Một bát thuốc rót hết sạch không thừa một giọt, Tiêu Hành cầm chén đặt lên bàn, từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống: “Phun ra một giọt thử xem.”
Có vài người, trong tiềm thức muốn người ta khỏi hẳn, muốn người ta quên sạch những kẻ không liên quan, nhưng vừa nói chuyện thì bắt đầu ngọng nghịu, chỉ có thể dùng sở trường giỏi nhất là uy hiếp.
Hầu kết Sở Chiêu Du khẽ động, nhẫn nhịn sự kích động muốn phun vào mặt Nhiếp chính vương, nín nhịn nuốt xuống.
Tiêu Hành thấy hai má y cuối cùng cũng coi như là không phồng lên nữa, cố gắng sửa chữa: “Uống thêm một chén canh gà?”
Ôi, canh gà của Nhiếp chính vương có độc, ai mà uống thì đúng là ngu. Sở Chiêu Du yên lặng đứng dậy từ bên cạnh bàn ăn, quay lại giường cuộn thành một đoàn.
Càng ngày càng lớn lối.
Tiêu Hành chỉ vào Sở Chiêu Du phía sau rèm, cuối cùng vẫn thu tay lại tạo thành nắm đấm, quay người rời đi.
Hoàng đế xin nghỉ, Nhiếp chính vương vẫn lên triều chủ trì như cũ. Hắn bỏ lại văn võ bá quan để chạy tới đây.
Sợ một mình Thôi Canh không chịu được sự linh động của Sở Chiêu Du, Tiêu Hành căn dặn lúc bệ hạ uống thuốc thì thông báo cho hắn, quả nhiên liền tóm gọn.
Các đại thần dồn dập suy đoán, rốt cuộc chuyện hết sức khẩn cấp gì mà khiến Nhiếp chính vương đang trên đường vào triều lại phải chạy đi xử lý. Sau khi trở lại biểu cảm cũng không hề thay đổi, tựa như chỉ là đi ra ngoài lắc lư một vòng rồi trở lại.
Hông hiểu.
Tạ Triều Vân ở ngoài điện chờ Tiêu Hành hạ triều. Bọn họ vừa tới Liên Hoa thôn không lâu thì có Hộ Long Vệ đến báo Chương Hồi Cát trở lại kinh thành làm việc bất chính.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy thần sắc như vậy trên mặt Tiêu Hành, phẫn nộ, hối hận, đau lòng đan xen, cứ như trời sập xuống vậy, trụ trời duy nhất chống đỡ là câu “hữu kinh vô hiểm” kia.
Thậm chí bọn họ mới chỉ vừa nghe thôn dân chỉ ra và xác nhận khẩu cung, còn chưa kịp thương lượng đến biện pháp tiếp theo, Tiêu Hành chớp mắt đã giục ngựa hồi kinh trong đêm tối.
Tạ Triều Vân trễ một bước, chỉ đơn giản là sắp xếp người làm chứng giữ bí mật công việc, lúc trở lại kinh thành, vậy mà vẫn chậm hơn Nhiếp chính vương hai canh giờ.
Hai canh giờ này, Tiêu Hành cứ như vĩnh viễn không thấy mệt mỏi, đã đi Phúc Ninh điện thăm hỏi bệ hạ, vào địa lao nổi giận, thậm chí lập tức chủ trì triệu tập lâm triều, tuyên bố kết quả cuối cùng để xử lý Chương Hồi Cát.
Chương Hồi Cát bị đánh cho liệt nửa người trong địa lao, nếu Nguyệt Xích quốc có lòng thì để quốc chủ tự mình viết thư hối cải, cho sứ thần mang bạc đến chuộc, nếu là không có lòng thì hành thích vua Đại Sở chính là tội chết, tru di cửu tộc, tiếp theo có khai chiến không thì tùy.
Trước hôm nay, Chương Hồi Cát chưa từng cảm thấy Sở Chiêu Du là chủ của Đại Sở, Tiêu Hành lấy đại cục làm trọng, sao có thể chỉ vì vinh nhục của một con rối mà qua loa khơi mào chiến tranh?
