Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương

Chương 7: Đôi phu thê nghèo hèn thật đáng buồn



Nhân Thọ cung.

Hai ngày trước, hoàng đế đột nhiên mất tích, nhiếp chính vương lên đường tìm kiếm hoàng đế tung tích không rõ, thái hậu tuyên bố hoàng đế không khoẻ, nhiếp chính vương cùng đi Phượng Miên Sơn vấn đạo cầu y.

Kinh thành thần hồn nát thần tính, Hộ Long Vệ dốc toàn lực, cửa lớn nhiếp chính vương phủ đóng chặt, cơ hồ không che giấu mà tìm người.

Thái tử Nguyệt Xích quốc tiến cung gặp vua, thái hậu tự chủ trì, trực tiếp thiết yến ở Nhân Thọ cung, mơ hồ tuyên thệ đây chính là trung tâm quyền lực mới.

Thái tử Nguyệt Xích quốc Chương Hồi Cát, dâng đại lễ tiến cống, biểu đạt ý nguyện muốn bang giao hữu hảo với Đại Sở.

Nghi thức dài dòng qua đi, Chương Hồi Cát đột nhiên trịnh trọng quỳ trên mặt đất, tay phải đặt trong lòng tuyên thề: “Cô nguyện dùng vị trí Thái tử phi cầu lấy quý nữ Đại Sở, cùng nàng đồng tâm đồng đức, xây dựng đại Sở và Nguyệt Xích gắn bó suốt đời.”

Một lời nói khiến bốn phía kinh ngạc, đại thần hai mặt nhìn nhau, trong quốc thì Nguyệt Xích quốc dâng từ trước, không có mục thông gia này.

Ai không biết Chương Hồi Cát có hơn năm mươi trắc phi, thanh danh ở Nguyệt Xích Quốc cực kỳ tệ. Đại Sở không có công chúa, hắn đề cập quý nữ, tất nhiên muốn tuyển từ trong nhà các đại thần.

Người duy nhất sắc mặt bất biến chính là Ngụy thái hậu, nàng cất giọng nói: “Chương Thái tử thành tâm, ai gia há có thể không nghe theo. Các vị ái khanh cảm thấy được, quý nữ nhà ai có thể chịu quang vinh khác biệt này? Hả?”

Quan hệ giữa Nguyệt Xích và Đại Sở không tính là tốt, hai phụ tử nắm giữ triều chính xa hoa dâm dật, nói chuyện như đánh rắm, không chắc ngày nào sẽ khai chiến.

Không ai nguyện ý đưa nữ nhi vào đầm rồng hang hổ, đến chỗ cha vợ thanh danh giả tạo, bị mất đường làm quan.

Lúc này bọn họ không tự chủ nhớ đến sự tốt đẹp của Nhiếp chính vương.

Chỉ có tiểu quốc cầu thông gia với đại quốc, để cầu che chở, thực lực của Đại Sở cường thịnh, Chương Hồi Cát là thứ gì, hư tình giả ý nói đồng tâm đồng đức cái gì, nếu Nhiếp chính vương ở đây, sớm đã vứt người về Nguyệt Xích Quốc vĩnh viễn không bao giờ xâm phạm biên giới!

Nhưng bây giờ thái hậu chủ trì.

Ngụy thái hậu khinh bỉ nhìn lướt qua dưới đài, các đại thần mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nàng cười nói: “Ai gia cho rằng, nữ nhi Tạ gia Tạ Triều Nguyệt, tuổi tác, tính cách cực kỳ xứng đôi với Chương Thái tử.”

“A?”

“Việc này … “

“Việc này không thích hợp.”

Tạ Triều Nguyệt là thân muội của Trấn Tây tướng quân Tạ Triều Vân, phụ mẫu hai người mất sớm, sống nương tựa lẫn nhau, Tạ tướng quân coi muội muội duy nhất này như con gái của mình.

