Sau khi miếu Nguyệt lão bại lộ, Tiêu Hành từ đó theo sát chùa Ngũ Vân, lập tức liên tưởng đến chín năm trước, tiên hoàng du ngoạn từ trên núi trở về, đột ngột gặp mưa to, ở lại chùa Ngũ Vân một đêm.
Chùa Ngũ Vân có danh tiếng cực cao ở kinh thành, truyền thuyết nói rằng năm vị phật cưỡi năm đám tường vân mà đến, chuyên tâm tu phật ở đây, cũng vì thế mà người đời sau kiến dựng miếu. Hơn nữa lại rất gần với miếu Nguyệt lão bên cạnh, quan to, quý nhân cầu phật tổ phù hộ, cúng tiền hương hỏa xong thì tiếp tục đi miếu Nguyệt lão cầu nhân duyên, vô ý thức bị buộc chặt với nhau.
Chùa Ngũ Vân có năm vị cao tăng, đức cao vọng trọng, ngồi thiền đọc kinh, ít giao du với bên ngoài.
Tiên đế không tin phật, cao tăng đóng cửa tự chủ trì, hai bên chưa từng gặp mặt.
Tiêu Hành từng nhận ơn nơi cửa Phật, không có việc quan trọng cũng sẽ không đi quấy nhiễu nơi thanh tịnh này. Tiên đế chỉ ở lại một đêm, việc thế này ở ven đường đã gặp quá nhiều lần, lúc trước sau khi loại trừ khả năng của chùa Ngũ Vân thì Tiêu Hành không chú ý nhiều nữa.
Lần trước Sở Chiêu Du gặp nạn ở miếu Nguyệt lão, rõ ràng bệ hạ hô to cứu mạng, vậy mà lại không có người nào đáp lời!
Hắn phạt nặng miếu Nguyệt lão, cân nhắc đến mức độ yêu thích của dân chúng, không san bằng miếu thờ, cũng không giận chó đánh mèo sang bên cạnh.
Bây giờ hồi tưởng lại, là do hắn nhân từ.
Nơi Chương Hồi Cát xuất hiện, chỉ cách chùa Ngũ Vân một bức tường, chính là nơi nối liền cả tòa miếu Nguyệt lão và chùa Ngũ Vân.
Phật môn thanh u, miếu Nguyệt lão loạn tung lên, tiếng huyên náo vang trời, mọi người đều biết ngày đó hoàng đế và Ngụy Sương Sương cùng đến du ngoạn ở đó, khoảng cách gần như vậy, hoàng đế bị đâm, người xuất gia lại không hỏi thế tục, truy cứu sâu thì cũng phải trị tội cứu giá không tốt.
Trực giác Tiêu Hành cho biết hai nơi này có vấn đề, thứ nhất là Phượng Tinh Châu biết rõ chốn cửa Phật hơn, quen cửa quen nẻo, dễ dàng khiến người khác buông lỏng cảnh giác, thứ hai là hắn còn có chút bản lĩnh khó nói rõ, thế là bắt hắn đi vòng vòng luôn.
Phượng quốc sư không phụ kỳ vọng, tìm được bộ xương trắng chôn sâu ở dưới ao sen.
Bộ xương trắng đã chôn vài năm, lộn xộn liểng xiểng, đã hoàn toàn thay đổi, quần áo cũng bị mọt cắn không ra hình thù, đen thùi lùi, nhưng may mà trên bộ quần áo này có kim tuyến xen kẽ, dùng nước sạch tưới qua một chút thì lộ ra một chút màu vàng sáng mờ mịt.
Phượng Tinh Châu nhìn hướng của kim tuyến, càng chắc chắn đây là một cái áo cà sa hợp chuẩn.
Chỉ có năm vị cao tăng chùa Ngũ Vân kia có tư cách mặc áo cà sa xen lẫn kim tuyến.