Gã đã sai lầm hoàn toàn, khi Sở Chiêu Du lớn tiếng ồn ào nói Nhiếp chính vương yêu thích y, gã nên tỉnh táo lại cân nhắc lợi và hại.
Ai mà ngờ tới Tiêu Hành thật sẽ thích một người! Nói ra toàn bộ Đại Sở cũng chẳng ai tin!
Tạ Triều Vân đợi đến khi triều thần trong Tuyên Chính điện đã đi hết, mới đi vào tìm Nhiếp Chính Vương.
Tiêu Hành đang đứng dưới bậc ngọc, không biết đang suy nghĩ gì. Tiền Thế Thành chậm rãi đi ra ngoài, nhìn thấy Tạ Triều Vân tiến vào, chân vừa bước đến ngưỡng cửa chợt thu lại.
Tạ Triều Vân: “Đề nghị của ta ở Liên Hoa thôn ngươi xem coi thế nào?”
Hắn dừng một chút, cau mày nhìn về phía Tiền Thế Thành đứng cạnh: “Bộ dạng này của ngươi là sao?”
Tiêu Hành liếc mắt một cái là biết Tiền Thế Thành muốn gì, hắn lắc đầu một cái, Tạ Triều Vân nán lại ở phía tây quá lâu, Tiền Thế Thành kết hôn cũng không về kịp.
Tiền Thế Thành cao lớn thô kệch vậy mà lúc mở miệng còn biết xấu Hổ: “Tạ tướng quân, mượn huynh đệ ít bạc nhá, tháng sau phát bổng lộc trả lại cho ngươi.”
Tạ Triều Vân: “… Ngươi đi cá cược?” Tiêu Hành dùng một dân cờ bạc à.
“Nói bậy! Sao ngươi có thể bỗng dưng vu oan cho người trong sạch!”
Tiền Thế Thành đỏ mặt tía tai, tranh luận, “Gần đây vợ ta bị bệnh, mỗi ngày oán giận lang trung kê thuốc quá đắng. Ta bảo đi mua mứt, mùi trái cây trong mứt ngọt mà không ngấy, uống hết thuốc uống xong ăn mấy viên cho ngọt miệng, nàng chết sống không chịu bỏ tiền, đổi ý nói thuốc đắng dã tật, có lợi cho bệnh.”
Tiền Thế Thành nói xong lại nổi giận, nếu mà lão tử có tiền, một lần mua một xe, khiến cho bà vợ xấu xa kia không nói được là thuốc đắng nữa luôn.
Tạ Triều Vân trở về còn chưa đến Tiền gia hỏi thăm, không nghĩ tới chị dâu lại mạnh mẽ vang dội như vậy.
Hắn khẳng khái giúp đỡ, đưa túi tiền cho Tiền Thế Thành, vỗ vỗ vai Tiền Thế Thành, giả vờ tang thương nói: “Đáng tiếc cho cái họ hay của ngươi.”
“Cảm tạ! Lần sau bảo vợ ta làm mai cho ngươi!” Tiền Thế Thành lập tức trở mặt, vui rạo rực đi mua mứt.
Khóe miệng Tạ Triều Vân giật giật, không cần được không.
Tiêu Hành nhìn Tiền Thế Thành suy tư, thì ra mớm thuốc thì phải dụ dỗ như vậy à?
Hắn suy nghĩ một chút, Sở Chiêu Du bị rót thuốc xong đã ăn mứt chưa nhỉ? Hình như không có, y không chịu nói chuyện cùng hắn nữa, chạy lên giường.
“Chuyện vừa nói ngươi thấy thế nào?” Tạ Triều Vân trở lại đề tài chính.
Tiêu Hành đang xuất thần.
Tạ Triều Vân: “Nhiếp Chính Vương? Tiêu Dự Đạo?”
