Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Chương 23: Uống thuốc



Sở Chiêu Du uống một hớp nước, nghe không rõ Tiêu Hành đang nói cái gì, yên lặng che lỗ tai, cái vị Nhiếp chính vương kia có thể ngưng cãi nhau bên ngoài tẩm cung của trẫm không.

“Tiết công công, tiếp chỉ.”

“Bệ hạ mời nói.”

“Ban thưởng Ngụy Sương Sương một bát nước đường, hai hộp trâm ngọc để bày tỏ sự hổ thẹn của trẫm đối với việc Chương Hồi Cát. Nhớ đừng vào Ngụy phủ, tuyên chỉ trước mặt mọi người.” Sở Chiêu Du cầm lấy ngọc tỷ, cười híp mắt in xuống.

Chuyện này khẳng định không có cách nào tuyên bố đúng với sự thật, Chương Hồi Cát là tên mật thám âm mưu hành thích vua, hiện tại đang ở trong địa lao của Nhiếp chính vương, trước kia y đâm một đao cũng đã hết giận, còn lại thì cũng không quản được. Thái hậu có thể làm ra việc này, tám phần mười sẽ không để cho bọn họ tìm ra chứng cứ thông đồng với địch để xử lý.

Sở Chiêu Du nói bản thân tâm tính không tốt, đừng tưởng rằng Ngụy Sương Sương là nữ mà y không dám ra tay.

Tinh sổ từng cái từng cái một.

“Nước đường?” Tiết công công nghi hoặc, muốn hạ độc à?

Sở Chiêu Du khẳng định: “Chính là nước đường.”

“Nô tài lập tức đi chuẩn bị.”

Tiết công công ra ngoài vừa vặn gặp Nhiếp chính vương đang đi vào, bị cản lại tra xét thánh chỉ.

Tiêu Hành nhìn lướt qua, ném về cho Tiết công công, “Tiền Thế Thành, cùng Tiết công công đi tuyên chỉ.”

Tiền Thế Thành: “Tuân mệnh.”

Trên đường đi Tiền Thế Thành lén lút hỏi Tiết công công: “Bên trong viết cái gì, bắt hết người Ngụy phủ lại?”

Hôm qua Tiết công công ăn ở Ngụy phủ, bị đau bụng, không thể đi theo bệ hạ, hiện giờ đầu óc cũng không theo kịp.

“Bệ hạ ban thưởng cho Ngụy tiểu thư.”

“A?” Tiền Thế Thành vỗ vỗ cái trán, vậy mình đi làm gì, chủ nhân bắt mình đi xem tiểu hoàng đế người ta khoan hồng độ lượng đến thế nào à? Đây không phải là minh chứng cho việc Nhiếp chính vương hỉ nộ vô thường thì còn cái gì nữa?

Đến cửa Ngụy phủ, một nhà già trẻ đi ra tiếp chỉ, Tiết công công vừa đọc xong thánh chỉ, Ngụy Sương Sương phút chốc xụi lơ trên đất, cả người run như cầy sấy.

Rõ ràng Thái hậu nương nương nói không có việc gì cơ mà, tiểu hoàng đế xảy ra chuyện cũng không ai quan tâm, đến lúc đó đó cô cô lại làm bộ ra mặt thay tiểu hoàng đế, khuyên y không nhịn việc nhỏ ắt hỏng mưu lớn…

Tiết công công: “Ngụy tiểu thư, uống đi.”

Tiền Thế Thành vừa nhìn thấy sắc mặt Ngụy Sương Sương trắng bệch, bỗng nhiên hiểu được, giáp chi mật đường, ất chi tỳ sương*, Ngụy Sương Sương trong lòng chột dạ, nàng nghĩ rằng trong nước có độc, cho dù chưa phát tác ngay lập tức nhưng vĩnh viễn sẽ khiến lòng nàng vướng bận, nghi thần nghi quỷ.

*甲之蜜糖, 乙之砒霜: cùng là một người, một vật, có thể là thứ tốt với người này nhưng lại là xấu với người khác. (Trong bản gốc hai chữ 砒霜 bị mất nhưng vì đây là hai câu cố định nên mình tự động hiểu là như thế này.)

Cho dù đây thật sự chỉ là một bát nước đường.

Trong tay bệ hạ không có thực quyền, nhưng có thể tứ lạng bạt thiên cân*.

*四两拨千斤: không phải làm gì nhiều mà vẫn dễ dàng đánh bại được kẻ khác.

Tiền Thế Thành lập tức ra vẻ ác độc dữ tợn hù dọa: “Ngụy tiểu thư không uống, thì đừng trách mạt tướng không khách khí.”

