Trầm Mê - Bạch Trần

Chương 90: Ảnh chụp cũ



"Thật ra thì mẹ cháu vẫn luôn biết cháu vẽ manga, bà ấy đều xem hết, kịch bản của cháu có thể nổi tiếng, bà ấy cũng rất vui."

"Lúc trước không cho cháu vẽ là bởi vì thời gian cấp 3 quá gấp gáp, bà ấy hi vọng cháu có thể thi đỗ trường đại học mình thích, tương lai mới có thể có càng nhiều thời gian làm chuyện mình muốn làm."

Lời bà ấy nói trước khi đi giống như tiếng sấm ù ù lọt vào tai, Khương Thanh Vũ đi qua nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Khương Hoa.

Trong hành lang không có người nhưng trong gian phòng ở hai bên lại rất náo nhiệt, ngập tràn các loại bóng lưng, âm thanh và tiếng trò chuyện khiến bọn họ có vẻ có hơi cô đơn.

"Phòng bên cạnh cũng là con làm sao?"

Kịch bản phòng bên cạnh là chạy trốn khỏi mật thất, Khương Thanh Vũ gật đầu, dẫn theo Khương Hoa đi vào căn phòng còn chưa bắt đầu.

Trang hoàng rất thật, cơ quan tinh xảo, manh mối vòng vòng đan xen, đảo ngược rồi lại đảo ngược, là phong cách của Khương Thanh Vũ.

Cô trước giờ vẫn luôn tùy tiện, nhưng đối với tác phẩm của bản thân lại cẩn thận tỉ mỉ.

Huyết tương, dấu tay chân thật đến mức khiến người nhìn sinh lòng sợ hãi.

Lần đầu tiên Khương Hoa biết sở thích của con gái mình không giống các cô bé khác là khi Khương Thanh Vũ mới năm tuổi.

Cô xem phim kinh dị trên tivi ngẩn người, Khương Hoa cho rằng cô sợ nhưng cô lại cản bàn tay định tắt tivi của bà ấy.

"Mẹ, người này là hung thủ."

Cuối cùng, câu chuyện quả nhiên phát triển theo lời Khương Thanh Vũ nói.

Sau này khi Khương Thanh Vũ biết chữ đã bắt đầu mua tạp chí và truyện manga xem. Mãi cho đến khi cô tiết kiệm tiền ăn sáng, phát bệnh dạ dày được giáo viên đưa về nhà nghỉ ngơi, Khương Hoa mới thật sự nhúng tay can thiệp.

Tạp chí và sách bị vứt khắp nơi dưới đất, Khương Thanh Vũ đỏ mắt chạy vào phòng, cô luôn là người nhạy cảm, dáng vẻ không nói tiếng nào rất giống người kia.

Đặc biệt là đôi mắt, thật sự rất giống nhau.

Tính tình cũng giống, bề ngoài dịu dàng nhưng thực chất lại cực kỳ bướng bỉnh, luôn luôn mang trong mình sự mạnh mẽ và ngang ngược.

Huyết thống là thứ rất thần kỳ, cho dù Khương Thanh Vũ chưa từng gặp mặt ông ta.

Khương Hoa bị đâm đến đau nhức, lúc ấy bố bà vẫn còn, ông cụ thương cháu gái nên lập tức đứng ra làm chủ. Chỉ cần Khương Thanh Vũ không làm chậm trễ việc học giỏi, ăn ngon, cô làm cái gì thì Khương Hoa cũng đừng quản.

Quá khứ đột ngột kết thúc khi Khương Hoa nhấn nút.

Bà rất vui, con gái của bà có thể được chú ý, mà còn làm chuyện trước giờ vẫn luôn thích. Những tin tức liên quan tới Khương Thanh Vũ đều được bà ấy chụp màn hình lại, đã đầy toàn bộ album ảnh rồi.

Khương Thanh Vũ lặng lẽ đỏ vành tai, hai mẹ con ôm nhau.

Bàn tay mềm mại vuốt ve sợi tóc của cô từng cái một, nhịp tim Khương Hoa mạnh mẽ, nghe âm thanh ấy, xoang mũi cô bỗng nhiên chua xót.

Hai người ôm nhau thật lâu trước cửa phòng nhỏ, âm nhạc nhẹ nhàng phần cuối bỗng nhiên dừng lại. Ở một đầu hành lang khác có tiếng bước chân truyền đến, cái bóng Cố Vân Dực cao lớn đi ra từ góc tường rồi nắm chặt bàn tay hơi lạnh của Khương Thanh Vũ.

Trước khi đi, Âu Ninh lấy từ trong kho hàng ra một kịch bản còn chưa mở ra đưa cho Khương Hoa.