“Hả?” Nhiếp chính vương họ Tiêu tên Hành tự Dự Đạo hoàn hồn, suy nghĩ một chút, mới nghĩ ra đề tài trước khi Tiền Thế Thành ngắt lời, “Cứ làm theo lời ngươi nói đi, trước tiên phái mấy người làm nhiễu loạn tầm mắt.”
Manh mối chuyến này Tiêu Hành tìm được không nhiều như dự đoán, nhưng lại cực kỳ hấp dẫn.
Hắn gặp được ba người ở Liên Hoa thôn, đều được Tạ Triều Vân tìm ra từ đủ các loại góc gách, xó xỉnh lộn xộn, đều từng hư hư thực thực đụng mặt Nhiếp chính vương.
Nhưng mà “kẻ ngu si” trong miệng bọn họ không chỉ mâu thuẫn lẫn nhau, mà còn khác Nhiếp chính vương một trời một vực.
Thôn dân đầu tiên vô cùng bình tĩnh: “Thảo dân từng nhìn thấy trong một ngôi miếu đổ nát trên núi, là một nhà ba người! Ta nhìn từ trong vào thì thấy một nam một nữ, à còn có con nữa, giữa đêm khuya người mẹ còn hát cho con nghe cái gì mà trên đời chỉ có mẹ là tốt, rất êm tai. Thảo dân vốn là muốn vào nghe ké một chút, mà khi đó là nửa đêm, ta sợ là hồ ly tinh nên không dám vào.”
Đại tẩu tử: “Ta, ta cái gì cũng không biết! Ta không cố ý lừa gà của hắn! Trẻ con trong nhà cả tháng không được ăn thịt, ta cũng hết cách rồi, sau đó gà lại bị trộm đi… Kẻ ngốc kia, à không, vị đại nhân kia có một người vợ bệnh nặng, không có con, ta còn chúc hắn sang năm sinh được một tiểu tử béo đấy…
Thôn dân thứ hai ôm củi: “Cầu xin đại nhân tha cho chúng ta đi, đây là củi vị đại nhân kia chẻ, bây giờ vẫn còn ở trong thôn, còn chưa đốt hết đây, ta trả cho các vị, tha cho chúng ta đi… Vị phu nhân kia cực kỳ kén cá chọn canh, chua ngọt cái gì đó, thảo dân cũng không biết, đưa cho nước vo gạo.”
Một nhà ba người, bệnh nặng, kén cá chọn canh… Tiêu Hành nghe mà đau đầu, cái kẻ cứ gặp người lần nào là bị lừa lần nấy, thật sự là hắn?
Tạ Triều Vân hỏi hắn có ấn tượng gì không, Tiêu Hành lắc đầu, tuy rằng vừa nhìn lực độ chẻ bó củi kia là biết do hắn tự mình ra tay.
Ba người trong miệng bọn họ nghĩ kiểu gì cũng không giống như là cùng một người.
Tạ Triều Vân tâm tình hơi trầm trọng, hắn cho là người sáng suốt như Tiêu Hành dù có ngốc cũng tới nỗi nào, nhưng đây mới là lần đầu phát tác, Tiêu Hành đã nghiêm trọng đến mức này, hắn cũng không dám tưởng tượng lần thứ hai sẽ thế nào.
“Liệu có phải thật ra ngươi chỉ gặp phải một đôi cô nhi quả phụ trong căn miếu đổ nát, hai lần sau đó có thể suy đoán ra được, bởi vì sau đó nữ tử kia cũng chỉ xuất hiện qua lời kể của ngươi.” Tạ Triều Vân lớn mật nói ra giả thiết, không có ai hiểu rõ sự hoang vắng trong nội tâm của Tiêu Hành như hắn, Tiêu Hành đã từng bị “nhà” làm tổn thương rất sâu, có lẽ, trong lòng Tiêu Hành luôn khát vọng một gia đình bình thường?
Một nhà ba người thành hai người, lẽ nào, sau khi Tiêu Hành và đôi mẹ con tách ra thì tự động loại bỏ đi một phần? Dù sao con người đều có dục vọng chiếm hữu quái quỷ gì đó, trong tiềm thức Tiêu Hành bài xích niềm vui làm cha, nhưng lại tưởng rằng mình có vợ.
