Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 35: C35 Cô là người của anh không ai được phép mơ mộng



Khương Thanh Vũ làm rơi cây bút trong tay. Nếu vừa rồi là một lời tỏ tình thì lời tỏ tình ấy của anh khiến cô lúng túng.

Trên thực tế, nó giống như tuyên bố chủ quyền hơn, chỉ là cô không hiểu tại sao anh lại đột ngột tỏ ra mạnh mẽ như vậy. Nếu nói về cảm giác ko an toàn thì cô là người phải cảm thấy nhiều hơn mới phải, dù sao cô gái chạy đến trước mặt họ điên loạn ngày hôm đó, chính là cô gái theo đuổi anh rất nhiều năm.

Ngày mai Cố Vân Dực sẽ chính thức quay lại làm việc sau một khoảng thời gian dài rời thủ đô. Trước khi tắm, Khương Thanh Vũ cố tình đặt máy tính xách tay và máy tính bảng trên chiếc bàn nhỏ, bao gồm cả đồ ăn và truyện tranh cô có thể đọc vào buổi tối.

Cố Vân Dực chuẩn bị ra phòng khách lấy nước, vừa mở cửa liền nhìn thấy một chú hamster nhỏ đang đi qua đi lại. Chắc hẳn cô sợ làm phiền anh, bước chân rất nhẹ nhàng, hai tay cô đều cầm đồ vật, chỉ hận chính mình không có thêm túi má dài*.

(*túi má dài:một đặc điểm đặc biệt của chuột hamster là có đôi túi má dài kéo dài đến vai, chúng sử dụng để mang thức ăn về tổ, hang của chúng. theo nguồn wikipedia)

Anh thổi nhẹ một hơi, làm cho tóc mái đang ướt bay lên một chút.

Cố Vân Dực đã đóng cửa trước khi cô phát hiện ra, chờ đợi những bước chân tinh tế nhẹ nhàng gần như không nghe thấy chậm rãi di chuyển. Cuối cùng, có vẻ cô bước ra và đi một vòng trước khi trở về phòng.

Đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông bị hàng mi dày như lông quạ che đi một nửa dần dần nhuốm một nụ cười, rồi mờ dần khi cô đóng cửa.

-

Những giọt sương còn đọng trên lá cây bên ngoài cửa sổ rơi xuống trong nắng mai, mùi cỏ xanh tràn vào phòng qua khe cửa sổ làm tan hết đi mùi sữa ngập tràn cả phòng ăn.

"Anh Cố."

"Thanh Vũ."

Mọi thứ đều dừng lại, bàn ăn vốn yên tĩnh nảy giờ thì hai người đều lên tiếng cùng lúc.

"Anh nói trước đi."

Cố Vân Dực lấy tờ khăn giấy cho cô, lau đi vết sữa màu trắng vương trên chóp mũi mà chính cô cũng không để ý.

Khương Thanh Vũ sờ lên mặt mình, nói: "Tối nay em không về ăn cơm, anh đừng quên."

"Ừ."

Vẻ mặt Cố Vân Dực không thay đổi, chỉ nói: "Gửi vị trí của em cho anh, anh sẽ đón em."

Hôm nay Khương Thanh Vũ cũng không có kế hoạch gì, nhưng đột nhiên Tống Vũ Nhiên gọi cô đi mua sắm, cô vui vẻ đồng ý rồi quay về phòng thay quần áo. Vẻ ngoài của cô đẹp tự nhiên xuất sắc chỉ cần một lớp trang điểm nhẹ cũng làm cô tươi sáng và rạng rỡ.

Cô vẫy tay chào anh rồi lao ra cửa như bươm bướm.

Cố Vân Dực lấy tờ khăn giấy lau miệng, nghĩ đến buổi chiều hôm đó, trong mắt anh xuất hiện một vẻ tàn nhẫn, ngay cả động tác cũng chậm lại.

Vào ngày anh về nhà, Cố Diễm mới rời thủ đô chưa đầy một tuần. Sau khi trò chuyện với ông nội xong, anh rời khỏi phòng trà, đi một đoạn đường ngắn nhưng bên tai lại nghe được rất nhiều lời bàn tán.

Ví dụ như ông nội đã thực sự nghĩ đến việc để Cố Diễm thay mặt anh đi đón Khương Thanh Vũ.

Ví dụ như Cố Diễm chỉ hơn Khương Thanh Vũ hai tuổi và họ đã quen biết nhau từ khi còn nhỏ.

Ví dụ như Cố Diễm hiền lành, vui vẻ và có thể hòa đồng với bất cứ ai.

