Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Chương 42: Hồng y (áo đỏ)



Mưa lạnh tí tách, Sở Chiêu Du ngồi dậy, cuộn tròn trên giường, trong bóng tối ngửa đầu nhìn Nhiếp chính vương.

Tiêu Hành một thân hắc y hoà vào bóng đêm, chỉ có ngọc khấu trên đai lưng sáng loè loè. Sau khi hắn hạ triều, bỗng nhiên rất muốn gặp Sở Chiêu Du, sắp xếp xong việc quan trọng, một mình lẻ loi đi vào Hoa Linh sơn.

Cưỡi ngựa nửa ngày, tới gần Hoa Linh sơn mới phát hiện nơi này đang mưa, Tiêu Hành không tìm dù, gửi ngựa dưới chân núi, dùng khinh công bay lên.

Hoàng lăng phòng thủ nghiêm mật, an tĩnh mà lạnh lẽo. Long uy tầng tầng lớp lớp, là nơi Sở Chiêu Du ở.

Khi Tiêu Hành tiến vào nghe được hai gã thủ vệ nói chuyện phiếm, nói trộm mộ võ công không thấp, hắn hối hận không phái thêm vài người thủ hoàng lăng, vật nhỏ sẽ không cần ở lại chỗ rách nát này, đêm cũng ngủ không yên.

Quần áo ướt đẫm, trời lạnh, Tiêu Hành cũng không dám tới gần Sở Chiêu Du, đứng cách hai bước, như đứng thành một bức tượng.

Sở Chiêu Du cất tiếng, thanh âm mềm mại: “Ngươi tới làm gì?”

Tiêu Hành sửng sốt, hắn đã chuẩn bị nghe Sở Chiêu Du tức giận chất vấn, kết quả lại là âm thanh tốt tính ngoài dự đoán.

Hôm trước bọn họ vừa cãi nhau một trận, sau đó Sở Chiêu Du không phải không để ý tới hắn, chỉ là nói chuyện hung hăng.

Sở Chiêu Du mềm như vậy, nhất thời Tiêu Hành muốn ôm Sở Chiêu Du vào ngực hung hăng sờ một trận. Hắn nhớ đến đêm ở lại Phúc Ninh Điện cũng vậy, Sở Chiêu Du tự giác lăn vào ngực hắn, ôm thật chặt.

Sở Chiêu Du ban ngày không giống với ban đêm.

Tiêu Hành kết luận, nội tâm cảm thấy sau này nên tới vào buổi tối.

Hắn tìm lý do: “Bổn vương cùng tiên hoàng có thù, nhưng địa cung không phải bổn vương đào, sợ có vài người cố ý để lại chứng cứ hướng về bổn vương, bổn vương muốn đích thân xoá bỏ hiềm nghi.”

Nhiếp chính vương ra vẻ đạo mạo, vẻ mặt chính trực, tự tiện xông vào tẩm điện không chút áy náy.

Sở Chiêu Du mím môi, thì ra là y ảo giác.

Ánh mắt khi Nhiếp chính vương mới vừa vào, đáng sợ tới mức làm y giật mình, cho rằng Lục Hoài Thiện là người của Nhiếp chính vương, truyền nội dung trong quyển đồng cho Nhiếp chính vương, sau đó thả người vào “Giải cổ”.

Sở Chiêu Du vuốt vuốt chăn, trách y xem xong quyển đồng quá chột dạ, mới có thể nghĩ linh tinh.

Y chần chờ một chút, hỏi: “Nhiếp chính vương rất ghét phụ hoàng?”

Cả đời này Tiêu Hành cũng không nghĩ mình sẽ bước vào hoàng lăng Sở thị, nghe Sở Chiêu Du hỏi, gân xanh trên trán nổi lên, vẫn chọn nói thật: “Thù không đội trời chung, nhưng không liên quan đến ngươi.”

