Nhìn thấy vẻ mặt nhân viên công tác của tiết mục tổ, Lộ Vân Nhĩ vui vẻ, hắn thích thú vẫy tay với Mập Mạp nói: "Mập Mạp của chúng tôi cũng chỉ là một con mèo thôi nha, nhưng nó chỉ là phiên bản phóng to của mèo nhỏ thôi."
Hắn đặt đồ vật trước mặt Mập Mạp, dùng tay gãi cằm Mập Mạp nói: "Đúng không, Mập Mạp?."
Mập Mạp ngao ô một tiếng tỏ vẻ tán đồng, nó chỉ là một một con mèo đáng yêu nhỏ nhắn dễ thương thôi.
"Anh có muốn nghe những gì anh đang nói không? Phiên bản lớn của mèo con? Xin hỏi, là do anh ấy bị mù vật hay là tôi vậy? "
"A, Lộ mỗ người thật là mềm nha..."
"Đúng vậy. Phiên bản lớn. Mèo con. "
"A a a a a, đại lão hổ!!! Lộ Vân Nhĩ, sao anh dám đứng gần đến thế???"
Vẻ mặt Đặng Mai bình tĩnh, khuôn mặt các nhân viên đều méo mó. Không phải chứ, con hổ quả thực là một con mèo, đúng là mèo cỡ lớn. Tuy nhiên, con đạp mã này là mãnh thú mà, một móng vuốt có thể đưa chúng ta đi Tây Thiên đấy.
Nhìn Lộ Vân Nhĩ ở bên trong xoa con hổ lớn, tiểu ca nhiếp ảnh thật sự không dám đi vào. Trong trường hợp này, tốt nhất là vào phát sóng trực tiếp, nhưng anh ấy thực sự sợ, chân đều run rồi.
Lộ Vân Nhĩ cũng nhìn thấy, liếc nhìn thời gian, tấm màn giường trên sân thượng rộng rãi trên lầu chậm rãi mở ra, Lộ Vân Nhĩ nha một tiếng nói: "Chu Chu tỉnh rồi."
Mập Mạp một tiếng hổ rống, một đôi dép lê ném xuống đập vào đầu Mập Mạp,. Một giọng nói lười biếng vang lên: "Mới sáng sớm chưa banh được con mắt mà Mập Mạp, nhóc lại phát điên cái gì vậy?"
Một cái đầu lộn xộn thò ra từ trên sân thượng, cameras phát sóng trực tiếp đối diện người này, đang hướng về người này. Người đó nhìn xuống với vẻ khó hiểu trong mắt, Mập Mạp ủy khuất ngẩng đầu ngao ô nói: "Hổ hổ chỉ muốn nói với anh rằng có người, anh thế mà đánh hổ, hổ còn là tiểu khả ái mà anh yêu nhất nữa rồi sao, hổ chịu ủy khuất, hổ cần ăn cái gì ngon để bình tĩnh lại."
Lộ Hành Chu trầm mặc, nhìn Đặng Mai bên dưới hỏi: "Không phải 8 giờ mới bắt đầu sao? Bây giờ không phải mới bảy giờ sao?"
Đặng Mai nhếch mép cười nói: "Đây không phải là màn kiểm tra bất ngờ những người nổi tiếng không trang điểm sao? Chu Chu còn buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi."
Nhân viên công tác kỳ quái nhìn đạo diễn cảu bọn họ, có cái gì đó không đúng lắm nè, đạo diễn thanh âm này của anh có chút không đúng nha. Giọng của anh có vấn đề à?
"Không phải chứ đang lẽ phải trở nên khốc liệt hơn chứ, Đặng đạo tại sao lại thay đổi quan điểm của mình."
"??? Không phải, người này là vạn nhân mê sao? Đặng đạo chỉ đối xử với Lộ Vân Nhĩ thiết diện vô tư, vậy tại sao lại đối xử với người này liền biến thành cái dáng vẻ này? "
"Em, em, em trai, mau cho tôi coi em trai nhanh lên, lớn lên cũng quá tuyệt rồi! "
" ô ô ô ô, thật là một đứa nhóc đáng yêu, xinh đẹp, không được, tôi muốn trèo tường quá."
Cậu trở về phòng, rửa mặt sạch sẽ, mở cầu trượt rồi trượt xuống.
Những người trong phòng phát sóng trực tiếp đang xem thao tác này đều trợn mắt há hốc mồm, Lộ Hành Chu cười tủm tỉm nói: "Ngày hôm qua lắp thêm pha lê thuận tiện làm luôn."