Kỳ quái là, đến nay năm vị cao tăng đều tại thế.
…
Lục Cảnh Hoán vừa bị dọa một trận, tìm Sở Chiêu Du tố khổ, đi đến trước cửa thì được dắt đi xông thảo dược một phút.
“Quốc sư hắn cứ nhất định phải mang ta đi miếu Nguyệt lão…” Lục Cảnh Hoán vẻ mặt đau khổ.
Sở Chiêu Du giật giật mũi: “Mùi thuốc trên người ngươi nồng quá.”
Lục Cảnh Hoán ngửi một cái, xông tận một phút lận, mùi vị đắng nghét trên người y còn nồng nặc hơn cả thái giám, mắt y lộ ra vẻ đồng tình: “Mang thai nguy hiểm thật.”
Sở Chiêu Du cầm một khỏa hạt tì bà lên, nói sang chuyện khác: “Đến miếu Nguyệt lão, sau đó thì sao?”
“Miếu Nguyệt lão rất đông người, tất cả đều nhìn chằm chằm bọn ta.” Lục Cảnh Hoán mặt mày sợ hãi, luôn cảm thấy ánh mắt của nhóm cô nương đại thẩm đặc biệt đáng sợ, cứ như là thật sự muốn bắt quốc sư đi ấy.
“Sau đó chúng ta liền đi đến một nơi yên lặng, đi đến một viện nhỏ, nhìn thấy một cái hồ sen bằng đá.”
Sở Chiêu Du: “Có phải là trong ao sen còn có hòn non bộ xếp bằng đá Linh Bích, tiếp đó thì nhìn thấy hoa sen?”
Không phải là chỗ lần trước y bị ép đi hẹn hò, dẫn Ngụy Sương Sương đến đấy chứ?
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy.” Lục Cảnh Hoán gật đầu, vẻ mặt phức tạp, “Đột nhiên có người nói chuyện với quốc sư qua tường, bảo rằng ông ta là hòa thượng ở chùa Ngũ Vân, ngưỡng mộ đại danh quốc sư đã lâu, muốn xin hắn một chữ.”
Ngữ khí hòa thượng đó rất kích động, cứ như gặp được Như Lai.
Lục Cảnh Hoán đi tới chân tường, cà nhắc muốn xem người bên kia một chút, không thu hoạch được gì, quay đầu nhìn phản ứng của Phượng Tinh Châu, trong mắt lóe lên cảm xúc hoảng loạn và ước ao khó phát giác.
Sắc mặt Phượng Tinh Châu lúc đó trông rất đẹp, ngữ khí lại như cố sức rũ bỏ quan hệ, lạnh nhạt từ chối: “Ta đã hoàn tục.”
Sắc mặt Lục Cảnh Hoán cũng buông lỏng.
Hòa thượng bên chùa Ngũ Vân nghe thấy vậy, giọng nói mang theo sự thất vọng cách vách tường cũng có thể cảm nhận được.
Sở Chiêu Du nhổ vỏ ra, quả nhiên đãi ngộ của Phượng quốc sư và y không giống nhau, cách vách tường cũng có người ngưỡng mộ, hồi đó trẫm kêu lớn tiếng như thế mà những hòa thượng kia toàn bộ cứ như chưa từng đi ngang qua.
Khác nghề như cách núi, Lục Cảnh Hoán vẫn đáng yêu hơn.
“Sau khi nói xong, bỗng nhiên quốc sư dẫn ta rời khỏi miếu Nguyệt lão. Sau đó ta nghe nói, đào được một bộ hài cốt hòa thượng từ trong ao sen.”
Quả tì bà trong tay Sở Chiêu Du đột nhiên hết ngọt, hài cốt…
Vậy thứ y mò ra từ trong ao sen, dao găm dùng để Chương Hồi Cát có phải là hung khí hay không?