Nghĩ sâu hơn, Tạ tướng quân là phụ tá đắc lực của Nhiếp chính vương, cùng Nhiếp chính vương vào sinh ra tử, phụng mệnh trấn thủ Tây Vực, tháng trước vừa thắng trận, đánh tan quân địch ngoài trăm dặm biên cảnh Đại Sở, trong vòng hai mươi năm không dám phạm. Bây giờ đang trên đường phục mệnh hồi kinh, dự tính năm ngày sau sẽ đến.

Mà chuyện hôn sự này nếu đã định ra, Chương Hồi Cát sẽ khởi hành đưa Tạ Triều Nguyệt về Nguyệt Xích quốc, thanh danh cô nương quan trọng, từ hôn cũng không được.

Đến lúc đó, Tạ Triều Nguyệt chính là con tin Nguyệt Xích quốc nắm trong tay, nếu như hai nước xung đột, Tạ Triều Vân suất lĩnh Trấn Tây quân đối đầu Nguyệt Xích quốc cũng phải kiêng kỵ.

Thái hậu dù muốn dẫn sói vào nhà, cũng phải chém một tay Nhiếp chính vương!

Có lập trường phản bác thái hậu tứ hôn, một trong số đó là Nhiếp chính vương, bây giờ không ở đây, thứ hai là thúc phụ của Tạ tướng quân, Tạ Lập Bách.

Đại thần phe Nhiếp chính vương không khỏi quay đầu nhìn tiểu quan đứng cuối hàng ngũ, kỳ vọng hắn đứng ra từ chối.

Tạ Lập Bách cúi đầu đếm gạch lát nền của Tuyên Chính điện, vừa nhìn đã biết cùng một giuộc với thái hậu.

Thái hậu thoả mãn: “Nếu Tạ gia không có dị nghị, vậy được, ai gia sẽ hạ chỉ tứ hôn … “

“Bẩm thái hậu, lúc Tạ tướng quân nói chuyện phiếm cùng vi thần từng nhắc đến, nói là có sắp xếp khác cho hôn sự của Tạ thiên kim, có thể là ngầm đính hôn với công tử nhà nào, năm ngày sau, Tạ tướng quân hồi kinh, hôn nhân đại sự, cha mẹ mai mối, lại nói huynh trưởng như cha, không bằng chờ năm ngày lại định đoạt.” Binh bộ Thị lang tiến lên một bước nói.

“Lý thị lang chờ được, Chương Thái tử lại chờ không được. Sáng nay Nguyệt Xích Quốc gửi thư đến, nói quốc chủ bệnh nặng, muốn chương Thái tử về ngay.” Thái hậu đã dự bị từ lâu, “Tạ gia đời đời trung liệt, trước mắt, Tạ Triều Nguyệt nếu như vì đại Sở kết thông gia cùng Nguyệt Xích, vì an bình trăm năm của nhân dân hai nước, nếu Tạ lão tướng quân ở đây, cũng sẽ vui vẻ đáp ứng. Tạ đại nhân, ngươi nói phải không?”

Tạ Lập Bách mồ hôi lạnh chảy ròng, sợ hãi rụt rè tiến lên: “Thái hậu nói đúng lắm, chất nữ chưa có hôn ước, thái hậu chỉ hôn là vinh hạnh của chất nữ ta.”

Người có bối phận cao nhất Tạ gia đã đồng ý, các đại thần khác cũng không tiện nói gì nữa. Hiện tại thế cuộc khó bề phân biệt, đa số người chọn yên lặng xem biến, ngược lại dùng nữ tử thông gia, từ xưa cũng có.

Một khắc sau, giấy hôn thú truyền ra, bụi bặm lắng xuống.

Trong mắt Ngụy thái hậu tinh quang rạng rỡ: “Ngày mai lâm triều, ai gia thay bệ hạ tiễn chương Thái tử, đến lúc đó có chuyện quan trọng thương lượng, các vị ngàn vạn không thể vắng mặt.”

“Thần cung tiễn thái hậu.” Đủ loại quan lại đồng loạt quỳ xuống, tâm lý đều đang nghĩ, ngày mai, sợ là thái hậu thông báo việc Nhiếp chính vương và bệ hạ đã mất tích. Ai đi đường nấy, nên thông báo thì thông báo, nên chuẩn bị thì chuẩn bị.