Tiêu Hành lạnh lùng liếc mắt nhìn Tạ Triều Vân một cái, lẽ nào cái mong ước của hắn là mơ tưởng vợ người khác?
Khiến lòng người rét lạnh chính là hắn không có cách nào mạnh mẽ phản bác Tạ Triều Vân, chỉ có thể nói: “Bản vương chỉ nhớ rõ, khi đau đầu lúc nào cũng có người ở cạnh chăm sóc, không cần biết nàng là ai, thế là đủ rồi.”
Người có chồng hay chưa có, sống hay chết, hắn chỉ muốn báo đáp thế thôi. Những năm gần đây thêu hoa trên gấm*, tre già măng mọc, Tiêu Hành mới chỉ gặp được có một người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi*.
*锦上添花: việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
*雪中送炭: giúp người khi gặp nạn.
Thật nực cười, hắn quyền khuynh triều chính nhưng cuối cùng lại biến thành kẻ ngu si, tâm huyết nửa cuộc đời đưa đến tay người khác. Còn sót lại một năm tỉnh táo, cho dù là ân tình lớn hay nhỏ, đém tặng cả giang sơn chưa chắc là không thể.
Cũng coi như những năm kiên trì có một công dụng dù là nông cạn.
Tìm người đến đây thì không còn manh mối gì, tung tích của Hổ phù không rõ, Tạ Triều Vân đưa ra phương pháp trái ngược, khiến cho nữ tử kia đến tìm bọn họ.
Tiêu Hành đồng ý, bắt đầu từ hôm nay, Nhiếp chính vương phủ mở cửa một phía, chuyên dùng để tiếp đón.
Đại Sở đều truyền rằng đầu tháng mười khi Nhiếp chính vương ra khỏi thành đã bị thương, được một cô gái mặc áo vàng cứu, nhưng đáng tiếc khi Nhiếp chính vương tỉnh lại đã quên mất mặt mũi nữ tử kia, bây giờ bỏ ra số tiền lớn tìm người, tìm được tất phong quận chúa.
Đừng nói là quận chúa, với quyền thế của Nhiếp chính vương, phong công chúa còn được!
Trong lúc nhất thời, cô gái này thành đối tượng được người dân Đại Sở ước ao, trong truyện thì không viết như vậy, diêm vương mặt lạnh như Nhiếp chính vương một khi mà đã chiều chuộng thì nhất định là vô cùng tận, chiều chuộng lên trời luôn!
Vị trí Nhiếp chính vương phi để trống! Nữ nhân nổi bật nhất toàn bộ đại Sở, hoàng hậu cũng không sánh nổi!
Tất cả nữ tử đều đang vắt óc ra hồi tưởng xem có phải đầu tháng mười mình mặc quần áo màu vàng ra khỏi kinh thành, cứu một nam tử xa lạ không.
Tiêu Hành sợ bởi vậy gây ra tai họa cho người kia, bèn bảo Tạ Triều Vân tìm vài nữ thuộc hạ, giả vờ nhận thân.
Quả nhiên, vài vị nữ tử trước đó tới gần Nhiếp chính vương, đều vô tình bị vây nhốt trên đường đến.
Có bao nhiêu thế lực muốn nhân cơ hội bắt người uy hiếp Nhiếp chính vương, đều phát hiện ra bắt lộn người.
Dần dần, những thế lực này ngừng chiến tranh, tìm cách khác.
Rất rõ ràng, trong số những người đến thì đại đa số là phụ nữ muốn thử vận may, bị người phụ trách hỏi hai câu đã lộ tẩy. Nhiếp chính vương căn bản không nhớ mặt mũi nữ tử kia, người mà Nhiếp chính vương cũng không tìm được, bọn họ chó ngáp phải ruồi thì may ra mới có thể gặp được.
Pháp không trách chúng*, nữ tử đến rất nhiều, Nhiếp chính vương phủ sau khi xác nhận thì cũng thả người đi, không phải trả giá gì.
