Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Chương 26: Quên mất



Tiêu Hành có thể thấy Sở Chiêu Du thật lòng nói lời này, ánh mắt cũng rất dịu dàng, không giống mọi ngày khi nói chuyện với hắn.

Con rối nhỏ nói chuyện với hắn thế nào, kẹp dao giấu kiếm, châm chọc mỉa mai, mắt trừng mắt dựng.

Tạ Triều Vân trấn thủ biên quan vừa trở về, Sở Chiêu Du chỉ nhìn thấy hắn hiệp can nghĩa đảm, bảo vệ quốc gia; bổn vương mỗi ngày thượng triều, dốc hết tâm huyết, ở trong mắt y chính là lòng muông dạ thú, ý đồ soán vị.

Cực kì đáng giận.

Tiêu Hành hoàn toàn quên mình thường xuyên uy hiếp người ta muốn soán vị, chỉ cảm thấy mắt mũi tiểu hoàng đế không tốt, bị Tạ Triều Vân xã giao quân thần vài câu đã bị che mắt.

Nhìn hai người song song rời đi, Tiêu Hành lạnh mặt nói với người gác cổng: “Lần sau Tạ Triều Vân tới, thông báo trước rồi mới cho vào.”

Nhiếp chính vương trường thân hạc lập*, mày kiếm nhập tấn**, khoanh tay đứng ở ngạch cửa, nhìn hai người biến mất ở ngã rẽ trên đường, ánh mắt lạnh lùng: “Tiêu Cửu, đi điều tra phu nhân Tạ Lập Bách, tất cả quan hệ thông gia, giao hữu của nàng, một cái cũng không được bỏ sót.”

*tả một người đàn ông cao và gầy như một con hạc đang đứng.**Tả lông mày rất dài, có thể dài như tóc, là một sự phóng đại

Tạ Lập Bách là bá phụ của Tạ Triều Vân, phu nhân Lục Lệ Hoa chính là bá mẫu của hắn.

“Vâng.”

Trước đây, xuất phát từ tôn trọng và tin tưởng với Tạ Triều Vân, Tiêu Hành hiếm khi điều tra chuyện Tạ gia, nhưng hôm nay phát hiện Lục Đình chất nữ của Lục Lệ Hoa, biết tin tức Tạ Triều Vân lộ ra với tổng quản dịch đình, ám tuyến này không thể khinh thường.

Lại liên tưởng đến chuyện Thái hậu tứ hôn cho Tạ Triều Nguyệt, lúc ấy Nhiếp chính vương mất tích, mọi người hoảng sợ, nhưng người đầu tiên biểu hiện ra, chính là Tạ Lập Bách, hắn đồng ý chuyện tứ hôn mà Thái hậu đề xuất.

Lúc ấy cứ cho là Tạ Lập Bách tình thế bức bách, nhất thời hồ đồ, hiện giờ xem ra, cũng không hẳn vậy.

Tạ gia không yên ổn như bề ngoài, tiểu hoàng đế tay trói gà không chặt cũng dám đi vào, Tiêu Hành nhíu mày, “Tiêu Cửu, nhanh chóng điều tra, càng nhanh càng tốt.”

Tiêu Cửu cúi đầu trầm tư, nói: “Nếu chủ tử sốt ruột, hay là tìm hạ nhân Tạ gia hỏi qua, mẫu thân thuộc hạ từng nhắc tới, cách vách có một lão ma ma, nghe nói bảy năm trước còn phục vụ trong nhà Tạ tướng quân.”

“Dẫn đường.”

Lão ma ma già cả mắt mờ, thính lực không tốt, Tiêu Cửu đề cao âm lượng, như rống lên, “Chủ tử nhà ta hỏi ngài, có nhớ chuyện Tạ gia không, Tạ Lập Bách phu nhân, Lục Lệ Hoa, nàng có lui tới với ai không?”

Lão ma ma: “Không nhớ rõ, chuyện bao nhiêu năm trước, ta không hầu hạ Lục phu nhân.”

