Nhiếp chính vương làm cha, quà mừng nhận được còn giản dị hơn cả lão Vương thợ rèn ở cửa thôn, mà bản thân lại vô cùng sung sướng, đây là thời khắc mấu chốt phải dỗ dành người ta nhưng dù Sở Chiêu Du ra lệnh cấm, hắn cũng nhất quyết phải mang quà cưới về kinh.
Sở Chiêu Du cạn lời, rốt cuộc là Nhiếp chính vương có âm mưu gì mà lại bắt đầu tỉ mỉ đóng gói đậu phộng và long nhãn, ngay cả mấy thứ dễ vỡ như trứng gà cũng phải mang đi.
Ba cu li có sẵn – Tạ Triều Vân, Tiền Thế Thành và Tiêu Thất, mỗi người một túi.
Bởi vì lo lắng đủ thứ, trước mắt Tiêu Hành vẫn chưa thể công bố việc Sở Chiêu Du mang thai, ra khỏi núi Long Uy, tất nhiên cũng không còn ai có thể chúc mừng bọn họ, vừa vặn ở đây ăn mừng một chút, cũng là chuyện tốt.
Triệu Thành không ngờ vẻn vẹn qua một đêm, cha của bé con trong bụng Sở Chiêu Du lại biến thành Nhiếp chính vương, ông nhớ đến lúc trước khi đi, Địch Yến bảo ông có nhiều bạn bè trong giang hồ, tiện đường tìm một tên đàn ông mặc đồ đỏ, tìm được thì trùm bao tải đánh cho một trận, sau đó mang đến gặp Sở Chiêu Du.
Nhiếp chính vương đấy, nhắm úp nổi không?
“Tấu chương dượng hồi kinh báo cáo công tác ta đã duyệt tất, hay là nhân cơ hội này ở lại trong cung mấy ngày, báo cáo công tác xong xuôi rồi thăm thú phong cảnh con người kinh thành một chút.” Tiêu Hành nhìn thấy Triệu Thành, thái độ vô cùng tốt, trên mặt cũng không có bất kỳ vẻ không tự nhiên nào, cứ như người hôm qua ỷ mình có ơn để bắt người ta báo đáp không phải hắn.
Triệu Thành không khỏi nhìn về phía Sở Chiêu Du, ngày hôm qua bệ hạ tiết lộ ý muốn đi Lương Châu với ông, thừa dịp hiện giờ số tháng còn chưa nhiều, vẫn có thể gấp rút lên đường, nếu còn kéo dài nữa thì sẽ không dễ xử lí.
Sở Chiêu Du ngẩng đầu nhìn trời, “Ta biết dượng không yên lòng công việc ở Lương Châu, nhưng nếu đã đến kinh thành rồi thì hay là cứ làm theo lời Nhiếp chính vương, tránh để một số người nào đó đã có cả đống tấu sớ báo cáo công tác tồn đọng chưa phê lại phải đi thêm một chuyến nữa.”
Nhiếp chính vương cảm thấy mình bị nói móc.
Tạ Triều Vân không nhịn được cười ra tiếng, từ khi tiếp nhận được chuyện bệ hạ có thể mang thai đến giờ, hắn cảm nhận được một chút thú vui, cái tên trước đây hắn phải thúc đẩy mới chịu nói chuyện cẩn thận, bây giờ đã tự biết lấy lòng người khác, cứ như là thay cái miệng khác rồi ý.
Hắn vỗ vỗ vai Tiền Thế Thành: “Nhiếp chính vương rất giống ngươi.”
Tiêu Hành khoác áo choàng lên cho Sở Chiêu Du, “Bệ hạ mặc tạm một chút.”
Sở Chiêu Du khoanh tay, ngồi cùng một chiếc xe ngựa với Nhiếp chính vương, y cau mày nói: “Sau này Nhiếp chính vương đừng nhận thân thích loạn, Triệu tướng quân là dượng trẫm, không liên quan đến ngươi.”
Tiêu Hành đã ngầm hỏi qua Tiền Thế Thành, tình huống như thế này chỉ cần yên lặng hoặc là gật đầu là được.
