Lúc thức dậy đến giờ đã là hai tiếng.
Khương Thanh Vũ và Cố Vân Dực đã học được rất nhiều điều sau khi ở bên nhau, nhưng điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là dấu hoa thị là không thể tin tưởng lời nói của một người đàn ông.
Sau khi kết thúc, cả hai đi tắm. Khương Thanh Vũ ngâm mình trong bồn tắm một lát, Cố Vân Dực sợ bản thân không thể kiềm chế được nên đã ra ngoài thay quần áo trước.
Dấu vết trên giường khiến ánh mắt anh thay đổi, anh tháo ga trải giường ra nhưng thay vì ném nó vào máy giặt anh lại cẩn thận gấp lại, giấu vào sâu trong tủ.
Anh thở dài, cảm thấy vận mệnh thật khó đoán. Rõ ràng trước đây anh chỉ là người xa lạ với cô gái nhỏ, nhưng bây giờ lại là người thân thiết nhất. Anh muốn giữ lại tất cả những gì thuộc về cô.
Điện thoại rung mấy lần, là cuộc gọi từ người bạn cùng lớp ở Tân Thành.
"Đỗ Uy."
"Vân Dực."
Sau vài câu chào hỏi, Đỗ Uy nói về Cố Diễm: "Em trai cậu có những ý tưởng rất tuyệt vời. Tôi cũng đã xem thiết kế trò chơi của cậu ấy, rất tốt và có triển vọng cao trên thị trường."
Cố Vân Dực đưa bàn tay từ trên môi đút vào túi quần.
"Vậy thì tốt."
Anh biết Cố Diễm có năng lực, và cậu ấy có khúc mắc về việc ông nội trao cho anh toàn quyền điều hành công ty. Nhưng điều mà Cố Diễm không biết là khi tiếp quản Cố thị, công ty đã ở trong tình trạng rất tồi tệ, anh đã lãnh đạo những nhân viên chủ chốt gần như không ngơi nghỉ phút nào để bù đắp những tổn thất và đưa công ty trở lại vị trí dẫn đầu.
Khi đó Cố Vân Dực mới chỉ là một sinh viên đại học, Cố Chính Minh không quan tâm đến chuyện kinh doanh, một mình anh phải đối phó với một đám cáo già.
Không ai biết điều này, nhưng dù sao thì Cố Diễm và là em họ anh, Cố Vân Dực vẫn hi vọng anh ta sẽ có một tương lai tốt đẹp và có chỗ đứng trong công ty.
Nhưng Khương Thanh Vũ thì không được, cô là vợ anh, anh không thể chấp nhận bất kỳ điều kiện nào để trao cô cho bất cứ ai.
Cố Vân Dực cầm điện thoại đứng ở trước cửa sổ, nhìn nơi giao nhau của dãy núi và những tòa nhà cao tầng phía xa, chìm đắm trong suy nghĩ.
Khương Thanh Vũ đi tới từ phía sau và chạm vào eo anh, anh lập tức nhếch môi.
Chiếc áo sơ mi trắng bao phủ bởi ánh nắng, đôi mắt Cố Vân Dực được ánh sáng từ một bên chiếu qua như mặt hồ sâu thẳm và cô đơn vào ban trưa, nhưng lại có thêm một chút ấm áp.
“Anh sắp muộn rồi."
Khương Thanh Vũ chỉ vào đồng hồ, Cố Vân Dực nhíu mày, anh không hề muốn rời khỏi khoảnh khắc ngọt ngào này nhưng hôm nay anh có một cuộc họp rất quan trọng.
"Đợi anh quay về đón em về nhà cũ."
"Em có thể tự đi được."
Trong khi Cố Vân Dực vẫn còn đang suy nghĩ, Khương Thanh Vũ mím môi, lòng anh ngay lập tức mềm đi, đồng ý mọi điều cô muốn.
Cố Chân đang nghe điện thoại, Cố Giang hỏi có phải là Thanh Vũ không.
"Đúng vậy, cháu dâu của bố sẽ sớm tới."
Cố Giang nở nụ cười, những nếp nhăn xuất hiện trên gương mặt ông: "Này mới đúng chứ, không phải đã đồng ý là mấy ngày tới sẽ ở nhà à, sao tự nhiên lại muốn về?"
Cố Chân đưa mắt nhìn sang, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
"Bố, đừng can thiệp vào chuyện của đôi trẻ nữa, hai đứa nó nhất định là có việc riêng."
Cố Chân và chồng nhìn nhau, khóe miệng đều kéo lên một độ cong nhẹ.
