*Chưa Beta.
Văn Thấm Tuyết nói xong, lập tức đi gọi điện thoại, vừa ra khỏi phòng, Văn Ánh nghe thấy bà lẩm bẩm: “Hai đời đều là người thường, sao đời thứ ba lại xảy ra chuyện?”
Có lẽ nó có liên quan gì đó tới cái vẻ mặt nhăn nhó vừa rồi chăng? Văn Ánh cảm thấy có chút áy náy khi nghĩ đến hình như mình đã nuốt phải thứ đó.
Vừa rồi một lượng lớn năng lượng, ác ma tụ tập lại gây ra phản ứng ma lực bùng nổ, nhóm người ở cổng khu dân lập tức nhận ra rằng luồng khí trực tiếp nhảy từ quỷ cấp thấp sang quỷ cấp cao này khiến họ không thể quan tâm ngừng cãi nhau với bác bảo vệ ngoài cửa, các biểu tượng tam giác trên máy dò đều biến mất, giống như màn hình máy tính bị virus xâm nhập, không ngừng lao ra ngoài.
Người dẫn đầu quay người bỏ chạy không tiếp tục dây dưa với bảo vêh, những người khác cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Ngụy tiền bối, bây giờ nên làm gì? Gọi sư phụ?" Thanh niên chạy tới sợ hãi.
"Ngụy tiền bối, chúng ta chạy đi đâu?" Một người khác nghi hoặc hỏi.
Người được gọi là Ngụy tiền bối là một người đàn ông có vẻ ngoài kiêu ngạo, so với những người khác thì thể chất rõ ràng mạnh mẽ hơn, chỉ mặc một bộ vest công sở đơn giản, cơ bắp lộ ra rõ ràng.
"Tìm một chỗ không có người giám sát, chúng ta trèo tường đi vào."
So với những người khác, vẻ sợ hãi trên mặt hắn không hề lộ rõ, trái lại hắn nhếch khóe môi, biểu lộ cảm giác căng thẳng mạo hiểm cùng cảm giác bình tĩnh khiến người nhìn bằng con mắt sùng bái như nhìn một ngôi sao.
"Ngài ấy thực là những người giỏi nhất trong số các tiền bối."
"Tiền bối bình tĩnh như vậy, sự tập trung này gần như khiến ta sợ chết khiếp, giống như ác ma cấp cao."
"Ác ma trung cấp có thể bóp ch3t chúng ta chỉ bằng một tay."
Ngụy Nhiên Phong vừa chạy vừa quét nhìn biểu tình của những người xung quanh, hắn có thể tạm thời xoa dịu những người mới này, nhưng... Trong mắt Ngụy Nhiên Phong hiện lên vẻ ngưng trọng, Ác ma cấp cao cực kỳ khó đối phó.
"Các nhà trừ tà chính thức có thứ này trong tay. Báo động của họ chắc chắn đã vang lên. Việc chúng ta phải làm bây giờ là bảo vệ những người bình thường ở đây trước khi họ tới. Hãy ghi nhớ" Ngụy Nhiên Phong thay đổi sự kiêu ngạo không sợ hãi của mình, với giọng điệu nghiêm túc" Đừng đối đầu với con quỷ cấp cao đó! Hãy chạy trốn ngay lập tức nếu gặp phải hắn."
Những người mới nuốt nước bọt, đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy vị tiền bối này nói chuyện với giọng điệu nghiêm túc như vậy.
"Bây giờ hãy để tôi xem những bức tường trong tiểu khu này chỗ nào không có giám sát..."
"Ách....."
Văn Ánh hắt hơi, cảm thấy rất khó chịu, cậu đứng trước gương trong phòng, không thể quen được với bộ dạng bây giờ của mình, mái tóc ngắn bình thường vốn dành cho nam giới giờ đã dài đến thắt lưng, và mái tóc màu trắng bạc. mái tóc rất dễ thấy, ngay cả đôi mắt cũng trắng bạc.
Văn Ánh cảm thấy toàn thân đều phát sáng, toàn thân trắng bệch, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, liếc nhìn làn da lộ ra ngoài, có vẻ trắng hơn trước.
