như vậy cho dù còn sống cũng sẽ mang danh tham sống sợ chết. Huynh trưởng lòng ôm hoài bão, một thân khát vọng lại không có cơ hội thi triển nhiệt huyết. Tổ phụ ngươi xem huynh trưởng mấy năm nay ở trong hoàng thành, tuy rằng không có tiếp xúc chiến sự, nhưng mỗi loại đều có hiểu biết, cũng coi như âm thầm tập luyện. Nếu huynh trưởng có nhiệt huyết thế này, vì sao tổ phụ không cho huynh trưởng một cơ hội?”
Tiêu Cẩm Thư nhìn nhìn Tiêu Hoằng Kiếm, khẽ vuốt râu: “Tuy rằng còn hơi non kém, nhưng có thể nhìn ra ngươi đã rất cố gắng. Tổ phụ tuổi già, suy nghĩ có hơi cổ hủ, nếu ngươi muốn đến mạc bắc, tổ phụ tìm cho ngươi một sư phụ tốt. Chỉ là, Hoằng Kiếm, đao kiếm vô tình, nhập quân phải cẩn thận.”
Tiêu Hoằng Kiếm bị đánh cho thua đến mức không còn khí lực đứng lên, lúc nghe thấy Tiêu Cẩm Thư nói như vậy gã chỉ có thể yên lặng gật đầu. Gã nhìn thoáng qua Xuân Hoa, cắn răng nói: “Xuân Hoa, ta sẽ đi mạc bắc tập võ ra trận, không làm mất mặt phúc ấm tổ tông, sẽ tự mình cố gắng, tranh đến một thân công danh trở về, làm chỗ dựa cho ngươi!”
Nghe thấy Tiêu Hoằng Kiếm nói như vậy, Xuân Hoa cùng Tiêu Cẩm Thư biết gã đã tạm thời buông bỏ tâm tư với Xuân Hoa. Chờ khi gã đến mạc bắc, chắc hẳn chưa qua vài năm chưa thể hồi kinh, sau này làm gì còn có tâm tư phong hoa tuyết nguyệt. Xuân Hoa vừa lòng nói: “Xuân Hoa trước cảm tạ huynh trưởng.”
Lúc Tiêu Hoằng Kiếm rời kinh thì hôn kì của Xuân Hoa quận chúa cùng Cảnh vương cũng được định ra, là tới mùa thu năm sau, phải đợi hơn một năm mới có thể thành hôn.
Dựa theo tập tục của Hạ quốc, từ lúc đính hôn đến trước hôn lễ thì hai vị tân nhân không thể gặp mặt nhau, cái tin dữ này thật như muốn lấy mạng Xuân Hoa. Những ngày ở trong trấn quốc công, từ sáng tới tối Xuân Hoa đều chỉ muốn đến Cảnh vương phủ để gặp Cảnh vương, chỉ là Tiêu Cẩm Thư trông chừng anh quá gắt gao, ngày nào cũng phải tìm Xuân Hoa luận bàn việc bày trận hành quân. Tiêu Cẩm Thư chinh chiến mấy chục năm, kinh nghiệm mưu kế của lão tất nhiên trên cơ Xuân Hoa. Mà Xuân Hoa lại là người tiếp nhận giáo dục kiểu mới của tương lai, tuy rằng kinh nghiệm không bằng Tiêu Cẩm Thư, nhưng ngẫu nhiên sẽ có kỳ chiêu, có thể chuyển bại thành thắng, hai người đối chiến thì Tiêu Cẩm Thư thắng đến tám phần, Xuân Hoa thường chỉ thắng hai phần, chỉ là hai phần này sẽ cho Tiêu Cẩm Thư vô số dự cảm.
Ngày nào Tiêu Cẩm Thư cũng đối chiến với Xuân Hoa đến đêm khuya, đến nửa đêm Cảnh vương nhất định đã đi ngủ, Xuân Hoa không nỡ quấy rầy nên đành chịu đựng không đi. Ngẫu nhiên có hai buổi tối thật sự nhịn không được mà hơn nửa đêm chạy đến Cảnh vương phủ, ai ngờ Cảnh vương viện không biết từ lúc nào lại có nuôi một con chim anh vũ, anh mới vừa đáp xuống, anh vũ liền kêu to, hộ vệ vương phủ lập tức đuổi tới, Xuân Hoa không còn cách nào đành chạy về Trấn bắc hầu phủ.
Cứ thế qua một tháng có thừa, Xuân Hoa càng ngày càng nhớ thương Cảnh vương, này mà là tuần trăng mật à, căn bản là đi chịu tội thì có.