Sở Chiêu Du xịu mặt cúi đầu, Tiêu Hành quả nhiên biết chuyện Hợp Tâm Cổ, có lẽ trước đây không liên quan đến y, nhưng sau khi mang thai, thù hận này đúng là có quan hệ với y.

Làm sao Tiêu Hành chịu được việc bị tiên hoàng tính kế lần thứ hai?

Y chậm rãi “À” một tiếng, “Vậy ngươi tới phòng trẫm làm gì?”

Tiêu Hành: “Xem hết hoàng lăng, chỉ có chỗ bệ hạ là tốt nhất.”

Sở Chiêu Du nghe ra một chút khẩu khí “Lâm hạnh”, trừng lớn mắt: “Ngươi còn muốn… đuổi trẫm ra??”

Trẫm đang mang thai đó!

“Không cần.”

Cùng nhau ngủ à, miễn cưỡng được, Sở Chiêu Du nhìn lướt qua Nhiếp chính vương, khiếp sợ: “Ngươi cởi quần áo làm gì! Ta không cởi!”

Tiêu Hành ngừng động tác, biểu tình kỳ dị: “Quần áo của bổn vương bị ướt.”

Sở Chiêu Du bị nhìn đến đỏ mặt, tối nay y bị làm sao vậy, “Trẫm nói vậy thôi.”

Tiêu Hành vốn định tìm đại bộ quần áo của Sở Chiêu Du tròng lên, bỗng nhiên không muốn nữa, hắn cầm khăn lông lau nước, thân trên trần trụi, trước ánh mắt không thể tin được của Sở Chiêu Du, xốc chăn chui vào.

Nhiếp chính vương quá thản nhiên, khiến Sở Chiêu Du cảm thấy mình như vật làm ấm giường.

Y cứng người ngồi, cẩn thận duy trì khoảng cách với Nhiếp chính vương.

Đồ chó này càng ngày càng không biết xấu hổ, trẫm chỉ tốt tính một chút, hắn liền lên mặt, một hai phải cãi nhau mới tôn trọng trẫm.

Sở Chiêu Du dỗi, phát hiện đêm nay mình không muốn cãi nhau.

Nếu có người hạ cổ trẫm, khiến đầu óc thông minh tuyệt đỉnh của trẫm ngày qua ngày biến ngốc, trẫm nhất định sẽ ghét hết cả họ hàng hang hốc nhà người đó.

Tiên đế tạo nghiệt, muốn trẫm chuộc tội, trẫm đáng thương quá.

Tiêu Hành nhìn chằm chằm Sở Chiêu Du bé xíu, chậm rãi nói: “Bổn vương làm ấm giường cho ngươi, ngươi còn không vui?”

Sở Chiêu Du lập tức tiếp nhận giả thiết này, chui vào trong chăn, “Cũng tàm tạm.”

Trong chăn thêm một người, độ ấm cũng khác đi.

Sở Chiêu Du cho rằng mình sẽ mất ngủ như đêm trước, nhưng rất nhanh, y liền vô thức ôm Nhiếp chính vương, ngủ cực ngon.

Dần dần, Tiêu Hành cảm giác nửa người Sở Chiêu Du đè trên người hắn, hai người chỉ cách một lớp áo ngủ của Sở Chiêu Du, hắn có thể rõ ràng mà cảm nhận được…… Sở Chiêu Du béo lên.

Triệu phu nhân cũng có bản lĩnh đấy, ngày khác ban thưởng Triệu Thành, trả lại nhân tình cho nàng.

Nhiếp chính vương thập phần đúng lý hợp tình, mình và Sở Chiêu Du còn đang trong quan hệ quân thần ác liệt, phải thay Sở Chiêu Du trả nhân tình cho dì.

Hiện tại Triệu phu nhân về Lương Châu, Sở Chiêu Du nên để bổn vương tiếp nhận, nhất định phải chăm tốt hơn. Nói đến Triệu phu nhân, ám vệ bẩm báo Triệu phu nhân đang tìm ở ven đường một hiệp sĩ thích mặc đồ đỏ, Tiêu Hành trực giác có liên quan đến Sở Chiêu Du, vì tránh nghĩ đến đáp án đáng giận, hắn bảo ám vệ hỏi thăm trước, án binh bất động.