Tiêu Cửu sắp khàn giọng vẫn không hỏi được gì.

Tiêu Hành giơ tay: “Dừng ở đây, tìm phương pháp khác.”

Bên ngoài bỗng nhiên đổ mưa, đầu tháng 11, kinh thành trời đông giá rét, một trận mưa không biết lạnh chết bao nhiêu người.

Tiêu Hành nhìn sắc trời, nhíu mày nói: “Năm nay phát cho thủ vệ kinh thành thêm một bộ áo bông, xuất bạc từ trong phủ. Cho bọn họ đi tuần nhiều lần, nhìn kỹ một chút, nếu để bổn vương thấy bá tánh chết rét ngoài thành trong thành đầu đường không ai quản, bổn vương lột da bọn họ trước.”

“Vâng.” Tiêu Cửu đưa chủ tử tới, lại không thu hoạch được gì, hậm hực nói, “Ông trời không chiều lòng người, không bằng thuộc hạ về trước, phái xe ngựa lại đây?”

“Làm mai*? Đúng, Lục phu nhân thích làm mai.” Tai lão ma ma đột nhiên lại thính, Tiêu Cửu chỉ nói chuyện bình thường với Nhiếp chính vương, nàng cũng nghe được một hai từ.

*Tiêu Cửu nói ông trời không chiều lòng người (天公不作美/thiên công bất tác mỹ), 作美(zuòměi) đồng âm với làm mai 做媒(zuòmèi)

Tiêu Hành tính tình khá tốt, tự mình hỏi: “Làm mai cho ai?”

Lão ma ma giơ đầu ngón tay, giọng nói thô khàn, nửa ngày chỉ đếm được một cái, “Làm mai cho Tạ lão tướng quân, con trai con gái của lão tướng quân còn nhỏ như vậy, thật đáng thương, còn không phải là tái hôn sao.”

Tiêu Hành sắc mặt biến đổi, kế mẫu Tạ Triều Vân là lục lệ hoa an bài vào?

Vào ngày giỗ của lão tướng nghe được thế này, lưng Tiêu Cửu lạnh lẽo, hắn đi xem Nhiếp chính vương, Tiêu Hành đã bước nhanh vào mưa dầm, nhanh nhẹn lên ngựa, thẳng đến phủ Tạ tướng quân.

Tiêu Cửu thấy phản ứng của Nhiếp chính vương không thích hợp, ăn ý không đuổi theo hắn, mà đi tìm Tiền Thế Thành, điều động Hộ Long Vệ, bao vây tướng quân phủ trước.

Tạ lão tướng quân đã qua đời tám năm, quản gia Lưu Trình sớm đã quen cửa quen nẻo, chuẩn bị tất cả vật phẩm trước một ngày.

Bởi vì có Sở Chiêu Du, Tạ Triều Vân để y dâng hương trước.

Sở Chiêu Du không từ chối được, dâng hương xong liền quan sát phản ứng của người xung quanh.

Lần đầu tiên y nhìn thấy kế mẫu trong truyền thuyết của Tạ Triều Vân, Ngô thị, một thân tố y, không chút phấn son, không mang trâm cài, Tạ Triều Nguyệt nói nàng lánh cư Phật đường, lời này không giả.

Tóm lại Ngô thị nhìn qua rất thành thật, không nói nhiều, không giống như kẻ biết hạ độc.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong, Tiểu Hắc trước kia cũng thành thật, trẫm lại ăn mệt.

Sở Chiêu Du cho rằng Tạ lão tướng quân và Ngô thị, hẳn là chồng già vợ trẻ, sự thật lại không phải vậy, Ngô thị cũng không trẻ, tính theo tuổi tác, nàng gả chồng tầm 27-28.

Y được mời ngồi một bên, trên bàn trái cây điểm tâm nước trà đầy đủ, Sở Chiêu Du vừa buồn nôn, vừa đói xỉu, quá mâu thuẫn, như muốn dự trữ lương thực qua mùa đông.

