Buổi chiều đã xảy ra chuyện gì Lộ Kỳ Dịch không biết, anh chỉ biết khi anh về đến nhà đã được chào đón bởi hai cái đầu hói bóng loáng.
Nhìn hai đầu trọc tròn trước mắt, một người vẻ mặt Phật hệ, phảng phất muốn thoát khỏi hồng trần, một người khác mặt đầy oán niệm, thường thường ngó liếc cái người bên cạnh ngồi ngay ngắn trước TV.
Tiểu Lục của anh còn có thằng ba, hai người vẻ mặt chính khí, mọi thứ dường như không khác gì trước khi anh đi. Hết thảy chuyện gì đã xảy ra không có bất kỳ liên quan gì đến bọn họ cả.
Trừ tiếng cười ngạo mạn của Tiểu Lục.
【Ha ha ha ha ha ha, buồn cười chết mất, tuy không biết anh tư phát điên chuyện gì nhưng hai viên đầu trọc thật sự mắc cười quá, anh năm thật tội nghiệp nha. 】
Lộ Du Tư vẻ mặt bình tĩnh, hắn đã nhìn thấu rồi, không còn quan trọng nữa, éo biết từ đâu mà hắn móc ra một cái vòng đầy hạt bắt đầu niệm kinh y như thật, hắn hoàn toàn nhìn thấu hồng trần, về phần nữ chính kia, hào quang nữ chính?
Chờ bần tăng tới siêu độ cô ta đi.
Còn Lộ Lâm Vụ, hắn bây giờ rất muốn bỏ nhà đi, anh tư hắn cạo thì cạo đi, hắn đối với tóc đỏ rất vừa lòng mà!!
Vì cái gì cũng bắt hắn cạo???
Nhớ tới bộ dạng cười ha hả của mẹ nhà mình, Lộ Lâm Vụ liền bi ai, hắn sờ đầu mình, không thể không nói, xúc cảm cũng không tệ.
Không lỗ, Lộ Hành Chu còn giúp bọn họ xử lý một phen.
Lộ Hành Chu nhìn anh tư mình, càng xem linh cảm càng nhiều, cậu chớp mắt...
【Văn hương xưa tươi mát, Phật tử thanh lãnh yêu tôi... Ôi, cái này, một bộ phim ma hơn nữa hai văn chương mang hương vị địa phương, quả là một quyết định đúng đắn. 】
Lộ Du Tư kinh hãi nhìn em trai mình, không được, em đây muốn làm gì?
Đừng nhìn anh rồi nói những lời kinh khủng như vậy được không, cái gì Phật tử thanh lãnh yêu tôi, đây là thứ gì?
【Mình nghĩ kỹ rồi, trước tiên truy thê hỏa táng, sau lại là nữ chính kiều tiếu đáng yêu ngu ngốc, dâng hương đụng phải Phật tử thanh lãnh, đối với Phật tử nhất kiến chung tình, anh dũng theo đuổi, nề hà Phật tử không được xuống hồng trần, nữ chính thương tâm muốn chết, cuối cùng không cẩn thận bị thương bỏ mình, Phật tử lúc này mới phát giác bản thân thế mà đã động tâm rồi, sau khi nữ chính được người ta cứu, mang theo một thân ở dưới vách đá luyện y thuật kinh diễm trở về, Phật tử mở ra công cuộc truy thê hỏa táng. 】
Lộ Hành Chu càng nghĩ càng hưng phấn, hận không thể đem nguyên tố thêm vào, càng nghĩ càng phía hưng phấn.
Cậu nhìn về phía Lộ Du Tư và Lộ Lâm Vụ, Lộ Lâm Vụ tâm có chút ngứa, tuy nói rất nhiều điểm kỳ quái, nhưng hắn thật sự rất muốn xem!
Lộ Hành Chu tiếp tục tiến vào trong, gia nhập nguyên tố.
【Nữ chính rơi khỏi vách đá vừa lúc được một ẩn sĩ cứu thoát. Phật tử vốn là người cai trị kinh thị, nhưng vì vô dục vô cầu cho nên xuất gia, bởi vì nữ chủ rơi xuống vách đá, ông ta trong lòng nhớ mong liền về Kinh Thị, còn nuôi một thế thân, khi nữ chính trở về, thế thân không muốn rời đi, cho nên chèn ép nữ chính, ngược lại còn bị nữ chính vả mặt, Phật tử truy thê, bóp chết thắt lưng của ông ta với đôi mắt đỏ hoe.】
Lộ Hành Chu biểu tình viên mãn, cậu cầm lấy máy tính bên cạnh bắt đầu bùm bùm đánh chữ, những người khác Lộ gia đều sửng sốt.