Y băng thanh ngọc tố*, Sở Chiêu Du hơi béo bụng mềm mại, dính hắn, giống tiểu hồ ly giương nanh múa vuốt lại chủ động giơ bụng muốn được xoa.

冰雕玉塑(băng thanh ngọc tố): sử dụng để mô tả cảnh mùa đông, cảnh đêm thành phố, đồ dùng và con người. Hầu hết chúng đều cho cảm giác tinh tế, trong mờ, mịn và giống như ngọc bích. Khi mô tả con người, nó chủ yếu có nghĩa là làn da của mọi người mỏng manh và mịn màng hơn.

Nhiếp chính vương không khách khí sờ soạng.

Trong lúc ngủ mơ Sở Chiêu Du cảnh giác lật lưng, cách xa một chút.

Có gì không thể sờ?

Tiêu Hành chưa đã thèm thu tay, ôm người lại gần.

……

Sáng hôm sau, Tiêu Hành tỉnh lại sớm hơn Sở Chiêu Du, hắn nhìn chằm chằm gương mặt trắng hồng của Sở Chiêu Du, trong lòng giật mình, đột nhiên hiện ra một ham muốn xa lạ.

Muốn hôn Sở Chiêu Du một cái.

Nhiếp chính vương năm nay 28, không cưới vợ không xem sách bậy không nghe hí, như lúc mười bốn tuổi tình cờ gặp được cô nương đầu thôn ở ngoài ruộng, theo bản năng thở nhẹ, thậm chí dùng phương pháp giấu hơi thở của người tập võ, sợ Sở Chiêu Du tỉnh lại.

“Cốc cốc ——”

Tiết công công gõ cửa, lại phát hiện bệ hạ thế khóa trái cửa sổ, kêu lên: “Bệ hạ đã dậy chưa?”

Không tới một chiêu, Tiêu Hành tức giận trừng mắt liếc bóng người bên ngoài, hận mình chậm tay, hận Tiết công công sáng sớm gọi người ta dậy.

Không nhìn thấy vật nhỏ ngủ ngon như vậy?

Tiêu Hành hoàn toàn quên mình đã từng hạ lệnh cấm Sở Chiêu Du ngủ nướng, còn nói “Không dậy lật chăn của”.

Sở Chiêu Du xoa mắt, thấy Tiêu Hành thân trên trần trụi, nhất thời quên chớp mắt.

Hắn đến đây lúc nào!

Đúng rồi, là tối hôm qua, Tiêu Hành nói muốn giám sát tra án, còn muốn ngủ ở phòng y, suýt nữa đuổi y ra.

Ban ngày Sở Chiêu Du một lần nữa sắp xếp lại mọi thứ, hành vi của Nhiếp chính vương nhanh chóng bị bôi đen.

Y nằm cũng biến sắc mặt, điều Tiết công công tránh đi, nghiêng nghiêng liếc Nhiếp chính vương, “Dậy rồi ngươi còn ngồi đây làm gì?”

Nơi này là địa bàn của trẫm, dậy rồi thì biến.

Giọng Tiêu Hành hơi khàn, như đang cố gắng bình ổn, hắn nhắm mắt, cắn răng nói từng câu từng chữ: “Xin bệ hạ dịch chân ra.”

Sở Chiêu Du phản xạ có điều kiện giật giật đầu ngón chân, đỏ mặt, yên lặng cuộn tròn trên giường.

Trẫm ngủ một mình quen rồi, làm gì cũng được tha thứ.

Sở Chiêu Du gục đầu vào gối: “Nhiếp chính vương còn không mặc quần áo vào?”

Nhìn như vậy, bọn họ kẻ tám lạng người nửa cân.

Sở Chiêu Du lén lộ ra nửa con mắt.

Trẫm tham quan một tí, lần trước tối quá không thấy gì.

