Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 16: C16 Đăng ký kết hôn càng sớm càng tốt



Đêm nay, Khương Thanh Vũ ngủ rất say, bầu trời chỉ lộ ra màu sắc vốn có lúc hoàng hôn tới đêm khuya lại âm u đầy mây đen.

Cơn mưa đêm không dịu dàng như ban ngày, những mầm non mới nhú bị những hạt mưa to như hạt đậu đánh mạnh xuống, tất cả đều cúi đầu trông thật đáng thương.

Vừa nghe thấy tiếng mưa, Khương Thanh Vũ lập tức tỉnh giấc ngồi dậy, nhìn một vòng quanh nhà xem có cánh cửa sổ nào mà mình quên đóng hay không.

Khương Hoa có thói quen luôn đóng toàn bộ cửa sổ khi đi ra ngoài, sau cơn mưa ngày hôm qua, cửa sổ phòng khách không mở, cái còn lại duy nhất là cửa sổ phòng ngủ cho khách, nơi Cố Vân Dực ở.

Cô mở cửa ra, khí lạnh và mùi đất đầy ẩm ướt lập tức phả vào mặt cô, cơn gió nhẹ thấm vào tận xương.

Cửa sổ phòng Cố Vân Dực mở toang, cơn mưa nhỏ vào ban ngày còn đỡ, nhưng trận mưa đêm kèm theo gió này, hạt mưa rơi xiên xuyên qua rèm cửa sổ, bệ cửa sổ ẩm ướt, sàn nhà bên dưới cũng ngập nước.

Khương Thanh Vũ nhoài người ra đóng cửa sổ lại, lông tơ toàn thân dựng đứng vì lạnh. Cô ôm lấy cánh tay rồi quay về phòng mặc áo khoác, lúc quay lại còn tiện thể mang theo cây lau nhà.

Nước mưa làm ướt sàn nhà, cũng làm ướt vali của Cố Vân Dực, cô kéo nó ra khỏi gầm giường, tạo thành hai vệt nước dài ở trên sàn nhà.

Vali màu đen khiêm tốn, giống với khí chất con người anh. Nó đã nằm ở đó vài ngày nhưng cũng không dính hạt bụi nào, Cố Vân Dực thích sự sạch sẽ, thậm chí còn có mắc chứng OCD trong việc sắp xếp đồ đạc. Khương Thanh Vũ là người rất gọn gàng cũng tự hổ thẹn vì không bằng.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc vali do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định mở nó ra.

Ngộ nhỡ bên trong có đồ vật gì quan trọng.

Bên trong chỉ có vài bộ quần áo của anh, Cố Vân Dực thực sự thích màu đen, chỉ có áo sơ mi là có màu trắng. Ngoài ra, còn có một chiếc áo khoác dày, Khương Thanh Vũ trải từng món đồ lên giường, dự định trời nắng sẽ mang đi phơi.

Dưới đáy vali thấp thoáng một vật gì đó màu đỏ, nhìn qua cô còn tưởng là sổ ghi chú, tim cô bỗng thắt lại.

Nhưng khi ấn vào nó thì cảm giác độ dày không đúng lắm, cô lấy cả cuốn sổ ra, ánh mắt chợt cứng đờ. Chỉ trong nháy mắt, nhiệt độ nóng bỏng thường xuyên quấy rầy cô trong mấy ngày gần đây lại tùy ý lan tràn.

Là sổ hộ khẩu, theo mong muốn của hai bên gia đình, bọn họ đăng ký kết hôn càng sớm càng tốt.

Tối qua sau khi nói chuyện với Khương Hoa, ít nhiều gì trong lòng Khương Thanh Vũ cũng đã có sự chuẩn bị, điểm khác biệt duy nhất là tìm hiểu quá nhanh, không ngờ Cố Vân Dực lại mang theo sổ hộ khẩu.

Đến khi dọn dẹp xong phòng Cố Vân Dực, Khương Thanh Vũ lại không tài nào ngủ được.

Bốn giờ sáng trời còn chưa tỏ, cơn mưa đã tạnh, cành cây đung đưa suốt đêm cũng lặng lẽ vươn mình, lộ rõ sự yên tĩnh ở thị trấn nhỏ Giang Nam.

Tầm nhìn từ cửa sổ phòng cô rất hạn hẹp, nhưng lại nhìn thấy rất rõ toà nhà dân cư ở gần đó. Một số cửa sổ có ánh đèn, ánh sáng bị nước mưa khúc xạ ra đủ loại màu sắc.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ kết hôn nhanh như vậy, tốt nghiệp xong cô đã dành hết thời gian rảnh rỗi để vẽ tranh, nhưng chưa bao giờ vẽ được mẫu bạn trai nào.

Trước đó Khương Hoa bảo cô có thể từ chối, rồi nói với ông Cố rằng cô không muốn, dù đến thủ đô rồi cũng có thể coi nhau như anh em.