Vừa nhớ đến Tạ Triều Vân chết như thế nào, tay Sở Chiêu Du vừa chạm đến kẹo râu rồng*, bỗng rụt về, lau lau trên quần áo mình.

龙须酥(Dragon’s beard candy): được biết đến như một món ăn vặt dân gian truyền thống của Trung Quốc, được đặt tên theo vẻ ngoài trắng và đặc, mỏng như râu rồng. (Khá giống kẹo chỉ của mình á)

Thân vệ thấy thế, quan tâm hỏi: “Bệ hạ, điểm tâm ăn không hợp sao?”

Sở Chiêu Du nhìn chằm chằm kẹo râu rồng trắng như tuyết, bên trên rắc đường mịn, nuốt nước miếng.

Không, là ăn rất hợp.

Y trái lương tâm nói: “Buổi sáng không uống thuốc, bây giờ hơi buồn nôn.”

Thân vệ khẩn trương kiến nghị: “Bệ hạ dâng hương xong rồi, hay là chúng ta hồi cung?”

Tiết công công tuổi lớn, đi không nhanh như Sở Chiêu Du, Sở Chiêu Du sợ hắn mệt, không dẫn theo xuất cung. Thân vệ lần đầu tiên phụ trách chức vị của Tiết công công, sợ không chăm sóc kỹ.

Thân vệ nhận lệnh của Nhiếp chính vương, không dám làm bệ hạ không vui, đặc biệt không thể ăn không ngon, đương nhiên, tự Nhiếp chính vương chọc thì không tính.

Sở Chiêu Du lắc đầu, “Chờ thêm một lát, ngươi cũng không được ăn.”

Khí vị hương nến trong từ đường quá nặng, Sở Chiêu Du chớp mắt, cảm thấy không xong nhanh được.

Con người có ba cái gấp, Sở Chiêu Du chạy nhanh đi nhà xí.

Khi trở về, trong từ đường không thấy một nhà ba người kia đâu.

Sở Chiêu Du hồn phi phách tán: “Tạ tướng quân đâu?”

Quản gia nói: “Hồi bệ hạ, ở tây phòng.”

……

Bàn thờ tây phòng cũng đốt mấy chục nén nhang, ở cửa còn đốt tiền giấy, sương khói lượn lờ.

Hiếm lắm Ngô thị mới ngồi cùng bàn với huynh muội Tạ gia, trên bàn bày cơm chay đơn giản, cùng bình rượu cúng.

Ngô thị rót rượu cho ba người, “Hôm nay có cơ hội nói chuyện, Tạ tướng quân, những lời này ta nói lại sợ không thích hợp, nhưng Vương lão phu nhân đã đến cầu trả, ta cũng không từ chối được. Chỉ nhắc tới, tướng quân để tâm hay không cũng không sao.”

Tạ Triều Vân nghe Vương lão phu nhân, sáng tỏ vài phần, lão phu nhân này là mẫu thân của Đại Lý Tự thiếu khanh, phụ thân là nguyên lão ba triều, từng làm quan đến chức thủ phủ. Lão phu nhân thâm minh đại nghĩa, quản gia có nói. Đại Lý Tự thiếu khanh là Thám Hoa kỳ thi trước, Nhiếp chính vương chủ trì khoa cử, không thể trà trộn.

Đây là làm mai cho Tạ Triều Nguyệt.

Tạ Triều Vân không nhìn của cải, Đại Lý Tự thiếu khanh hắn đã gặp qua, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hôn sự này cũng khá thích hợp, so với mấy tên ăn chơi trác táng ngày ngày trêu hoa ghẹo nguyệt thì tốt hơn một trăm tám mươi lần.

“Mẫu thân đừng xa lạ, gọi ta Triều Vân là được.”

