Không chỉ có vậy, vẻ mặt xảo quyệt với đôi mắt dài nheo lại như hiểu rõ mọi chuyện về cô làm trái tim Khương Thanh Vũ vô cớ run lên.
Lông mi của cô như đang liên tục nhảy múa, tựa những con bướm lang thang trong vườn hoa, lọc ánh nắng chiếu vào mắt tạo thành vô số sợi vàng óng ánh.
"Anh vẫn nên quay về nghỉ ngơi đi, đã quá muộn, quầng thâm dưới mắt anh nghiêm trọng như vậy mà."
Cố Vân Dực mỉm cười, môi mỏng cong lên mềm mại.
"Tuân lệnh."
Với giọng nói dịu dàng và trìu mến vang lên, Khương Thanh Vũ nói chúc ngủ ngon và ngắt cuộc gọi video như đang chạy trốn.
Mạng hơi lag một chút, khuôn mặt tuấn tú phóng đại của người đàn ông dừng lại trên màn hình vài giây, cô ngơ ngác nhìn động tác cuối cùng của anh, ánh mắt đầy vẻ gian xảo và tà ác, anh đặt hai ngón tay lên môi, thổi tới cho cô một nụ hôn quyến rũ.
Ngay khi hình ảnh kết thúc, một thông báo tin nhắn hiện ra.
Toàn thân Khương Thanh Vũ sửng sốt, tiếng nuốt khan vang lên thật lớn.
「Đừng để mặt quá đỏ, trời ấm lên rồi, không dễ để hạ nhiệt đâu.」
Khương Thanh Vũ tức giận đến mức nằm ngửa ra nhưng không thể kìm nén được khóe môi đang ngày càng nhếch lên.
Cách nửa vòng trái đất mà cô vẫn có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt tự mãn lúc này của Cố Vân Dực.
—
Người đàn ông với khuôn mặt phương Đông bước xuống xe, đôi mắt đen lạnh lùng bình tĩnh nhìn vào cửa hội trường.
Người phục vụ nhận thư mời từ tay Trần Đông, kính cẩn mời anh lên khu vực VIP.
Cố Vân Dực bước lên phòng trên tầng, rèm nhung dày dặn treo hai bên, đây là vị trí ngồi có tầm nhìn tốt nhất có thể dễ dàng quan sát mọi thứ trên sân khấu.
Không lâu sau, đèn ở tầng dưới đột nhiên tắt, một luồng ánh sáng rực rỡ chiếu xuống sân khấu, thu hút sự chú ý của mọi người.
Khi khung cảnh xung quanh tối dần, tiếng người ồn ào cũng trở nên im lặng, chỉ còn tiếng nhạc nền vẫn mang những giai điệu du dương.
Cố Vân Dực mơ màng mở mắt, tầm mắt anh rơi trên sân khấu nhìn các vật phẩm được đấu giá, anh vẫn luôn không có hứng thú xem cái này.
Anh vẫn luôn như vậy, chỉ chú ý đến những điều mình quan tâm, luôn có mục tiêu rõ ràng, những thứ khác thì bỏ qua.
"Anh Cố, tới rồi đây."
Nhìn thấy chiếc vòng cổ, ánh mắt Cố Vân Dực cuối cùng cũng có chút thay đổi, anh yêu cầu Trần Đông ra giá, sau nhiều vòng đấu, luôn có người đấu giá với anh nhưng cuối cùng anh vẫn thắng với giá cao nhất.
Giá cao hơn một phần ba so với giá ước tính.
Cố Vân Dực không quan tâm đến chuyện này, anh chỉ cảm thấy ý nghĩa đằng sau chiếc vòng này rất hay.
Vài phút sau, khi anh đang chuẩn bị rời đi thì tiếng gõ cửa vang lên, anh dùng ánh mắt hỏi Trần Đông nhưng anh ta chỉ lắc đầu, anh ta không yêu cầu phục vụ đưa cái gì tới nữa.
"Xin chào"
Cửa mở ra, một người phụ nữ bước vào.
Cô ấy mặc một chiếc váy màu đỏ rượu với mái tóc màu hạt dẻ mềm mại óng ả, con người đen và khuôn mặt lập thể.
Vẫn là một con lai.
"Vân Dực."
"Tô Oánh?"
Tô Oánh ngồi bên cạnh, nhìn chiếc vòng cổ được anh cất vào túi, nhếch môi đỏ mọng lộ ra một nụ cười xinh đẹp.
"Tôi nói là ai dám tranh với tôi thì hẳn là phải rất giàu có, vậy mà lại là cậu."
"Thật không ngờ, người đàn ông duy nhất tôi ngưỡng mộ, lại lấy vợ sớm như vậy."
"Cậu là yêu từ cái nhìn đầu tiên à?"
Cố Vân Dực hạ mắt xuống, thoáng suy nghĩ: "Đúng, tôi yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên."
