Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 28: C28 Kích thước này em thích không



Ánh mắt Cố Vân Dực tối sầm lại.

Cô lại bất cẩn chạm vào cấm địa của đàn ông.

Ngay khoảnh khắc bị chạm vào, anh không khỏi rùng mình một cái, ấn đường vốn hơi nhíu lại càng nhíu sâu hơn, trong mắt ánh lên tia nguy hiểm như thiêu đốt.

Cánh tay anh bắt đầu dùng lực, đợi đến khi Khương Thanh Vũ nhận ra thì đã quá muộn. Cố Vân Dực đã dẫn cô sa vào đầm lầy.

Dù cho cô đã lập tức bỏ tay ra nhưng sự hưng phấn do đụng chạm mang đến nhất thời vẫn chưa thể tiêu tan. Gò má cô ửng đỏ như ráng mây tẩm nhiễm tia nắng đầu tiên của buổi sáng, vừa nóng bỏng vừa thú vị.

Phạm vi hoạt động đột nhiên thu hẹp, bởi vì cô được bao bọc trong vòng tay của anh. Vừa rồi để tiện sấy tóc nên Cố Vân Dực đã ngồi trên giường, còn cô ngồi trên ghế, anh chỉ cần dùng chút sức là có thể nhấc bổng cơ thể chẳng có bao nhiêu trọng lượng của cô lên, đặt cô ngồi yên trên đùi anh.

Giống như đêm hôm đó, cô cũng không thể cưỡng lại được sự ngang tàng nhưng đầy dịu dàng của anh. Anh luôn biết cách tỏ ra dịu dàng ngay trước khi cô thẹn quá hóa giận, dập tắt ngọn lửa vừa mới nhen nhóm kia. Hơn nữa, dường như anh lúc nào cũng trở thành một kẻ bị tổn thương vì bị cô từ chối.

Đúng là kẻ lừa đảo.

Khương Thanh Vũ thầm mắng.

Anh Cố khốn nạn này sẽ không giống với những gì bạn nhìn thấy đâu, sau vẻ tủi thân đó là sự đắc ý, liệu bạn có chọn lọc bỏ qua?

"Bà xã."

Nhưng khi anh vừa cất tiếng nói, thế giới lại lần nữa trở nên yên lặng, ngay cả những tiếng lầm bầm trong lòng Khương Thanh Vũ cũng biến mất không dấu vết.

"Em cảm thấy thế nào?"

Nhịp tim Khương Thanh Vũ đập thình thịch: "Cái gì?" Vừa nói cô vừa liếc nhìn sườn mặt anh, một cái bóng hình tam giác hiện rõ trên khóe miệng anh, đây chính là nụ cười quen thuộc đó.

"Không phải em đã chạm vào rồi sao? Em thấy thế nào, qua kiểm tra không?"

Khương Thanh Vũ sững người lại, lập tức hiểu được anh đang nói về cái gì.

"Anh..."

"Anh?" Cố Vân Dực kéo cao phần cuối âm, ngữ điệu đầy sự mập mờ và mê hoặc. 

"Em có thích kích thước này không?"

Chỗ này đã không phải là căn nhà nhỏ ở Nam Thành. Nghĩ đến nơi Khương Thanh Vũ sinh ra và lớn lên, mỗi cành cây ngọn cỏ đều đáng được tôn trọng, anh đã cố giấu đi bản chất sói xám và ẩn mình trong bóng tối chờ đợi. Chờ đến khi trở về địa bàn của mình, anh mới bộc lộ bản chất thật với cô.

Tầm mắt của anh gần như đang đuổi theo ánh mắt của cô, nếu như lúc này cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói không chừng trái tim cô sẽ nổ tung ngay lập tức.

Cô bổ nhào vào lồng ngực Cố Vân Dực, mái tóc tơ vừa mới vuốt vào nếp lại loạn lên lần nữa.

Cuối cùng Cố Vân Dực phải nâng cằm cô lên.

Cô căng thẳng cắn chặt môi dưới, chỗ bị cắn trở nên trắng bệch, xung quanh vùng bị cắn thì đỏ bừng một cách lạ thường.

Đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt chạm nhẹ vào môi cô khiến cô như bị điện giật, cảm giác tê dại và ngứa ngáy khiến cô phải mở miệng ra, Cố Vân Dực nhân lúc đó tiến vào.

Tuy anh không thạo trong việc hôn môi nhưng năng lực lĩnh hội lại cực kỳ cao.

Cơ thể cô mềm nhũn, nằm gọn trong vòng tay anh hệt như một người không xương.

Ngón tay Cố Vân Dực tiến sâu vào cổ áo của cô, ngay khoảnh khắc chạm vào sự mềm mại đó anh mới sực nhớ ra một vấn đề vô cùng quan trọng.

Trong nhà anh không có thứ đó, trước đây anh chưa từng có loại nhu cầu này, đương nhiên sẽ không nghĩ đến để chuẩn bị.

Nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng như say rượu của cô, anh lại không đành lòng buông ra.

"Hmm."

Nụ hôn mãnh liệt vừa mới chấm dứt, cảm nhận được sự ẩm ướt ở nơi kín đáo khiến cô vô thức siết chặt hai chân. Cô nhìn anh với đôi mắt ươn ướt, đôi môi mím lại như bị ai đó ức hiếp.

"Dọa em sợ rồi."

Cánh tay của Cố Vân Dực không còn như hai sợi dây thép trói cô nữa, cô đã có thể thả lỏng ra đôi chút, đôi mắt ươn ướt của cô khiến anh thở dài, cô bé này hẳn là được làm từ nước. Cho dù là thoải mái hay khó chịu, cô đều có thể nhỏ vài giọt pha lê dính trên lông mi của mình.

"Đinh."

Đúng lúc này, điện thoại của Cố Vân Dực đột nhiên vang lên, nhạc chuông rất đơn giản, là loại âm thanh có sẵn trong điện thoại. Anh liếc nhìn màn hình, đôi mắt tràn đầy dục vọng bắt đầu trong veo trở lại.

Bây giờ vẫn chưa phải là lúc, thứ nhất là không có biện pháp phòng tránh, thứ hai là làm như vậy với một cô gái không hề có chút phòng bị nào, sẽ chỉ khiến cô tăng thêm sự nhạy cảm mà thôi.

"Anh sẽ chờ đến ngày anh thật sự cưới được em."

Cố Vân Dực hôn lên vành tai của cô, mang theo tình cảm ấm áp chạm vào phần tóc trên trán cô.

Ý anh là hôn lễ, người đàn ông này cực kỳ quan tâm tới vấn đề lễ nghi. Khương Thanh Vũ rũ mắt xuống, nhiệt độ nơi đáy mắt của cô giảm dần, chỉ còn sót lại vài tia lửa.

Cô Vân Dực lúc này mới cúi đầu xuống để ý đến hai cái chân đang khép chặt của cô, khóe miệng anh hiện ra một nét cười nhạt.

Anh vẫn giữ im lặng, vào nhà tắm lấy một gói khăn giấy ướt mang ra rồi đi ra ngoài.

Khương Thanh Vũ nhìn gói khăn giấy ướt, không khỏi tự hét lớn ở trong lòng.

"A lô."

Sau khi đóng cửa phòng, Cố Vân Dực gọi lại cuộc gọi bị nhỡ vừa rồi.

Một giọng nam vang lên ở đầu dây bên kia khiến cho Cố Vân Dực sững sờ trong giây lát. Anh nhớ hình như anh đã nói bên kia sắp xếp một bác sĩ nữ.

"Anh Thẩm." Người đàn ông bên kia dường như hiểu được ý tứ trong sự im lặng của anh: "Tôi là trợ lý của bác sĩ Chu, họ Dương. Tôi gọi điện là muốn trao đổi đơn giản với anh về tình hình của cô Khương."

"À, xin chào."

Nghe được vậy Cố Vân Dực mới cảm thấy an tâm, anh bắt đầu kể lại những gì bản thân nhìn thấy được và những lời Khương Hoa đã nói với anh.

"Tôi đã hiểu đại khái rồi, cuối tuần này anh có thể qua bên chỗ bọn tôi được không?"

Cố Vân Dực nhìn thời gian, về cơ bản thì anh đều rảnh vào cuối tuần, nhưng mà vấn đề này anh vẫn chưa nói với Khương Thanh Vũ, anh ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi sẽ hỏi vợ tôi trước, xem cô ấy có thời gian không đã."

Trợ lý Dương nói sẽ gửi cho anh một số việc cần phải chú ý, anh sợ Khương Thanh Vũ nhìn thấy cho nên không đem theo điện thoại khi trở về phòng.

Cô đang nằm trên giường quay lưng về phía anh, chóp tai đỏ bừng  nghe thấy tiếng động thì chợt run lên, quyết tâm trở thành một con rùa nhỏ.

"Em ngủ rồi à?"

Đây là câu hỏi quái quỷ gì vậy, nếu cô đã ngủ rồi thì làm sao có thể trả lời anh chứ?

Cố Vân Dực mỉm cười, tại Khương Thanh Vũ cứ vểnh lên nghe ngóng cho tới khi nghe thấy tiếng anh mở cửa tủ.

Cô chậm rãi xoay người lại, nhìn thấy Cố Vân Dực đang ôm chăn bông đi ra ngoài, giống như người phụ nữ đáng thương bị một tên cặn bã tàn nhẫn bỏ rơi sau khi đã hưởng thụ vậy.

"Ngủ sớm đi."

Trong mắt cô hiện lên một tia kinh ngạc, cô xỏ dép vào rồi chạy vội tới cửa trước khi nó bị đóng lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.