Nhưng...nghe có vẻ khá hay...
Nhưng làm sao họ cảm thấy có điều gì đó ẩn giấu trong họ?
Lộ Hành Chu cũng không biết mấy người anh của mình nghĩ gì. Dù sao cậu đã có một khoảng thời gian tuyệt vời khi viết vai này, tất nhiên là cậu đã chọn dàn diễn viên ban đầu của Sở Mỹ Nhân
Khi Anh Đan phỏng vấn, tất cả đều dựa theo yêu cầu của Lộ Hành Chu tìm đến, trong đó Sở Mỹ Nhân không biến thành quỷ là danh nhân Quảng Đông trước khi thành ma đều là tìm các cô nương học kịch Quảng Đông tới diễn.
Không thể không nói, cô nương học kịch Quảng Đông kia, nổi bật cả về dáng người lẫn diện mạo đều tuyệt, nhưng người ta chưa từng diễn xuất nếu không phải Lộ Hành Chu đưa tiền hào phóng, người ta cũng không nguyện ý tới đâu.
Những người khác cũng vậy. Lương của Lộ Hành Chu đưa cho khá hào phóng, hơn nữa không yêu cầu họ phải có kinh nghiệm, vì cậu đã đăng ký cho họ vào các lớp học và cho họ tham gia một khóa học cấp tốc về diễn xuất sau khi xác nhận vai diễn của họ.
Về phần diễn xuất, chỉ cần bầu không khí trong kịch bản đủ đáng sợ thì không cần lo lắng đến mức phi thực tế.
Chỉ cần phát huy bình thường, sẽ không có vấn đề gì lớn.
Lộ Hành Chu nhanh chóng ghi lại cảm hứng của mình và gửi thẳng cho Đặng Mai.
Chưa kể phản ứng của Đặng Mai bên kia xem xong sau khi đọc xong kịch bản này, Lộ Hành Chu rất vui vẻ nhìn anh hai với ánh mắt đầy háo hức muốn thử.
Lộ Hành Chu há mồm nói: "Anh à, trong nhà nhất định phải gọn gàng ngăn nắp chứ?"
Lộ Hữu Sâm trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Lộ Hành Chu, hắn sờ sờ đầu mình cười thanh nói: "Anh cảm thấy không có vấn đề gì."
Lộ Kỳ Dịch nhàn nhạt nhìn Lộ Hành Chu, Lộ Hành Chu lời lẽ nghiêm túc nói, "Anh cả còn phải kiếm tiền nuôi gia đình mà, hình tượng bên ngoài của anh ấy rất quan trọng không cần tham dự."
Lộ Kỳ Dịch vừa lòng dời mắt, một bên Lộ Du Tư biểu tình Phật hệ, hắn như hổ rình mồi nhìn Lộ Vân Nhĩ, có thể cho cái bậc thang xuống được không.
Lộ Lâm Vụ cũng như vậy, lúc này bọn họ đang đợi Lộ Hành Chu ra lệnh.
Lộ Vân Nhĩ nhìn mấy em trai đang muốn tạo phản chậc một tiếng nói: "Anh đây rất trân quý tóc là mấy đứa năng động sao? Cũng không sợ fans anh mắng chết mấy đứa à?"
Lộ Hành Chu bĩu môi nói: "Yêu cầu đóng phim."
Tuy biết Lộ Hành Chu vừa mới tình cảm mãnh liệt sáng tạo một Phật tử thanh lãnh ngầu lòi nhưng hắn vẫn hỏi: "Phim ma còn phải cạo đầu?"
Lộ Hành Chu trừng lớn mắt vỗ tay một cái nói: "Anh, anh mãi mãi là người anh trai tốt của em! Em lại có linh cảm."
Cậu nói: "Nói cho anh nghe, cuối cùng nam chính nhìn thấu hết thảy nên quyết định xuất gia thế nào? Nguyên nhân bởi vì yêu nên mới nhìn thấy ảo giác, buông bỏ mọi thứ thì có chút cũ quá, nên trực tiếp xuất gia vì đoạn tình tuyệt ái, lấy thân trấn áp thì hay hơn!"