Ngô thị: “Thấy Triều Nguyệt đã tới tuổi cưới gả, ngươi là huynh trưởng duy nhất của nàng, huynh trưởng như cha, nhưng nếu chiến sự nổi lên, đi một lần là dăm ba năm, tranh thủ lúc ngươi còn ở kinh thành, nhanh chóng định hôn cho Triều Nguyệt. Lần trước Thái hậu tứ hôn cho Triều Nguyệt, ngươi không ở kinh thành, ta nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được kế gì khả thi.”

Tạ Triều Vân rũ mắt, lần trước Tiêu Hành mất tích dẫn đến xảy ra việc ngoài ý muốn, Thái hậu không có lần sau, nhưng hắn không thể luôn ở kinh thành, hôn sự của muội muội bị động cũng là thật.

Ngô thị nói có đạo lý, hắn nhanh chóng tìm nhà chồng cho Triều Nguyệt, miễn cho đến con chó con mèo gì đó cũng dám nhớ thương.

Tạ Triều Vân vân vê chén rượu nhỏ tinh xảo, trong lòng bớt đề phòng Ngô thị.

Không giống Lục Lệ Hoa muốn lấy hôn sự của Triều Nguyệt làm lợi ích trao đổi, Ngô thị thật sự suy xét vì Triều Nguyệt.

Tạ Triều Nguyệt có chút bất an, móng tay kéo cạnh bàn không nói lời nào.

Có lẽ là bài xích việc gả chồng, Tạ Triều Nguyệt bỗng nhớ đến lời Sở Chiêu Du, “Những trưởng bối đột nhiên tiếp cận ngươi, không nhất định là vì tốt cho ngươi.”

Nàng còn có trưởng bối nào, không phải là kế mẫu này sao.

Tạ Triều Nguyệt rất tin lời Sở Chiêu Du, tin hơn cả ca ca mình.

Tạ Triều Vân nhìn thoáng qua Tạ Triều Nguyệt ngồi không yên, nhắc nhở nói: “Muội đừng nhớ bệ hạ nữa, ta không biết tại sao hôm nay bệ hạ đột nhiên tiến phủ, ta biết là muội tình nguyện, nhưng ta và Nhiếp chính vương đều không đồng ý.”

Tạ Triều Nguyệt cắn môi, tức giận trừng mắt nhìn ca ca nàng, không nói thì người ta nghĩ ca câm hả?

“Ca đang giúp muội dao sắc chặt tơ rối.” Tạ Triều Vân nâng chén rượu, che khuất ánh mắt khiển trách của muội muội, “Ta thấy Đại Lý Tự thiếu khanh không tồi, các ngươi cũng từng chơi với nhau. Còn nhớ không, lúc nương vừa qua đời, có tiểu Đậu Đinh ngày nào cũng chạy đến tướng quân phủ, muốn xem ta luyện kiếm, hai đứa hay ngồi dưới cây hoa đào……”

Tạ Triều Nguyệt vừa hiểu chuyện, cha mẹ đã thay nhau qua đời, đoạn thời gian đó nàng cũng chẳng còn nhớ rõ.

Không biết tại sao ca nàng nhắc tới chuyện hồi bé, Tạ Triều Nguyệt hơi sốt ruột, lại nói không nên lời.

Tuy nỗi bất an của nàng có liên quan đến bệ hạ, nhưng chuyện ca ca nói lại chả liên quan!

Ngô thị nâng chén kính Tạ Triều Vân, thản nhiên nói: “Lời đã nói hết, ta về Phật đường trước.”

Lần sau gặp nhau, chắc là ngày giỗ năm sau.

Tạ Triều Vân gật đầu, tay nâng chén rượu đặt lên môi.

Tạ Triều Nguyệt trừng mắt, đề phòng nhìn Ngô thị bình thản.

Ngô thị cười với nàng, đúng là khi nàng mới tới tướng quân phủ, lễ tiết chu đáo, thận trọng, mấy năm nay không tranh giành, không có cảm giác tồn tại.