Mặt trời lên cao, lần đầu tiên Tiêu Hành ngủ qua thời gian lâm triều.

Một đêm mưa rào đập rũ hoa hải đường, Sở Chiêu Du nằm lỳ trên giường, có thể vui chính là, dưới sự chăm chút cẩn thận của y, khuôn mặt vẫn trắng nõn.

Tiêu Hành bên cạnh, giống như lang vương giữ nghiêm lãnh địa, trông coi, hơi cúi đầu, tự cho là lặng lẽ, hôn khoé miệng Sở Chiêu Du.

Tối hôm qua Sở Chiêu Du không cho hôn môi, y cảm thấy việc mình đã anh dũng xả thân quên mình là một hành động vĩ đại, không thể để một cái hôn môi làm cho nó trở nên biến chất.

Tiêu Hành luyện một buổi tối, vẫn chưa học được cách tiết chế sức lực, vừa bắt đầu không học được, sau đó không dừng được, suýt nữa làm Sở Chiêu Du ngốc luôn.

Sở Chiêu Du nghĩ thuốc của lão đầu có hữu hiệu hay không, không nỡ ngủ, bị tiếng hôn môi rất lớn làm tỉnh lại.

Muốn giơ tay lau miệng, Sở Chiêu Du mới vừa động thủ, cơ thịt đau nhức, vì vậy vui vẻ từ bỏ.

Y phục trên người lung ta lung tung, không biết Tiểu Hắc mặc cho y lúc nào.

Sở Chiêu Du hơi động, Tiêu Hành như chó lớn chen qua, đỡ eo nâng y dậy.

“Ta khát…” Vừa mở miệng, giọng khàn kỳ cục, mắt Sở Chiêu Du đỏ bừng hai mí nhíu lại, co quắp về lại giường.

Sở Chiêu Du kiếm cơm bằng cổ họng chưa bao giờ trải nghiệm, đời trước ăn uống vui chơi bị hạn chế nhiều, lúc này dường như được ánh sáng của đảng khai sáng, khiến y không nhịn được muốn phản nghịch nhiều hơn, Sở Chiêu Du quệt miệng hừ hừ nói: “Ta muốn uống đồ uống.”

Tiêu Hành vừa nghe liền bối rối, tay chân luống cuống, trực giác bảo phải thỏa mãn tất cả yêu cầu của Sở Chiêu Du, nhưng không có Sở Chiêu Du chỉ điểm, hắn không biết làm cái gì hết.

Sở Chiêu Du nhắm mắt lại: “Đồ uống chính là có nước có vị, chua, ngọt, nói chung ta muốn uống.”

Cố gắng quên mất Tiểu Hắc có lấy được đồ uống không, hiện tại y muốn trả thù đòi uống gì đó.

Tiếng vải ma sát bên tai, Sở Chiêu Du nhấc mí mắt, nhìn thấy Tiêu Hành đang đấu tranh với eo mình.

“Đồ ngốc.” Sở Chiêu Du than thở, vẫy tay, “Lại đây.”

Trong phòng không có giường chính thức, Sở Chiêu Du nằm ở giường thấp xám xịt, tia sáng từ cửa sổ chiếu vào, vén mái tóc đen tán loạn qua tai, buông xuống chút ánh sáng trong mắt, con ngươi đen kịt, mí mắt trắng nõn.

Thời gian dường như cũng lưu luyến dịu dàng.

Tiêu Hành quỳ một chân xuống đất, độ cao này vừa vặn để Sở Chiêu Du giúp hắn thắt nút.

“Nhìn rõ không, bên trái… Ngươi phải ấn vào đây, đẩy ba lần… Biết chưa?”

“Ừm.”

Sở Chiêu Du suy nghĩ một chút, ý vị sâu xa: “Trừ bản thân ngươi, ai muốn cởi đai lưng cũng không được.”

Tiêu Hành theo dõi y, gằn từng chữ một: “Ngươi có thể.”

Sở Chiêu Du nóng mặt, càng lộ vẻ môi hồng răng trắng, tại căn phòng bốn phía đất vàng, sáng rực không dời mắt nổi.