Nhưng với độ tuổi của Cố Vân Dực, có lẽ anh đã sớm bàn đến chuyện cưới xin.

Đột nhiên, đôi mắt tĩnh lặng trầm ngâm của cô chợt lóe lên.

Là gia đình nào sáng sớm đã nấu canh gừng, mùi thơm chui vào khe cửa.

Cô không nhịn được mím môi.



Khương Thanh Vũ vẽ truyện đến trưa, quầng thâm dần hiện rõ, cô dụi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc, sau đó mở Weibo mà hôm qua mình đã đăng ký xong nhưng chưa kịp xem.

Trước đây cô đã từng sáng tác vài bộ truyện tranh, vừa đăng tải đã có rất nhiều fan, còn inbox cho cô, cô cũng trả lời từng người một. Giao diện trang chủ trống không, thực sự không có gì để đăng, thế là cô lấy bức ảnh chụp bầu trời mà cô đã gửi cho Cố Vân Dực vào chiều qua, làm bài đăng đầu tiên trên Weibo.

Cô vừa mới đăng đã có một lượt thích, nhưng Khương Thanh Vũ không để ý đến, mà chỉ nhìn lướt rồi đăng xuất.

Cô dậy quá sớm, sau khi cơ thể thả lỏng rất dễ mệt mỏi buồn ngủ. Cô ôm lấy gấu bông nhỏ, chỉ mới đếm đến con cừu thứ hai đã ngủ thiếp đi.

Buổi chiều, ánh nắng xuyên qua khe hở tầng mây, những phiến đá nhỏ trong sân phản chiếu ánh sáng vào trong nhà. Khương Thanh Vũ đã dậy được nửa tiếng rồi, thấy trời bỗng trở nên quang đãng, cô đặt hộp sữa chua xuống, mang quần áo của Cố Vân Dực ra phơi.

Thỉnh thoảng có ô tô chạy ngang qua, do đó điện thoại để trên giường đang rung lên nhưng cô lại không nghe thấy nhạc chuông. Khi cô quay về phòng chuẩn bị lướt truyện tranh thì phát hiện có một cuộc gọi nhỡ.

Là Cố Vân Dực.

Cái tên trên màn hình khiến tim cô lỡ một nhịp, cô bấm gọi lại nhưng đầu bên kia đã tắt máy. Nghe được âm thanh máy móc của tổng đài, Khương Thanh Vũ đợi thêm mười phút rồi gọi lại lần nữa nhưng điện thoại vẫn tắt máy.

Hẳn là lúc này chắc anh đang ở trong công ty Thượng Hải, có lẽ đang họp nên tắt máy.

Khương Thanh Vũ không muốn làm phiền anh làm việc nên không xoắn xuýt chuyện này nữa. Cô gửi tin nhắn Wechat cho Cố Vân Dực rồi bắt xe buýt đến hiệu sách gần nhà nhất.

Bên ngoài hiệu sách có một con phố đi bộ rất dài, hồi đại học Khương Thanh Vũ rất hay tới đây cùng bạn bè. Vào ban đêm hai bên đường sẽ bật đủ loại bảng hiệu, dòng người tấp nập, đồ ăn vặt thơm phức, từ xa đã kích thích người khác đói bụng.

Sau khi ra khỏi hiệu sách, Khương Thanh Vũ đã đi thẳng tới con phố nhỏ, Khương Hoa không thích cô ăn những món vặt này nên cô luôn tới đây một mình. Mấy ngày trước, khi Cố Vân Dực mới tới, cô đã nói sẽ dẫn anh đi dạo, đây là nơi đầu tiên mà cô nghĩ đến.

Suy nghĩ đó chỉ thoáng qua thôi nhưng cô vẫn thấy mình hoang đường. Khí chất lạnh lùng cao quý trên người Cố Vân Dực chẳng hề ăn khớp với chợ đêm đầy náo nhiệt.

Khương Thanh Vũ mua một phần khoai tây chiên, vừa đi vừa ăn, khi tới ngã tư cô liếc nhìn, ánh mắt không khỏi sững sờ.

Trên bốn con đường đều đang bán hoa tươi và gấu bông được gói ghém đẹp mắt, tình yêu màu hồng đang phát đi phát lại trên màn hình lớn phía trên.

Hoá ra hôm nay là lễ tình nhân, cô không có hứng thú với ngày lễ này, ngay khi cô định cất bước đi tiếp thì có một cậu bé đi xe đạp ở bên phải đột nhiên mất lái, bóng dáng lảo đảo lọt vào tầm mắt cô.

Khương Thanh Vũ lùi lại vài bước, nhưng cậu bé không hề có dấu hiệu dừng lại mà vẫn lao về phía cô.

Cô không kịp né tránh, đúng lúc này có một sức mạnh đột nhiên tóm lấy vai cô.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.