* 法不责众: không thể thực thi pháp luật khi nó có tính chất cộng đồng, ví dụ như trong truyện thì có nhiều người biết mình không phải nhưng vẫn cứ đến ý, nhưng cũng không thể phạt được vì đã trở thành một hành động pHổ biến và cũng không có tác hại gì lớn lắm.
Không bằng bọn họ phái người giả mạo, ngộ nhỡ vừa vặn phù hợp với đặc điểm, nhảy luôn lên vị trí đầu ấp tay gối với Nhiếp chính vương thì sao?
Nhiều người âm thầm tìm hiểu tin tức, Tạ Triều Vân cố ý đối dùng nhiều người khác nhau thả một ít tin tức giả ra ngoài, ngày thứ hai quả nhiên có nữ tử phù hợp điều kiện tới cửa.
Tiêu Hành lật xem danh sách được Tạ Triều Vân sửa sang lại, cười lạnh, “Ngươi đi ám chỉ bản vương có tín vật quan trọng bị mất.”
Cá lớn sắp mắc câu.
…
Lúc tin tức truyền tới tai Sở Chiêu Du, không biết đã đổi qua mấy phiên bản.
Những ngày qua, hắn đều đang phân cao thấp với mình.
Buồn nôn, nôn khan giằng co chừng mấy ngày, mới đầu y giận hờn, nhất quyết không chịu uống, sau đó phát hiện thái y viện thật sự có chút năng lực, tuy rằng uống xong vẫn không thể trừ tận gốc, nhưng cũng có hiệu quả không nhỏ, ít nhất y có thể thoải mái ăn cơm.
Rốt cuộc thì Thôi Canh đã thể hiện một chút tình nghĩa quân thần, mua mứt từ ngoài cung vào cho y, rất ngon, mỗi ngày một bao to không giống nhau.
Ngọt ghê, trẫm có thể miễn cưỡng uống một ít thuốc.
Khẩu vị không tốt, Sở Chiêu Du cứ như sương đả đích gia tử*, lúc nào cũng không muốn nhúc nhích, nằm bẹp trên giường, tự tay vứt ô mai hạt dưa nho khô vào trong miệng.
*霜打的茄子: một câu ngạn ngữ biểu thị sự uể oải, mệt mỏi
Thôi Canh múa bút thành văn: “Hôm nay bệ hạ lại ăn một bao mứt trái cây, khoảng hai lạng ba. Cấp trên ra lệnh cho sử quan năm ngày ghi sổ một lần, bệ hạ ăn rất tốt, mứt trái cây giá cả đắt đỏ, túi tiền của sử quan rất khó xử, chống đỡ không nổi bốn ngày.”
Sở Chiêu Du: “Thôi đại nhân, bên ngoài gần đây có cái gì chuyện gì hay ho để nghe không?”
Thôi Canh suy nghĩ một chút, Nhiếp chính vương nói tin tức bên ngoài lưu truyền đa số là giả, ví dụ như có người phát tán ra “sau khi Nhiếp chính vương tìm ra vương phi thì sẽ soán vị”, tin tức loạn tùng phèo, đừng báo cho bệ hạ.
“Không có.”
Sở Chiêu Du rời giường, phấn chấn hít một hơi: “Không thể nằm tiếp nữa, trẫm muốn ra ngoài tản bộ một chút.”
Lần trước y bị đổ thuốc, quyết định không nói chuyện với Nhiếp chính vương nữa, sau đó lão cẩu tặc này chắc là đêm khuya tự vấn lương tâm, ngày hôm sau phái mấy người đến cho y.
Nói là những người này để lại cho y dùng, nghe theo lệnh của bệ hạ, muốn đi nơi nào thì mang theo là được.
Lòng Sở Chiêu Du không hề gợn sóng, vẫn làm ổ ở điện Phúc Ninh, vì bị những cơn buồn nôn dằn vặt mà từ từ trở nên gầy gò.
Nhiếp Chính Vương xem thực đơn một ngày của Sở Chiêu Du, hoài nghi rốt cuộc những thứ đó bổ vào đâu rồi.