Ngụy Sương Sương thấy Tiền Thế Thành dẫn theo người đến, liền biết hôm nay khó thoát khỏi cái chết, nàng không khỏi nghĩ đến ở trong miếu Nguyệt lão, bệ hạ nói với nàng —— có thù tất báo, dễ giận chó đánh mèo.

Thái hậu vốn tính toán để Chương Hồi Cát bắt cả Ngụy Sương Sương để tránh hiềm nghi, thế nhưng Ngụy Sương Sương sợ thanh danh bị bêu xấu, tự ý thay đổi kế hoạch, muốn mượn cớ đau bụng để sớm rời đi.

Thái hậu và bệ hạ, ít nhất nàng cần phải làm theo một trong hai… Nàng không nên tự cho mình đúng, bị hoàng đế nhìn ra rồi mà vẫn tiếp tục liều mạng. Ngụy Sương Sương nhắm mắt lại, nước đường trôi xuống cổ họng, lạnh lẽo thấu xương.

Ngụy Trác trầm mặt, hỏi Tiết công công: “Xá muội đã làm sai điều gì, kính xin Tiết công công báo cho, bằng không thần phải tiến cung thỉnh Thái hậu làm chủ.”

“Bệ hạ ban thưởng lệnh muội, Ngụy đại nhân sao lại nói lời ấy?”

“Thật sự là nước đường?”

Tiết công công bày ra vẻ mặt cao thâm khó dò.

Ngụy Trác liếc mắt nhìn Ngụy Sương Sương vô dụng kia, tức giận nói: “Chương Hồi Cát có can hệ gì với Ngụy gia, vì sao bệ hạ lại viết chung một chỗ?”

Tiền Thế Thành cướp lời: “Trong lòng tự ngầm hiểu đi, chẳng lẽ phải bắt mạt tướng nói ra trước mặt mọi người hay sao?”

Tuyên chỉ trước cửa Ngụy phủ, xung quanh có rất nhiều bách tính, lúc này có người như hiểu ra gì đó, nghị luận sôi nổi: “Thì ra lần trước thông gia với Chương thái tử chính là Ngụy Sương Sương, đã bảo không phải vị ở phủ tướng quân mà, đấy là em gái ruột của Tạ tướng quân mà!”

Một câu nói làm tổn hại đến hai người, sắc mặt Ngụy Trác thay đổi mấy lần, dựa vào cái gì mà muội muội của Tạ Triều Vân không gả được thì muội muội của Ngụy Trác hắn lại đi liên hôn?

Ngụy Sương Sương xác thực cũng có liên hệ với Chương Hồi Cát, hòa thân và thông đồng với địch, ít nhất phải nhận một cái.

Ngụy Trác cắn răng nhịn xuống trước, liếc mắt trừng Ngụy Sương Sương một cái: “Đi vào, một chén nước thôi mà ngươi cũng phải như vậy à.”

Ngụy Sương Sương lẩm bẩm trong miệng: “Không thể nào là nước đường, y muốn trả thù ta…”

“Ngu xuẩn!” Ngụy Trác không nhịn được mắng.



Sở Chiêu Du vừa mới hạ thánh chỉ, trong lòng thoải mái, khuôn mặt bị nửa cái khăn lông phủ kín, thấy bảo huân hương thảo dược có thể làm giảm nôn khan, tăng cường khẩu vị.

Tiêu Hành xốc khăn mặt của y lên, yên lặng nhìn Sở Chiêu Du năm giây, sau đó lại che lên.

Sở Chiêu Du nằm ở trên giường không động đậy, thấy Tiêu Hành đến đây, cũng chỉ chuyển động con ngươi.

Xốc khăn lông trắng lên xong lại phủ xuống, cái biểu tình nghiêm nghị của Nhiếp chính vương cứ như là đang chiêm ngưỡng dung nhan người chết hay sao ấy? Đỉnh đầu Sở Chiêu Du xuất hiện một dấu hỏi chấm.

Tiêu Hành ngồi xuống đầu giường y, muốn nói lại thôi: “Sao mà nôn kịch liệt như vậy?”

“Trẫm không biết.” Sở Chiêu Du suy nghĩ một chút, “Có thể là do máu của Chương Hồi Cát ác tính quá, khí huyết bẩn thỉu xúc phạm đến sao Tử Vi.”

*紫微星:Sao Tử Vi là ngôi sao chỉ tôn quý đứng đầu trong gồm có Tử Vi (đế tinh chỉ tôn quý), Thiên Phủ (kho lộc chỉ tài sản), Thái Dương (chỉ phú quý, văn hóa), Thái Âm (chỉ tài sản, sang giàu). Trong này chắc em nó đang tự ví bản thân với sao Tử Vi đấy.

