Lộ Hành Chu bọn họ đi trước chính là Lâm Thanh Tuyền bên kia, bọn họ biểu hiện đi tới trong thôn. Nơi này hầu hết đều là công nhân nhập cư, bên trong vùng miền hỗn tạp, người nào đều có. Ở đây đông đúc nhưng giá thuê nhà lại rẻ, chủ nhà cũng không hỏi quá nhiều sự tình, đưa tiền thuê là được.
Xe đến ngã tư không thể vào được. Lộ Hành Chu đỡ ông ngoại Tống ra ngoài. Nhìn tình hình ở đây, ông ngoại Tống thở dài, lão Tần nếu là thấy được, hắn cao huyết áp chỉ định yếu.
Ông nhìn Lộ Hành Chu bên cạnh ánh mắt hiền từ nói: "Đi thôi, cháu biết anh họ ở nơi nào không?"
Lộ Hành Chu gật gật đầu, cậu nhìn con mèo màu cam trên cây đại thụ cạnh ngõ nhỏ nói: "Đi lối này."
Con mèo màu cam từ trên cây nhảy xuống, bước đi dè dặt đi đến Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu ngồi xổm xuống đưa một tấm khăn trải ra rồi cho một chút đồ ăn lên đó, mèo con vừa lòng ngửi ngửi, chính là mùi này.
Nó ngay lập tức ăn xong hết, kêu meo meo ngọt ngào về phía Lộ Hành Chu ra hiệu sẽ đi theo nó
Lộ Hành Chu gật gật đầu, đi theo sau Đại Bàng Tử, ông ngoại Tống làm bộ không nhìn thấy. Đám vệ sĩ phía sau cũng đều có vẻ mặt kiềm chế. Bọn họ cũng không nhìn thấy tiểu thiếu gia vừa mới cùng mèo nói chuyện.
Trong thôn buổi sáng vẫn rất náo nhiệt, người ra người vào lén nhìn đám người này, chủ yếu là đám người trẻ tuổi đều đẹp trai, người lớn tuổi lại giàu có, phía sau đều có vệ sĩ. Họ thoạt nhìn giống như những người giàu có, nhưng tại sao những người giàu lại đến đây làm gì?
Tất cả đều lén lút nhìn nhau, nhưng không ai bước lên bắt chuyện.
Đại quất mang theo Lộ Hành Chu bọn họ tới một cánh cổng sắt, đó là một con hẻm hẹp, chỉ đủ cho ba người đi cạnh nhau. Trong ngõ không có gì cả, chỉ có một cánh cổng sắt nhỏ trên tường. Lộ Hành Chu đã từng ở những nơi này rồi. Khi cửa mở ra, có một căn phòng, nhưng nó rất nhỏ. Ngoài ra còn có một hành lang nhỏ.
Tới trước cửa, đại quất nhìn Lộ Hành Chu meo meo kêu lên: "Chính là nơi này đại nhân meo ~"
Lộ Hành Chu gật gật đầu, đưa cho mèo một miếng thịt khác, mèo vừa lòng ngậm chiến lợi phẩm nháy mắt với Lộ Hành Chu rồi meo meo: "Lần sau có yêu cầu còn tìm meo nga ~ meo sẽ ưu đãi meo ~"
Lộ Hành Chu cười tủm tỉm vỗ vỗ đầu béo quất nói: "Được rồi, meo."
Ông ngoại Tống bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Gõ cửa đi."
Lộ Hành Chu gật đầu vừa mới chuẩn bị gõ cửa đã chợt ngửi thấy có gì đó không ổn, sắc mặt cậu thay đổi, nhìn vệ sĩ phía sau nói: "Không đúng, có mùi máu."
Vệ sĩ sắc mặt thay đổi, đang định gõ cửa thì Lộ Hành Chu vội ngăn lại, nói: "Có thứ gì mỏng và cứng như dải vải không?"
Người vệ sĩ có mái tóc dài hơn một chút ở phía sau lấy một chiếc kẹp nhỏ trên đầu.
Lộ Hành Chu nhìn hắn một cái, e ừm, kiểu hoang dã.
Cậu nhét cái kẹp vào lỗ khóa và cảm nhận được cảm giác bên trong, cùm cụp một tiếng, khóa mở ra.
Lộ Hành Chu vội mở cửa nhìn vào, bên trong có một người đàn ông nằm trên chiếc giường hẹp, hai tay buông thõng trên giường, máu đỏ tươi chảy xuống vết thương trên cổ tay.
Ông ngoại Tống vội vàng kêu vệ sĩ tới đưa người này đi cấp cứu
Trực tiếp đem Lộ Hành Chu vừa mới lộ kia một tay quên mất.
Lộ Hành Chu nhìn sang giường bên cạnh, vội xé một mảnh vải buộc vào người Lâm Thanh Tuyền để máu lưu thông.
Vệ sĩ cũng nhanh chóng ôm người trong tay chạy về phía xe.
Lâm Thanh Tuyền rơi vào trạng thái xuất thần, từ từ mở mắt trước khi hôn mê, cắt cổ tay tự tử vì không muốn sống nữa...
Từ khi còn nhỏ, hắn đã là loại người không được cha mẹ yêu thương chăm sóc. Từ có nhận thức, hắn liền ăn không đủ no mặc không đủ ấm, thỉnh thoảng còn bị đánh đập, bị gọi là tiểu tiện loại.