Hắn lựa chọn yên lặng.
Nhiếp chính vương không bị y làm cho tức giận, lại khiến y thấy tức nghiến răng nghiến lợi. Sở Chiêu Du tức giận im lặng, không bao lâu sau, tự y lại không nhịn được trước, nhìn hồ nước ngoài cửa xe trên con đường vừa đi qua, lơ đãng hỏi: “Nhiếp chính vương thật sự không tính toán chuyện Hợp Tâm Cổ sao?”
Tiêu Hành cầm lấy tay y, thả vào lòng bàn tay ủ ấm, “Tiên đế là tiên đế, bệ hạ đã cứu mạng ta, còn nữa —— ”
Sở Chiêu Du híp mắt lại.
Tiêu Hành tự giác bỏ đi vài chữ nào đó: “Ta chỉ có cảm xúc biết ơn và yêu thích với bệ hạ.”
“Ngươi không nhớ rõ chuyện trong ba ngày kia, sẽ không sợ trẫm cố ý lừa ngươi lên giường sao? Để đạt được mục đích của tiên đế?”
Lúc y nói, ngón tay hơi xiết chặt, tất nhiên Tiêu Hành cũng nhận ra động tác nhỏ này, lại lần nữa hiểu được một nguyên nhân nữa thúc đẩy Sở Chiêu Du chậm chạp không chịu nói.
“Bệ hạ lừa gạt ta, chứ không lừa người khác là đủ rồi.”
Tiêu Hành đột nhiên ý thức được từ mà Sở Chiêu Du dùng là “lừa gạt”, hắn hơi nhíu lông mày, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Sở Chiêu Du: “Ngươi nói lừa gạt?”
“Ngươi làm gì đấy?” Sở Chiêu Du nhích lại gần toa xe, mạnh miệng nói, “Đúng, lúc ngươi mất trí nhớ trẫm đáng ghét thế đấy, chuyện xấu gì cũng làm, ngươi giận không?”
Tiêu Hành đương nhiên tức giận, hắn giận bản thân không nhớ ra được, theo như những ẩn ý trong lời Sở Chiêu Du nói thì chuyện lên giường này không phải hắn chủ động, cũng đúng, lúc đó hắn là một kẻ ngốc, tất nhiên không hiểu những chuyện như vậy, nói không chừng còn phải để Sở Chiêu Du dạy hắn.
Nghĩ đến đây, màu mắt của Tiêu Hành càng đậm, sao hắn lại không nhớ ra được!
“Ta có tức giận không, bệ hạ lừa gạt thêm lần nữa mới biết.” Tiêu Hành chặn Sở Chiêu Du ở trong góc.
Sở Chiêu Du trợn mắt lên, phản ứng một chút, mới biết Nhiếp chính vương căn bản không để ý tiên đế gì gì đấy mà đang mượn cơ hội đùa giỡn lưu manh, hai má y đỏ lên, nhắm mắt đẩy hắn: “Ngươi chen trẫm.”
Tiêu Hành nhìn Sở Chiêu Du, trong đầu gần như có thể phác hoạ ra bộ dáng Sở Chiêu Du mặt đỏ tới mang tai, tức đến nổ phổi, hô hấp lập tức có chút nặng.
Sở Chiêu Du hơi nóng ruột, ngoài xe ngựa có nhiều người như vậy, toàn những người gặp suốt cả ngày, bây giờ trong đầu Nhiếp chính vương toàn nghĩ mấy thứ gì đâu!
“Ngươi ép vào bụng ta rồi.” Sở Chiêu Du làm rớt mất ngữ khí giả uy dọa dẫm, hạ thấp âm thanh, khổ não nói.
Tiêu Hành vội vã tránh ra, sờ sờ bụng Sở Chiêu Du, “Xin lỗi, có chỗ nào không thoải mái không?”
“Không có.” Sở Chiêu Du thở ra một hơi, “Ngươi cách xa trẫm ra một chút là không sao.”
Tiêu Hành: “… Ta không tính toán với tiên đế, bệ hạ có thể cũng tha thứ cho ta hay không, hoặc là nói cho ta biết ngươi đang muốn lời giải thích gì.”