Khuôn mặt trắng sứ của thiếu niên như tỏa sáng, không chút tì vết khi đối diện với ống kính. Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mỉm cười rạng rỡ ngay lập tức đốn tim khán giả.
Lộ Hành Chu nhìn Lộ Vân Nhĩ bên trong nói: "Được rồi anh, đừng cho nhóc đó ăn quá nhiều, Mập Mạp nên giảm béo rồi."
Mập Mạp nghe được lời này liền không vui, ngậm dép lê đi tới, cửa không khóa, cho nên nó trực tiếp đi ra ngoài.
Các nhân viên gần đó trái tim đều ngừng đập, đều ứa ra mồ hôi lạnh. Tại sao con hổ lại đi ra? Bọn họ sợ đến mức không dám nói chuyện, vì sợ con hổ sẽ chú ý đến họ và nếu không hài lòng sẽ hướng bọn họ nhào tới.
Mập Mạp ngậm giày đi tới trước mặt Lộ Hành Chu. Ngay khi các nhân viên công tác đều cho rằng Mập Mạp sắp tấn công Lộ Hành Chu, họ đều đề phòng và chuẩn bị thu hút sự chú ý của Mập Mạp bất cứ lúc nào để cứu Lộ Hành Chu.
Mập Mạp hé miệng, đặt đôi dép lê trước mặt Lộ Hành Chu, trực tiếp cái đầu hổ to của mình vào lòng ngực Lộ Hành Chu mà làm nũng.
Lộ Hành Chu không đứng vững, bị đẩy xuống đất, Mập Mạp lợi dụng tình huống này nằm trong vòng tay của Lộ Hành Chu bắt đầu làm nũng, giọng điệu gần giống như tiếng mèo kêu.
Mập Mạp trong cổ họng meo meo tỏ vẻ: "Hổ còn nhỏ, hổ cần bổ sung dinh dưỡng, hổ không béo, hổ chỉ là một con mèo đáng yêu mà thôi."
Lộ Hành Chu nhìn Mập Mạp lộ ra cái bụng, trực tiếp dùng tay xoa bụng nói: "Đây đều là cái gì? Mập Mạp, chờ trở về mang nhóc đi trang viên trong núi, nhóc béo thế này làm sao chạy được?"
Mập Mạp dùng móng vuốt bịt tai lại để chứng tỏ mình không nghe thấy gì. Nó chỉ là một con mèo đáng yêu thôi mà.
Trong phòng phát sóng trực tiếp không ai biết phải nói gì, các nhân viên cũng thở phào nhẹ nhõm, có chút không nói nên lời.
Bằng hữu, nhóc còn nhớ rõ mình là một con lão hổ không?
"Không đúng, nó cư xử tốt hơn con mèo của tôi và ngay khi Chu Chu xuất hiện, con mèo của tôi cứ kêu meo meo trước điện thoại của tôi như thể nó đang động dục."
"Con mèo của tôi cũng vậy! Tôi cũng đang xem nè và con mèo của tôi nằm ở tư thế con chuẩn hơn tôi. Khi nó nhìn Lộ Hành Chu kêu meo meo liên tục, giọng còn ngọt ơi là ngọt luôn. "
"Tôi vô cùng nghi ngờ Lộ Hành Chu là mèo bạc hà chuyển thế, nếu không tại sao lại có nhiều mèo thích cậu ấy đến vậy?"
À, vừa rồi Husky của chúng tôi đang phá nhà, Lộ Hành Chu vừa xuất hiện, nó lập tức dừng việc phá nhà lại, ngồi thẳng ở trên sô pha với ánh mắt kiên định như sắp nhập đảng vậy."
Lộ Hành Chu vỗ vỗ đầu to Mập Mạp nói; "Được rồi, đứng dậy đi, không cho nhóc giảm bớt là được rồi chứ gì, nhưng tôi sẽ làm cho nhóc cơm giảm béo."
Mập Mạp không biết cơm giảm béo là gì, nhưng khi nghe nói không giảm món ăn ngon của mình, lập tức đứng dậy ngoan ngoãn đi về phía lồng sắt.
Lộ Hành Chu duỗi cái eo, cử động cổ, nhìn camera phát sóng trực tiếp nói: "Hôm nay là buổi phát sóng trực tiếp hàng ngày phải không?"
Đặng Mai gật đầu, hôm nay y đến đây không chỉ vì có quan hệ tốt với Lộ Hành Chu, mà còn muốn bàn luận về tấm áp phích với Lộ Hành Chu.
Ngoài ra, Sở Mỹ Nhân thật sự muốn trình chiếu sao?
