Trầm Mê Sưu Tầm Thẻ Bài Biến Thành Ác Ma

Chương 14: C14: Thân phận



*Đã beta

*Mặc dù đã beta nhưng tránh khỏi sai chính tả cũng như câu từ không hợp lí. Mong mọi người góp ý.

Levima lấy lại một chút sức lực dưới sự điều trị của ma pháp cao cấp, lảo đảo đứng dậy, đẩy tên ác ma trước mặt ra, cúi đầu chào Aruda và nói những lời lẽ lịch sự, với giọng điệu tôn trọng: "Aruda đại nhân, có phải vì khu rừng ở đây quá ồn ào nên ngày mới tới đây không?”

Aruda mỉm cười và nói: “Ta đến đây để đón cháu trai của ta.”

Cháu trai?! Những con ác ma xung quanh mở to mắt, chưa bao giờ nghe nói về hậu duệ của Aruda, cháu trai này xuất hiện từ đâu?

Aruda không để ý đến những ác ma đó, bình tĩnh kiểm tra cơ thể Văn Ánh, kiểm tra từ trên xuống dưới, Văn Ánh, người đang bị đám đông chạm vào, co ngón chân dưới đất và nói: "Bà ơi, cháu không bị thương nặng đâu."

Trong lúc xấu hổ, Văn Ánh cũng đang suy nghĩ một điều, liệu cậu có còn cơ hội đi ngang trong Ma Giới hay không.

Mị ma Essence cũng có biểu cảm kỳ lạ khi nghe mình nhắc đến Aruda, hình như rất sợ hãi, những tên ác ma ngày nay cũng vậy, sau khi nhìn thấy Aruda, chúng có cảm giác như cổ mình bị bóp cổ, giọng nói đột nhiên im bặt.

Văn Ánh là phú nhị đại(*) theo học tại một trường tư thục ở thế giới loài người, luôn có một số ít người bắt nạt Văn Ánh vì sức khỏe kém, hôm nay có người tỏ tình là hoa khôi của lớp nhưng cự tuyệt từ chối. Hoa khôi lớp nói chỉ thích Văn Ánh làm Văn Ánh trở thành mục tiêu. Ngày mai sẽ là anh chàng lớp bên không hài lòng với Văn Ánh. Ngày kia, kẻ bắt nạt học đường cảm thấy rất khó chịu vì Văn Ánh không chào hỏi đàng hoàng.

Khi xui xẻo bất ngờ ập đến, Văn Ánh không thể đánh họ, bỏ qua cuộc cãi vã trong rừng, kiên quyết về nhà mách, sau đó ba mẹ những người đó đã ép những kẻ đó đến xin lỗi anh, vì ba anh là ông chủ của Tập đoàn Văn thị, còn mẹ anh là đạo diễn nổi tiếng và mấy cô chú không dễ chọc vào.

Nhưng phân tích cuối cùng, chính vì sức khỏe của Văn Ánh không tốt nên gia đình anh từ nhỏ đã không tiết lộ nhiều thông tin về anh, họ sợ anh sẽ bị bắt cóc, sức khỏe kém sẽ dẫn đến cái chết. Văn Ánh luôn sống một cuộc sống khiêm tốn, khiêm tốn đến mức những phú nhị đại cùng tuổi thậm chí không biết lai lịch của anh.

Lần này anh đến ma giới, căn bản không lo lắng mất tích, ngoại trừ người nhà của anh, không có người ngoài nào đi tìm anh.

Sau khi Aruda nhìn Văn Ánh từ trên xuống dưới, cảm thấy nhẹ nhõm.


Bên cạnh cậu có một tên ác ma từ trong rừng đi ra, Văn Ánh đang nghĩ đến địa vị của Aruda trong Ma Giới thì nhìn thấy Boros.

Đối phương thản nhiên bước ra, trên khuôn mặt tuấn tú là đôi mắt đỏ ngầu, vẻ mặt dữ tợn có thể dọa trẻ con rơi nước mắt, mái tóc xoăn đen dài ngang nửa người tung bay trong gió, có lẽ đó là sự mềm mại duy nhất của hắn.

Khi Levima nhìn thấy Boros, vẻ mặt rõ ràng rất tệ, khi nhìn thấy hắn, bản thân nhớ đến cú đá đau đớn mà Boros vừa đá vào mình, lúc này anh gần như không thể đứng vững, và ánh sáng của ma pháp chữa lành cao cấp vẫn tiếp tục.

Văn Ánh liếc nhìn cơ thể run rẩy và khuôn mặt tái nhợt sắp ngất đi bất cứ lúc nào của Levima, cậu không khỏi nghĩ rằng ác ma trong Ma Giới thực sự có sức đề kháng và khả năng chịu đựng đau đớn rất cao. Như rằng, họ vẫn có thể đứng lên và nói chuyện. Trước đó, Hổ Phách cũng như vậy.

Khi Boros đi tới, Văn Ánh cũng bước đi tới phía sau Aruda.