“Hóa ra ngươi còn có điều kiện?” Sở Chiêu Du chau mày, không thể tin nhìn hắn.
Tiêu Hành: “Không phải, không có.”
Thôi, tiện nghi này không chiếm nữa.
“Hiện giờ trẫm cảm thấy rất không chân thực.” Sở Chiêu Du lần nữa xác nhận, “Nhiếp chính vương thật sự sẽ không cho rằng đây là một âm mưu sao? Lúc trước ta chỉ là cho ngươi uống thuốc giải thôi, chưa nói gì ngươi đã cho rằng là độc.”
Tiêu Hành luôn nghĩ về y theo hướng xấu, suy nghĩ có thể thay đổi trong một sớm một chiều sao?
Tiêu Hành hận không thể trở lại mấy tháng trước tát cho mình mấy cái, “Là ta lo sợ chuyện không đâu, bên trong chén nước trà năm đó tiên đế đưa cho ngươi làm lễ bái ta làm Thái phó có Hợp Tâm Cổ.”
“Hả?” Sở Chiêu Du sửng sốt, hóa ra trước đây còn có chuyện như vậy, y đột nhiên cảm giác thấy lúc đó Nhiếp chính vương không bóp chết y, tính khí quả thật quá tốt.
Tiêu Hành còn muốn vớt vát một chút, vò đã mẻ lại sứt, bôi đen bản thân luôn: “Hợp Tâm Cổ phát tác một lần thì sẽ bị ngốc một phần, ta đã phát tác một lần, cho nên nhất thời hồ đồ, có thể thông cảm được.”
Sở Chiêu Du: “Ngươi bị ngốc đi? Vậy ngươi cảm thấy trẫm trở nên thông minh sao?”
“Ừm.”
Sở Chiêu Du lập tức choáng váng, chẳng trách Tiêu Hành và Tạ Triều Vân đều không thấy y thay đổi đột ngột, dù y cũng lười che giấu bản tính để giả vờ giống nguyên chủ.
Cảm tình là chỉ số IQ mà Nhiếp chính vương nghĩ trẫm lấy mất của hắn!
Rõ ràng y vốn rất thông minh!
Sở Chiêu Du không có ý tốt hỏi: “Ý của Nhiếp chính vương là trí tuệ của ngươi chuyển lên người trẫm?”
Trực giác nói với Tiêu Hành vấn đề này không thể trả lời: “Ta không nói như vậy.”
Lúc đầu hắn vô cùng chán ghét Hợp Tâm Cổ, nhưng sau đó nghĩ thông suốt, trên người Sở Chiêu Du vĩnh viễn mang theo dấu ấn của hắn, chạy không thoát, trốn không xong, không phải là đáng tin hơn dấu răng à?
“Ngươi nghĩ như vậy.” Sở Chiêu Du cười híp mắt nói, “Thật ra là Nhiếp chính vương không thích trẫm, ngươi bị tự luyến. Nếu như trẫm không thông minh lên do duyên cớ là ngươi thì ngươi sẽ không thích trẫm, ngươi tự yêu thích bản thân ngươi.”
Tiêu Hành nghe Sở Chiêu Du cãi chày cãi cối một hồi, não không hoạt động được nữa luôn.
Sở Chiêu Du trước khi Hợp Tâm Cổ phát tác… Hắn nhớ lại tiểu hoàng đế kia một chút, xác thực hắn không thể nói ra câu yêu thích được.
Nhưng rõ ràng là hắn yêu thích Sở Chiêu Du người này! Sao lại thành ra hắn tự yêu thích bản thân?
“Ta có thể giải thích.”
Sở Chiêu Du: “Ngươi nói đi.”
Tiêu Hành phát hiện mình không nói được gì, hắn không thể thừa nhận bản thân không có tình cảm với Sở Chiêu Du trước kia, để tránh cho đề tài này phát triển rộng hơn.
Nhìn biểu cảm cười trên sự đau khổ của người khác vô cùng rõ ràng trên mặt Sở Chiêu Du, Tiêu Hành phát hiện ra đây là một cái bẫy liên hoàn, hắn vô ý thức đi vào, bị trói trong logic kỳ quặc của Sở Chiêu Du.