Lộ Vân Nhĩ chậc một tiếng nói: "Anh xem em là muốn cho anh cạo trọc đúng không?"
Lộ Vân Nhĩ đem ánh mắt chuyển tới hai viên trứng kho bên cạnh nói: "Anh xin thế thân diễn."
Hắn chỉ vào Lộ Lâm Vụ nói: "Em đi."
Lộ Lâm Vụ mắt trợn trắng nói: "Em không biết diễn. Hơn nữa, còn phải phát sóng trực tiếp trận đấu nên không có thời gian."
Hắn ban đầu trở về từ trại huấn luyện, trên người còn nhiệm vụ phát sóng trực tiếp, nhưng đã xin nghĩ hai ngày này.
Lộ Vân Nhĩ chưa từ bỏ ý định, hắn mắt trông mong nhìn Lộ Hành Chu, ý đồ dùng sắc đẹp mê hoặc em trai mình.
Lộ Hành Chu ý chí sắt đá, một chút đều không dao động, cậu tay nhỏ vung lên tỏ vẻ: "Không sao đâu, dùng tóc giả trước đi, đến lúc đó xem hiệu quả."
Lộ Vân Nhĩ thở dài, bên cạnh Lộ Du Tư vẻ mặt tiếc nuối, liền thiếu chút nữa có thể gom đủ bốn viên trong nhà rồi.
Lộ Hữu Sâm miễn cưỡng tính thành một viên trứng kho đầy lông.
Ngày hôm sau, người đoàn phim tới Lộ gia, họ đến trước để lắp đặt camera, dù sao cũng phát sóng trực tiếp, ngày đầu tiên phát sóng trực tiếp là chuyện thường ngày của họ.
Mặt sau phát sóng trực tiếp đại minh tinh Lộ Vân Nhĩ đi theo em trai trải nghiệm công việc của em trai.
Nói cách khác, bọn họ trực tiếp bay thẳng đến nhà cũ Tương tây bên kia.
Lộ Vân Nhĩ ở nhà trông coi, còn Lộ Hành Chu bị Chu Ngô Đồng mời đi cảnh đội, mang theo Mục Mục.
Tiểu Bò Sữa nằm sau lưng Mục Mục, nhân tiện mang đi.
Đến nơi, Lộ Hành Chu dắt Mục Mục xuống xe. Ở cổng lớn, Chu Hành Lộ đã đứng đợi sẵn ở đó chờ cậu.
Lộ Hành Chu ngạc nhiên nhìn Chu Hành Lộ nói: "Sao anh cũng ở đây?"
Chu Hành Lộ tự nhiên nhận lấy ba lô từ trên người Lộ Hành Chu giúp cậu cầm nói: "Công ty chúng tôi có hợp tác với công an."
Lộ Hành Chu tò mò nhìn Chu Hành Lộ, cậu không hiểu công ty game có thể hợp tác với cảnh sát làm gì.
Chu Hành Lộ bật cười nói: "Hôm trước anh cậu nói giỡn, công ty tôi không chỉ làm trò chơi, trò chơi chỉ là một phần, công ty tôi chủ yếu làm khoa học kỹ thuật, gần đây chúng tôi đã phát triển một bộ sưu tập chân dùn, tình cờ có hợp tác với cảnh sát nên đến ghi chép."
Lộ Hành Chu bừng tỉnh nhìn thanh niên mặt mang ý cười bên cạnh chớp mắt.
【Lớn lên đẹp thế không biết, người cũng rất giỏi, làm khoa học kỹ thuật chỉ số thông minh rất cao nha đúng là đại lão. Đúng là làm người khác ganh tị】
Chu Hành Lộ trong mắt ý cười dần dần dày, y duỗi tay sờ đầu Lộ Hành Chu nói: "Kịch bản của cậu rất hay, người trong công ty đang bàn bạc làm một trò chơi 3D dựa trên kịch bản của cậu để người chơi có thể trải nghiệm. Làm người chơi ở bên trong trải nghiệm đắm chìm trong cảm giác khủng bố, Chu Chu giỏi quá, đã cho chúng tôi một ý tưởng tuyệt vời như vậy."
Lộ Hành Chu ngượng ngùng cười nhìn Chu Hành Lộ nói: "Cái kịch bản này không phải tôi sáng tác ra."
