Sở Chiêu Du hơi giận thật, làm vết thương dễ nhiễm trùng, tối hôm qua còn suốt đêm không chịu nghỉ ngơi.
Nhiếp chính vương không tinh thông chiêu thức dỗ hoàng đế lập tức khẩn trương, hắn vỗ lưng Sở Chiêu Du cho y thuận khí, “Bệ hạ có đói bụng không, muốn ăn gì? Sơn trà? Gà nướng, canh cá……”
Thần y vỗ một cái lên vai không bị thương của Nhiếp chính vương, “Còn ăn! Y ăn quá nhiều! Ngươi dỗ thì dỗ, đừng cho y ăn!”
Nhiếp chính vương: “Nhưng bệ hạ còn chưa dùng bữa sáng.”
Sở Chiêu Du gật đầu.
Thần y: “Ta mới thấy y ăn.”
Lúc ngươi đang đổi thuốc đó.
Tiêu Hành sờ mặt Sở Chiêu Du, vậy ngươi gật đầu làm gì?
Sở Chiêu Du: “Vừa rồi trẫm đang nghĩ cách tẩm bổ cho Nhiếp chính vương, ngươi chảy nhiều máu như vậy.”
“Trẫm nhìn ngươi ăn là được.” Sở Chiêu Du lại thêm một câu.
Sở Chiêu Du cảm thấy mình rất có thành ý, y chỉ nhìn, không động thủ.
Thần y xùy một tiếng, đây là thành tâm không cho Nhiếp chính vương ăn thì có, vợ mình bụng lớn mắt trông mong nhìn, nam nhân nào nuốt nổi?
“Ngươi cũng đừng tẩm bổ, ăn uống thanh đạm, uống thuốc đúng giờ.” Lão nhân đuổi hai con người đáng ghét này đi, hôm qua ông cũng ngủ tốt, đầu tiên là Lục Cảnh Hoán đỏ mắt để Phượng Tinh Châu đưa về, đứng ngay cửa hôn hít, tiếp theo bị gọi đi chữa bệnh cho hoàng đế và Nhiếp chính vương, người bệnh còn không nghe bác sĩ dặn, ở trước mặt ông ve vãn yêu đương.
“Bây giờ lão nhân ta nói thật, không phải nửa đêm sinh con, có chuyện gì thì cũng đừng gọi ta, gọi nữa ta bỏ đi đó.”
“Chuyện này có nguyên nhân, xin thần y khoan thứ.” Nhiếp chính vương biết đường thêm tiền.
Sở Chiêu Du ngoài miệng nói muốn được dỗ, lại ấn Nhiếp chính vương lên giường, đắp chăn đàng hoàng cho hắn: “Ngủ một giấc, nếu không sau này đừng nói chuyện với ta.”
Tiêu Hành đưa ra lý do mình còn rất nhiều chuyện phải xử lý, xin hoãn sáu canh giờ.
Sáu canh giờ? Trời cũng tối rồi.
“Không thương lượng.” Sở Chiêu Du xụ mặt, cho là với uy nghiêm, “Nếu hôm nay ngươi không chịu quản thúc, về sau đừng quản một ngày ta ăn bao nhiêu thịt cá, có thể tìm Lục Cảnh Hoán uống rượu hay không, bầu chín tháng có được xuất cung chơi hay không, bị ốm không uống thuốc, mười tháng sinh con có cho ngươi xem hay không, con gọi ai là cha…… Tất cả ngươi đều không được quản.”
Sở Chiêu Du càng nói càng thái quá, Nhiếp chính vương sợ tới mức không dám nhúc nhích.
“Ta biết ngươi còn rất nhiều chuyện, ta có thể giúp ngươi.” Sở Chiêu Du cọ nhẹ lên vai hắn, nơi đó quấn băng vải, tay áo bị cắt bỏ, lộ ra cánh tay cường tráng của Nhiếp chính vương, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến người ta cảm thấy thật an tâm.
Sở Chiêu Du thu tay, vai trẫm có thể cắn, vai Nhiếp chính vương không thể bị thương.
Y đóng cửa lại, ngồi ở chỗ của Tiêu Hành, sửa tiếp tấu chương hắn chưa phê xong.
Y và Lục Cảnh Hoán cùng nhau nỗ lực học tập nửa tháng, không phải chỉ chơi không, khóa học do Nhiếp chính vương biên soạn, tốt nghiệp là có thể làm hoàng đế.
Hoàng đế nào đó quyết định tự phát bằng tốt nghiệp cho mình.