Quả thật là y bị hoảng sợ choáng váng, rồi lại nhìn thấy máu nên mới khó chịu, chỉ là kéo dài hơi lâu, y đói bụng rồi.

“Có còn kẻ nào khác mạo phạm bệ hạ không?” Tiêu Hành chăm chú nhìn y, ánh mắt như kiểu có một người giết một người.

Sở Chiêu Du chậm rãi liếc mắt nhìn hắn, ngươi tự sát đi.

“Không có.”

“Ngươi do dự.”

Sở Chiêu Du: “…”

Được thôi, vậy y đành báo cáo một tên: “Thị vệ của Ngụy Sương Sương đẩy trẫm, có tính hay không?”

“Tính.” Tiêu Hành nhẹ giọng nói, “Bản vương sẽ xử lý.”

Sở Chiêu Du cảm thấy Nhiếp chính vương nói chuyện thế này có hơi dọa người. Nhiếp chính vương cứ hung dữ một chút thì hơn, tự dưng làm y nhớ tới Tiểu Hắc.

“Thái y nói thế nào?”

Sở Chiêu Du đang định trả lời, lại phát hiện ra Nhiếp chính vương đang nhìn về phíaThôi Canh… Một bộ dạng không tin tưởng y.

Hừ.

Thôi Canh cung kính nói: “Thái y nói mạch tượng bệ hạ hỗn loạn, tạm thời chưa nhìn ra cái gì, đơn thuốc giảm chứng nôn khan đã kê xong, chút nữa viện Thái y sẽ đưa tới. Còn có…”

Thôi Canh liếc mắt nhìn Sở Chiêu Du.

Tiêu Hành: “Còn có cái gì?”

Thôi Canh lập tức phản bội: “Tối hôm qua bệ hạ đổ thuốc vào cây trúc.”

“Trẫm không có.” Sở Chiêu Du lớn tiếng.

“Vậy bản vương đào đất trồng trúc ra cho thái y xem thử?”

“Thuốc đắng quá, trẫm uống không nổi.” Sở Chiêu Du cảm thấy buồn nôn là một loại nhân tố về mặt tâm lý, không chữa được.

“Thuốc đắng dã tật.”

“Nhưng trẫm bị tâm bệnh mà! Không có thuốc nào cứu được!” Sở Chiêu Du nói năng hùng hồn, “Chưa uống đã ói rồi, làm sao trẫm uống được!”

Tiêu Hành vừa nghe hai chữ “tâm bệnh”, mặt trầm xuống, ngày càng chắc chắn Sở Chiêu Du còn giấu diếm gì đó.

Vậy hắn càng muốn trị y bằng được.

Cứ nghe Sở Chiêu Du nôn khan là trong lòng hắn lại thấy không thoải mái, nguyên nhân có đủ loại, có lẽ bao gồm cả loại thương tiếc, thế nhưng Nhiếp chính vương thuộc phái hành động, không muốn nghĩ sâu, chỉ làm việc theo cảm tính.

“Người đâu, nói với viện thái y, bệ hạ sợ đắng, đổi một loại thuốc khác, phải chữa khỏi cho bệ hạ trong ngày hôm nay.”

Sở Chiêu Du thở dài, làm gì có thuốc nào mà uống ngon cho được, vẫn nên giả vờ ngoan ngoãn lừa Nhiếp chính vương ra ngoài thì hơn, uống hay không uống mình có thể tự quyết định.

Hiếm khi từ lúc tiến vào cho đến bây giờ, Tiêu Hành vẫn chưa hề tức giận, thậm chí còn tự kiểm điểm lại: “Chuyện này, bản vương xin lỗi ngươi.”

Sở Chiêu Du: “Hả, chuyện nào?” Chuyện Nhiếp chính vương cần xin lỗi y chỉ có một cái thôi.

“Bảo vệ bệ hạ an toàn là chức trách của bản vương, lần này bản vương hộ giá muộn màng, bệ hạ có thể yêu cầu một chuyện gì đó.”

Không chỉ vì hộ giá không tốt mà còn vì một nguyên nhân nữa, Tiêu Hành giấu diếm gắt gao sự thay đổi của tiểu hoàng đế sau khi hồi cung, một là sợ có người tìm hiểu nguồn gốc, phát hiện ra cổ độc trong người hắn, hai là phòng ngừa có người âm thầm móc nối với Sở Chiêu Du, dựng cờ dẹp phản loạn.