Tạ Triều Nguyệt hoảng loạn nhìn khắp nơi, khi nàng thấy một thân ảnh màu trắng thở hồng hộc xuất hiện trước đại môn tây phòng, nàng giơ tay, hất bay chén rượu của Tạ Triều Vân.

Cô nương sinh ra trong gia đình võ tướng, lực tay hơi lớn, cú hất này, chén rượu văng đến bậc cửa vỡ nát.

Vệt nước bắn lên vạt váy Ngô thị, ánh mắt nàng hơi lay động.

“Triều nguyệt!” Tạ Triều Vân lần đầu tiên bị hất bay chén rượu, nhịn không được mở miệng quát lớn, hắn liếc mắt thấy Sở Chiêu Du đã tới, cho rằng Tạ Triều Nguyệt chưa từ bỏ ý định, phản kháng vì Sở Chiêu Du.

Sao một đám người như bị trúng cổ giống Tiêu Hành vậy?

“Đừng hồ nháo!” Tạ Triều Vân thật đau đầu.

“Ca……”

Tạ Triều Nguyệt bình tĩnh lại, không thể tưởng tượng được mình lại hành động khác người như vậy, sắc mặt không ngừng xanh trắng.

Sở Chiêu Du dừng bước, thấy trên bậc cửa văng một bãi nước, giơ ngón cái cho Tạ Triều Nguyệt.

Làm tốt lắm.

Ánh mắt Tạ Triều Nguyệt sáng ngời, bệ hạ nói nàng làm rất tốt, không khỏi giương khóe miệng, hoàn toàn không thấy tủi thân khi bị ca ca dạy dỗ.

Tạ Triều Vân thấy muội muội sắc mặt từ âm u chuyển biến, đang muốn mắng nàng cợt nhả không biết hối cải, bỗng nhiên thấy ngón cái còn chưa thu về của tiểu hoàng đế.

“……”

Tiêu Hành đến hốt người về được không?

Ngô thị cúi người, men theo tường về Phật đường, khi đi ngang qua qua Sở Chiêu Du, không dự liệu mà ra tay.

Sở Chiêu Du vẫn luôn cảnh giác nhìn nàng, lui nhanh một bước, lại không nghĩ rằng một phụ nhân lại hơn cả cao thủ.

Thân vệ còn chưa ra tay, trên tường viện đột nhiên xẹt qua một bóng đen, quỷ mị ôm Sở Chiêu Du vào ngực, lui về sau đồng thời đảo chân đạp Ngô thị văng vào tường.

Rầm — lực đạo lớn đến nỗi tro bụi trên tường rơi xuống.

Tình thế thay đổi, Tạ Triều Nguyệt sợ tới mức nắm lấy cánh tay anh nàng.

Thân vệ tiến lên, xách Ngô thị, trực tiếp tháo cằm, vặn gãy hai cái cánh tay.

Tạ Triều Vân chấn động, giao muội muội cho hộ vệ, tới xem xét tình huống.

“Nàng trúng độc.” Tiêu Hành nhàn nhạt nói.

Tạ Triều Vân vội xem Ngô thị, nàng bị Nhiếp chính vương đá bị thương, miệng trào máu, vô cùng bất thường.

Bên ngoài tướng quân phủ, tiếng bước chân dày đặc, Tạ Triều Vân nhìn Tiêu Hành, Tiêu Hành nói ngắn gọn: “Bắt kẻ làm loạn.”

Tạ Triều Vân nhớ đến chén rượu mình chưa uống xong, ánh mắt đổi tới đổi lui từ Tạ Triều Nguyệt sang Sở Chiêu Du, dao động không ngừng.

Sau khi kinh hãi, Tạ Triều Nguyệt lại vô cùng bình tĩnh, còn dám khiêu khích nhìn ca ca nàng.

Sở Chiêu Du nằm trong ngực Nhiếp chính vương, không thấy rõ biểu cảm.