Chu Hành Lộ gật đầu nói: "Tôi biết, ý tưởng hay mà tôi đang nói tới là dùng kịch bản kinh dị để làm game. Nhiều năm như vậy, hầu hết các game kinh dị đều theo đuổi máu me, kiểu Trung khủng bố này thậm chí còn có khía cạnh kinh dị nhưng không nghĩ tới sẽ phát triển nó."
Nói đến đây, Lộ Hành Chu liền không mệt nhọc nhìn Chu Hành Lộ nói: "So với máu me khủng bố, tôi càng thích bầu không khí này hơn, kiểu Trung khủng bố tinh tế, không phải cái loại này lấy nhiệm vụ làm chính, nhưng có điều gì đó hơi sai trái với lẽ thường khiến người ta dựng tóc gáy khi nghĩ đến."
Chu Hành Lộ gật đầu, thanh tuyển trên mặt vẫn luôn mang theo ôn hòa ý cười nhìn Lộ Hành Chu, mặc kệ Lộ Hành Chu nói cái gì, y cũng có thể đồng tình và nói rõ ý kiến của mình.
Chu Ngô Đồng đang chờ đợi ở sân tập có chút lo lắng, trong lòng rất nghi ngờ liệu có nên nhờ chú đến đón hay không.
Chờ thân ảnh hai người một chó một mèo thân ảnh xuất hiện, mắt Chu Ngô Đồng lập tức sáng lên, hắn chạy tới nói: "Chu Chu, cuối cùng thì cậu cũng đến rồi."
Chu Ngô Đồng nhìn Mục Mục, cười tủm tỉm cùng Mục Mục chào hỏi nói: "Mục Mục khỏe nha."
Mục Mục ghé vào trên người Tiểu Bò Sữa đứng lên, nó ngẩng đầu nhìn Chu Ngô Đồng, nhân loại này đang cười ngu ngốc gì vậy có thể xem nhẹ được không?
Khi nhìn thấy Tiểu Bò Sữa, Chu Ngô Đồng trái tim nhảy dựng lên, nhìn xem màu lông này, nhìn cái ánh mắt này, nhìn bộ dáng này. Đây chẳng phải là con mèo trong mơ của hắn sao?
Những đường đen trên người Tiểu Bò Sữa giống như một chiếc áo choàng, chỉ có đôi mắt trên khuôn mặt là màu đen, giống như một chiếc mặt nạ nhỏ.
Toàn bộ mèo con trông giống một hiệp đạo mèo. Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, nó đã tăng cân một chút dưới sự cho ăn của Lộ Hành Chu quả thực không cần quá đáng yêu chứ.
Lần này nó đến đây không chỉ để xem chó của mình có bị những con chó khác bắt nạt không mà còn đến để cùng Cảnh Trưởng ôn chuyện.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra với đôi mắt của nhân loại này?
Tiểu Bò Sữa nhảy xuống, meo một tiếng xoay người nhảy lên chiếc ghế bên cạnh, nó nhìn Lộ Hành Chu meo meo kêu hai tiếng rồi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Chu Ngô Đồng ánh mắt sáng quắc nhìn Lộ Hành Chu, hy vọng Lộ Hành Chu có thể giúp hắn giải đáp nghi vấn.
Lộ Hành Chu bất đắc dĩ nói: "Nó nói nó muốn đi tìm Cảnh Trưởng chơi, còn có hy vọng cái nhân loại kỳ quái này không cần dùng loại ánh mắt đó nhìn nó."
Bị nói thành nhân loại kỳ quái, Chu Ngô Đồng che ngực tỏ vẻ bị tổn thương, hắn ôm Mục Mục ngoan ngoãn, vẻ mặt buồn bã nói: "Tôi có chỗ nào kỳ quái chứ, đúng rồi, Chu Chu, nó là mèo của cậu sao?"
Lộ Hành Chu lắc đầu nói: "Tiểu Bò Sữa là mèo hoang, gần đây nó tạm thời ở trong nhà tôi, có quan hệ hợp tác với tôi."
Trên thực tế, đó là mối quan hệ cấp trên-cấp dưới, chủ yếu là Tiểu Bò Sữa nhận định cậu chính là Mèo Thần, quyết tâm duy trì vinh quang của thần và trở thành người hầu của thần...
Lộ Hành Chu không còn gì để nói về sự tôn trọng và chúc phúc này, bé mèo có ác ý gì chứ?