Ngay lúc Xuân Hoa nhịn không được muốn đi bóp chết con anh vũ kia thì Ninh An đế lại ban phủ cho quận chúa Xuân Hoa, phủ quận chúa cách Cảnh vương phủ chỉ có một bức tường.
Xuân Hoa dọn đến phủ quận chúa, Tiêu Cẩm Thư liền không thể đối chiến với anh đến đêm khuya, trễ nhất là tới hoàng hôn lão nhất định phải rời đi. Bởi vậy ngay lúc mặt trời lặn là Xuân Hoa có thể mò vào Cảnh vương phủ, không cần phải lo việc đánh thức Cảnh vương.
Vào ngày Xuân Hoa dọn đến phủ quận chúa, Cảnh vương liền đưa đến lễ vật mừng Tân gia, thân là hôn phu nên lễ vật của Cảnh vương phi thường quý, đều là kỳ trân dị bảo. Bất quá Xuân Hoa để ý nhất vẫn là con chim anh vũ trong đống quà.
Đây là biết chính mình đêm nay trốn không thoát nên đưa anh vũ đến bồi tội sao? Xuân Hoa nhìn con chim kia chỉ nghĩ đem đi nướng ngon hay hầm canh ngon.
Anh vũ dưới ánh mắt như sói như cọp của Xuân Hoa, tựa hồ cảm nhận được sinh mệnh mình gặp nguy, dưới tình thế cấp bách mở miệng nói: “Một ngày không gặp như cách ba năm, một ngày không thấy, nhớ nhung phát cuồng, ngày thu Minh triều …”
Nô bộc chung quanh không kìm được mà nhìn về phía chim anh vũ, con chim kia Cảnh vương nuôi hơn một tháng rồi tặng cho Xuân Hoa quận chúa …
Xuân Hoa lập tức tóm lấy cái mỏ chim, không cho nó nói thêm tiếng nào trước mặt người khác, sau khi đem nó về phòng ngủ rồi mới thả ra.
Anh vũ bị nắm đại khái là nhịn nói gần chết, lúc Xuân Hoa buông lỏng tay nó liền hồ ngôn loạn ngữ gào lên: “Quan quan con chim gáy, tại hà chi châu; yểu điệu thục nam, quân tử hảo cầu.” (Quan quan sư cưu, tại hà chi châu; yểu điệu thục nam, quân tử hảo cầu)
Yểu điệu thục nam… Xuân Hoa nhịn không được cười ra tiếng, vươn ngón tay sờ sờ lông chim anh vũ.
“Mười năm sinh tử đôi bờ mờ mịt, không tưởng niệm, tự khó quên…”* Anh vũ đột nhiên nói ra một câu như vậy. (*Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong…”)
Xuân Hoa ngây ngẩn cả người.
Sinh ly tử biệt, đó là chuyện của đời trước. Tiểu hoàng đế đơn độc trấn thủ quốc gia này, cũng gần mười ba năm.
Không cần biết là thế giới thực hay trò chơi, tiến sĩ nhỏ đều không nhắc tới khoảng thời gian mười ba năm đó. Anh vừa tỉnh lại liền gặp người thương, hai người cứ thế lại về bên nhau, không có ai biết tiểu hoàng đế vượt qua mười ba năm đằng đẵng bằng cách nào.
Màn đêm buông xuống mà Xuân Hoa vẫn không đến Cảnh vương phủ, thị vệ do Cảnh vương phân phó cứ thế đợi cả đêm cũng không thấy người đến, hôm sau sắc mặt của Cảnh vương vẫn như thường ngày, chỉ có quầng mắt càng thêm thâm.
Qua vài ngày sau, Cảnh vương phủ vẫn an tĩnh, phủ quận chúa cách vách sau khi nhận hạ lễ liền yên ắng, không biết bên đó đang làm cái gì.
Cho đến chạng vạng ngày thứ bảy, con anh vũ bị đem đi cống nạp kia lại được trả về.
Cảnh vương mang lồng sắt trở về phòng ngủ, đút cho anh vũ chút đồ ăn, anh vũ ăn đến vui vẻ, nhân tiện đang há mồm liền gáy: “Sinh ly tử biệt, lòng này thề quyết. Bàn tay này mãi nắm không buông. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”
Bàn tay cầm đồ ăn của Cảnh vương liền sững lại.