Hắn chỉ có thể nhẫn nhịn và nghe lời, vốn tưởng rằng đây là bản tính của cha mẹ mình, nhưng sau đó sự xuất hiện của em trai khiến hắn nhận ra rằng mình là người duy nhất bị ghét trong gia đình này.
Sau này, khi hắn lớn lên, bố mẹ hắn không còn đánh đập hắn nữa nhưng thái độ của họ đối với hắn trở nên thờ ơ hơn rất nhiều.
Trong nhà hắn chính là người trong suốt, cao trung hắn thành tích rất tốt, nhưng học được nửa chừng thì bố mẹ đình chỉ học và bắt hắn đi làm.
Cuộc sống của hắn lóe lên trước mắt hắn như một cánh cửa quay. Đây là cánh cửa quay của cuộc sống trước khi chết.
Hắn vừa định nhắm mắt lại hoàn toàn chết đi, một thiếu niên thanh âm vang lên: "Anh họ? Dì Tần, anh họ tỉnh rồi."
Một cơn gió thơm ập vào, giọng một người phụ nữ kìm nén nỗi buồn vang lên: "Tuyền Tuyền, tỉnh tỉnh, là mẹ đây."
Lâm Thanh Tuyền lắc đầu, có chút choáng vì mất máu quá nhiều, đưa nước ấm lên môi uống xong, tỉnh táo hơn rất nhiều.
Hắn đang ở trong bệnh viện, bên cạnh hắn là một người phụ nữ xinh đẹp, mặt khác một bên chính một thiếu niên gọi hắn là anh họ, bên cạnh thiếu niên là một người đàn ông lớn tuổi có khuôn mặt hiền hậu.
Hắn chớp chớp mắt, không đúng, vừa rồi không phải hắn vẫn ở nhà thuê sao?
Lâm Thanh Tuyền cảm giác được trên cổ tay đau, hắn hít một tiếng nhìn cổ tay mình được băng bó, hắn lại nhìn người phụ nữ, người phụ nữ nhìn hắn với ánh mắt buồn bã và tội lỗi, bên cạnh thiếu niên cũng mắt trông mong nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Thanh Tuyền nhỏ giọng nói: "Không đúng, đây không phải mẹ tôi, cũng không phải anh họ cậu. Tôi xuyên thời gian sao?"
Tần Yên Miểu nghe thấy giọng con trai liền nín khóc mà bật cười, bên cạnh Lộ Hành Chu cũng không nhịn cười lên tiếng.
Cậu nhìn Lâm Thanh Tuyền nói: "Anh họ, anh vẫn là Lâm Thanh Tuyền. Chuyện là thế này đây..."
Cậu đại khái kể lại sự việc cho Lâm Thanh Tuyền, đồng thời nói rằng Lão Đặng, ông ta đã bị đưa vào đồn công an rồi.
Đương nhiên, trước khi đưa ông ta vào, sự hữu ích của những vệ sĩ mà cậu mang theo cũng đã được chứng minh. Bọn họ đem ông già kia đánh cho một trận.
Lúc này, cậu lén lút giơ tay với các vệ sĩ. Bọn họ xuống tay rất tàn nhẫn, đến mức khiến ông ta bị thương đến chết, hơn nữa ông ta lại là một người buôn bán con người, lại còn thích đi đánh bài bạc, ông ta chắc chắc sẽ không nhận được tiền bồi thường.
Những việc còn lại nằm ngoài tầm kiểm soát của cậu, dì Tần sẽ tự ra tay.
Nói đến này, cha Lâm Thanh Tuyền bên ngoài làm chuyện gì ở bên ngoài cũng không hề thương xót mà tống con nhỏ tình nhân ra nước ngoài, đến nỗi làm cái gì, gã cũng không hỏi.
Cha Lâm Thanh Tuyền chỉ còn hắn là đứa con độc đinh của mình, tự nhiên là coi trọng rồi nhưng bây giờ lại đi xử lý nhà Lâm Cấu.
Đặc biệt khi biết Lâm Thanh Tuyền đã phải chịu đựng quá nhiều, cậu gần như ngất đi vì tức giận.
Lâm Thanh Tuyền nghe xong ngơ ngác nhìn trần nhà, trong lòng một mảnh hỗn loạn.
【Anh họ làm sao vậy? Chẳng lẽ nhớ tới bạn trai của anh ấy hả? Không đúng, hai người này xem như là đang đơn phương lẫn nhau】
Lâm Thanh Tuyền sửng sốt, chậm rãi hướng tới em họ nhìn lại, thấy Lộ Hành Chu miệng không hề động đậy, nhưng vẫn có thanh âm truyền tới.
【Mình nhớ trong sách có nói anh họ tự sát. Về sau, tên nhóc kia cũng không muốn sống nữa, cho nên anh ta liền đi tra xét mọi chuyện, sau khi tra xong trực tiếp mang theo dao cùng cả nhà lão Đặng đồng quy vu tận. 】
Vẻ mặt Tần Yên Miểu dịu đi một chút, trong trường hợp này, cô sẽ không thể chấp nhận được.
- --------------------
Mọi người cho mình một vote 🌟 để mình tiếp tục ra thêm❤