Chu Ngô Đồng thở dài, nghe lời này liền biết mình sẽ thất bại, ngay cả Chu Chu cũng chưa thành công bắt được mèo con nữa mà, hắn làm sao được chứ?
Tuy nhiên, Chu Ngô Đồng nhớ ra nhà Lộ Hành Chu có rất nhiều mèo, hắn chờ mong nhìn Lộ Hành Chu nói: "Chu Chu, tôi muốn nhận nuôi một con mèo, cậu có thể giới thiệu cho tôi một con không?"
Điều này cũng giống như việc giới thiệu bạn gái, nhưng nó cũng tương tự. Mèo lựa chọn chủ nhân của mình dựa trên tính cách, còn có nguồn tài chính và cách ứng xử.
Lộ Hành Chu gật đầu nói: "Được, ngày mai anh có thể đến nhà tôi, nhưng ngày mai tôi sẽ ghi hình một chương trình tạp kỹ ở nhà, sẽ phát sóng trực tiếp, anh có phiền không?"
Chu Ngô Đồng xua tay nói: "Không sao đâu, tôi vẫn là đại sứ tuyên truyền của lực lượng cảnh sát."
Hắn sờ sờ mặt mình, phải nói cảm ơn ba mẹ hắn, đã cho hắn sinh ra có một gương mặt đẹp.
Lộ Hành Chu gật đầu nói: "Được, vậy ngày mai tới đi, trở về tôi nói với Tiểu Bò Sữa, để nó gọi những con mèo khác tụ hợp lại."
Chu Ngô Đồng nghiêm túc gật đầu nói: "Ngày mai tôi sẽ dọn dẹp một chút."
Hắn đứng lên nói: "Lý do tôi mời cậu đến đây lần này là để Mục Mục thử sức huấn luyện trong đội. Tôi nghĩ Mục Mục có thiên phú phân biệt tốt."
Gần đây đội của họ đang thiếu chó. Có khá nhiều con chó không đủ tiêu chuẩn trong đợt tuyển chọn mới. Đó không phải là vấn đề lớn, nhưng đối với chó cảnh sát, chúng vẫn không đủ tiêu chuẩn.
Cho nên lần này hắn mời Lộ Hành Chu đến đây, ngoài việc thử bản lĩnh của Mục Mục, hắn còn muốn xem trong số những chú chó cảnh sát không đủ tiêu chuẩn này có tài năng gì hay không.
Lộ Hành Chu không có vấn đề gì, hơn nữa sự hỗ trợ lần này cũng không miễn phí, cậu cùng Chu Hành Lộ trò chuyện, hỏi xem có thể bổ sung công lao hay không một chút, cho cậu giải thưởng danh dự, thuận tiện giúp cậu ứng tuyển. Khi phim của cậu ra mắt, dù không giành được giải thưởng nào thì đó vẫn là dấu hiệu cho thấy khả năng của cậu.
Đến lúc đó, cậu có thể xin trước.
Lấy tình huống của cậu, có khá nhiều đơn đăng ký mà cậu có thể nộp đơn. Nếu cậu bỏ ra một số tiền vào thời điểm đó, cậu sẽ không cần quay lại trường cao trung để tham gia các lớp học. Vậy hời quá trời rồi.
Và cậu không cần dựa vào trình độ học vấn để chứng tỏ bản thân, cậu chỉ cần có bằng đại học.
Đời trước, cậu đã bị thương trong kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu không muốn tái phạm nữa.
Chu Ngô Đồng tỏ vẻ không có vấn đề, đóng góp của Lộ Hành Chu trong những vụ án gần đây quả thực không hề nhỏ, cộng lại mới có được bằng khen.
Đến sân tập, Lộ Hành Chu ngồi xổm xuống nói với Mục Mục: "Mục Mục, cứ phát huy bình thường là được nhé, không cần cố quá sức nhé."
Mục Mục vẻ mặt nghiêm túc như chó. Nó nhìn các loại chướng ngại vật trước mặt, gật đầu.
Theo Lộ Hành Chu nói bắt đầu, Mục Mục giống như một thanh kiếm phóng thẳng về phía chướng ngại vật.
Nhảy lên, xoay người, tránh đi chướng ngại vật, bỏ qua những manh mối giả, màn trình diễn của Mục Mục khiến Chu Ngô Đồng càng thêm ghen tị.