Hắn nhìn cơ thể tỉ lệ đẹp của Tiêu Hành, lặng lẽ sờ bụng mình trong chăn.

Béo rồi, trẫm tủi thân chịu không nổi.

Dư quang thoáng nhìn, Tiêu Hành quả nhiên lại phát hiện ánh mắt Sở Chiêu Du không tốt, tựa hồ mềm mại tối hôm qua chỉ là ảo giác.

Biết là chọc mèo sẽ bị mèo cắn, Tiêu Hành lại như bị nghiện, ánh mắt ghét bỏ nhìn quần áo ướt trên mặt đất.

“Bổn vương không có quần áo mặc, làm phiền bệ hạ mượn hộ bổn vương.”

Sở Chiêu Du há miệng thở dốc, “Lạnh chết đi……”

Tiêu Hành: “Vậy bổn vương cứ thế này ra ngoài với bệ hạ.”

Như vậy sao được? Hỏng mất thanh danh trong sạch của trẫm.

Sở Chiêu Du vừa muốn gọi Tiết công công, lại nghe Tiêu Hành nói ——

“Dáng người Lục tướng quân xấp xỉ bổn vương.”

Đây là muốn trẫm tự đi mượn à? Quần áo người bình thường còn chướng mắt? Ngươi mỗi ngày mặc hắc y của Tiểu Hắc, còn dám chướng mắt quần áo của người khác?

Sở Chiêu Du buột miệng thốt ra: “Ngươi có bệnh à?”

Nói xong y hơi hối hận lanh mồm lanh miệng, lần trước Tạ Triều Vân mắng Nhiếp chính vương đầu óc có bệnh, mắng rất thuận miệng.

Tiêu Hành hào phóng thừa nhận: “Bổn vương chính là có bệnh.”

Sở Chiêu Du nghẹn: “Ngươi không bệnh!”

Tiêu Hành giương khóe miệng, không thể nhịn cười.

Sở Chiêu Du xốc chăn, thở phì phò đi tìm Lục Hoài Thiện mượn quần áo. Y đã trị hết bệnh cho Nhiếp chính vương, nói có bệnh sao mà y chịu?

Dám ăn vạ trẫm.

Ngày thường phải mời năm lần bảy lượt Sở Chiêu Du mới chịu dậy, hôm nay Tiết công công vừa kêu một câu đã run run ra cửa.

Tiết công công kinh ngạc vào phòng dọn dẹp, một giây sau đã kinh hách rời đi.

Lục tướng quân vừa bước ra cửa phòng, đã thấy Sở Chiêu Du vẻ mặt ngượng nghịu đứng trước cửa.

“Bệ hạ gặp được việc gì khó sao?”

Sở Chiêu Du nghiêm trọng gật đầu.

“Bệ hạ mời nói.”

Sở Chiêu Du thấy chết không sờn: “Có thể cho trẫm mượn một bộ quần áo không?”

Lục Hoài Thiện hiểu ý*, không hỏi ai mặc, “Mời bệ hạ theo lão phu.”

善解人意(thiện giải nhân ý): có nghĩa là giỏi hiểu ý định của người khác

Quần áo của Lục Hoài Thiện không nhiều, màu sắc đơn giản, vừa nhìn là biết.

Sở Chiêu Du gãi đầu: “Lục thúc thúc không, không có quần áo tươi sáng một chút sao?”

Sở Chiêu Du dùng sức ám chỉ con dấu màu đỏ trên bàn.

Dám kêu y đi mượn quần áo, mượn đồ màu đỏ dám mặc không?

Trong hoàng lăng không có quần áo đỏ tía, Lục Hoài Thiện càng không có, hắn kiến nghị nói: “Hình như Lục bột có một bộ áo bông màu trắng.”

Sở Chiêu Du không mượn được màu đỏ, hơi thất vọng, đành phải nói: “Vậy Lục tướng quân nhớ nói là của ngươi.”

“Bệ hạ yên tâm.”