“Ngươi tìm nước đi, nhớ lấy nhiều chút.”

“Được.”

Nhìn theo Tiểu Hắc ra cửa, Sở Chiêu Du nằm trên giường nửa canh giờ, sắp bị hong khô thành một con cá mắm.

Y nghĩ lung tung rất nhiều, đa số liên quan tới Tiểu Hắc, nghĩ nhiều nhất, là nhạc đệm đêm qua.

Nhà cũ lâu năm không sửa, nửa đêm một cây cột đập xuống, ngay giữa đầu Sở Chiêu Du. Lúc đó Sở Chiêu Du đang dụ dỗ đá Tiểu Hắc sang một bên, y phát hiện không được, Tiểu Hắc đột nhiên nhào tới, hai tay chống trên người y, không nói tiếng nào đỡ lấy.

Thậm chí khi bị đập trúng, cánh tay Tiểu Hắc cũng không cong, thẳng tắp chống trên Sở Chiêu Du, lòng bàn tay bịp kín tai Sở Chiêu Du.

Một mảnh vắng lặng, bụi bay tứ tung.

Sở Chiêu Du suy nghĩ 180 lần, hối hận chính lúc mình tỉnh chưa kiểm tra xem đầu Tiểu Hắc có bị đập trúng không, Tiểu Hắc vẫn chưa có trở lại.

Không phải Tiểu Hắc vừa ra khỏi cửa đã bị lừa đi?

Hay là y yêu cầu “đồ uống” cao quá, Tiểu Hắc không làm nổi?

Vừa mới thực sự là quá tùy hứng, nghĩ kỹ lại, yêu cầu này đúng là khó khăn với Tiểu Hắc, nhỡ xảy ra sự cố ngoài ý muốn… Không được, y phải đi tìm Tiểu Hắc.

Sở Chiêu Du dịch xuống từ giường cao một thước, bởi động tác gian nan tốn quá nhiều thời gian, trong đầu đã trải qua mấy lần bi kịch “Tiểu Hắc tìm nước bị lừa mất”.

Càng nghĩ càng nóng lòng, Sở Chiêu Du hối hận đến xanh cả ruột.

Ngón tay nhỏ gầy trắng nõn vừa nâng cửa, một cơn gió đen cuốn vào trong phòng, Sở Chiêu Du nháy mắt, nhìn thấy Tiêu Hành thả thứ gì trên giường, sau đó đỡ lấy mình.

Y buông lỏng, yên lặng làm mới giá trị kỳ vọng với Tiểu Hắc. Y đưa tay sờ gáy và lưng Tiểu Hắc trước, qua mấy canh giờ, Tiểu Hắc đã không còn cảm giác gì, xứng với danh cứng như sắt.

“Đây là cái gì?”

Một cái bát vỡ đặt trên giường, bát to hơn mặt, dù vỡ, lượng nước bên trong vẫn khả quan. Trong bát chứa chất lỏng màu trắng sữa, với Sở Chiêu Du đã lâu chưa ăn uống gì, rất mê người.

Sữa bò?

Đổi gà với đại tẩu tử còn bị lừa, bây giờ lợi hại vậy? Lão đầu kia không lừa y! Quả thật là thông minh hơn.

Khoé môi Sở Chiêu Du khẽ nhếch, mặt mày cong cong nhìn Tiểu Hắc.

Tiêu Hành nhìn một lúc, mới nhớ ra phải trả lời: “Đồ uống.”

Hắn nói ra từ này, thập phần nghiêm túc.

“Ta biết là đồ uống, hỏi ngươi là cái gì.” Sở Chiêu Du hai tay nâng lên cái bát còn to hơn mặt, cười híp mắt vùi đầu nếm thử như mèo nhỏ liếm nước.

“…”

Y tỉnh táo thả bát xuống, “Vừa nãy ngươi đi đâu, làm gì nói gì gặp ai, từ đầu tới cuối, nói cho ta.”

Tiêu Hành nói, hôm qua tới đây, thấy phía tây có một cái thôn, đến đó tìm nước.