Tức đến bị bệnh? Tức ghê vậy? Cuối cùng, thậm chí Tiêu Hành còn ám chỉ nếu như thực sự bức bối quá thì xuất cung giải sầu cũng được, nhưng phải mang thêm nhiều người hơn.
Sở Chiêu Du nằm trên giường mấy ngày, Nhiếp chính vương tuy rằng không đến nhưng mà ra tay rất hào phóng, khiến cho y vô cùng chấn động, thậm chí tưởng rằng mình đã nằm cả năm nay rồi, xem xem có phải Nhiếp chính vương đã thu hết binh quyền lại chưa.
Cũng có thể là bình yên trước bão táp, Sở Chiêu Du cấu mình một cái, đừng có mà ảo tưởng.
Y mặc áo trắng, mang theo một nhóm người xuất cung, từ xa đã nhìn thấy cửa sau phủ Nhiếp chính vương cực kỳ náo nhiệt.
Hoàn phì yến sấu*, trang điểm lộng lẫy.
*环肥燕瘦: chỉ vẻ đẹp đối lập của hai mỹ nhân trong lịch sử, Triệu Phi Yến nổi tiếng là mong manh uyển chuyển như chim yến, còn Dương Quý Phi thì mang vẻ đẹp đầy đặn, đẫy đà.
Mắt Sở Chiêu Du híp lại: “Nhiếp Chính Vương tuyển phi à?” Chuyện lớn như vậy, sao Thôi Canh bảo không có chuyện gì?
“Không khác biệt lắm.” Bên cạnh có người trôi chảy nói tiếp, “Là tìm người, đầu tháng mười Nhiếp chính vương bị thương hôn mê ngoài kinh thành, có một nữ tử chiếu cố hắn rất lâu, sau khi tìm được Nhiếp chính vương sẽ phong nàng làm quận chúa đấy!”
Tìm hắn? Đồng tử Sở Chiêu Du co rụt lại, tim mãnh liệt nhảy lên mấy lần.
Đây là đề tài sốt dẻo nhất kinh thành hiện giờ, Sở Chiêu Du chỉ mới nhắc đến một chút, lập tức được mọi người mồm năm miệng mười phổ cập khoa học, mỗi người có một phiên bản khác nhau, mà nội dung trọng tâm không thay đổi là Nhiếp chính vương có tình có nghĩa, nữ tử kia tương lai chắc chắn sẽ trở thành Nhiếp chính vương phi, cho dù lấy chồng rồi thì cũng phải tái giá hưởng phúc.
Có tình có nghĩa?
Cái quỷ gì, Sở Chiêu Du nhấc chân đi đên, không phải là không nhớ rõ à?
Phía sau bày vài cái bàn dài, bên trên có một xấp giấy trắng, bởi vì quá nhiều người đến thử vận may nên không thể không tiến hành một lượt nghiệm chứng mới.
“Vấn đề của ngày hôm nay là, tay áo của bộ y phục vàng có thêu gì không, nếu có thì thêu thứ gì?”
Chúng nữ tử tự tin viết ra đáp án trên tờ giấy trắng.
Sở Chiêu Du đi đến khoảng trống ở giữa các nàng xem.
Đề đao thị vệ đang muốn đuổi người, đột nhiên phát hiện phía sau Sở Chiêu Du là cấp trên của mình, nhất đẳng thân vệ bên cạnh Nhiếp chính vương.
Thân vệ âm thầm liếc mắt ra hiệu, kỳ thực trong lòng cũng không chắc chắn lắm, cho bệ hạ nhìn một chút, cũng không sao nhỉ? Dù gì cũng không phải là xem đáp án.
Sở Chiêu Du bịt mũi, đi qua đi lại giữa đủ loại mùi thơm hỗn tạp, nhìn mấy cái đáp án.
Đa dạng, cái gì cũng có.
Ngốc muốn chết, Sở Chiêu Du nghĩ, là một cây cây phong lan bốn lá.