Lục Cảnh Hoán nghe thấy tiếng đòn gánh đánh lên người Phượng Tinh Châu, trong lòng hốt hoảng.
Ngay sau đó là tiếng thần y truyền vào tai, Lục Cảnh Hoán sửng sốt, thậm chí quên quan tâm quốc sư luôn.
Phượng Tinh Châu siêu độ Hợp Tâm Cổ?
Lục Cảnh Hoán không rảnh quan tâm tại sao Phượng Tinh Châu hoàn tục rồi còn có thể siêu độ, trọng điểm của hắn ở chỗ, Hợp Tâm Cổ đã từng ở chỗ Phượng Tinh Châu.
Hắn nhớ lúc Tiểu Tinh Tinh mới sinh ra.
Sở Chiêu Du chiêu đãi bạn tốt, sai người sửa sang lại thiên điện. Then cài cửa mới đổi hơi sắc, Lục Cảnh Hoán sốt ruột mở cửa, lòng bàn tay bị cắt một vết nhỏ.
Hắn vừa vào cửa, phát hiện trên bàn có một chậu nước sạch, chậu rất tinh xảo, kim quang lấp lánh, còn khắc hoa sen.
Lục Cảnh Hoán quan sát, xác định đó là một chậu nước sạch, vì thế cho tay vào rửa, còn bảo sao Sở Chiêu Du nghiêm túc quá, chuẩn bị cả bồn rửa tay phật quang rạng rỡ cho quốc sư.
Sợ bị quốc sư phát hiện mình không cẩn thận làm tay bị thương, Lục Cảnh Hoán nhanh chóng rửa tay, lập tức lấy ra thuốc mỡ sư phụ cho. Loại vết thương này rất dễ khép miệng, Lục Cảnh Hoán rửa tay bôi thuốc mỡ, đã không thấy vết thương nữa.
Tiếp đó hắn nghe thấy hình như quốc sư vào, sau đó chậu nước kia không còn nữa.
Lục Cảnh Hoán đoán là quốc sư đem đi đổ, không biết hắn thấy vệt máu bên trong không.
Lục Cảnh Hoán yên tâm, thì ra quốc sư không thấy rõ thay đổi của nước.
……
Thì ra Phượng Tinh Châu thật sự siêu độ một chậu nước trong!
Lục Cảnh Hoán rửa tay chậu vàng, Hợp Tâm Cổ thấy máu, chui vào theo miệng vết thương.
Cho nên việc này hoàn toàn không liên quan đến quốc sư, nhiều lắm thì hắn chỉ mắc tội không trông giữ cẩn thận.
Lục Cảnh Hoán chột dạ trốn sau Sở Chiêu Du.
Hắn từng ảm đạm mà chờ mong, Hợp Tâm Cổ là Phượng Tinh Châu trộm về cho hắn dùng. Nhưng mà quốc sư quang minh lỗi lạc, chỉ có hắn tiểu nhân đánh bậy đánh bạ tự tiện dùng Hợp Tâm Cổ.
“Thật xin lỗi.”
Hợp Tâm Cổ là của Đại Sở, Sở Chiêu Du quyết định tiêu hủy, tuy hắn không cố tình, cũng đã dùng nó.
Dù sao quốc sư cũng không thích con nít, hắn sẽ ở lại Đại Sở đến khi sinh con, Hợp Tâm Cổ vật quy nguyên chủ.
Tuy Sở Chiêu Du không biết đã xảy ra sai lầm gì, chỉ biết trước mắt Hợp Tâm Cổ ở trên người Lục Cảnh Hoán.
Phải nói năm đó Hợp Tâm Cổ là do chủ nhân đầu tiên đưa cho trụ trì chùa Ngũ Vân, Tiểu Tinh Tinh sinh ra ỷ lại với Hợp Tâm Cổ, nên Nhiếp chính vương đã tốt thì tốt tới cùng, muốn cho Hợp Tâm Cổ vốn có duyên với Phật, về với Phật.