Thanh dao kia chỉ lộ ra một ít mũi nhọn, lúc đó Sở Chiêu Du một thân một mình, thấy tình huống nguy cấp, tìm đồ vật có thể tự vệ ở xung quanh, nhìn thấy một chút ánh sáng cứ như là thấy nhánh cỏ cứu mạng, rút một cái, đúng là dao găm thật, hơn nữa còn khá sắc bén.
Nếu là hung khí, thi thể cũng thành xương trắng rồi mà dao găm quanh năm ngâm bùn, lại vẫn sắc bén như lúc đầu, tất nhiên không phải đồ vật bình thường.
Sở Chiêu Du gọi Tiền Thế Thành tới, hỏi hắn dao găm ở nơi nào.
Tiền Thế Thành: “Dao găm vẫn luôn cắm trên người Chương Hồi Cát, hẳn là sau khi quăng vào đại lao, thu hồi như vật chứng.”
“Ngươi mau đi lấy dao găm ra, xem xem có chỗ nào đặc biệt, có thể nhận ra là của người phương nào hay không.”
Sở Chiêu Du phân phó xong, an ủi Lục Cảnh Hoán: “Trong kinh vẫn còn rất nhiều phong cảnh đẹp, lần sau chọn một chỗ tốt hơn.”
Có thể nhìn ra được là Phượng Tinh Châu muốn hẹn hò với Lục Cảnh Hoán, chỉ là không biết sao lại chọn một nơi như thế, không bàn những cái khác, bên cạnh có người cùng nghề cũ, khả năng tình cờ gặp quá cao, hơn nữa còn đào ra một bộ thi thể hòa thượng.
Sở Chiêu Du: “Ngươi cũng đừng suy nghĩ cái này mãi, dù sao người đã qua đời nhiều năm như vậy, không liên quan gì đến ngươi.”
Lục Cảnh Hoán ưu sầu: “Liệu buổi tối quốc sư hắn có ngủ yên được hay không đây, đều là đệ tử cửa Phật, chắc chắn là hắn rất đau buồn.”
Người xuất gia lòng dạ từ bi.
Sở Chiêu Du hơi ngừng lại, ngươi nói nghe cảm động lòng người như thế một lúc lâu, hóa ra không phải vì bản thân bị hoảng sợ mà là lo lắng Phượng Tinh Châu bị hoảng sợ.
Có phải Lục Cảnh Hoán có hiểu lầm gì về Phượng Tinh Châu không vậy, vốn dĩ hắn cũng không phải là người đại từ đại bi, bây giờ còn hoàn tục, mỗi ngày đều thèm thuồng miếng thịt Lục Cảnh Hoán này, làm sao mà bị hoảng sợ cho nổi?
Sở Chiêu Du ung dung nói: “Hắn không thế đâu, không tin thì nửa đêm ngươi tự lén lút đến mà xem.”
Lục Cảnh Hoán do dự một chút: “Được.”
Sở Chiêu Du vỗ vỗ bờ vai y: “Hết thuốc chữa.”
Mau mau trở về với quốc sư nhà ngươi đi thôi.
…
Vừa lúc đến giờ uống thuốc, Nhiếp chính vương đúng giờ xuất hiện ở cửa điện Phúc Ninh.
Sở Chiêu Du nâng bát: “Thật ra bây giờ trẫm vô cùng ngoan.”
Ngươi hoàn toàn không cần đặc biệt đến giám sát đâu.
Tiêu Hành: “Thuốc quá đắng, ta muốn cho ngươi ăn thứ gì đó ngọt ngọt.”
Lần trước Sở Chiêu Du buồn nôn, hắn trực tiếp ép y uống thuốc, mứt cũng không biết mua, càng nghĩ càng hối hận. Sở Chiêu Du mang thai con của hai người bọn hắn, nhưng hắn chỉ mang lại cho Sở Chiêu Du sự đau khổ, hắn muốn để lại một chút ngọt ngào trong những ngày gian nan này.