Ánh mặt Cố Vân Dực tối sầm lại.

Trong mắt người khác, anh là người lạnh lùng xa cách, thậm chí còn thâm sâu khó hiểu. Nhưng anh hiểu rằng ông nội không phải vì những phán đoán vô căn cứ như vậy, mà là vì ông vốn cho rằng tính cách của anh sẽ không bằng lòng.

Tuy nhiên, điều mà tất cả mọi người và kể cả anh cũng không ngờ tới, đó là: Anh yêu Khương Thanh Vũ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cho nên dù trước đó là nguyên nhân gì thì ngay cả là em họ của anh cũng không thể liên quan quá nhiều.

Cô là người của anh, không ai được phép mơ mộng.

Anh kéo cà vạt, uống một ly nước ấm, vết ửng hồng trên gò má đọng lại rất lâu.

-

"Thật sự rất may mắn."

Khi bạn của Dương Huệ nhìn thấy Cố Diễm đi xuống lầu, lại bổ sung một câu: "Thiếu chút nữa là Tiểu Diễm của các cậu đã phải cưới cô gái nông thôn đó."

Cố Diễm nghe thấy điều này, bước chân anh ta dừng lại và quay người lại cho dù đã đi ngang qua ghế sofa, giữa ấn đường có cảm giác bối rối.

Anh ta không thể liên tưởng từ "cô gái nông thôn" với Khương Thanh Vũ.

"Đó là chị dâu của con đó."

Hai chữ 'chị dâu' đã được kéo dài bởi Dương Huệ.

"Mấy tháng trước ông nội con đã từng hỏi mẹ rằng con đã có bạn gái hay chưa, may mắn mấy tháng đó Khương Hoa đã liên lạc với người nhà mình rất nhiều nên mẹ đã để ý tới, mẹ nói con đang chú tâm vào sự nghiệp, nếu không thì con phải giải quyết mớ hỗn độn này rồi."

"Choang."

Sắc mặt của Cố Diễm thay đổi ngay lập tức, Dương Huệ có chút bối rối trước tâm trạng thay đổi đột ngột của anh ta đến khi anh ta đóng cửa và rời đi bà ta không kịp phản ứng gì.

"Thằng bé này bị sao vậy?"

"Không sao đâu." Khi bà ta quay lại, bạn của bà vỗ nhẹ vào tay bà ta, "Chắc nó tức giận khi mình dính tới một người như vậy."

"Chắc vậy."

Dương Huệ không nghĩ nữa, tiếp tục uống trà.

-

"Sếp Cố."

Trần Đông quan sát vẻ mặt u ám của Cố Vân Dực, không nhịn được hỏi: "Bây giờ anh có muốn đi tìm bà xã không?"

Cố Vân Dực hạ mi xuống, ngồi ở một bên hành lang bán mở, cách hai người một tấm cửa sổ kính cổ điển.

Xung quanh tối tăm và yên tĩnh đến lạ thường.

Chỉ có nguồn sáng duy nhất từ ngọn đèn bên cạnh, ánh sáng xuyên qua làn khói bốc lên từ đầu ngón tay anh.

Ngược lại, những người ra vào xung quanh Khương Thanh Vũ và Cố Diễm đều rất rạng rỡ và tràn đầy sức sống.

Sau khi Khương Thanh Vũ gửi định vị thì Cố Vân Dực vội vã chạy tới, nhưng không ngờ anh lại đến sớm hơn cả hai người liên quan.

Anh liếc mắt nhìn họ dùng bữa, Cố Diễm quả thực rất hiểu cô, không cần Khương Hoa chỉ điểm thì anh ta cũng có thể chiều theo sở thích của cô.

Lúc Cố Diễm vào cửa mang theo một cái túi giấy, anh ta rõ ràng biết sở thích của Khương Thanh Vũ không giống các cô gái khác, trong cái túi đó nhất định là những cuốn sách quý giá.

Đối mặt với áp suất thấp quanh người Cố Vân Dực, Trần Đông chỉ dám hỏi một câu. Người đàn ông nhắm mắt lại, cảm thấy khó chịu và chua chát. Đôi mắt hẹp dài của anh phủ một lớp nhũ màu vàng, đang định nói chờ thêm một chút thì đã thấy Cố Diễm đưa tay về phía Khương Thanh Vũ.

Bàn tay anh ta sắp rơi xuống tai cô.

"Sếp Cố?"

"Đừng đi theo tôi."

Cố Vân Dực đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi nhanh về phía cửa bên cạnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.