Chị Lý và những người giúp việc khác đỡ ông cụ trở về phòng, khoảng sân trống phía trước nhà chỉ còn hai người bọn họ.
Bầu không khí đột nhiên trở nên thật tinh tế.
"Đây là của anh à?"
Khương Thanh Vũ mở trang chủ của một tài khoản nào đó ra, tầm mắt Cố Vân Dực dừng lại một chút sau đó gật đầu.
"Đúng."
Tự mình phỏng đoán và nghe chính miệng anh thừa nhận là hai việc hoàn toàn khác nhau.
Có một số chi tiết trong truyện tranh không giống như hình ảnh con người thật của cô, chỉ cần nghĩ đến việc những chương truyện đó đã được Cố Vân Dực xem qua, Khương Thanh Vũ cảm thấy toàn thân như bị châm chích khó nhịn.
"Anh đã đọc bao nhiêu rồi?"
Cố Vân Dực có chút đắc ý, "Toàn bộ, liền một mạch một lần là xong."
Đầu óc Khương Thanh Vũ choáng váng sau khi nhận được câu trả lời này. Ngoài cốt truyện, cô còn tự thấy xấu hổ với những suy nghĩ không trong sáng của mình. Nhìn tình cảm Cố Vân Dực dành cho mình cô lại càng cảm thấy không xứng đáng. Với đôi mắt ngấn lệ và cảm giác đầy tội lỗi, cô quả quyết xuống tiền đặt hàng hai hộp thạch.
Buổi tối, Khương Thanh Vũ ngồi trên ghế vừa ăn thạch vừa đọc bình luận truyện tranh của mình.
Cố Vân Dực liếc mắt qua, tầm mắt anh dừng lại ở một đoạn bình luận, đáy mắt xuất hiện một cảm xúc.
"Trước đây em không vẽ được truyện ngôn tình phải không?"
"Ừm." Trong mắt Khương Thanh Vũ vụt qua một đám mây lang thang, ánh sáng rực rỡ như lá vàng bị nghiền nát tản ra trong mắt, tạo thành một vùng thiên hà tráng lệ.
"Nhưng mà dạo gần đây sao lại trở nên giỏi hơn vậy nhỉ?"
Cố Vân Dực cúi đầu, khuôn mặt tuấn tú gần như chạm vào cô. Nhịp tim của cô lúc này đã trở nên rối loạn, không có cách nào để đưa tiết tấu trở lại bình thường được nữa.
Làm cách nào mà bản thân trở nên giỏi hơn vậy nhỉ?
Có lẽ là vì cô đã có người mình thích rồi.
Nghi vấn của Cố Vân Dực dừng lại đúng lúc, lực bàn tay anh dịu dàng vuốt ve gò má cô, làn da non mịn tựa như trái đào chín mềm, lông tơ không còn dựng đứng đều minh chứng cho sự tươi trẻ của cô.
Vậy nên trong khoảnh khắc đôi môi họ chạm vào nhau, Cố Vân Dực cũng đã nếm được vị ngọt thanh dễ chịu.
Sân vườn trồng hoa của Cố Giang, ngoại trừ Khương Thanh Vũ thì có rất ít người được bước vào. Hai người hôn nhau say đắm trong không gian trống trải, đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng bước chân cũng làm Khương Thanh Vũ giật mình hoảng loạn một hồi, gò má cô đỏ thắm xinh đẹp còn hơn cả màu đỏ ở chân trời phía Tây.
"Không sao đâu."
Cố Vân Dực vỗ nhẹ lưng cô, xoa dịu đôi mắt gợn sóng của cô, ánh mắt anh vẫn quyến luyến đôi môi mọng nước.
Khương Thanh Vũ tựa vào trong ngực anh, nghe nhịp tim của anh và ổn định lại nhịp thở.
Chủ nhân tiếng bước chân rất vội vã, hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của hai người.
Người đầu tiên lên tiếng là Dương Huệ, nghe được giọng nói này, Khương Thanh Vũ mới nhớ ra hôm nay dường như cô chưa gặp bà ta.
Theo lý thuyết, điều này không thể xảy ra, Dương Huệ là người rất quy củ, cho dù ngay từ đầu bà ta đã không thích cô nhưng trong lần đầu gặp mặt bà ta vẫn vui vẻ chào đón. Nhưng hôm nay là ngày Cố Chân trở về nước M, bà ta thậm chí còn không xuất hiện.
"Tiểu Diễm, con giúp mẹ một lần đi, đi nói chuyện với anh họ con, mẹ biết quan hệ hai đứa từ nhỏ đã rất tốt, mẹ......"
Dương Huệ nói với giọng nức nở, giọng điệu tràn đầy sự tuyệt vọng bất lực.
Ánh mắt kinh ngạc của Khương Thanh Vũ nhìn về hướng cửa sau, Cố Vân Dực nhẹ nhàng đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cô im lặng.
"Con nên nói gì với anh ấy đây?"