Nhưng bây giờ cũng không cần vội, những người còn lại trong nhóm vẫn chưa đến, bọn họ buổi chiều sẽ qua, ngày mai sẽ đi theo đoàn phim.
Ê-kíp đã làm xong mọi việc vì đây là địa điểm riêng nên không cần lo lắng về phí. Cũng cùng các thôn dân thỏa thuận ổn thỏa ròi, đến lúc đó họ có thể thuê nhà để quay phim. Tiếp theo, liền chờ Đặng Mai cùng Lộ Hành Chu thôi.
Thấy Đặng Mai gật đầu, Lộ Hành Chu ậm ừ tỏ ý đã hiểu, Lộ Vân Nhĩ cũng từ bên trong đi ra, hai người đi ăn sáng trước.
So với sự đa dạng của bữa sáng mà ekip sản xuất chương trình được phục vụ thì bữa sáng của Lộ Hành Chu và những người khác thì trông quá đơn giản.
Trên bàn cơm, ông nội Lộ_Lộ Trì Niên cùng bà nội Lộ_Tông Tân Đào đã ngồi vào ghế chủ vị, Lộ Khiếu và Tống Khanhcũng bước xuống.
Ông nội Lộ mặc trường bào, mái tóc hơi trắng được chải tỉ mỉ, cả người thoạt nhìn rất nghiêm túc, Tông Tân Đào ăn mặc sườn xám vẻ mặt ôn hòa ngồi ở bên cạnh, tóc được buộc bằng cây trâm bằng gỗ đào.
Dù một đầu tóc bạc nhưng trông cũng có phong thái như ngày nào.
Lộ Hành Chu nghiêng người cười nói: "Chào ông bà, buổi sáng tốt lành a ~"
Lộ Hành Chu ngoan ngoãn ngồi xuống, Lộ Khiếu thờ ơ liếc nhìn camera phát sóng trực tiếp, đã thống nhất là cả nhà sẽ đến xem buổi phát sóng trực tiếp. Hôm nay mấy người đều ăn mặc đặc biệt sao? Không thấy ông nội Lộ hôm nay cố ý trang điểm một chút sao?
Tống Khanh hôm nay mặc là bộ trang phục hai mẹ con giống bà Lộ. Sườn xám cùng màu nhưng lại có những đặc tính khác nhau.
Lộ Khiếu mặc áo len lụa nút bọc cân vạt áo dệt kim hở cổ, tay áo ngắn bên trong.
"Ông bà, cha mẹ, con là con gái thất lạc nhiều năm của mọi người đây! "
"Đây là Lộ ba ba nhà giàu số một! A, Lộ ba ba đẹp trai quá, mẹ Lộ cũng thật xinh đẹp. "
"Gien nhà này tốt như vậy, khó trách có thể sinh ra những đứa con trai đẹp trai như vậy, vừa nhìn thấy bà Lộ, tôi liền nghĩ ra một câu, đầu bạc mang hoa quân mạc cười, năm tháng cũng không bại mỹ nhân!*"
*Nam tử tóc trắng cầm hoa không cười. Năm tháng không bao giờ đánh bại được mỹ nhân"Đúng vậy, bà Lộ nhìn trông rất tao nhã. Trên mặt dù có nếp nhăn cũng không thể che giấu được vẻ đẹp của bà ấy."
"Ông Lộ nhìn nghiêm túc quá, trông như kiểu người cầm quyền một gia tộc lớn, nắm quyền sinh tử của cả gia tộc."
Lộ Kỳ Dịch đã đã thay quần áo bước xuống, theo sau là Lộ Hữu Sâm, Lộ Du Tư, Lộ Lâm Vụ.
Cặp song sinh vừa xuất hiện, người trong phòng phát sóng trực tiếp lập tức xông ra, tràn ngập màn hình, Lộ Lâm Vụ, đúng là hắn!
"Tôi chỉ nói rằng tôi đã không nhìn lầm, Lộc Thần của tôi là em trai Vân Vân, thần tượng của tôi đều là người cùng một nhà, tôi vui sướng hết chỗ để nói rồi. "
"Nói mới nhớ, còn có một người đàn ông đầu trọc khác trông giống hệt Lộc Thần. Tại sao anh ta lại trông hơi giống hòa thượng thế? "
Cả nhà ngồi xuống, ông ngoại Tống cũng chậm rì rì đi tới, ông trực tiếp kéo một cái ghế mông ngồi ở bên cạnh Lộ Vân Nhĩ chen vào một bên.
Ông nội Lộ không nhịn được nữa tặc lưỡi nói: "Lão Tống, ông cũng nên về nhà đi, ông đừng có chiếm lấy Tiểu Lục của tôi!"