Tô Oánh nhớ lại những bức ảnh mà cô ấy nhìn thấy trên di động của bạn mình, cô gái đứng bên cạnh Cố Vân Dực thật tươi sáng và quyến rũ, ngoài ra còn có một loại cảm giác thanh thuần thanh lịch rời xa thế tục.
Chẳng trách, có thể hái được đóa hoa cao lãnh Cố Vân Dực, khiến anh trìu mến nói ra đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ấy dường như có thể nhìn thấy hình bóng của cô gái ấy từ đôi mắt lạnh lùng mà xa cách.
Có vẻ như việc cô ấy không thể theo đuổi được Cố Vân Dực cũng là điều dễ hiểu, họ căn bản không cùng một loại người.
Người phụ nữ đứng dậy, hào phòng đưa tay ra.
"Chúc mừng cậu, nguyện bạch đầu giai lão"
—
Vào ngày cửa hàng khai trương, Khương Thanh Vũ và Tống Vũ Nhiên đã đến trung tâm thương mại từ rất sớm.
Vì là thứ bảy nên người luôn bận rộn như Kỷ Quan Đình cũng có thời gian dành cho vợ mình. Giám đốc Kỷ luôn bận rộn công việc, cũng thể hiện sức mạnh của mình bằng việc khuân vác. Tống Vũ Nhiên dùng đôi tay mềm mại nhẹ nhàng che khuôn mặt xinh đẹp của mình, chạm vào cơ bụng vẫn còn săn chắc của chồng và không thể nén nổi nụ cười rất tươi.
Khương Thanh Vũ không có thời gian để nghe hai người nói về những gì không thể trao đổi trước công khai, cô nhìn vào hộp thoại, Cố Vân Dực đã gửi cho cô một bức ảnh selfie sáng nay.
Người đàn ông trong ảnh nằm trên giường lớn, cằm có chút râu xanh, đôi mắt ngái ngủ nheo lại, lượng hormone nam tính tiết ra sắp đâm thủng màn hình điện thoại của cô rồi.
Âu Ninh và Tống Vũ Nhiên ở phía sau nhìn nhau, Khương Thanh Vũ đang quá tập trung chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoàng kim của Cố Vân Dực nên không để ý ánh mắt của hai người họ. Cô một mình đắm chìm trong niềm khao khát rực cháy, thành lũy đã bị gió lớn ở kinh thành mài thành một khối đá vọng phu mảnh mai.
Khu vực cửa hàng trò chơi thoát hiểm và khu vực trò chơi có kịch bản giết người ở tầng dưới, cùng tên với ngôi nhà chủ đề ở tầng trên cùng. Ban đầu, cửa hàng của bọn họ chỉ là một trong hàng nghìn cửa hàng khác, nhưng vì ngôi nhà được làm theo chủ đề của truyện tranh nổi tiếng mới nhất của Diệp An, sau khi được những người yêu thích truyện tranh tham gia hôm đó và chụp ảnh lại, nó ngay lập tức trở nên nổi tiếng trong giới truyện tranh. Làm việc cả buổi tối, ngay cả cửa hàng ở tầng dưới cũng đã hết lịch cho đến tháng sau.
"Chúng ta thành công là nhờ cô giáo Khương đóng góp cả đấy, để tôi trao vương miện cho cô giáo Khương."
Khương Thanh Vũ đẩy Âu Ninh ra: "Tớ không muốn vương miện, cậu thực tế một chút đi."
Sau khi đóng cửa cửa hàng, năm người bọn họ, tính cả Bùi Chiêu đã cùng đến quán lẩu ăn một bữa thật ngon.
Khương Thanh Vũ không thích ăn đồ cay, nhưng cô lại có niềm yêu thích đặc biệt với quán lẩu. Bên cạnh quán ăn này là trụ sở thính của Cố Thị, cô đã ăn ở đây cùng Cố Vân Dực vào ngày cô đến tìm gặp anh.
Ngày khai trương đầu tiên thành công khiến họ quá vui mừng, đến nỗi mọi người ai cũng đều uống rượu trừ mẹ bầu. Trong phòng riêng nhỏ có ánh sáng ấm áp, Khương Thanh Vũ cúi đầu, dòng chữ trên nóc tòa nhà đối diện trở nên đặc biệt rõ ràng vào ban đêm.
Đường nét hiện ra trong tầm mắt, cô chợt nhớ đến Cố Vân Dực.
"Thanh Vũ."
Âu Ninh gọi cô một tiếng, lắc lắc chiếc chai rỗng trong tay.
"Đi lấy đồ uống cho tớ đi."
Khương Thanh Vũ gật đầu, thế giới trước mắt cô giờ có chút méo mó dưới ảnh hưởng của rượu.
Cô vào phòng vệ sinh trước, sau đó tiếp tục bước ra cửa. Khi đi ngang qua một phòng riêng trống, có một đôi tay đột nhiên vươn ra ôm chầm lấy cô.
Vừa định kêu lên, mùi hương bạc hà thoang thoảng quen thuộc đã lấp kín miệng cô.