Sở Chiêu Du gọi thân vệ tới: “Chuyện Ngụy Việt, bẩm báo với trẫm, không được quấy rầy Nhiếp chính vương.”
Thân vệ trộm nhìn về phía cửa phòng đóng kín, rất rõ ràng, Nhiếp chính vương không dám ý kiến.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Sở Chiêu Du kiên nhẫn phê tấu chương nửa canh giờ, liền có người tới báo, nơi ẩn thân của Ngụy Việt do Lục Bùi cung cấp, hắn đi chậm một bước, không tìm thấy người.
Đây cũng là chuyện trong dự kiến, lúc Ngụy Việt bảo Lục Bùi lên núi chờ Nhiếp chính vương, đã tính toán không cần quân cờ này nữa.
Lục Bùi bị bắt, Ngụy Việt đã sớm chạy.
Trong tay Ngụy Việt có cựu bộ U Châu, mất đi Lục Bùi như mất đi trợ lực từ kinh thành, kinh thành an toàn, nhưng hắn mang theo cựu bộ len lỏi khắp nơi, kích động người có tâm tạo phản, cũng là một tai hoạ ngầm.
“Phái người thông tri dì chưa?”
“Đêm qua Nhiếp chính vương đã phân phó.”
Tránh cho dì biết chân tướng, cảm xúc kích động quá mức, muốn thượng kinh trùm bao tải Nhiếp chính vương, Sở Chiêu Du thương lượng với Triệu Thành, quyết định chờ khi Triệu Thành trở lại U Châu rồi tự nói, ngăn dì lại, ít nhất không thể để nàng không mang gì đã thượng kinh, đường xá xa xôi, nữ tử đi đường không an toàn.
Sở Chiêu Du giữ Triệu Thành lại một thời gian, Triệu thành vì muốn báo cáo công tác, hơn nữa không yên tâm Nhiếp chính vương, chủ động ở lại quan sát lời nói và việc làm của Nhiếp chính vương. Trở về quá sớm, cũng sẽ bị phu nhân bắt đi thêm một lần.
Tính thời gian, khoảng ba ngày nữa Triệu thành mới đến Lương Châu, hẳn là nhanh hơn người Ngụy Việt phái đi châm ngòi.
Tóm lại tiểu nhân không dậy nổi sóng, Sở Chiêu Du sợ dì bỗng nhiên biết tin y “chết” bi thương quá độ.
“Ngụy Việt chắc chắn dẫn theo không ít người, hẳn là không khó tìm, quanh kinh thành phàm là thương đội và người lạ quy mô lớn tụ tập, đều phải cẩn thận đặt ra nghi vấn, đặc biệt người sắp đi vùng duyên hải.” Sở Chiêu Du nghĩ, “Ngươi đi hỏi hỏi Lục Bùi, khi thái hậu và Chương Hồi Cát lén mưu đồ bí mật, địa điểm ở đâu.”
Từ đêm qua cho tới nay, cửa cung đóng chặt, không có bất kỳ tin tức nào truyền ra. Có lẽ Ngụy Việt còn đang ở kinh thành chờ tin tức hoàng đế bị ám sát.
Nhiếp chính vương rõ ràng sẽ không tha cho Lục Bùi, nói nhiều nói ít, chính là chết không toàn thây.
Lục Bùi thập phần trung thành với thái hậu, nàng khai thái hậu chèn ép hoàng đế, nghĩa là sau khi Nhiếp chính vương chết, lập người Ngụy gia làm hoàng đế, đầu tiên là Ngụy Việt, bởi vậy nàng cũng khá nghe lệnh Ngụy Việt.
Tuy nàng không chịu nổi dụng hình, khai hầu hết tình hình thực tế, nhưng những vấn đề người thẩm vấn không đề cập, nàng sẽ không chủ động nói.
“Bệ hạ, ngoài cung bỗng nhiên có bá tánh tới, quỳ xuống xin triều đình thả cao tăng chùa Ngũ Vân, xem tình huống, hình như người càng ngày càng đông.”
Sở Chiêu Du: “Ngươi đưa tăng nhân giả mạo kia ra, để hắn tự nói với bá tánh, nói bốn vị tăng nhân chùa Ngũ Vân bị nghi ngờ có liên quan thông đồng với địch.”
“Vâng.”
“Đợi đã……” Sở Chiêu Du quay đầu lại nhìn cửa phòng Nhiếp chính vương, nhắm mắt nói, “Trừ Hợp Tâm Cổ, những chuyện khác…… nói đúng sự thật.”
