"Vậy anh?"
Cố Vân Dực đang định xuống lầu, đi đến cửa thì bị Khương Thanh Vũ gọi lại.
"Anh ngủ ở đâu? Phòng khách à?"
Nói xong cô lập tức cảm thấy hối hận, hỏi như này thì chẳng khác gì như đang mời chào anh cả.
"Em chỉ muốn hỏi chút thôi, chiếm phòng của anh thì không hay cho lắm..."
Càng nói giọng cô càng nhỏ, như sắp chui mình xuống khe nứt của trái đất đến nơi.
Cố Vân Dực dựa vào khung cửa, khoanh hai tay nhìn cô chằm chằm.
"Anh ngủ ở phòng dành cho khách."
"Em sợ ngủ một mình à?"
"Không, không phải."
Dáng vẻ lắc đầu ngay tắp lự của Khương Thanh Vũ khiến anh bật cười, Cố Vân Dực lợi dụng lúc cô đang ngơ ngẩn lại hôn cô một cái, đóng cửa lại rồi nở một nụ cười đầy thỏa mãn.
Anh còn có việc cần phải xử lý, màn hình điện thoại hết sáng lên rồi tắt ngúm, anh đã đặt lịch nhắc rồi, quán ăn mà Khương Thanh Vũ muốn đến vào trưa mai phải đặt chỗ trước.
Từ trước đến nay anh là người không thích lãng phí thời gian vào những việc như thế này, nhưng bây giờ anh lại chăm chú đọc các bài đánh giá rất lâu.
Đọc cho đến khi có một tin nhắn được gửi tới.
Là tin nhắn từ Diệp An.
Diệp An: Có tiện nghe điện thoại không? Cố Vân Dực nhìn cánh cửa đã đóng chặt, bấm số gọi lại cho cô ấy.
"Vân Dực, Hà Kỳ đi tìm cậu rồi hả?."
Trong giọng nói của Diệp An có chút lo lắng, Cố Vân Dực lại bình tĩnh trả lời: "Là đụng phải cô ta, cô em họ này của cậu thật đúng là phiền phức."
"Là chị họ của tôi..." Diệp An ngẩng đầu lên, cô ấy thực sự không biết Hà Kỳ rốt cuộc đang làm trò gì, thích người ta đã lâu nhưng Cố Vân Dực nào có nhớ cô ta rốt cuộc là ai.
"Tối nay vừa gặp các cậu xong là Hà Kỳ tới nhà tôi ngay, bây giờ đang ngồi phòng ăn khóc lóc với mẹ tôi đấy."
"Hả?" Cố Vân Dực nhướn mày, phải mất mấy giây mới làm rõ được quan hệ giữa Hà Kỳ và Diệp An: "Cậu không sao chứ?"
"Tôi không sao, tôi cũng đang không ở thủ đô, với lại mẹ tôi biết cô ta là người như thế nào, phận làm cô thì chỉ có thể dỗ dành vài câu thôi, tôi gọi điện là muốn hỏi thăm Thanh Vũ thế nào rồi."
Cố Vân Dực nhớ lại dáng vẻ run rẩy của Khương Thanh Vũ khi ở trong lòng anh, trong ánh mắt anh bỗng lướt qua chút u ám, giọng nói vì thế cũng trầm hơn một chút: "Cô ấy không sao, rất tốt." Diệp An cảm thấy an tâm hơn đôi chút, nhưng đồng thời cô ấy cũng cảm nhận được giọng điệu của Cố Vân Dực không đúng lắm, xem lịch thì mới phát hiện ra hôm nay là ngày đầu tiên hai vợ chồng họ trở về thủ đô.
Hành động khoe giấy đăng ký kết hôn của Cố Vân Dực giống như việc thả một quả bom vào đám đông vậy, một người chín chắn như anh mà lại có thể làm ra chuyện trẻ con như vậy, không ai là không nhận ra anh thích cô vợ nhỏ này đến nhường nào.
Nếu như không có mẹ vợ ở đó, có lẽ Cố Vân Dực đã biến thành con ngựa hoang mất kiểm soát như lời người ta hay nói rồi.
"À thì, cậu đừng có quên bữa tiệc cuối tuần sau đấy, mọi người đều muốn gặp cô ấy."
Nói xong, cô ấy nhanh chóng cúp điện thoại.
Khương Thanh Vũ có hơi lạ giường, chỉ cần cô nhắm mắt là lại cảm thấy vừa mở mắt ra sẽ là nhà mình.