Hắn cố ý cau mày, ra vẻ mệt mỏi tức giận, quả nhiên nhìn thấy ánh mắt Sở Chiêu Du càng ngày càng sáng.
Tiêu Hành nhỏ giọng nói câu gì đó, Sở Chiêu Du không nghe rõ, nhanh chóng nhích lại gần.
“Ngươi nói gì cơ?”
Tiêu Hành thực hiện được ý đồ xấu, tay mắt lanh lẹ khóa Sở Chiêu Du lại, ghé vào lỗ tai y nói: “Ta nói… Dùng hành động chứng minh.”
Hả?
Sở Chiêu Du còn chưa kịp phản ứng đã bị ôm lấy, đón nhận một nụ hôn chặt chẽ vững vàng.
Xe ngựa đang đi qua một cục đá nào đó, lắc lư một chút, Sở Chiêu Du tư thế không ổn định, phản xạ có điều kiện ôm chặt cổ của Nhiếp chính vương, bị hắn nhân cơ hội hôn sâu hơn nữa.
Vừa hôn xong, đầu óc Sở Chiêu Du vẫn đang trống rỗng, sắc đỏ chầm chậm lan từ cổ lên, thậm chí y còn có thể cảm giác được quá trình nhiệt độ leo lên mặt thành sự xấu hổ.
Bọn họ từng lên giường, nhưng chưa từng hôn.
Tiêu Hành hài lòng thả Sở Chiêu Du ra, vò vò khuôn mặt của y, hung ác nói: “Ta phân rõ được, bởi vì ta không chỉ yêu thích ngươi, còn muốn hôn ngươi, càng muốn —— ”
Sở Chiêu Du đỏ mặt: “Ngậm miệng!”
Y đẩy Tiêu Hành ra, yên lặng rúc vào trong góc, vén rèm lên cho thoáng gió hạ nhiệt độ.
Không có tiền đồ gì cả, ngươi nhìn Nhiếp chính vương người ta xem, không hề đỏ mặt chút nào.
“Hu ——” Sở Chiêu Du mãnh liệt quay người hòng tiêu giảm bớt nhiệt độ ngứa ngáy ra ngoài thông qua hô hấp, thiếu chút nữa le lưỡi tản nhiệt như chó con.
Nhưng y dè dặt nhịn lại.
Trẫm còn lâu mới thuộc hạng người vô liêm sỉ như Nhiếp chính vương, còn lâu mới làm mấy chuyện như duỗi đầu lưỡi.
Khô nóng đã không giảm lại còn tăng.
Trong chốc lát, mắt Sở Chiêu Du lộ ra một chút ánh nước long lanh, trong vắt lay động, làm nổi bật lên đuôi mắt đang ửng đỏ yêu kiều, hệt như hồ nước mùa xuân khẽ gợn sóng lăn tăn.
Nhiếp chính vương kinh sợ, đôi mắt Sở Chiêu Du vô cùng đẹp, lúc nhìn người khác dịu dàng đa tình, đôi mắt đẹp phát ra ánh sáng rực rỡ. Trước đây tiểu hoàng đế không có ánh mắt thế này, nhưng lại giống như là một thói quen từ năm này qua tháng nọ, từ linh hồn mang tới.
Khoảng thời gian này bọn họ cãi nhau quá nhiều, Tiêu Hành đã không còn nhớ rõ lần trước Sở Chiêu Du nhìn người khác như vậy đã là lúc nào.
Sau này nhất định phải sống thật tốt.
…
Lão đầu chờ đợi ở phủ Nhiếp chính vương đã lâu, rốt cuộc đến lúc suýt nữa hùng hùng hổ hổ về nhà thì Nhiếp chính vương mang vợ hắn trở lại.
Ông vừa nhìn thấy bụng Sở Chiêu Du thì cảm thấy hơi đau đầu, nhìn thêm lần nữa thấy long bào của Sở Chiêu Du, càng thêm đau đầu.
Ông cược là hai người này sẽ không để cho ông đi.