Khi Sở Chiêu Du đi xa, Lục Hoài Thiện hỏi Lục Bột: “Tối hôm qua có người tới?”

Lục bột kinh ngạc: “Chưa từng.”

Lục Hoài Thiện sờ râu, võ công cao không ai phát hiện, biết ai rồi đó.

Mỗi khi tiểu hoàng đế bảo hắn nói dối, đều liên quan đến Nhiếp chính vương.

Đại sự là thế, Lục Hoài Thiện không nghĩ tới, việc lông gà vỏ tỏi việc nhỏ cũng như thế.

Ánh mắt Tiêu Hành sắc bén nhìn quần áo trong tay Sở Chiêu Du, “Theo bổn vương biết, Lục tướng quân không mặc màu trắng.”

Quanh năm xanh đen xám nâu, tốt hơn Nhiếp chính vương một chút.

Đoán Sở Chiêu Du sẽ chơi xấu, Tiêu Hành chỉ định muốn quần áo của Lục Hoài Thiện.

Sở Chiêu Du ném quần áo, không chút che dấu giương khóe miệng, “Đây là quần áo của Lục tướng quân, thích thì mặc không thích thì mặc.”

Sở Chiêu Du cười rộ lên, thanh âm ngọt ngào như đường, giống một chén canh lê hầm, khiến người thích.

Tiêu Hành bỗng nhiên hối hận vì không sớm nghe Tạ Triều Vân nói.

Chỉ còn lại mấy tháng, sao phải cãi nhau với tiểu hoàng đế mỗi ngày, Sở Chiêu Du cười lên ngọt ngào bao nhiêu, ngọt đến hắn muốn liếm một cái.

Sở Chiêu Du thấy mình xuất hiện ảo giác, sau khi Tiêu Hành mặc bạch y, tính tình tốt hơn một trăm lần, nhìn đẹp trai hơn nhiều.

Nhất định là do trước kia Nhiếp chính vương chỉnh lại hắc y vạn năm bất biến rồi.

Trong Hoa Linh sơn, Sở Chiêu Du tâm tình tốt, y theo sau Nhiếp chính vương, nhìn bóng dáng hắn sạch sẽ đĩnh bạt, khen một câu: “Đẹp.”

Tiêu Hành sửng sốt, như suy tư điều gì. Truyện Sắc

Cơm nước xong, Tiêu Hành thúc giục Sở Chiêu Du phá án: “Bổn vương không nhúng tay, nhưng trong triều có việc, ba ngày phải về.”

Kỳ thật không có chuyện lớn, chủ yếu là hắn muốn đưa Sở Chiêu Du về hoàng cung. Địa phương rách nát này, lão hoàng đế sinh thời không làm người, sau khi chết không tích đức, địa cung cũng bị người đào, Tiêu Hành không muốn Sở Chiêu Du ở đây thủ lăng cho lão hoàng đế.

Phụ tử cũng không được.

“Nhiếp chính vương có việc thì về trước đi.”

Ba ngày phá án…… Sở Chiêu Du quả quyết từ chối, trẫm cho mình thời hạn ba tháng.

Tiêu Hành: “Bệ hạ thông minh lanh lợi, ba ngày nhất định có thể phá án.”

Sở Chiêu Du buồn bực ăn cơm, ngày thường bảo ngươi khen trẫm một câu còn khó hơn lên trời, bây giờ khen lên trời cũng vô dụng.

Tiêu Hành nhìn Sở Chiêu Du không dao động, hơi đau đầu.

Địa cung của tiên đế bị đào, kẻ thù của hắn còn sốt ruột hơn con người ta là sao?

Hắn che chén của Sở Chiêu Du lại: “Ngươi đang tính toán gì?”

Sở Chiêu Du chợt ngừng, ngẩng đầu nói: “Có Nhiếp chính vương ở đây, sợ phạm nhân không dám nói thật.”

“Bệ hạ còn đang nghi ngờ bổn vương?”

Sở Chiêu Du: “Trên đời này, trừ trẫm, tất cả mọi người đều có hiềm nghi.”