Nhưng thực tế lại khiến cô thất vọng, cô ôm chăn, cảm giác cũng rất khác.
Trằn trọc hơn một tiếng đồng hồ, cô cam chịu số phận ngồi dậy, chán nản đi tới phòng làm việc lấy sách. Phòng ngủ của Cố Vân Dực không có bàn, có vẻ như anh là kiểu người tách bạch giữa nghỉ ngơi và giải trí. Khương Thanh Vũ đặt chiếc bàn nhỏ của cô lên giường, sau đó lê đôi dép lẹt xẹt cẩn thận mở cửa ra.
Người đàn ông đang xử lý công việc thì nghe thấy ngoài hành lang vang lên tiếng "lạch cạch", có một con chuột nhỏ đang chậm rãi bước từng bước một.
Anh bất giác nở một nụ cười, bước đến cạnh cửa phòng rồi khoanh hai tay lại nhìn theo bóng lưng của cô.
Khương Thanh Vũ cảm giác phía sau có ánh mắt dõi theo mình, quay người lại thì vừa hay bắt gặp ánh mắt của anh.
"Em vẫn chưa ngủ à?"
Cố Vân Dực vẫn còn ăn mặc rất là chỉnh tề, mùi cà phê bay thoang thoảng tới từ phía sau lưng của anh.
"Ừm."
Thực ra là do bình thường Khương Thanh Vũ thích thức khuya, nếu không phải sáng phải dậy quá sớm thì chắc chắn trước hai giờ sáng cô sẽ không ngủ được.
"Giường không thoải mái à?" Cô nên nói gì đây? Sự thật là giường rất thoải mái, chỉ là cô không ngủ được mà thôi.
Chiếc váy ngủ màu trắng dài quá đầu gối một chút để lộ ra hai cái bắp chân thon dài thẳng tắp. Hơi nóng lúc vừa tắm xong vẫn chưa tan đi, cho nên hai gò má và chóp mũi của Khương Thanh Vũ vẫn đang ửng hồng.
Chỉ cần nhìn cô như vậy, trong mắt người đàn ông đã dần hiện lên ý đồ đen tối. Anh bình tĩnh đi đến gần cô, dùng ly cà phê rót cho cô một cốc nước lọc.
"Không cần đi ngủ vội, dù sao thì ngày mai cũng không có việc gì, em càng muốn ngủ thì lại càng không ngủ được đâu."
Khương Thanh Vũ đồng tình với câu này của anh, cô thích thức khuya là bởi vì vào ban đêm cô sẽ có nhiều cảm hứng hơn, nhưng mẹ cô thì lại không cho phép điều này.
Khoảng cách thế hệ vốn tưởng chừng sẽ tồn tại giữa cô và Cố Vân Dực bỗng chốc sụp đổ, tuy vẫn còn một rào cản ngoan cường vững chắc nhưng cũng đang cận kề ranh giới sụp đổ.
Đồ ăn vặt lúc tối anh mua ở siêu thị giờ đã có tác dụng, Khương Thanh Vũ ăn không mập, cho nên chưa bao giờ cô quan tâm đến việc ăn khi nào hay ăn bao nhiêu. Cô chạy xuống lầu tựa như một chú thỏ con vui vẻ, đôi dép lê nện xuống sàn nhà khiến cho căn phòng vốn thường trống rỗng bỗng trở nên có sức sống hơn.
Thân thể đang tựa vào cửa của Cố Vân Dực cuối cùng cũng cử động, anh trở lại trước bàn máy tính, mỉm cười với những người đang nhìn nhau trên màn hình nhưng không dám phát ra âm thanh. "Hôm nay chúng ta tới đây thôi."
Phòng làm việc của Cố Vân Dực rất yên tĩnh, vì thế mà cuộc nói chuyện vừa rồi đã lọt vào tai của họ không sót một chữ nào.
Hầu hết những người này đều lớn tuổi hơn Cố Vân Dực, một số người thậm chí còn là bạn bè của Cố Giang. Cái người vừa rồi rất khác so với hình tượng của Sếp Cố trong mắt người khác, nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì làm gì có ai tin được chuyện này.
Anh vậy mà lại nói chuyện rất nhẹ nhàng với một cô gái, gọi cô ấy là "Thanh Vũ."
Cái tên này khiến người nghe liên tưởng ngay đến nhân vật trên giấy đăng ký kết hôn trước đó.