Hắn ngầm cho phép Triệu phu nhân ở Lương Châu có thể nhận được tin, hắn không cho phép, một người cũng đừng nghĩ liên hệ được với Sở Chiêu Du.

Thậm chí ngay cả Thái hậu cũng nhận ra Nhiếp chính vương và Sở Chiêu Du vẫn như nước với lửa giống trước đây, cho nên mới dám không kiêng kị mà ra tay.

“Ồ.” Hóa ra là Nhiếp chính vương người ta có ý thức trách nhiệm vô cùng lớn, Sở Chiêu Du hỏi, “Không uống thuốc?”

“Đổi cái khác.”

Sở Chiêu Du nôn khan tại chỗ.

Tiêu Hành vội vội vã vã vỗ lưng y thuận khí, có thể là vì lần trước từng bị Sở Chiêu Du chê bai, nên lần này lực tay hắn đã nắm giữ được vừa vặn, không nhẹ không nặng.

Như vậy rồi mà còn không chịu uống thuốc?

Tiêu Hành tự mình giúp y quyết định: “Phạt Thái hậu cấm túc chay tịnh một năm, không cho gặp bất kỳ người nào.”

Hắn tạm thời chưa động đến Thái hậu, để tránh cho Ngụy Sử ở U Châu chó cùng rứt giậu, chờ hắn điều tra rõ ràng sự việc kho lúa ở Dự Châu vào năm Thái hậu buông rèm chấp chính, mấy mầm họa bị gieo xuống sẽ xử lý hết trong một lần.

Nhiều nhất là mấy tháng nữa thôi.

Sở Chiêu Du cũng tạm thoả mãn, xem ra Chương Hồi Cát và Thái hậu đã gặp mặt nói chuyện, không có chứng cứ, hơn nữa sau đó Thái hậu sẽ không thể đến tìm y gây sự, bị nhốt một năm mà không điên cũng lạ.

“Tối hôm qua mơ thấy ác mộng, trẫm phải ngủ một long* giấc.” Sở Chiêu Du đem chăn bịt kín đầu, ý tứ tiễn khách vô cùng rõ ràng.

*睡个回笼觉: vẫn có nghĩa là đi ngủ, nhưng bình thường hoàng thượng thì hay được ví với rồng, long thể = thân thể vua, long ỷ = chỗ ngồi của vua, vv nên bây giờ ẻm nói ngựa lên thành long giấc = giấc ngủ của vua.

Thật ra y còn muốn hỏi Tiêu Hành rời kinh làm cái gì. Nhưng xem phản ứng của Tiêu Hành thì có vẻ như vẫn không nhớ ra được, cũng không phải chuyện tốt gì.

Nhắc đến chuyện Nhiếp chính vương biến thành kẻ ngốc chẳng khác gì đi sờ râu hổ, nhưng có vẻ chuyện về mấy tên ăn mày kia đã trở thành bóng đen khá lớn trong lòng hắn.

Vừa nghĩ đến là lại không nhịn được muốn mắng người.



Thái y viện hôm nay cực kỳ ưu sầu.

Trương thái y tuổi đã cao, rầu rĩ nói: “Đi đâu đi tìm thuốc không đắng bây giờ? Đã là thuốc thì ít nhất cũng phải có ba phần đắng.”

Lưu thái y: “Mạch tượng bệ hạ vô cùng kỳ lạ, trong cơ thể hỗn độn như đang tái tạo gân cốt, nhưng trong sự hỗn loạn lại có sự trật tự, mạnh mẽ đanh thép, được một khoảng thời gian rồi, nói không ra là chuyện gì, mà nhìn khí sắc của bệ hạ thì có vẻ như không bị ảnh hưởng chút nào.”

Trương thái y: “Cách nhìn của lão phu cũng như vậy. Có lẽ là do bệ hạ sợ máu, hồi tưởng lại cảnh tượng đó thì thấy buồn nôn, đến lúc từ từ quên đi hình ảnh đó thì sẽ khỏi hẳn, đây là tâm bệnh.”

Ví dụ cho loại bệnh này khá nhiều, khi Trương thái y còn trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy thi thể mục nát, sau một tháng vẫn trong tình trạng vừa ăn đã nôn.

Lưu thái y: “Nhưng phải đổi thành thuốc gì đây? Nếu không thì thêm mấy vị thuốc ngọt?”

Viện thái y nhất trí cho rằng bệ hạ không cần phải uống thuốc, cùng lắm thì kê đơn giảm nôn, nhưng bệ hạ không chịu uống, chẳng lẽ bọn họ có thể tùy ý thay đổi dược tính được à?