“Gọi thái y tới nghiệm độc.” Tạ Triều Vân ánh mắt lạnh lùng, cuồn cuộn sát ý. Bình rượu kia có độc, hắn không uống, Ngô thị lại uống. Hắn nhớ khi phụ thân chết, có triệu chứng giống hệt Ngô thị lúc này.

Suýt chút nữa, hắn sẽ cùng ngày giỗ với phụ thân.

Tạ Triều Vân nếu lại không rõ là ai chỉ thị muội muội, hôm nay mạng hắn coi như tèo luôn.

Hắn hạ gối, cung kính quỳ xuống: “Triều Vân tạ ơn bệ hạ cứu mạng, suốt đời khó quên.”

Tạ Triều Nguyệt quỳ xuống theo, bệ hạ đúng là quá thông minh, còn thông minh hơn ca ca nữa.

Trán Sở Chiêu Du đè lên bả vai Nhiếp chính vương, khó chịu không dám ngẩng đầu.

Tình cảnh hôm nay có gì khác với hôm trong miếu Nguyệt Lão không?

Không khác.

Bị lôi đi, tốc độ của Nhiếp chính vương nhanh gấp ba lần Tiền Thế Thành, đầu choáng váng hoa mắt, bên cạnh có vệt máu.

Sở Chiêu Du không còn tâm tư quan tâm Tạ Triều Vân, y phất tay, nôn trên người Nhiếp chính vương.

Y rất đói bụng, không nôn ra được gì cả.

Vậy mà Tiêu Hành lại không đẩy y ra, còn vỗ lưng cho y thuận khí, hắn liếc Tạ Triều Vân, bất mãn việc hắn đưa Sở Chiêu Du đi lại không bảo vệ tốt.

“Tự xử lý đi.”

Điểm đáng ngờ nhất hiện trường là, tại sao Sở Chiêu Du biết được.

Nhưng nhìn sắc mặt Nhiếp chính vương và bệ hạ, không ai dám hỏi.

Quần áo Tiêu Hành bị mưa xối, khiến người ta thấy lạnh lẽo, Sở Chiêu Du nôn xong, lau miệng vào vai bên kia, thật sạch sẽ.

Sau đó ghét bỏ cách xa Nhiếp chính vương.

Sở Chiêu Du hoà hoãn, giấu đầu lòi đuôi: “Trên người ngươi hơi lạnh.”

Tiêu Hành giận dữ, lại nhìn hắn bằng ánh mắt này.

Hắn nhớ lại ánh mắt Sở Chiêu Du nhìn Tạ Triều Vân, lại trông mong mà tới cứu y, đãi ngộ khác nhau khiến Nhiếp chính vương âm thầm nhịn xuống.

Sở Chiêu Du được đưa về cung, thật ra y chỉ nôn một lần, không phải buồn nôn lắm đâu.

Có thể là y cứu huynh đệ tốt của Nhiếp chính vương, Tiêu Hành quan tâm y, vì thế y làm bộ ốm đau trên giường, cứ thế mà diễn cảnh nôn một trận, nhờ vậy mà nhiều lần tránh thoát Tiêu Hành muốn hỏi chuyện.

Y nghĩ cớ trước, tốt nhất là từ miệng Tiêu Hành nói ra tin tức của Ngô thị, kết hợp lại, không dễ bị lộ.

Tất cả thuận lợi, Tiêu Hành hỏi không được, y cũng chẳng cần phải tìm lời để báo cáo với hắn.

Sở Chiêu Du linh hoạt thay đổi kịch bản, hai ngày sau, hắn cảm thấy tạm được, chờ Nhiếp chính vương tới hỏi y.

Đầu tháng 11, Phúc Ninh Điện đốt địa long, Sở Chiêu Du nhai mơ chua, tràn đầy tin tưởng vào bản thân mình.

Trẫm thông minh mà.

Nhưng lại cảm thấy quên mất chuyện quan trọng.

Sở Chiêu Du nhăn mày, bóp cằm suy nghĩ, không có chút manh mối gì.

Tiêu rồi, hình như trẫm ngốc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.