…hắn đem kẹo đến cho Sở Chiêu Du, là để trung hoà một phần vạn những đau khổ ấy.
Sở Chiêu Du ngẩng đầu nhận cái hôn của hắn: “Ngọt.”
Thần y vội vội vàng vàng tới, nhìn thấy cảnh này, đau lòng che mắt.
Thời thế đổi thay!
Tiêu Hành: “Nhưng mà có chuyện gì xảy ra vậy?”
Lão đầu xem mạch tượng của Sở Chiêu Du một cái, thở phào nhẹ nhõm: “Không có gì.”
Vừa nãy Lục Cảnh Hoán trở lại, lão đầu lập tức ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc trên người y, vừa kiểm tra thì quả nhiên cạo được một vết máu giống như vết dưới khoai lang ở đáy ủng.
Xông thảo dược chính là để phòng cái này, trên người có vết máu khả nghi, thảo dược xông hương phát huy công hiệu, quấn vào.
Phượng Tinh Châu vừa vặn trở về, lão đầu cũng kiểm tra đáy ủng hắn một chút, nhưng cũng không phát hiện manh mối gì.
Vừa hỏi Lục Cảnh Hoá thì biết nơi duy nhất y đi nhiều hơn so với Phượng Tinh Châu là chân bức tường trung gian giữa chùa Ngũ Vân và miếu Nguyệt lão.
Ánh mắt Tiêu Hành lập tức trở nên hung tợn, quả nhiên là giở trò quỷ ở chùa Ngũ Vân!
“Bắt hết năm tên chủ trì vào Thiên Lao, tách ra thẩm vấn.”
Lúc phát hiện bộ xương, hắn liền phái người thông báo với Tạ Triều Vân mang theo hai ngàn Hộ Long Vệ, vây cả chùa Ngũ Vân và miếu Nguyệt lại.
Mấy lão già ở chung với nhau mấy chục năm, một trong đó bị thế thân, mà những người khác có thể không biết gì được sao?
“Giả khẩu cung của bốn người, luân phiên lừa gạt người thứ năm, lập tức thẩm vấn ra ai là kẻ giả mạo.”
Tiêu Hành vừa dứt lời, Tiền Thế Thành mang theo một cây dao găm đến báo cáo với Sở Chiêu Du.
“Theo như thuộc hạ và vài người khác quan sát, cây dao găm này dường như là đồ trong cung, nhưng không xác định được rõ.”
Tiêu Hành xốc lên mảnh lụa lên nhìn, hình thức rèn đúc dao găm tương tự như cái mà nội thị giam cống lên chín năm trước.
Vì những thanh dao găm này sử dụng quặng sắt đặc biệt, phẩm chất có một không hai nên tiên đế ban thưởng cho cận vệ coi như ân điển, sau đó cũng ra lệnh đổi hình thức khác.
Hắn che mảnh lụa lên, nhíu nhíu mày.
Có khả năng là thời điểm tiên đế có được Hợp Tâm Cổ, cận vệ của lão đã giết chết cao tăng chùa Ngũ Vân.
Máu của Miêu Nhược Thu, xuất hiện ở tường ngào chùa Ngũ Vân, chứng tỏ chủ nhân Hợp Tâm Cổ đang ở chùa Ngũ Vân.
Hai bên kết hợp, Nhiếp chính vương hoài nghi tiên đế đoạt được Hợp Tâm Cổ từ chùa Ngũ Vân.
Sở Chiêu Du nghe xong hơi líu lưỡi: “Vậy bây giờ bọn họ muốn lấy lại hả?”
Nhưng bây giờ y còn chưa có cách nào trả lại.
Tiêu Hành: “Nếu chỉ là muốn lấy lại Hợp Tâm Cổ thì có thể nói cho ta biết phương pháp giải sâu độc, chờ ta dẫn Hợp Tâm Cổ ra, là có thể lấy về, chứ không cần lôi kéo Miêu Nhược Thu dùng máu làm thuốc dẫn, sử dụng thủ đoạn thấp hèn như vậy mà còn là người xuất gia cái gì?”
