Trước kia Khương Hoa không thích ra ngoài, ngay cả mua đồ dùng hàng ngày cũng đều mua trên mạng. Nhưng sau Tết nguyên đán, người đã từng nói không muốn rời quê hương bắt đầu thường xuyên đi du lịch.
Khương Thanh Vũ không nhớ rõ bố của mình, người khác đều nói ông ta là người bạc tình bạc nghĩa có lỗi với mẹ cô. Ông ta đã bỏ rơi Khương Hoa khi cô chưa chào đời, sau khi Khương Hoa biết chuyện thì bà ấy một thân một mình sinh ra cô mà không oán trách nửa lời.
Ký ức bắt đầu khi cô dựa đầu vào ngực ông ngoại nhìn mây trắng di chuyển trên bầu trời đến buồn ngủ, trên mặt cô in vài vết hằn giống với nếp gấp trên áo sơ mi của ông.
Lúc đó, Khương Hoa trẻ hơn bây giờ, áo hoa với họa tiết dây leo xanh đang bò đầy vách tường của bà rất nổi bật. Trà pha thoang thoảng mùi hoa sơn chi, cây trong sân còn chưa cao như bây giờ.
Thật ra có rất nhiều nơi Khương Hoa muốn đi, nhưng bởi vì phải chăm sóc Khương Thanh Vũ nên bà ấy rất ít khi ra ngoài. Nếu như trí nhớ của cô không sai, Khương Hoa đã từng nói đợi cô tốt nghiệp đi làm rồi thì bà ấy sẽ thảnh thơi đi du lịch vòng quanh thế giới với bạn bè.
Bây giờ không biết tiến độ du lịch vòng quanh thế giới đã tiến hành được bao nhiêu rồi, nhưng lại không thảnh thơi như Khương Hoa nói. Hành trình của bà vội vàng, điên cuồng giống như đang hoàn thành chấp niệm trong quá khứ vậy.
Còn cả chuyện cô vô cớ có thêm một hôn ước, trước đó bà chưa từng nói đến.
"Cố Vân Dực, không phải anh yêu em sao?"
Cố Vân Dực bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Khương Thanh Vũ khẽ nhíu mày, đuôi mắt hơi ướt. Đôi mắt lã chã chực khóc kia khiến trái tim anh thủng một lỗ lớn, gió lạnh thổi vù vù vào, đau đến run lên.
"Yêu em tại sao lại lừa em chứ?"
Giọng cô yếu ớt, lại mang theo một loại phỏng đoán xác định chắc chắn nào đó.
"Thanh Vũ."
Giọng Cố Vân Dực nghẹn ngào, Khương Thanh Vũ nhìn thấy tia đỏ khiến người ta kinh ngạc trong mắt anh.
Anh nhìn về phía phòng ngủ, Khương Hoa vẫn không có động tĩnh gì. Xem như vì chút lòng riêng của mình, anh thở dài rồi đi qua nắm lấy tay cô gái.
"Anh dẫn em đi tới một nơi."
Khương Thanh Vũ phồng má nhìn ra ngoài cửa sổ, sợi tóc hơi lay động.
Cặp mày kiếm sắc bén của người đàn ông nhíu xuống, ánh mắt của anh chưa từng nhìn thẳng vào cô, nhưng khóe mắt vẫn luôn chú ý đến cô.
Bọn họ đi qua tòa nhà có tường trắng gạch xanh, cây liễu lộ một nửa tán cây ra giữa những khe hở duyên dáng thướt tha, những bông hoa mùa xuân còn chưa héo tàn lần lượt lướt qua tầm mắt.
Cố Vân Dực đi từ trấn nhỏ ra thẳng đến trung tâm thành phố rồi dừng trước cửa một bệnh viện tư nhân. Trước khi tới anh đã nói với Thẩm Phóng nên y tá ở cổng thấy bọn họ thì trực tiếp dẫn hai người lên lầu, bác sĩ cũng đã sớm chờ trong văn phòng.
Cô gái đi theo phía sau Cố Vân Dực tới đây đuôi mắt còn ửng đỏ chưa tan hết, vẻ ngoài của cô và Khương Hoa giống nhau đến sáu, bảy phần nên bác sĩ lập tức hiểu hai người có quan hệ như thế nào.
Dưới sự đồng ý của Cố Vân Dực, anh ấy trầm mặt rút ra một phần báo cáo đưa tới.
"Chuyện này xảy ra khi nào?"
Khương Thanh Vũ loạng choạng ngã vào trong ngực Cố Vân Dực, tờ giấy trắng chữ đen trên tay cô rơi xuống mặt đất. Ba chữ "Giai đoạn cuối" kia giống như một con dao cắm thẳng vào tim cô.
"Cho nên các anh đã sớm biết đúng không?"
"Anh xin lỗi."