“Vợ của ta khát, muốn uống đồ uống.” Ngữ khí cứng nhắc, miêu tả một phen chua ngọt có màu sắc.

Gia chủ không muốn để ý vị khách không mời mà đến này, nhưng Tiêu Hành nói hắn có thể làm việc.

Tiêu Hành bổ củi, khí lực lớn, rìu trong tay hắn giống đang thái rau.

Chỉ chốc lát sau, người của toàn thôn đều biết nhà của lão Vương có tên đại ngốc, làm việc lưu loát không cần tiền.

Củi càng bổ càng nhiều, chất thành đống cao hơn người, đã nói là giúp gia chủ bổ củi, bọn họ bắt nạt Tiêu Hành không hiểu chuyện, chở hết củi trong thôn đến. Bổ củi xong còn lưu luyến bảo Tiêu Hành gánh nước mấy lần, đổ đầy ba thùng nước lớn.

Cuối cùng, lão Vương cho Tiêu Hành một cái bát vỡ, cho vào trong bát nước vo gạo nổi đầy thóc.

Tiêu Hành ép mi mắt, “Không ngọt.”

Tiêu Hành nhướng mày, uy nghiêm tự nhiên mà tới, chỉ là đứng ở đó, khiến lão Vương cảm thấy sát ý, rất có tư thế muốn làm thịt cả thôn.

Nghĩ đến sức lực lúc đối phương bổ củi, lão Vương hùng hùng hổ hổ đi lấy nữa muỗng đường, cho vào nước vo gạo khuấy khuấy, “Như này đủ ngọt chưa?”

Tiêu Hành toại nguyện xem như bảo bối nâng về nhà.

Sở Chiêu Du nắm chặt tay, không nghĩ cũng biết Tiêu Hành bổ bao nhiêu củi, “Bọn họ cho ngươi một bát nước vo gạo?”

Hắn kéo lòng bàn tay Tiêu Hành, nhìn thấy mấy vệt thô đỏ, hô hấp nặng nề, viền mắt chợt đỏ: “Chờ ta khoẻ, dẫn ngươi đi tìm.”

Dám bắt nạt Tiểu Hắc, hỏi y chưa!

Thả Tiểu Hắc ra ngoài nguy hiểm quá, hành động một mình sẽ bị lừa. Trước khi Tiểu Hắc nhà y mất trí nhớ, chắc chắn là người hiền lành nhẫn nhục chịu đựng.

Như vậy không được, ta phải dạy hắn.

Tiêu Hành không cảm thấy mình thiệt thòi, chỉ hỏi: “Uống ngon không?”

Sở Chiêu Du rất khát, cuống họng co rút, nhất thời không để ý nhiều, quên đây là nước vo gạo không sạch, nhắm mắt một uống, mùi vị ngọt ngào, vẫn được.

Y để lại nửa bát, trộn bao thuốc thứ hai lão đầu đưa, “Tiểu Hắc, ngươi uống đi.”

Tiêu Hành không nhúc nhích, đây là nước hắn tìm cho Sở Chiêu Du, giống như con gà lần trước, hắn mãn tâm mãn nhãn đều là Sở Chiêu Du, đối xử tốt với hắn, hát cho hắn nghe, giúp hắn bớt đau… Nhưng hắn quá ngu ngốc, chỉ có Sở Chiêu Du nói ra khỏi miệng, hắn mới biết y muốn cái gì, mà Sở Chiêu Du còn phải dạy hắn làm như thế nào.

Đồ ăn duy nhất hắn có thể cho Sở Chiêu Du, chết đói cũng sẽ không tranh với y.

“Còn muốn ta đút phải không.” Sở Chiêu Du ngắt cằm Tiểu Hắc cằm, hù dọa một chút, cầm chén nhét vào trong tay hắn, nhìn Tiểu Hắc bé ngoan uống nước, cất kỹ bao thuốc thứ ba.

“Cấm làm đổ.” Sở Chiêu Du chống cằm căn dặn.

Ánh mắt của y chuyển động … nhà chỉ có bốn bức tường, không có nổi một hạt gạo.

“Đôi phu thê nghèo hèn thật đáng buồn.” Sở Chiêu Du cảm thán.