Có một đôi cánh tay từ phía sau lưng vươn ra, ôm lấy Cảnh vương thật chặt vào trong ngực, một thanh âm trầm thấp ghé vào lỗ tai hắn nói: “Kiếp trước sinh ly tử biệt, kiếp này vĩnh viễn không rời xa. Xin lỗi, bỏ lại một mình em cô đơn mười mấy năm, xin lỗi…”
Cảnh vương nắm chặt cánh tay người nọ, thấp giọng nói: “Không liên can đến anh, đây là lựa chọn của tôi. Ba năm sau khi anh ra đi, tôi đã biết mình là người trong hiện thực, có thể tùy ý trở lại hiện thực, nhưng tôi vẫn chọn cách lưu lại. Mười năm sau đó, là trách nhiệm của tôi, không phải do anh.”
“Rốt cuộc anh cũng hiểu vì sao em lại chọn đến đây hưởng tuần trăng mật.” Vân Duệ Phong ôn nhu nói, “Nơi này là nơi bắt đầu của chúng ta, cũng là nguồn hạnh phúc của chúng ta, nơi này có hồi ức tốt đẹp nhất chúng ta.”
“Cũng không phải lãng mạn như vậy, chỉ là muốn nhìn xem Ninh An đế có giống như tôi mong muốn hay không, có thể trở thành một đế vương đức độ hay không. Hiện tại xem ra, tôi không có chọn lầm người.” Cảnh vương mỉm cười nói.
Cậu cải biến một chút với tính năng du lịch của trò chơi, còn bối cảnh lẫn NPC thì không đụng vào. Tất là do tự ý thức của Ninh An đế quyết định. Hắn giống như kỳ vọng của Cảnh Nhân đế, trở thành một quân vương xuất sắc.
Vân Duệ Phong hôn lên lỗ tai của Cảnh vương, nhấm nhấm vành tai rồi nói hàm hồ: “Về sau nếu như trò chơi này bị đào thải, chúng ta sẽ mua một cái siêu máy tính rồi lưu dữ liệu của nó vào, để cho trò chơi này mãi mãi hoạt động, được không?”
Đây là thuở ban đầu bọn họ gặp nhau, không có trò chơi này, sợ rằng anh vĩnh viễn không có cơ hội yêu thương một người vừa ưu tú vừa đáng yêu như Thẩm Tri Vi.
“Việc này còn để ngươi bận tâm sao? Bổn vương đã sớm suy tính.” Cảnh vương cười nhạt, “Chỉ cần Bổn vương còn sống, bổn vương sẽ không để nơi này biến mất.”
Gió đêm mát lạnh, Vân Duệ Phong không nỡ để Cảnh vương đứng trên mặt đất lâu, liền ôm ái nhân đã lâu không gặp của mình lên giường.
Cảnh vương vươn tay ôm lấy Vân Duệ Phong, cho anh một cái hôn thật dài.
“Xuân Hoa… Xuân Hoa quận chúa, đợi thêm ít lâu nữa ngươi sẽ là Vương phi của bổn vương.” Cảnh vương thở dài nói.
“Có thể làm bạn cùng Vương gia cả đời, là phúc khí ta tu mấy kiếp.” Xuân Hoa trút bỏ y phục, hai tai chống ở hai bên người Cảnh vương, chậm rãi cúi đầu.
Đêm nay dài, thật dài …
Ngày hôm sau quận chúa Xuân Hoa cứ theo lẽ thường rời giường trong phủ quận chúa, còn Cảnh vương cũng tỉnh giấc trong phòng ngủ của mình, liên tiếp mấy ngày chưa ai phát hiện quận chúa Xuân Hoa không giữ quy củ nửa đêm mèo mỡ với Cảnh vương.
Sau đó vài ngày nữa, ngay khi Chu vương đến thăm Cảnh vương thì con chim anh vũ gáy to thành tiếng: “A… Ưm… A… Ngươi quá lớn… A… Ta…”
Cảnh vương nắm ngay mỏ chim lại, cười với Chu vương một cái rồi dùng miếng vải đen đắp lên lồng, lệnh cho hạ nhân đem anh vũ đến phòng bên dạy dỗ.
Chu vương lộ ra nụ cười “Mọi người cũng hiểu”, nói nhỏ với Cảnh vương: “Cảnh vương không cần kích động như thế, mọi người đều là nam nhân, ta hiểu. Quận chúa còn chưa gả vào cửa, làm sao có thể thủ thân vì nàng cả một năm. Đây là thanh âm của Xuân Hoa đúng không, nghe là biết báu vật thế gian rồi, trong vương phủ của ta cũng oanh oanh yến yến đủ loại mà không thể có ngữ điệu mất hồn kia, thật là …”
“Sao cơ?” Chu vương ngốc lặng bị tổng quản vương phủ “Thỉnh” đi ra ngoài.