Nếu Hợp Tâm Cổ đến chỗ Phượng Tinh Châu lại phát sinh kỳ ngộ như vậy, cũng là ý trời.
Sở Chiêu Du: “Nếu ngươi muốn thì ta tặng ngươi, yên tâm.”
Hốc mắt Lục Cảnh Hoán có chút đỏ: “Ta sẽ ở Đại Sở sinh con, trả Hợp Tâm Cổ cho ngươi xử trí.”
Nháy mắt Sở Chiêu Du đã ý thức được trách nhiệm: “Vậy Tiểu Tinh Tinh sắp có em trai em gái, ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.”
“Ừm.”
Nói mấy câu đã định ra khúc nhạc dạo hữu hảo của hai nước, cuộc nói chuyện hài hoà nhất lịch sử của hai quốc quân.
“Không được!” Phượng Tinh Châu tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Lục Cảnh Hoán, “Cùng ta trở về được không?”
Phượng Tinh Châu vô cùng sốt ruột, tuy thỉnh thoảng hắn vẫn nghĩ Lục Cảnh Hoán thích con nít như vậy, hay là sinh một đứa. Nhưng khi đối mặt với Hợp Tâm Cổ, hắn tâm tính kiên định, hoàn toàn không bị thứ kia mê hoặc, Lục Cảnh Hoán mới mười chín, sợ hắn chịu khổ.
Sở Chiêu Du ngăn hắn lại: “Sư huynh đệ các ngươi đều thế này sao? Lúc thường thì lạnh nhạt, nghe thấy hắn có em bé lại bắt đầu quan tâm?”
Một đám đàn ông chó chết.
Nhiếp chính vương vô tội bị đào lại chuyện cũ.
Lục Cảnh Hoán quá dễ dãi, vẻ mặt như có lỗi với quốc sư, làm người ta hoài nghi có phải quốc sư bị cắm sừng không.
Phượng Tinh Châu: “Ta không biết ngươi tới Đại Sở vì chuyện này, ta cho rằng ngươi lại muốn tới gặp Tiểu Tinh Tinh.”
Tai Sở Chiêu Du động đậy, gia đình các ngươi mâu thuẫn tại sao phải nhắc đến Tiểu Tinh Tinh vô tội nhà chúng ta chứ hả?
Lục Cảnh Hoán tức giận nói: “Ta thích Tiểu Tinh Tinh đó rồi sao! Ta muốn ngày nào cũng đến gặp nó. Quốc sư ngươi không thích con nít thì về đi, ta sẽ không dùng con nít tới phiền ngươi.”
Lão nhân phụ họa theo: “Ngươi về đi.”
Phượng Tinh Châu muốn phản bác, chất vấn tại sao không thể ở lại Đại Diễn cùng hắn, nhưng lại trực giác đây không phải mấu chốt: “……”
Sở Chiêu Du vừa định nói chuyện, bị Nhiếp chính vương nắm miệng ôm đi, thuận tiện chỉ trọng điểm cho Phượng Tinh Châu: “Hắn cho rằng ngươi không thích con nít.”
Như lúc trước hắn không cho Sở Chiêu Du tuyển tú, tất cả đều xuất phát từ ghen tuông, nhưng lời nói dừng bên tai Sở Chiêu Du, lại biến thành hắn không cho phép Sở Chiêu Du lưu lại đời sau.
Phượng Tinh Châu cũng xuất phát từ ghen tuông, nhưng hắn càng không có tiền đồ, đối tượng ghen tuông là Tiểu Tinh Tinh trong tã lót.
Nhiếp chính vương cảm thấy sau khi có con, tính tình mình trở nên tốt hơn.
Phượng Tinh Châu ghen tị con của hắn được người ta yêu thích, vương còn tốt bụng nhắc trọng điểm cho hắn, chậc chậc.
Tiêu Hành đi đường vòng, Phượng Tinh Châu tự mình dẫm lên vết xe đổ của hắn, đi thêm lần nữa làm hắn cảm thấy vui, cũng không muốn cho ít kinh nghiệm của người từng trải.
Xem náo nhiệt không vui hửm?