Tiêu Hành nhất châm kiến huyết* nói: “Bổn vương vừa đi xem địa cung, mục tiêu của trộm mộ chỉ là vật bồi táng, là cầu tài. Đến quỹ đen của Tiền Thế Thành bệ hạ còn ép được, theo lý thuyết, bổn vương mới là người ít hiềm nghi nhất.”

一针见血(nhất châm kiến huyết): được sử dụng như một vị ngữ, bổ sung, trạng ngữ; với ý nghĩa khen ngợi. Chủ yếu được sử dụng cho các ý kiến ​​hoặc đề xuất phê bình.

Sở Chiêu Du quạo, Nhiếp chính vương đang khoe giàu, còn nói y nghèo.

Trẫm không có tiền đó rồi sao!

Tuy trẫm không có tiền, cũng không đòi ngươi tiền sữa, quả thực đạo đức tốt, thiết cốt tranh tranh*.

铁骨铮铮(thiết cốt tranh tranh): có nghĩa là một người có cốt khí mạnh mẽ và vững chắc.[Cốt khí: Đề cập đến ngoại hình và khí chất. Sau đề cập đến một cá tính mạnh mẽ và không khuất phục và sự chính trực. Nó cũng là một ẩn dụ cho sức mạnh và sức sống của thư pháp.]

Nhiếp chính vương tự giục tiến độ, Sở Chiêu Du sợ càng nhây càng lòi, đành phải ra vẻ, nói muốn đi Tiểu Hà thôn ngoài hoàng lăng điều tra.

Người thủ lăng có khả năng canh trộm, thôn dân Tiểu Hà thôn đáng nghi, không chừng vật bồi táng còn ở trong thôn.

Nhân khẩu trong thôn không nhiều lắm, tổng cộng 40 hộ, Sở Chiêu Du một hai phải đi từng hộ hỏi, hy vọng Nhiếp chính vương bị y phiền đi mất.

Cũng không biết là hên hay xui, mới tới nhà thứ hai, Sở Chiêu Du thấy một cái tay áo màu đỏ lộ ra từ tủ.

Người Tiểu Hà thôn sợ phạm húy, không dám mặc đồ đỏ gần hoàng lăng.

Vị chủ nhân này thật to gan.

Sở Chiêu Du: “Của ai đây?”

Một nam tử vóc người cao dài, ngũ quan phong lưu bước ra từ đám người: “Là của thảo dân.”

Người cố tình giả vụng, nhưng có nền tảng võ công vẫn không gạt được Tiêu Hành.

Rõ ràng khí chất không tầm thường, lại muốn mặc áo thô làm nông, rất không ổn.

Người này thoạt nhìn hơi ngốc.

Sở Chiêu Du cùng Tiêu Hành đồng thời nghĩ.

Sở Chiêu Du đảo mắt, người hiềm nghi đại khái là hắn, sau khi gây án không chạy, chờ bị bắt?

Kệ vì sao hắn không chạy, Sở Chiêu Du đều không định truy cứu.

Buông tha hắn trước, chờ đêm khuya, kêu Lục Hoài Thiện lại bắt người.

Sở Chiêu Du hạ quyết tâm nhây ba ngày, ít nhất không thể để Tiêu Hành phá án.

Y không thể hồi kinh.

Tiêu Hành nhìn người nọ, bỗng nhiên liên tưởng đến tên hái hoa tặc chưa sa lưới.

Sở Chiêu Du vẫy tay: “Được, đến nhà tiếp theo.”

Tiêu Hành: “……”

Sở Chiêu Du cố ý thả lưới???

Tiêu Hành sắc bén nhìn thoáng qua cổ tay nam tử, phát hiện một vết sẹo.

Hồng y, cổ tay có sẹo, Triệu phu nhân tìm người.

Hái hoa tặc, người Sở Chiêu Du gặp.

Tốt lắm, kế tiếp hắn sẽ không rời Sở Chiêu Du một tấc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.