Tiêu Hành nhìn thẳng sang Sở Chiêu Du.

Rõ ràng đối phương vẫn luôn như vậy, chỉ cần Sở Chiêu Du lên tiếng, dù là thay đổi nhịp thở, Tiểu Hắc luôn để ý đến y, thân thiết sững sờ nhìn sang.

Thế nhưng trải qua tối hôm qua, Sở Chiêu Du chột dạ, cảm thấy Tiểu Hắc có thể nghe hiểu, ngoài miệng không dám không cản.

“Câu vừa nãy đừng nhớ, ta dạy người câu khác, cái này gọi là tình huynh đệ gian khổ mộc mạc, hiểu không?”



Sau khi Tiêu Hành dùng thuốc, cả người ủ rũ, Sở Chiêu Du sốt sắng theo dõi hắn, lão đầu nói, chờ hắn ngủ dậy, di chứng sẽ được trị tận gốc… đương nhiên, sau một tháng lại uống thuốc một lần, mới coi như không có vấn đề.

Trước khi mất đi ý thức, Tiêu Hành nhìn Sở Chiêu Du thật lâu, miêu tả mặt mày mắt mũi nảy nở tinh tế, tựa hồ muốn khắc hình bóng của y vào đầu.

Không hề bất an cùng nôn nóng.

“Ngươi, ngươi sẽ…”

Luôn luôn ở đây sao?

Mí mắt Tiêu Hành nặng trịch, không chống đỡ nổi mà nhắm lại.

Nhiều người lớn rồi còn muốn ngủ chung với gia trưởng, Sở Chiêu Du phun tào, thuần thục dụ dỗ nói: “Ta ở đây, ngủ một giấc, tỉnh rồi sẽ khỏi bệnh. Ta dẫn ngươi lên trấn mua bánh hoa quế, chúng ta mỗi người hai cái, hoa quế bây giờ vừa thơm vừa tươi, điểm tâm làm xong sẽ có màu vàng…”

Mau khoẻ lại đi.

Tay Sở Chiêu Du bị nắm lấy, lại nắm chặt tay Tiêu Hành, chúng ta thật sự không có tiền.

Phải dựa vào ngươi mới có gà để ăn.

Dùng bánh hoa quế dỗ Tiêu Hành, Sở Chiêu Du lại nuốt nước bọt mấy lần. Y rút tay về, cổ tay lại bị nắm chặt, giống như xiềng xích, giam giữ y ở trên giường.

“Nghe lời, buông tay ra nào.” Sở Chiêu Du hảo ngôn hảo ngữ khuyên bảo, hai ngày ngắn ngủi, trình độ dỗ Tiểu Hắc của Sở Chiêu Du đã đạt tới đỉnh cao.

“Nhà ta giàu có như vậy, thế mà lại ở đây trông coi ngươi như trông trẻ.” Sở Chiêu Du khoe khoang.

Y lại nhỏ giọng khuyên Tiểu Hắc buông tay, mà Tiểu Hắc không nghe được.

Y nhất thời giận dữ, tối hôm qua cũng nắm chặt tay hắn đặt trên giường, mẹ nó cổ tay đã xanh tím cả rồi còn nắm!

Sở Chiêu Du cắn răng nghiến lợi đẩy ngón tay Tiểu Hắc ra, thế nhưng đối với Tiểu Hắc, y không khác nào lấy trứng chọi đá, giận đến mức cắn một miếng lên tay Tiểu Hắc, quyết tâm.

Tối hôm qua y mềm lòng, sợ ảnh hưởng Tiểu Hắc chữa bệnh, không dám cắn.

Hàm răng buông lỏng, Sở Chiêu Du giải cứu cổ tay của mình, vừa xoa vừa rầm rì, mí mắt hơi động, làm bộ mạn bất kinh tâm liếc Tiểu Hắc, nhìn thấy dấu răng khổng lồ trên mu bàn tay hắn, lập tức chột dạ.

Sở Chiêu Du bận xoa cho hắn, “Vết trên vai ta còn sâu hơn cái này đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.