Vân Dực, cháu trai lớn của cô, cháu nhất định phải nhớ tới tình thương ông nội và cô dành cho cháu, nếu đêm đó cô và chú không tác động, không biết cháu sẽ mất bao lâu mới tu thành chính quả.
Cố Chân đặt cốc xuống thầm nhủ trong lòng.
Cành liễu ngoài cửa sổ đang càng ngày càng xanh tốt, dáng vẻ đung đưa rơi vào tầm mắt của Cố Giang, ông cụ chậm rãi nheo mắt lại.
Nhành cây này thật giống như nhành cây khi ông đưa vợ đến Nam Thành tìm vợ chồng lão Khương. Khi đó xung quanh nở đầy những đóa mẫu đơn, rực rỡ và bắt mắt, ông đã muốn hái cho vợ nhưng bị bà ngăn lại.
"Cũng không biết là đến Tết năm nay, Tiểu Hoa có còn ổn không."
Nụ cười trên mặt Cố Giang đã biến mất, Cố Chân cau mày. Khương Hoa trong ký ức của bà ấy là một người chị hiền lành luôn giúp bà ấy làm bài tập, chỉ là gặp phải người không tốt, từ sớm đã phải một mình chăm sóc Khương Thanh Vũ. Bao nhiêu năm trôi qua như vậy, khi con gái trưởng thành vốn nghĩ rằng bà có thể cởi mở hơn, không ngờ bà lại bị trầm cảm và mắc bệnh.
Bà ấy cầm điện thoại đi ra vườn sau, tìm số điện thoại của Khương Hoa.
Khương Hoa đang nằm phơi nắng trong sân, hôm nay là ngày nắng đầu tiên ở Nam Thành kể từ khi Khương Thanh Vũ rời đi, bà vừa tắt cuộc gọi với con gái thì Cố Chân gọi tới.
"Tiểu Chân?"
"Chị Hoa."
Họ vốn đã quen biết nhau từ trước, đầu tiên Cố Chân kể cho bà ấy nghe về đám cưới của Cố Vân Dực và Khương Thanh Vũ, sau đó cuộc trò chuyện chuyển dần sang tình hình bệnh tình của bà ấy.
"Không sao đâu, bây giờ chị vẫn có thể cầm cự được."
Khương Hoa không muốn chữa trị, Khương Thanh Vũ cũng đã trưởng thành, sau khi nhìn thấy hôn lễ của cô, bà muốn quay lại sống cho cho chính mình.
Khương Thanh Vũ đang bóc quýt cho Cố Giang, khi nghe thấy tiếng xe đỗ, cô bỏ trái quýt xuống và chạy ra ngoài.
Khi Cố Vân Dực nhìn thấy cô gái chạy về phía mình, tuyết trong lòng anh ngay lập tức tan thành nước.
Cánh tay rắn chắc của anh dang rộng, bước tới hai bước để ôm cô.
"Nhớ anh sao?"
Giọng nói anh nhấn âm khéo léo, hơi thở trộn lẫn hương bạc hà sắc như những mũi kim nhọn và nóng chảy, kích thích từng lỗ chân lông trên khắp cơ thể cô. Cô chợt nhớ đến tình cảnh tối qua trong phòng tắm, khi đèn được bật sáng, hình ảnh người đàn ông và người phụ nữ cuốn lấy nhau phản chiếu qua gương.
Không được rồi, cô không còn giống như trước nữa.
"Anh đi lên gọi cuộc điện thoại rồi xuống với em, được không?"
Cô vợ nhỏ của anh thật quyến rũ. Cố Vân Dực cúi đầu hôn lên mái tóc cô. Khương Thanh Vũ quay đầu nhìn lại phòng khách, mọi người đang nói chuyện, cũng không có ai nhìn về phía này, cô thả lỏng tâm tình, gật đầu.
Cố Vân Dực trở về phòng đóng cửa lại, thay vì gọi điện thoại, anh lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc hộp có in số "001" rồi đặt vào ngăn kéo tủ đầu giường.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười tà ác, phải là loại siêu mỏng mới tốt. Khi ngăn kéo đóng lại, những cảm xúc không nên thuộc về ăn cũng bị cắt đứt.
Sau đó anh trở lại phòng khách cùng Cố Giang như không hề có chuyện gì xảy ra.
Trong bữa tối, Cố Chân lén lút quan sát nhất cử nhất động của Cố Vân Dực và Khương Thanh Vũ, ánh mắt và hành động nhỏ của hai người càng thể hiện rõ nhiều hơn.
Dường như sự nghi ngờ của bà ấy đã đúng.
Hàng mi quyến rũ của cụp xuống, bà ấy vui vẻ dùng bữa và còn khen ngợi dì Lý rất nhiều, đến mức dì Lý cảm thấy có chút xấu hổ.