Cố Diễm rất bình tĩnh lên tiếng, sau tiếng gót giày ma sát với sỏi đá là tiếng đế giày rõ ràng.
"Mẹ không mắc nợ bọn họ, và mẹ sẽ không phải lo cho họ suốt cuộc đời. Nếu đã không thể níu kéo, thà ra đi càng sớm càng tốt còn hơn là cứ bám víu như thế này."
Dương Huệ nghe xong thì im lặng bỏ bàn tay đang che trên mặt, bà ta ngẩng đầu lên thẫn thờ nhìn chằm chằm con trai mình.
Khuôn mặt Cố Diễm trước mắt bà ta mang vẻ lãnh đạm, dấu vết lưỡng lự ngày trước đã sớm không thể tìm thấy, càng quả quyết hơn những lần anh ta từ chối bà ta trước đây lại.
Bà ta biết mình đã không còn cơ hội nào nữa, đứng nói là Cố Vân Dực, bà ta thậm chí không thể vượt qua được Cố Diễm.
"Mẹ hiểu rồi."
Dương Huệ khàn giọng quay người đi, Cố Diễm nhìn dáng vẻ này trong mắt không nhịn được mà ngăn bà ta lại.
"Mẹ."
"Chỉ là con không muốn lợi dụng người thân của mình, mẹ càng hiểu rõ hơn con, đừng tự lừa dối bản thân mình nữa."
Bóng lưng Dương Huệ cứng đờ, khuôn mặt thanh tú lộ rõ sự mệt mỏi theo năm tháng, bà ta thở dài, không quay đầu lại.
-
Khương Thanh Vũ rón rén như một tên trộm quay trở về phòng mình. Bọn họ thực sự không cố ý nghe trộm, chỉ là nếu lúc đó hai người bước ra thì sẽ chỉ khiến cho Dương Huệ và Cố Diễm càng thêm xấu hổ, chẳng bằng cứ coi như không có chuyện gì xảy ra.
"Việc của gia đình cô hai có nghiêm trọng đến vậy không?"
Cô đã nghe được một vài chuyện vào ngày Dương Huệ đến xin lỗi nhưng cô không thể ngờ rằng bà ta có thể làm cho gia đình bà ta nhiều đến vậy.
Thấy cô vợ nhỏ của mình cau mày, Cố Vân Dực áp mặt cô vào lòng.
"Có một số việc, tự bản thân không thể buông bỏ được."
Thấy Khương Thanh Vũ thật sự tò mò, Cố Vân Dực suy nghĩ một chút rồi quyết định kể cho cô nghe những gì anh biết.
"Dương Huệ là bạn học trung học của chú hai, tư chất của chú ấy không được như bố anh và cô út nên ông nội cũng chưa bao giờ gây áp lực cho ông ấy. Khi đó Dương Huệ từng đối xử với ông ấy rất tốt, ông ấy cùng bà ta từ đồng phục đến váy cưới, nếu không có những chuyện sau này thì họ đã có một cuộc hôn nhân viên mãn."
"Nhà họ Dương có hai cô con gái, Dương Huệ là em, phía trên còn có một chị gái. Công việc kinh doanh của gia đình bà ta không lớn cũng không nhỏ, trên lý thuyết thì hai người họ không môn đăng hộ đối. Nhưng chú hai trọng tình nên hai người vẫn thuận lợi kết hôn, thậm chí còn trước cả khi bố mẹ anh lập gia đình."
"Mọi chuyện ban đầu rất tốt đẹp, công việc kinh doanh của nhà họ Dương ngày càng mở rộng dưới sự hỗ trợ của nhà họ Cố. Nhưng dần dần sau khi có được lợi ích, bố mẹ và chị gái Dương Huệ lại càng trở nên không hài lòng. Bọn họ cảm thấy nếu Cố Chính Minh là người thừa kế, bọn họ sẽ có được nhiều hơn bây giờ."
Những chuyện này Cố Vân Dực được nghe từ cô và bố mình, nhưng trong ký ức của anh thì lúc đầu Dương Huệ không phải là người cường thế, hầu hết thời gian bà ta đều có vẻ rất phục tùng. Ban đầu bà ta không hề có chút tâm cơ nào, nhưng sau vài câu nói của gia đình, theo thời gian có thể là do ngày này qua ngày khác bị tẩy não. Hoặc có thể do những người xung quanh đều ưu tú nên bà ta bắt đầu không hài lòng với tính cách của Cố Chính Minh và bắt đầu kiểm soát Cố Diễm, hi vọng con trai mình sẽ trở thành dáng vẻ như bà ta mong muốn.
Khương Thanh Vũ chống tay lên cằm chăm chú lắng nghe, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn.
"Em đang nghĩ gì?"
"Em đang nghĩ, chú hai của anh thật tốt."
Người đàn ông nhướng mày, nhéo cằm cô xoay mặt lại đối mặt với anh.
Phải uốn nắn lại cô rồi.
"Người nhà họ Cố đều tốt."
"Còn nữa, bà Cố chỉ có thể nhìn thấy điểm tốt đẹp của anh."