Mà chuyện đầu tiên Khương Hoa làm là đặt hộp giấy vào túi mình mang đến.

Quả ớt được kéo ra, lộ ra hộp sắt bên trong, khóa số mật mã phía trên bị đẩy loạn, góc cạnh bên cạnh có đường cong mượt mà, vuốt ve bao lâu mới có thể thành như này.

Có lẽ Khương Hoa quá mức mê mẩn, cũng không phát hiện ánh mắt sau lưng.

Bà ấy mở hộp sắt, động tác lặp lại vô số lần này đã trở thành ký ức cơ bắp của bà ấy.

Trong hộp chỉ có một bức ảnh chụp ép plastic, bốn mắt chạm nhau, ánh mắt bà  ấy khựng lại, tay cầm ở rìa dừng lại hồi lâu, mãi cho đến khi khóe mắt của bà ấy đỏ ửng chứa đầy nước mắt.

Khương Thanh Vũ mở to hai mắt.

Trên tấm ảnh là một người đàn ông, cô không thấy rõ hình dáng chỉ có thể nhìn thấy trong mắt mẹ mông lung tràn lan tình ý.

Người này sẽ không phải bố của cô chứ, từ khi cô có ký ức đã nghe người ta nói bố đẻ của cô bạc tình bạc nghĩa, cô vừa ra đời đã rời bỏ Khương Hoa.

Vứt bỏ vợ trẻ con thơ, đồng thời rời đi rất kiên quyết, hơn hai mươi năm chưa từng quay lại nhìn cô một chút. Mang theo tất cả dấu vết của ông ta rời khỏi cuộc sống của mẹ con họ.

Kể từ đó cô đi theo ông ngoại và mẹ, cũng không hiếu kỳ với người bố về mặt sinh học này, cũng không có bao nhiêu oán hận, dù sao cô cũng chưa từng tự mình trải nghiệm cảm giác đau đớn vì bị vứt bỏ.

Nhưng cô tiếc hận thay Khương Hoa, cũng áy náy. Cô nhớ khi còn bé luôn có một chú đến tìm Khương Hoa, cũng sẽ mang rất nhiều đồ chơi cho cô. Nhưng đột nhiên có một ngày chú ấy không tới nữa, nghe hàng xóm nói Khương Hoa vì cô nên mới từ chối mối nhân duyên này.

Đó là lần duy nhất cô có ký ức về người từng xuất hiện bên cạnh Khương Hoa. Hôm chú ấy rời đi, Khương Hoa ôm cô khóc một đêm, chắc hẳn cũng không nỡ rời xa chú ấy.

Bà vì con gái mà vạch sẵn lộ trình lâu dài, nhưng bản thân lại lẻ loi cả đời, bỏ lỡ quyền lợi được yêu thương.

"Con nghĩ gì thế?"

Mùi sữa tắm tươi mát bỗng dưng xích lại gần, cánh tay nắm lấy cô cường tráng mạnh mẽ, làn da ẩm ướt hơi lạnh.

Cô nhất thời không biết nói như thế nào, nhưng sự yên lặng lại khiến cánh tay nắm chặt, lòng bàn tay đặt trên ngực.

Buổi sáng cô đi thử váy cưới, buổi chiều lại ở trong cửa hàng, hai người cả ngày cũng không nói mấy câu. Hiện giờ anh nghiêng đầu nhẹ nhàng gặm cắn vành tai của cô, có vài phần oán hận và bất mãn.

Nhưng vẫn khàn giọng hỏi cô: "Em thích không?"

Lúc ấy, các bản thiết kế đưa tới đều rực rỡ muôn màu, nhưng khi anh nhìn thấy chiếc váy cưới kia lần đầu đã không thể rời mắt.

Không có ngọc ngà châu báu phô trương, ánh đèn chiếu rọi xuống cũng vẫn dịu dàng như cũ, lặng lẽ tỏa ánh sáng dịu dàng.

Lần đầu anh và Khương Thanh Vũ gặp nhau, cô mặc quần áo màu trắng đi qua con đường nhỏ mờ mịt hơi nước. Đôi mắt hạnh ngoái đầu nhìn anh chăm chú lấp lóe linh động, phản chiếu sắc trời mây mưa, còn có cả cái bóng của anh.

Dịu dàng thanh lịch, hợp với khí chất của cô.

"Thích."

Nóng rực trút xuống trong nháy mắt, bàn tay lớn thò vào khe hở khăn tắm, nắm chặt quả đào trịa trong tay.

Hơi thở của anh rơi bên tai, ánh mắt anh chứa đầy dục vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.