Đêm đó, khi quận chúa Xuân Hoa trèo tường thì hạnh ngộ ngay cả đống chó dữ, cuối cùng mất mấy ngày không thể tiến vào Cảnh vương phủ. Xuân Hoa quận chúa giận dữ, sai người đem con anh vũ kia đi dạy dỗ, không nói chuyện cẩn thận lập tức đem kho tiêu!
Cứ thế vụng trộm chim chuột ngày qua ngày chẳng mấy chốc đã hết năm, rồi cũng đến lúc đại hôn của Cảnh vương cùng Xuân Hoa quận chúa. Đại hôn ngày đó, Cảnh vương vận hỉ phục cưỡi ngựa trắng, đón Xuân Hoa quận chúa cải nam trang mặc hỉ phục ở phủ bên về nhà mình.
Xuân Hoa quận chúa một thân y phục đỏ rực khoác kim giáp, khoác lụa hồng đào, ngồi trên hắc mã tuấn mỹ phi phàm, mỉm cười với Cảnh vương ở đối diện.
Hậu nhân của Trấn quốc công, huyết mạch của Tiêu hoàng hậu, cho dù là lập gia đình cũng sẽ không quên phong tình mạc Bắc, cũng không quên nếp nhà Tiêu gia. Nữ nhân Tiêu gia lập thất, không ngồi kiệu không phủ khăn, phải cưỡi tuấn mã cùng phu quân dạo phố.
Ngày đó hồng y tuấn mã lóa mắt, mê hoặc biết bao thiếu nam thiếu nữ. Không ai dám nói quận chúa Xuân Hoa không hợp quy củ, tất cả mọi người đều cảm thán, nữ tử Tiêu gia, quả thực anh thư.
Sinh nữ hài phải như Tiêu Xuân Hoa, cưới vợ thì cưới Tiêu gia nữ tử. Ra được chiến trường, gánh được hậu phương; đẩy lùi ngoại tộc, đánh tan quân địch. Nữ tử như vậy, quả nhiên tuyệt thế vô song!
Tiêu Xuân Hoa: “…”
Cảm giác thẩm mỹ quan của thế giới này đã triệt để bị phá hủy.
Cho dù ánh mắt của hậu nhân đối với hôn lễ làm Xuân Hoa quận chúa cảm thấy lúng túng, nhưng hôn lễ như thế vẫn làm anh thấy khoái trá. Hỉ phục chỉ được đưa tới trước hôn lễ một ngày, mãi cho đến trước lúc kết hôn anh vẫn cho là mình chắc chắn phải mang tấm thân lưng hùm vai gấu vận giá y, khoác hỉ khăn, đi giày thêu, cài trâm trên tóc. Dù cho Xuân Hoa mặc nữ trang đã quen thói nên không để ý việc mình lại phải giả nữ đi kết hôn nhưng anh vẫn xót xa dùm mấy người vác kiệu. Bọn họ vốn tưởng mình sẽ nâng một tiểu thư yểu điệu, nào biết trên kiệu là đại hán vai năm tấc rộng, thân mười thước cao.
Mà khi thấy hỉ phục được đưa, Xuân Hoa quận chúa triệt để nhẹ nhõm, anh biết, Cảnh vương vẫn luôn muốn một hôn lễ hoàn mỹ cho bọn họ, làm sao có thể để nó biến thành trò cười được?
Vợ chồng cùng nhau dạo phố, xuất giá, chúc rượu, mọi thứ đều không hợp quy củ, lại vẫn khiến người ta vui lòng.
Mũ giáp trò chơi ghi lại cảnh tượng hôn lễ thật trung thực, bảo tồn dữ liệu trong thẻ nhớ. Vô luận có qua bao nhiêu năm, chỉ cần cắm thẻ nhớ vào mũ là có thể lạc vào khung cảnh của hôn lễ này.
Đây mới là hồi ức đẹp nhất, cũng là hôn lễ đáng giá nhất.
Lão trấn bắc hầu làm cao đường của hai người, khi phu thê mời rượu, lão cười đến mức khuôn mặt già nua như nở hoa, không cần người khác chuốc rượu, lão đã tự chuốc bản thân đến nỗi say mèm.