Hộ Long vệ kinh ngạc nhìn bệ hạ, nói đúng sự thật, vậy nghĩa là, chuyện tiên đế cướp đoạt bảo vật giết hại tăng nhân, cũng muốn thông báo thiên hạ.
Khi tiên đế còn tại vị vốn đã không có thanh danh tốt, nhưng dù sao cũng là chuyện quá khứ, hiện tại không cần nói ra ảnh hưởng uy danh triều đình.
Sở Chiêu Du: “Năng lực tiếp thu của bá tánh, kỳ thật cao hơn các ngươi nghĩ. Ngươi đi đi, nói cho bọn họ, chùa Ngũ Vân muốn tuyển trụ trì, nếu bọn họ quan tâm như thế, muốn đến chùa Ngũ Vân thắp hương, quyền quyết định liền giao cho bọn họ, cần chọn ra một trụ trì mới đức cao vọng trọng cho kinh thành. Việc này ngươi sắp xếp đi.”
Thân vệ suy tư một phen, trịnh trọng trả lời: “Thuộc hạ lập tức đi làm.”
Nguyên nhân việc này là năm vị tăng nhân chùa Ngũ Vân muốn quyền thế, lựa chọn thông đồng với địch. Tiên đế hoa mắt ù tai, đã làm chuyện xấu thêm một chuyện xấu nữa, bá tánh đã sớm nghe, thấy nhiều không trách.
Ở ác gặp ác.
Địa cung tiên đế bị nổ, xem như báo ứng, khó chịu trong lòng bá tánh, cũng nên tiêu giảm hơn nửa, nửa còn lại khi chọn trụ trì mới sẽ quên hết.
Thân vệ thầm than, quả nhiên, Nhiếp chính vương giao chính sự cho bệ hạ, nào đến lượt bọn họ hoài nghi năng lực của bệ hạ, bệ hạ rất thông minh.
Sở Chiêu Du nhướng mày tiếp tục xem tấu chương.
Y không cần giấu chuyện xấu hộ tiên đế, tiên đế hoa mắt ù tai, anh minh thần võ sao bằng Nhiếp chính vương?
Mười lăm phút sau, Lục Bùi khai, lần trước Chương Hồi Cát thượng kinh, thái hậu phái người nói chuyện với hắn ở Nguyệt Mãn Lâu.
Nguyệt Mãn Lâu, là một thanh lâu khiêm tốn ở kinh thành, bên ngoài buôn bán rượu, thực tế là cái gì, trong lòng dân chúng biết rõ.
Thanh lâu lại phù hợp tác phong của Chương Hồi Cát, thái hậu gãi đúng chỗ ngứa, mua tòa thanh lâu này, hứa hẹn Chương Hồi Cát chỉ cần đồng ý xuất binh giúp nàng, sau khi được việc, hai con phố quanh Nguyệt Mãn Lâu đều là của hắn, tùy ý sử dụng.
Sau này Chương Hồi Cát bị phế, tài sản mua ở đây cũng tạm thời gác lại.
Sở Chiêu Du: “Ngụy Việt ở U Châu quanh năm, diện mạo cụ thể không biết được, các ngươi cải trang giả dạng, không cần mặc quan phục, vây kín thanh lâu, ổn thì động thủ. Động tác phải nhanh nhẹn, phái vài người đi vào, vờ lộ ra tin tức trẫm bị ám sát trong đêm, biểu tình bất thường bắt lại hết.”
……
Tiêu Hành cố nén ý muốn rời khỏi giường, nằm hai canh giờ, hắn cũng có ngủ một chút.
Gần trưa, Tiêu Hành rời giường, không nói nhiều ôm Sở Chiêu Du lên giường, “Tối qua ngươi cũng chỉ ngủ hai canh giờ.”
Sở Chiêu Du đi xuống, gối đầu lên đùi Nhiếp chính vương, có chút không muốn xuống giường, “Hay là mình ăn trưa ở đây?”
Cuộc sống ăn uống hằng ngày của hoàng đế đều có lễ nghi cố định, sống rất mệt, nghe nói có vài hoàng đế cổ đại ăn trứng gà thôi cũng không xong.
Sở Chiêu Du cọ Nhiếp chính vương, y mặc kệ đó.
Tiêu Hành sai người dọn một cái bàn dài, đặt ở mép giường, tùy Sở Chiêu Du vui vẻ.
Sở Chiêu Du nhanh dùng chén chứa đầy cơm thịt cá rau xanh, vẫy tay hướng Khởi Cư Xá Nhân.
Thôi Canh không rõ tới gần, trong tay bị nhét một chén cơm.