Thức ăn phủ Nhiếp chính vương cũng được, nhịn một chút vậy.
Sở Chiêu Du tiến lên một bước, nhanh nhẹn mà bắt lão đầu, gặp lại người quen cũ thấy ngứa cả mắt: “Tác dụng phụ lớn như vậy, vậy mà thần y ngươi cũng có thể quên được?”
Nam nhân sinh con, nếu là y thì cho dù nhìn thấy ở đâu, đều có thể nhớ cả đời được không hả!
“Tự ngươi lựa chọn trị, không thể trách lão đầu ta.” Lão đầu chột dạ gãi gãi sau gáy, bước tới trốn sau lưng Nhiếp chính vương.
“Chậc chậc, ngươi cứ hung dữ với lão đầu ta, ngược lại đối với đại ngốc tử rất tốt.” Lão đầu chọn một vị trí thật tốt, bla bla bắt đầu giảng, “Lúc đó Nhiếp chính vương ngươi lên cơn đau đầu, bệ hạ kêu một tiếng sốt ruột, gà cũng không quan tâm ăn tiếp, ném xuống đất, thế là ta được lợi. Sợ ngươi tự hại chính mình, đụng vào cây vào đá gì đó, cứ luôn ôm ngươi không chịu buông, lăn qua lăn lại trên đất…”
Sắc mặt Sở Chiêu Du cứng đờ, thần y này là Thôi Canh thứ hai à?
“Ngậm miệng, cẩn thận trẫm hạ chỉ phong ngươi làm thái y suốt đời.”
Nhiếp chính vương ngăn cản Sở Chiêu Du, “Thần y, ngài nói tiếp, một câu mười lạng.”
Nhiếp chính vương giàu nhất cả nước, không chỉ có thể sờ được cái bụng ngàn lạng một lần của thiên tử, còn có thể cho thần y kể một câu chuyện tình ái mười lạng một câu.
Đây là lần đầu tiên hắn nghe người khác nói về chuyện ba ngày kia, Sở Chiêu Du miệng quá kín, chết sống cạy không ra được, cứ nói chuyện là lại lái về đề tài y cố ý mang thai.
Tiêu Hành ngăn Sở Chiêu Du, trong mắt hiện lên ý cười sâu sắc, rõ ràng là sốt ruột muốn cứu hắn, di chứng sau này cũng không để ý tới.
Lão đầu tuy rằng không quan tâm triều chính, nhưng cũng biết Nhiếp chính vương có quyền lên tiếng, tức thì kể tiếp: “Ngươi còn cắn bả vai y một cái, nhìn là thấy đau, bệ hạ lập tức kêu lên một tiếng… Ta vừa nói đến chuyện phải nhân lúc cơn đau đầu tiếp theo phát tác giải sâu độc trước, nếu không phải lần phát tác coi như thành công, y không nói hai lời lôi kéo ngươi đi, chỉ sợ ngươi ngốc đi một chút.”
Khó trách hắn mất trí nhớ rồi cũng không nhịn được đến gần Sở Chiêu Du.
Đời này không có ai đối tốt với hắn như Sở Chiêu Du.
Tiêu Hành im lặng một chút, cúi đầu hỏi Sở Chiêu Du: “Cho nên bệ hạ biết trí lực của ta không hề bị hao tổn?”
Trên đường về còn cố ý đào hố lừa gạt hắn?
Sở Chiêu Du đổ thừa: “Là ngươi đề cập trước mà.”
Tiêu Hành tức giận hôn Sở Chiêu Du một cái, trong lòng hơi buồn cười, Sở Chiêu Du và người trong lời thần y, quả thực như hai người khác nhau, mặc dù bây giờ cũng tốt, ngoài miệng thì khó nghe nhưng bên trong lại mềm mại, không đuổi kịp.
“Thần y, bệ hạ y…”
Lão đầu vung vung tay: “Việc mang thai không cần lo lắng, Hợp Tâm Cổ đã giúp các ngươi chuẩn bị hết mọi thứ rồi. Một âm một dương, hai cổ trùng dung hợp, sẽ đảm nhận chức năng như cuống rốn, luôn bảo vệ cho đến thai nhi sinh ra, tùy theo sự sắp xếp của nó đi, càng nói nhiều thì càng phiền phức, dù sao chuyện cũng vẫn vậy đó.”