Nhưng là hỏng cũng là hỏng chuyện của họ, lúc xem náo nhiệt dễ bị dính chưởng, nên vẫn là mau chóng giải quyết đi.
Náo nhiệt là chuyện của người khác, không thể cho Sở Chiêu Du xem.
Sở Chiêu Du bị ôm đi, lập tức hiểu dụng tâm của Nhiếp chính vương, y kéo tay Nhiếp chính vương: “Nhiếp chính vương sợ soi gương đỏ mặt à?”
Tiêu Hành: “Ta nghe thấy Tiểu Tinh Tinh dậy rồi.”
……
Trong chốc lát Phượng Tinh Châu lĩnh ngộ được, còn thông suốt hơn người tham thiền ngộ đạo.
Hắn lập tức giải thích: “Ta muốn chiếm lấy mọi sự chú ý của bệ hạ, Cảnh Hoán, ta có thất tình lục dục, sẽ sinh đố kỵ.”
Hắn ôm lấy Lục Cảnh Hoán thành khẩn nói: “Rất lâu trước đây đã vậy rồi. Ta ghen tị ngươi đối xử tốt với Tiểu Tinh Tinh, nên nói ta không thích con nít.”
Hắn nhớ lại đoạn đường hắn yên lặng đi theo sau Lục Cảnh Hoán, giữa lúc ấy Lục Cảnh Hoán có quay lại nhìn hắn mấy lần, hắn đều không phản ứng lại. Hắn biết Lục Cảnh Hoán nhìn hắn nghĩa là đã ngồi xe chán, muốn cưỡi ngựa.
Phượng Tinh Châu nghĩ, hắn không thể lại biến thành tự mình hộ tống Lục Cảnh Hoán đi Đại Sở, vì thế nhẫn tâm không đồng ý, để Lục Cảnh Hoán hiểu rõ thái độ của hắn.
“Thật xin lỗi.”
Phượng Tinh Châu biết vậy chẳng làm, có lẽ những lúc đó, đúng là Lục Cảnh Hoán vì nôn nghén không thoải mái mà muốn đổi sang cưỡi ngựa.
Hắn không đồng ý, có phải Lục Cảnh Hoán ở trong xe ngựa nhịn nôn khan?
Phượng Tinh Châu ngừng hô hấp, lần đầu tiên nhận thức được khái niệm “Làm sai”.
Trước đây hắn là thánh nhân, thánh nhân là sẽ không làm sai.
Nhưng một khi hắn sai, lại khiến cho quốc quân bị tủi thân.
Lục Cảnh Hoán vội vàng nói: “Ta không có nôn trong xe ngựa, chuyện không liên quan đến quốc sư.”
Phượng Tinh Châu nhắm mắt, đột nhiên ý thức được, hoàng đế của hắn hiểu chuyện như thế, lúc hắn muốn đi chơi, tại sao mình không thể thỏa mãn hắn vô điều kiện.
Ánh mắt đầu tiên hắn nhìn Lục Cảnh Hoán, Lục Cảnh Hoán nhìn hắn, mắt sạch sẽ thuần túy, nén hương trong tay chọc vào tai, đau đến đỏ mặt cũng không dám lộ ra.
Phượng Tinh Châu vốn không muốn rời núi, dù tiên đế tiên hậu cầu khẩn, nhưng khi hắn thấy Lục Cảnh Hoán, thì lại thay đổi chủ ý.
Hắn muốn cưng chiều đứa nhóc này không cần lý do, Lục Cảnh Hoán nhìn hắn đến mê mẩn, vậy xuống núi cho hắn xem đủ.
Cho tới nay Lục Cảnh Hoán đều quá ngoan, nên hắn quên mất, hắn toàn lực thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn.
“Về sau ngươi muốn đi chỗ nào ta đều đi cùng ngươi.”
Lục Cảnh Hoán thật sự quá dễ dỗ dành, chỉ cần Phượng Tinh Châu mở miệng, hắn đã mừng rỡ mất phương hướng.