Nó thật sự rất giỏi, mình yêu nó quá đi.
Khi tiếng còi vang lên, Mục Mục đã quay lại với một chú gấu nhỏ mặc đồng phục cảnh sát, đưa chú gấu nhỏ vào tay Lộ Hành Chu, lè lưỡi nhìn Lộ Hành Chu vẻ chờ đợi lời khen ngợi.
Lộ Hành Chu cười xoa đầu cún con, khen Mục Mục không thương tiếc, khen đến mức đuôi nó rung lên như cánh quạt.
Chu Ngô Đồng nhìn cậu với ánh mắt hâm mộ đi tới nói: "Chu Chu, chúng ta thương lượng một chút nhé, Mục Mục...cậu có nhận làm thêm không?"
Mục Mục có thể đã ở với Lộ Hành Chu một thời gian nên hiểu sâu sắc mệnh lệnh, đối với mệnh lệnh của nhân loại mệnh lệnh cùng lời nói lý giải tương đối khắc sâu, cho nên dễ tiếp thu mệnh lệnh hơn và thực hiện chúng một cách linh hoạt.
Lộ Hành Chu nhìn Chu Ngô Đồng nói: "Cái này để tôi hỏi Mục Mục trước đã."
Lộ Hành Chu nhìn Mục Mục, Mục Mục gật đầu, nó có thể! Nó muốn kiếm tiền!
Nó gâu gâu vài tiếng nói: "Uông muốn kiếm tiền, uông kiếm tiền cho mèo và cho Chu Chu, uông hữu dụng, mèo và Chu Chu cũng ở bên cạnh uông."
Lộ Hành Chu an ủi sờ sờ Mục Mục nghiêm túc nói: "Cho dù nhóc không kiếm được tiền, anh cũng sẽ ở bên cạnh nhóc."
Tiểu Bò Sữa kêu meo meo, từ trên trời nhảy xuống trên người Mục Mục, dùng chân vỗ nhẹ đầu Mục Mục kêu meo meo: "Cậu là mèo nhặt, cậu là con chó của mèo ta đây!"
Chu Ngô Đồng chờ mong nhìn Lộ Hành Chu hãy phiên dịch giúp hắn được không, Chu Hành Lộ chỉ ở bên cạnh nhìn, nhìn Lộ Hành Chu như một Thái Dương nhỏ tỏa ra ánh sáng, sưởi ấm xung quanh.
Lộ Hành Chu giải thích một chút chuyện Mục Mục, Mục Mục bị bỏ rơi vì bệnh tật. ở. Khi gặp Tiểu Bò Sữa, nó hướng Tiểu Bò Sữa xin giúp đỡ, và được Lộ Hành Chu mang về chữa trị.
Trong quan niệm của nó, vì chủ nhân không có tiền nên sẽ bị bỏ rơi. Nếu nó có thể kiếm tiền, nó sẽ không bị vứt bỏ.
Chu Ngô Đồng ánh mắt phức tạp thở dài, sờ sờ Mục Mục nói sang chuyện khác nói: "Đi thôi, đi xem đám chó con kia."
Chó quân sự cũng được chia thành nhiều giống chó như chó phát hiện ma túy, chó tìm kiếm cứu nạn, chó bắt giữ.
Họ không chỉ tham gia vào các hoạt động tìm kiếm cứu nạn mà còn truy đuổi những kẻ tình nghi và tìm kiếm vết bẩn.
Vì vậy, việc huấn luyện chó cảnh sát cũng rất nghiêm ngặt, hiếm có một chú chó nào có thể trở thành chó cảnh sát thành công.
Hắn nhìn lũ chó con, nắm trong tay lý do vì sao lũ chó con bị loại.
Nhìn vào những lý do trên, tuy đây là một vấn đề rất nghiêm trọng nhưng thực ra lại có chút buồn cười.
Anh nhìn từng con một và tìm ra chú chó con tương ứng nhãi con.
Trái tim Lộ Hành Chu tan chảy khi nhìn thấy chú chó con mũm mĩm đáng yêu.
Trong số những chú chó con này, ngoài một số không đủ tiêu chuẩn về thể chất, còn có một số không đủ tiêu chuẩn về tinh thần...
Trước ánh mắt mong đợi của Chu Ngô Đồng, Lộ Hành Chu nói được rồi, chỉ là tẩy não thôi, giao việc đó cho cậu!