“Có ảnh hưởng gì đến thân thể bệ hạ hay không?”
“Trên sách viết là không có, sợ các ngươi lo lắng nên lão đầu ta cũng không chủ động mang tới, yên tâm đi, vẫn có ta quan sát, không sao đâu.”
Tuy rằng ông lão này vẻ ngoài không đáng tin, nhưng vẫn có y đức. Sở Chiêu Du nhìn thấy ông, khối đá lớn trong lòng đã đặt xuống, “Vậy phiền phức thần y.”
Y liếc nhìn Tiêu Hành, lấy dũng khí hỏi: “Thần y, hắn tại sao… không nhớ rõ?”
“Không nên như vậy chứ, rõ ràng ta đã kê đơn cho hắn, trừ khi bản thân hắn không muốn nhớ.” Biện pháp của tiên đế không thể đảm bảo Tiêu Hành khôi phục như lúc ban đầu, thêm vào ba gói thuốc của lão đầu này, mới coi như hoàn toàn không bị Hợp Tâm Cổ làm hao tổn tâm trí.
Tiêu Hành giật mình, bỗng nhiên lĩnh ngộ được lời giải thích Sở Chiêu Du, vội vã làm sáng tỏ: “Chiêu Chiêu, ta tuyệt đối không thể nào cố ý quên.”
Lão đầu bắt mạch cho Tiêu Hành một lần, cau mày nói: “Có phải hắn tự ngã mất trí nhớ không đấy?”
Ông sờ sau gáy Tiêu Hành một vòng, chạm đến một chỗ lồi ra không rõ lắm, “Biết ngay mà, có phải là trước khi uống thuốc đầu hắn bị đập vào đâu không!”
Phương thuốc được kê cho đầu óc, trước khi uống đầu bị đập, không phải là ma xui quỷ khiến sản sinh tác dụng phụ thì là cái gì!
“Đúng là có bị đập…” Ngón tay Sở Chiêu Du nắm chặt, thì ra không phải là Tiêu Hành cố ý quên y, mà là bị đập mất trí nhớ.
Tới bây giờ nút thắt đau khổ trong lòng đã được mở ra, mũi Sở Chiêu Du cay cay, nháy mắt một cái thật mạnh, sợ mình khóc lại bị cười nhạo.
Tiêu Hành lau đuôi mắt Sở Chiêu Du: “Bệ hạ có thể tha thứ cho ta rồi à?”
Sở Chiêu Du khịt khịt mũi, viền mắt có chút hồng: “Xin lỗi, ta nghĩ đến ngươi nói không đau không sưng là không sao rồi, ta sơ suất quá… Thần y, vậy hắn không sao chứ?”
Lão đầu: “Không phải chuyện gì lớn, nhưng nếu muốn khôi phục thì phải châm cứu thêm mấy ngày, cũng không đảm bảo được lúc nào sẽ nhớ được.”
Tiêu Hành không thể chờ đợi được nữa: “Mời thần y châm cứu.”
“Gấp gáp quá vậy.” Lão đầu bĩu môi lấy ra một loạt ngân châm, hóng hớt nói, “Sao lại bị đập, ngươi nói một chút để ta còn tính toán.”
Tiêu Hành và lão đầu đồng loạt nhìn về phía Sở Chiêu Du.
Sở Chiêu Du: “Ây… Một cái cây cột nhỏ đổ xuống, bị nện vào.”
Lão đầu thuận miệng hỏi: “Sao cây cột lại đổ được?”
Không chịu chọn chỗ tốt mà ở.
Sở Chiêu Du đột nhiên nghẹn đỏ mặt: ” Chuyện này liên quan gì đến chữa bệnh!”
Lão đầu vốn chỉ thuận miệng hỏi, nhìn dáng vẻ đỏ mặt khả nghi của Sở Chiêu Du rơi vào trầm tư: “…”
Có phải là lão đầu ta hỏi cái gì không nên hỏi rồi không?