Đi được nửa đường, Văn Ánh cảm thấy có gì đó không ổn, Aruda ở đó tình cờ nhìn thấy tình hình nên tiến thêm một bước nữa và nhìn thẳng vào Boros.

Boros phớt lờ động thái nhỏ của anh và chỉ gật đầu với Aruda.

Aruda mỉm cười bước tới, nắm lấy tay Boros và vỗ nhẹ.

Văn Ánh đang thắc mắc về địa vị của Aruda trong Ma Giới thì bất ngờ nghe thấy Aruda nói: "Ngươi không phải lúc nào cũng thích tranh giành vị trí thứ nhất, nhưng lần này ngươi lại tụt lại phía sau, hãy xem bảng điểm trên thắt lưng của cháu trai quý giá của ta, nó gấp mấy lần của ngươi. "

Boros nhìn vào bảng điểm treo trên thắt lưng Văn Ánh.

Văn Ánh nhìn Aruda với đôi mắt mở to đầy hoài nghi, Aruda mỉm cười và tiếp tục nói với Boros, người đang có vẻ mặt khó chịu: "Từ bây giờ hãy hòa thuận ở trường nhé. Đừng lúc nào cũng coi thường người khác, nếu không sẽ bị ngã."

Aruda nói ý nghĩa thâm thường, nhưng Văn Ánh nghe xong lại sợ hãi, anh nhìn Boros, đôi mắt màu máu của đối phương cũng đang nhìn anh, Văn Ánh thấy đối phương mở miệng, những chiếc răng nanh sắc bén hơn lộ ra, hắn liếm răng nanh, nhìn Văn Ánh trả lời Aruda: " Được."


Văn Ánh gần như bị ngạt thở bởi áp lực quá lớn của ma khí và những lời đe dọa ác ý, nếu không có sự hiện diện của nhiều ác ma, cậu rất muốn ấn vào vai Aruda và hỏi bà xem bà có ý kiến gì với mình không. Hiển nhiên lời nói của Aruda là sự kích thích đối với tên ác ma kiêu ngạo này.

Aruda nghe được câu trả lời của Boros rất vui vẻ, trên mặt nở nụ cười, Kéo Văn Ánh đang đứng bên cạnh về phía Boros.: “Giới trẻ nên chơi cùng nhau thì tốt hơn.”

Văn Ánh bị ép đứng bên cạnh Boros, cậu chỉ cảm nhận được áp lực từ thân thể cao lớn của ác ma bên cạnh, cậu cúi đầu liếc nhìn bàn tay của đối phương, năm ngón tay hơi cong, đầu ngón tay thon dài, móng tay đen rất dài, bản chất tà ác, trên mu bàn tay có vài đường gân nổi lên, cả bàn tay rất to, có cảm giác như móng vuốt sắc nhọn của chó.

Lão ác ma tóc hoa râm như muốn nói, lưỡng lự mấy lần, cực kỳ nóng nảy muốn ngắt lời, Levima được đỡ dậy, hơi thở yếu ớt nói: "Ryder, nhị điện hạ đã thức tỉnh ngọn lửa xanh."

Có tiếng thở hổn hển, thứ này không kém gì bộ dáng của Aruda, sự tập trung của lũ ác ma xung quanh không còn tụ tập ở đây nữa, chúng vểnh tai lên để nghe Levima nói.

Văn Ánh đau lòng như cá muối cũng vểnh tai tò mò lắng nghe.

"Ta chính mắt nhìn thấy ngọn lửa xanh nhị điện hạ biến thành rồng. Nếu không có nhị điện hạ, ta và Lilith có lẽ đã chết rồi." Levima nói, dừng lại một chút, nhìn Văn Ánh, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng không nói mà nói cái khác.

Lão ác ma tóc bạc có chút không thể tin được: "Nhưng ma lực đo được trong nhị đại điện lúc đó rất thấp, lại không kế thừa kỹ năng thiên phú Hơi thở Thanh Long của Hắc Long tộc!"

Những ác ma của gia tộc Hiss đang nói chuyện và có rất nhiều lời thì thầm xung quanh chúng.

Boros cúi đầu, khinh thường nhìn Văn Ánh đứng bên cạnh, đôi mắt đỏ rực hơi nheo lại, có chút khinh thường ngạo mạn, không phải, hắn vẫn luôn như vậy.

“Ngươi là chủng tộc ác ma nào?”

Văn Anh đáp: “Ma Kính tộc.”


"...Ma Kính tộc?" Boros nhìn Aruda với vẻ mặt kỳ lạ.

Aruda gật đầu: "Thằng bé là con của Ma Kính tộc. Ta sẽ thay mặt bạn bè của mình chăm sóc thằng bé trong một khoảng thời gian."

Những Ma Kính ác ma hiện được biết đến là một chủng tộc yếu đuối trong Ma Giới, nhưng Boros cũng biết tại sao Văn Ánh lại có ngọn lửa của mình vì cậu ta đã sao chép.