Hắn thấy giống như muốn lật đổ chính quyền hơn.
Chỉ là một cái chùa Ngũ Vân mà lại bắt tay tới tận vùng duyên hải, chặn lại khoai lang, chỉ dựa vào mấy hòa thượng kia, căn bản không làm nổi.
Sở Chiêu Du phụ họa: “Không giống.”
Y cũng chưa thấy bao giờ.
Ví dụ như việc cái vị tên Phượng Tinh Châu dẫn theo Lục Cảnh Hoán tới đây xin lỗi trước mắt này.
“Xin lỗi, ta đạp phải đồ không tốt, thiếu chút nữa hại ngươi.” Lục Cảnh Hoán cúi đầu, vô cùng hổ thẹn.
“Không có chuyện gì, ngươi giúp ta chuyện lớn, buổi tối trẫm mời ngươi ăn cơm.”
Sở Chiêu Du một bên đáp lời, một bên nhìn chằm chằm Phượng Tinh Châu, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: Tiêu Hành và Phượng Tinh Châu sao lại quen biết nhau?
Lục Cảnh Hoán nói năm năm Phượng quốc sư trước luôn luôn ở trên núi tu hành, không vào thế tục, không hỏi hồng trần. Do đế hậu tiền nhiệm của nước Đại Diễn khổ sở nhờ cậy, hắn mới đáp ứng xuống núi phụ tá Lục Cảnh Hoán.
Phượng Tinh Châu chưa từng xuống núi vậy thì là Tiêu Hành lên núi?
Sở Chiêu Du phát hiện mình không hề biết gì về quá khứ của Tiêu Hành, chưa từng nghe nói về cha mẹ người thân hắn, cũng không biết tại sao hắn ghét đào kép.
Tiêu Hành thấy Sở Chiêu Du nhìn chằm chằm Phượng Tinh Châu một hồi lâu, nhắc nhở: “Năm năm trước hắn vẫn là tên…”
Trong đầu Sở Chiêu Du và Lục Cảnh Hoán cùng hiện ra một từ.
Phượng Tinh Châu liếc mắt nhìn Nhiếp chính vương một cái: “Sư đệ sao lại nói lời ấy?”
Dám nói thêm một câu nữa, sau này hai người sẽ là huynh đệ tương thân tương ái, cùng là đầu trọc như nhau.
Sở Chiêu Du kinh ngạc, vậy mà lại là huynh đệ, y không khỏi nhìn về phía tóc của Nhiếp chính vương.
Nhiếp Chính Vương vội vã phủ nhận: “Ta chỉ ở tạm sư môn hắn mấy năm.”
Sở Chiêu Du: “Tại sao?”
Tiêu Hành có ý muốn bỏ qua đề tài này: “Đều là chuyện đã qua, sau này có cơ hội sẽ nói.”
Ánh mắt Phượng Tinh Châu dao động giữa Tiêu Hành và Sở Chiêu Du, bỗng nhiên hiểu rõ đối tượng mình lấy kinh nghiệm không đúng.
Cần phải hỏi Sở Chiêu Du.
Vừa vặn ở chỗ hắn có một chuyện xưa liên quan đến Tiêu Hành có thể đổi.
Chờ Phượng Tinh Châu đi rồi, Tiêu Hành nói với Sở Chiêu Du: “Nếu như Phượng Tinh Châu âm thầm nói muốn giao dịch với ngươi…”
“Trẫm nên đồng ý hắn.”
Thế sự đổi thay.
Nhiếp chính vương không giống bệ hạ, không có nhược điểm gì có thể uy hiếp Sở Chiêu Du không giao dịch.
Người xuất gia nói lắm như vậy, rất khó cưới được vợ.