Trong hôn lễ, mọi người đều liều mạng mời rượu Cảnh vương, có người muốn náo nhiệt, cũng có người hy vọng nhìn thấy Cảnh vương luôn trầm ổn phải mất mặt. Đáng tiếc những người này đều thất vọng, Cảnh vương chỉ uống hai chén, rượu còn dư lại đều bị Xuân Hoa quận chúa tiếp đến.
Hầu hết mọi người thấy Xuân Hoa quận chúa ra mặt liền ngại ngùng mời rượu. Vậy mà lại có Chu vương thiệt hay chuyện, rêu rao ai mà lại để thê tử tiếp rượu thay, nếu Xuân Hoa quận chúa nhất định muốn uống, vậy nhất định phải uống ba chén liền.
Gã vốn là muốn làm khó dễ Xuân Hoa quận chúa, bức Cảnh vương phải ra mặt uống rượu, ai ngờ Xuân Hoa quận chúa thật sự là nữ trung hào kiệt, không nói hai lời trực tiếp xử lý ba chén, làm cho Chu vương không thể không cạn luôn ba chén với nàng.
Đến cuối hôn lễ, ngoại trừ Xuân Hoa quận chúa cùng Cảnh vương, quan khách không một ai đứng nổi, tất cả đều bị Xuân Hoa quận chúa chuốc đến gục ngã.
Cảnh vương biết tửu lượng của Xuân Hoa sâu không thấy đáy nên không lo lắng cho anh. Hắn chỉ chờ khi người cuối cùng say đến bất tỉnh thì phân phó người dìu hết tân khách xuống nghỉ ngơi, còn mình thì nắm tay Xuân Hoa quận chúa trở về phòng.
Ai ngờ vào đến tân phòng rồi mà Xuân Hoa quận chúa vẫn còn mở to hai mắt ra vẻ tỉnh táo lại không chịu buông tay cậu ra, còn nhào lên cắn vào mũi cậu!
Bị cắn đến cay mũi, Cảnh vương giận dữ nói: “Anh quậy cái gì?”
Xuân Hoa quận chúa lại cắn một cái, lực đạo nhẹ hơn lần trước. Cắn xong còn dùng mũi mình cọ lấy cọ để chóp mũi của Cảnh vương, giống y như con nít làm nũng cậu.
Ánh mắt của Cảnh vương trở nên dịu dàng hơn: “Anh uống say?”
“Đầu hơi choáng váng.” Xuân Hoa quận chúa tựa đầu lên bờ vai cậu.
“Hiếm khi thấy anh say, xem ra hôm nay thật sự là uống nhiều quá.” Cảnh vương đỡ người lên giường, bước chân của Xuân Hoa quận chúa vững vàng, đi đứng không có vấn đề nhưng lại cứ phải dán lên người Cảnh vương.
Mò được đến giường, Xuân Hoa hiếm khi không gấp gáp xé y phục của Cảnh vương mà lại nhìn cậu chăm chăm không dứt. Cảnh vương đi đến chỗ nào, tầm mắt của anh liền theo tới chỗ nấy. Cảnh vương vỗ trán anh một cái, hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”
“Nhìn hạnh phúc của anh,” Xuân Hoa bắt lấy tay Cảnh vương, khẽ hôn lên mu bàn tay của cậu một cái, nói có vẻ buồn phiền, “Anh đã nghĩ rằng khi kết thúc trong trò chơi, sẽ sống đơn độc cả đời để nhớ về em. Vậy mà không ngờ anh vẫn có thể lập gia đình với em. Không cần biết ở nơi nào, chúng ta vẫn bên nhau.”
Cảnh vương nhìn Xuân Hoa trong chốc lát, vươn tay ôm lấy thắt lưng anh, nhẹ giọng nói: “Em cũng vậy, thật sự rất hạnh phúc.”
Có thể quen biết* anh là hạnh phúc, có thể hiểu rõ* anh là hạnh phúc, có thể nắm tay* anh là hạnh phúc.(Năng cú dữ nhĩ tương thức thị hạnh phúc, năng cú dữ nhĩ tương tri thị hạnh phúc, năng cú dữ nhĩ tương thủ thị hạnh phúc.)
Mười mấy năm sau, Ninh An đế sống hết dương thọ, ngay lúc lựa chọn người kế vị, hắn lại một lần nữa hỏi Cảnh vương “thật sự không định kế thừa ngôi vị hoàng đế sao?”
Vô luận là hỏi bao nhiêu lần, Cảnh vương đều chỉ trả lời một ý.
Đời trước, vì thiên hạ bỏ quên người; đời này, chỉ nguyện làm bạn với người trọn kiếp, đi khắp ngõ ngách giang sơn tươi đẹp này.