“Thôi đại nhân cũng ăn đi, giờ ăn đừng ghi nữa.” Sở Chiêu Du chỉ mép bàn bên kia, “Ngươi ngồi đó ăn đi.”
Loại việc tổn hại anh minh như trẫm ăn cơm trên giường đừng ghi nha.
Cơm ngự tứ*, Thôi Canh không dám không nhận, nhưng ngồi dùng bữa với Nhiếp chính vương, trăm triệu không dám.
* 御赐(Ngự tứ): món quà hoàng đế ban tặng
“Trẫm bảo ngươi ngồi, ngươi cứ ngồi, Thôi đại nhân không cảm thấy nhiều người ăn cơm thì vui sao?”
Hiện tại Thôi Canh cũng thăm dò tính nết Sở Chiêu Du, đành phải kích động mà sợ hãi ngồi xuống.
Sở Chiêu Du cười tủm tỉm ôm chầm Nhiếp chính vương hôn một cái.
Thôi canh mắt nhìn thẳng, từ hai tay dính nhau, biến thành một người mù.
Sở Chiêu Du vừa ăn vừa lật xem ghi chú cuộc sống hàng ngày của Thôi Canh, người này thú vị ghê, khi Nhiếp chính vương và y chưa có quan hệ gì, ngày nào hắn cũng hố y trong truyện.
Ăn cơm cùng Nhiếp chính vương, cũng có thể bị hắn đọc ra 180 loại ý tứ, tuy sau này chứng minh, Nhiếp chính vương có ý đó thật.
Đến khi Sở Chiêu Du và Nhiếp chính vương ở bên nhau thật, ghi chép về cuộc sống hàng ngày lập tức bình thường.
Sở Chiêu Du hoài nghi thôi canh là Diệp Công thích rồng*.
叶公好龙(Diệp công hảo long): Diệp Công thích rồng; chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài (còn thực chất bên trong thì không) (Do tích Diệp Công rất thích rồng, đồ vật trong nhà đều khắc, vẽ hình rồng. Rồng thật biết được, đến thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công nhìn thấy sợ hãi vắt giò lên cổ bỏ chạy. Ví với trên danh nghĩa thì yêu thích nhưng thực tế lại không như vậy.)
Trẫm cùng Nhiếp chính vương đồng sàng cộng chẩm, là quân thần trắng đêm đàm luận quốc sự.
Trẫm cầm tay Nhiếp chính vương, là cùng quan hệ tốt với triều thần.
Trẫm mang thai nhãi con của Nhiếp chính vương, dứt khoát không viết.
Trẫm hôn Nhiếp chính vương một cái…… Sở Chiêu Du nhìn Thôi Canh: “Thôi đại nhân, cái này phải viết thế nào?”
Thôi Canh mặt xám như tro.
Làm một sử quan, đương nhiên phải giúp bệ hạ giấu vài chuyện, miễn cho đời sau chú ý đến tình yêu của bệ hạ và Nhiếp chính vương, mà không phải là công huân công tích lớn.
Giả dù có sắp xếp thế nào cũng không thành thật được, thật lại khó giải quyết, tuy hắn viết thành chuyện vui vẻ, nhưng bệ hạ và Nhiếp chính vương chưa định công khai, cũng không biết sau này có công khai không, ghi chép cuộc sống hàng ngày cũng không thể quá nóng.
Thôi Canh cảm thấy một sứ mệnh xưa nay chưa từng có, hắn đến giúp hai vị này che giấu!
Ghi lại sự thật lẫn dối trá lặp đi lặp lại.
Nhiếp chính vương vỗ lưng Sở Chiêu Du: “Đừng cười, cẩn thận nghẹn.”
Sở Chiêu Du dừng lại: “Thôi đại nhân, những lời này ghi nhớ hộ, Thiên Đạo luân hồi.”
Nhiếp chính vương không coi ai ra gì chăm sóc Sở Chiêu Du, gỡ xương cá cho y, múc cơm đưa canh lau miệng.
Thôi Canh chết lặng cầm bút, “Nhiếp chính vương dùng bữa cùng bệ hạ, trong đó hôn môi ba lần, sờ bụng hai lần, choàng vai một lần, lau miệng sờ đầu bao nhiêu lần……”
Gạch hết, viết lại.
“Nhiếp chính vương dùng bữa cùng bệ hạ, thương thảo chuyện Ngụy Việt phản tặc, cùng đàm luận con nối dõi của bệ hạ, minh quân hiền thần, phong hổ vân long.”