Để đền bù cho quốc sư, Lục Cảnh Hoán quyết định về nước sớm một chút.
Phượng Tinh Châu lại không muốn đi nữa. Không ai nghĩ rằng Lục Cảnh Hoán có thể mang thai, người duy nhất có kinh nghiệm chỉ có Sở Chiêu Du. Hắn muốn cho Lục Cảnh Hoán ở cùng Sở Chiêu Du nhiều một chút, giảm bớt cảm giác cô độc.
Dù là trong lúc này, Sở Chiêu Du dạy Lục Cảnh Hoán chiêu ra oai gì hắn cũng chịu.
Tiêu Hành rất muốn đuổi đôi quân thần cọ ăn cọ uống cọ kinh nghiệm này đi.
Nhưng thần y chỉ có một.
Hai người vì nơi thần y đi, suýt nữa đánh nhau.
Kết quả cuối cùng, Lục Cảnh Hoán và Phượng Tinh Châu về nước trước, ba tháng sau thần y sẽ qua.
Lúc Sở Chiêu Du bụng lớn thần y mới đến, vô cùng công bằng.
Bảy tháng sau, Lục Cảnh Hoán sinh một tiểu thái tử.
Mặt giống Phượng Tinh Châu, giữa mày có một nốt ruồi son nhạt nhạt, trừ cái này ra trên mặt không có bất cứ tì vết gì, trắng nõn sạch sẽ, đoan trang ôn hòa, khóe miệng khuôn cằm thanh tú như Lục Cảnh Hoán.
Tiểu thái tử từ nhỏ đã lộ ra nét đẹp của các phụ thân, người khác thấy sẽ nhíu mày, Lục Cảnh Hoán ôm hắn, nói một câu “Hơi nặng”, tiểu thái tử có thể nghe hiểu mà không biết nói lập tức giãy giụa muốn xuống đất.
Phượng Tinh Châu tốt xấu lẫn lộn, trước mắt tiểu thái tử chỉ di truyền phần tốt.
Phượng Tinh Châu bấm tay tính toán, sợ nó quá tốt bụng bị bắt nạt, dạy nó học võ từ nhỏ.
Yêu cầu cũng không cao, hy vọng có thể đánh lại con của Tiêu Hành.
Lục Cảnh Hoán ôm con trai: “Chờ con lớn có thể chơi cùng Tinh Tinh ca ca. Cha nuôi con biết hát hí khúc, hay lắm á.”
Phượng Tinh Châu muốn nói hát hí khúc có gì hay, nhưng khi hắn kể chuyện trước giờ đi ngủ cho con trai y như đọc kinh, tuy hiệu quả thôi miên cực tốt, nhưng không có bất kỳ tính giải trí nào, chỉ có thể câm miệng.
Phượng Tinh Châu chỉ thích bạch y, Lục Cảnh Hoán cho rằng sau khi có con, quốc sư sẽ bị bắt đổi quần áo màu khác.
Ai biết tiểu thái tử giống quốc sư, cũng thích sạch sẽ, đế giày không bao giờ đạp vào quần áo.
Nhìn là biết cha con ruột.
Sau khi tiểu thái tử đi học, Lục Cảnh Hoán thường lo nó bị quốc sư dạy đến khóc.
Rốt cuộc Phượng Tinh Châu dạy học vô cùng nghiêm khắc.
Lục Cảnh Hoán quan sát bốn năm lần, đãi ngộ của con trai tốt hơn hắn. Phượng Tinh Châu vẻ mặt ôn hoà, cổ vũ nhi tử dũng cảm nghi ngờ thái phó.
“Thì ra trước kia trẫm giống con trai của quốc sư!” Lục Cảnh Hoán cảm thấy bất bình, nhưng không dám nói, sợ quốc sư tăng áp lực cho con trai, chỉ có thể giận dỗi từ chối chung giường ba lần.
Không nghe lời Sở Chiêu Du nửa đêm cho Phượng Tinh Châu ăn hành, có chút hối hận.
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại cuối cùng là Sở Chiêu Du và Nhiếp chính vương.