Bây giờ Boros, người mới bắt đầu quan sát Văn Ánh, đã không còn hứng thú với Văn Ánh nữa, hắn căn bản không có hứng thú với lũ kiến ​​bên đường.

Ma Kính ác ma có thể sao chép ma pháp của những ác ma khác, nhưng nó vô dụng vì ma pháp được sao chép chỉ có một phần sức mạnh của chủ nhân ban đầu.

Hơn nữa, Ma Kính tộc ma lực giá trị không cao, không cần sao chép ma pháp cấp thấp, ma pháp cấp cao cũng không thể sao chép được, cho dù có sao chép ma pháp đặc thù, ma lực yếu ớt của bọn họ cũng sẽ giữ chân bọn họ đáy kim tự tháp trong trận chiến.

Cho dù ma lực của bọn họ kém đi, nhưng thể lực của Ma Kính tộc cũng không đủ, có thể nói bọn họ cái gì cũng không giỏi, ma pháp không giỏi, thể chất cũng không giỏi, điều này khiến bọn họ bị gán cho cái mác là thứ rác rưởi trong Ma Giới.

Một số Ma Kính tộc không thể liên tục đánh bại yêu ma trung cấp, điều này thực sự là một sự hổ thẹn đối với ác ma cấp cao.

Boros hoàn toàn không có hứng thú với những ác ma yếu đuối, anh chỉ nhìn những ác ma dựa trên sức mạnh chứ không phải vẻ ngoài của chúng.

Văn Ánh lặng lẽ từng bước nhỏ tiến về phía Aruda, tránh xa tên ác ma kiêu ngạo và thô lỗ này.

Càng nhiều ác ma lần lượt bay ra khỏi rừng rậm, đa số đều bị thương, có bị thương nhẹ, có có bị thương nặng, những ác ma trẻ tuổi này vừa bước ra, các ác ma bác sĩ canh gác bên ngoài đã tới chữa trị cho chúng.

Một số ác ma vào rừng để giải cứu và nhiều ác ma trẻ tuổi được đưa ra ngoài.

Văn Ánh chú ý tới có mấy ác ma đang cầm sổ ghi chép, đối với những ác ma rời đi, chúng ghi lại số bảng điểm mà trên người mình có.

Văn Ánh không vội rời đi, lũ ác ma đó vẫn chưa tới ghi chép.


Lão ác ma màu xám lại mang theo một ít ác ma đi tới, nói: "Vừa rồi chúng tôi sốt ruột làm cậu chê cười rồi. Cảm ơn cậu đã đưa thiếu gia Levima ra ngoài. Độc tố trong cơ thể ngài không thể chậm lại được. Nếu là sau này, sẽ rất khó để đối phó với nó. Đây là tín vật của gia tộc Hiss của chúng tôi. Chỉ cần cậu cầm giữ nó, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu hoàn thành trong khả năng của chúng tôi. "

Văn Ánh cầm lấy thì phát hiện đó là một chiếc nhẫn.

Anh mỉm cười với lão quản gia: "Chắc là vậy."

"Tiểu thư Lilith!" Một đám ác ma trong đám ác ma kinh ngạc kêu lên, Văn Ánh trước mặt đám ác ma trong nháy mắt như thủy triều dâng lên, một đám ác ma đến rồi đi.

Văn Ánh nhìn về phía đó, tại nơi bị lũ ác ma bao vây, anh chàng trẻ tuổi đẹp trai sử dụng ma pháp rồng lửa xanh lam cũng ở đó, anh quay mặt đi và thấp giọng hỏi Aruda: “Bà ơi, hôm nay trong rừng đã xảy ra chuyện gì..." Con trai cả của Ma Vương dày vò em trai mình, không biết muốn giết hay làm bị thương, không biết việc này có dẫn đến một cuộc điều tra chuyên sâu và tìm ra Đại điện hạ, kẻ chủ mưu đằng sau vụ việc này hay không.

Aruda nói: "Việc đó sẽ không ảnh hưởng đến kết quả kiểm tra."

Văn Ánh vốn không muốn hỏi chuyện này, cậu mở miệng, nghĩ Aruda hẳn là biết cậu muốn hỏi cái gì.

“Ma Giới là nơi kẻ mạnh săn lùng kẻ yếu.” Aruda nhẹ nhàng nói.

Văn Ánh sửng sốt một lát, suy nghĩ mấy giây, sau đó trên cánh tay nổi lên một chút da gà.

"Vì thế đừng lo lắng" Aruda nói thêm: "Ai ức hiếp cháu thì cứ đi tìm bà. Ở đây bà cố không có gì, nhưng có rất nhiều chất độc. Bà chỉ chờ mấy tên ác ma đến giúp bà thử thuốc."

Văn Ánh: "..." Cậu nhìn chung quanh, quả thực xung quanh Aruda có một khoảng chân không, nhưng không hiểu sao cậu lại thở phào nhẹ nhõm.

*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho

*Xong chương 15

___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.