Cố Vân Dực không trả lời mà nhìn đi chỗ khác.
Anh thực sự không chịu nổi dáng vẻ Khương Thanh Vũ rưng rưng nước mắt nhìn anh, mặc dù anh đã sớm đoán trước sẽ có ngày này.
Lúc trước anh nghe lời ông nội đi tới Nam Thành, không phải anh chưa từng khuyên Khương Hoa. Nhưng Khương Hoa quá kiên trì, cộng thêm chuyện cũ nghe được từ ông nội khiến anh không thể nói thêm gì với Khương Hoa.
Ngoài ra còn có tình cảm của anh đối với Khương Thanh Vũ, tình yêu sét đánh bất ngờ nhưng trong định mệnh cũng khiến anh lo lắng hơn rất nhiều.
"Vì sao bà ấy không trị liệu?"
"Vì sao lại muốn rời xa em?"
Lúc này cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông lạ tiến vào, Khương Thanh Vũ chưa từng gặp Thẩm Phóng nên lần đầu thấy anh ấy cô có chút bối rối.
"Bạn của anh, Thẩm Phóng."
Sau khi Khương Thanh Vũ và Cố Vân Dực rời khỏi Nam Thành, Thẩm Phóng lấy tư cách là bạn của con rể chăm sóc Khương Hoa một thời gian nên anh ấy hiểu rất rõ về bệnh tình của bà ấy.
Người đàn ông giật mình nhìn thấy cái bóng của một người khác qua Khương Thanh Vũ đang rơi lệ. Anh ấy không đành lòng, nhìn Cố Vân Dực với ánh mắt dò hỏi.
Bàn tay ấm áp phủ lên phía sau lưng cô nhẹ nhàng vuốt ve, chờ đến khi cô khóc thút thít ổn hơn chút thì lại kéo cô vào trong ngực.
"Thanh Vũ."
Cố Vân Dực vén sợi tóc của cô bị nước mắt làm dính ở trên mặt. Lần đầu tiên đối mặt sau khi mọi chuyện lộ ra, anh nhìn cô rất cẩn thận, thậm chí hoa văn trên đồng tử của cô anh cũng cẩn thận xem xét.
May quá, không có oán hận.
Sau khi xác nhận kết quả, thân thể thẳng băng của anh đột nhiên buông lỏng, giọng nói vô thức trở nên dịu dàng hơn: "Đây là lựa chọn của bà ấy."
Khương Thanh Vũ ngồi yên trong hành lang bệnh viện còn Cố Vân Dực đi ra ngoài, trước khi đi anh có dừng bên cạnh cô nói chuyện gì đó. Chỉ là khi đó cô quá chuyên chú nhìn chằm chằm vào cửa phòng kia nên không nghe thấy một lời nào.
Hiện giờ cô vẫn nhìn chằm chằm vào cửa phòng bệnh, xuyên thấu qua một lớp cửa kính dài mờ. Tất cả mọi thứ bên trong bị phủ một lớp kính mờ trở nên mông lung, cô chỉ có thể nhìn thấy một hình bóng.
Đây không phải là Khương Hoa, Khương Hoa đang ở nhà.
Nhưng hình dáng của một bệnh nhân xa lạ đã đủ để cô tưởng tượng ra dáng vẻ Khương Hoa nằm trên giường bệnh.
"Khương Thanh Vũ, đúng không?"
Tiếng nói đột nhiên truyền đến khiến toàn thân cô chấn động, cô quay đầu nhìn Thẩm Phóng, đờ đẫn gật đầu.
"Cô không nên trách cậu ấy, Vân Dực cũng có nỗi khổ tâm."
Khương Thanh Vũ lắc đầu, cô không trách anh, sao cô có tư cách trách người yêu mình nhất chứ. Cô ngồi ở chỗ này chỉ bởi vì cảm thấy bất an. Sự áy náy mãnh liệt phá tan phòng tuyến tâm lý của cô, cô chưa từng oán hận mình đến vậy.
"Vân Dực nói, đây là lựa chọn của bà ấy."
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Phóng, ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu đối với câu nói này.
Thẩm Phóng cụp mắt, hai tháng này, đại khái mỗi tuần anh ấy đều sẽ đến chào hỏi Khương Hoa một lần. Ngoài sự mẫn cảm nghề nghiệp, thì từ lần thứ hai anh ấy nhìn thấy Khương Hoa, đã cảm thấy có điểm không thích hợp.
Hôm đó Khương Hoa đột nhiên té xỉu, là anh đưa bà ấy đến bệnh viện.
Sau khi bà ấy tỉnh lại thì cầm chăn mền run rẩy, anh lẳng lặng nhìn chằm chằm ánh mắt trống rỗng của bà ấy rồi âm thầm gọi bác sĩ tâm lý tới.