Một tiểu đông ngồi bên cạnh phơi thuốc chen miệng nói: “Nghe nói viện thái y viện có một phương thuốc chuyên trị chứng nôn khan của phụ nữ có thai, mùi thuốc rất nhẹ, kể cả trẻ con uống nhầm cũng không sợ. Hiệu quả không phải cũng như nhau sao?”

Lão thái y sáng tỏ thông suốt: “Quả nhiên vẫn là người trẻ tuổi đầu óc linh hoạt hơn! Hiệu quả như nhau! Hiệu quả như nhau!”

Sở Chiêu Du ngủ một giấc nhỏ, miễn cưỡng ăn xong đồ ăn sáng, viện thái y đưa tới một thang thuốc bồi bổ hoàn toàn mới.

Y nhấp một ngụm, vẫn không thích lắm, nhưng đáng tiếc bên cạnh có một tên mật thám đang nhìn.

Y giả bộ mừng rỡ, ánh mắt chân thành lóe sáng: “Ngày hôm nay thuốc rất ngọt.”

Tiết công công thở phào nhẹ nhõm.

“Thôi đại nhân, trẫm muốn uống thuốc, ngài có thể nhắm mắt lại, không nên ghi chép lại hình ảnh không anh tuấn của trẫm vào ghi chú sinh hoạt thường ngày, đúng không?”

Thôi Canh theo Sở Chiêu Du lâu như vậy, biết thừa bệ hạ yêu thích một ít hư vinh không có ảnh hưởng gì lớn, “Tuân chỉ.”

Dù gì mũi hắn cũng thính, bệ hạ đổ ở đâu hắn cũng sẽ phát hiện. Tiết công công mặc dù trung thành, nhưng sẽ không nuông chiều thay bệ hạ uống thuốc.

Sở Chiêu Du đuôi mắt cong cong, bưng chén thuốc lên, trực tiếp đổ vào một hộp canh gà to trên bàn.

Hai loại nước này màu sắc gần giống, chỉ nhiều với ít hơn tí thôi, chỉ cần trẫm thu tay nhanh thì sẽ không có ai phát hiện ra.

Cánh tay mảnh khảnh của Sở Chiêu Du hơi động đậy, đột nhiên bị chặn đứng.

Nhiếp chính vương đột nhiên kiểm tra!

Tay y run một cái, cả bát đều rơi xuông canh gà, Tiêu Hành tay mắt lanh lẹ, đỡ chén thuốc, không rơi một giọt nào ra ngoài, đặt lên bàn.

Sở Chiêu Du ủ rũ rụt tay về.

Tâm bệnh, không thuốc nào trị được, hiểu không?

Tiêu Hành không đồng ý mà liếc mắt nhìn Sở Chiêu Du một cái, “Không muốn uống thì không uống, hà cơ gì mà phải lãng phí thêm một nồi canh?”

Sở Chiêu Du bị nói đến xấu hổ, trẫm lãng phí lương thực.

Tiêu Hành: “Thuốc không uống cũng được, uống chén canh gà, Tiết công công nói tối hôm qua ngươi cũng không ăn được gì.”

Thông cảm cho người khác thế, có đúng là Nhiếp chính vương không vậy?

Sở Chiêu Du cứ như đang nằm mơ nhìn Nhiếp chính vương tự tay múc một bát canh gà, màu sắc trong veo, thơm nồng nức mũi.

Tiêu Hành bưng bát sứ trắng, tự tay đưa đến bên môi Sở Chiêu Du, ra hiệu há mồm.

Đốt ngón tay bưng bát thon dài mạnh mẽ, cứ như trong tay không phải bát sứ, mà là bát ngọc, bát ngọc bừng lên màu hổ phách.

Sở Chiêu Du hé miệng, cảm giác như mình chưa tỉnh ngủ, dùng sức chớp mắt.

Môi Tiêu Hành khẽ nhếch, hành động xảo trá, lặng lẽ chuẩn bị chén thuốc bên tay trái nhanh nhẹn thay thế vào, đưa đến gần bên môi Sở Chiêu Du ấn một chút, động tác nhanh chóng, nhanh đến mức trong nháy mắt Sở Chiêu Du vẫn hoàn toàn không phản ứng được hắn đã làm gì.

“A —— ”

Mẹ nó không phải canh gà!

Một ngụm nước thuốc đắng đắng kèm theo vị chua ngọt nuốt xuống cuống họng, Sở Chiêu Du bị xoa cằm, ừng ực uống mất mấy ngụm.

Vì sao trên đời lại có một kẻ tồi tệ như Nhiếp chính vương cơ chứ?!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.