Điều mâu thuẫn nhất là chiếc sừng trên đỉnh đầu và đôi cánh dơi sau lưng, hai chiếc này cũng có màu trắng bạc, nhưng chiếc sừng trên đỉnh đầu trong mờ, đôi cánh sau lưng mờ đục, và có một cái đuôi ở phía sau với một hình tam giác ngược ở đầu.
Cấu tạo này nếu có màu đen thì là cấu hình chuẩn của ác ma.
Văn Ánh nghĩ nghĩ, nhìn chính mình trong gương, trong lòng cảm thấy vô cùng thống khổ cùng oán hận.
Văn Thấm Tuyết nhanh chóng kết thúc cuộc gọi và đi vào. Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy đôi cánh dơi quỷ màu trắng bạc và cái đuôi đung đưa, mặc dù ông nội cô, ông cố của Văn Ánh, đã nói điều này trước đó nhưng đây là lần đầu tiên cô. Nhìn thấy ác ma bằng chính đối mắt của mình.
Đúng vậy, cô đã tận mắt nhìn thấy hình dáng ác ma của ông nội, nhưng thứ cô nhìn thấy chỉ là một bức ảnh trên giấy, năm chiếc két sắt được ông nội khóa cẩn thận, khi đó cô nhìn ông nội mở từng chiếc két ra từng lớp và lấy chúng đi. Bức ảnh đó khiến cô có chút không nói nên lời, sau khi đọc xong cô lập tức khóa nó lại.
“Con trai, đôi cánh bị chạm vào sẽ có cảm giác gì." Sự chuyên nghiệp của Văn Thấm Tuyết nhanh chóng lộ ra, cô chạm vào đôi cánh.
Văn Ánh mặt không biểu tình nói: “Mẹ, lúc này mẹ có thể ngừng suy nghĩ về cảm hứng cho kịch bản của mình được không?”
Văn Thấm Tuyết thu tay lại nói: "Ông cố của con sắp tới rồi, ông dặn không được mở cửa cho bất kỳ ai ngoại trừ ông ấy."
"Tại sao?"
Văn Thấm Tuyết lắc đầu: “Mẹ cũng không biết, ông cúp điện thoại, rất lo lắng.”
Văn Ánh đưa tấm thẻ trong tay cho Văn Thấm Tuyết xem: “Mẹ, mẹ có biết đây là gì không?”
“Một tấm thẻ thông thường?” Văn Thấm Tuyết buột miệng nói: “Con mới mua à?”
Văn Ánh chậm rãi lắc đầu, không nói gì, vật này là hắn dùng tay ấn xuống sàn nhà sau khi trở về từ trạng thái kỳ lạ.
Một lá bài lạ, cấp độ được đánh dấu là R, mặt của lá bài là một màn sương đen nhăn nhó, và thanh kỹ năng phía dưới ghi Fireball.
Văn Ánh nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó này tức giận, buồn bã nhìn con búp bê hư hỏng nặng trong tủ, đêm nay cậu thật xui xẻo
Đột nhiên bên ngoài nổi gió lớn, Văn Thấm Tuyết đi tới, mở cửa sổ, hít một hơi không khí trong lành, thở dài: "Hình như sắp mưa lớn, không khí trong lành quá."
Mình có nên nói với mẹ rằng có một thi thể mèo vừa mới treo chỗ đó? Văn Ánh mở miệng mấy lần, nhưng không nói ra.
Lúc này Lâm Thiên Bảo nhàn nhã tỉnh lại, ây da mấy cái vẫn chưa đoán ra được tình huống, ngồi dậy, bắt gặp ánh mắt Văn Ánh, Văn Ánh vẫy tay: “Chào bố.”
"A——" Lâm Thiên Bảo định la lên nhưng bị Văn Thấm Tuyết bụm miệng ngăn lại.
"Nghe ta nói, đây là con trai của chúng ta." Văn Thấm Tuyết kiên định nói.
"Hửm?" Con trai?
Lâm Thiên Bảo lại nhìn Văn Ánh, con quái vật có khuôn mặt của con trai họ, Văn Thấm Tuyết buông tay ra, Lâm Thiên Bảo run rẩy hỏi: "Chuyện gì vậy? tiểu Ấn bị quái vật hay thứ gì đó ô uế chiếm giữ?"
“Ba, con vẫn là con.” Văn Ánh vừa mở miệng, liền bác bỏ ý nghĩ phi thực tế của ba cậu.
Giọng điệu này rất chân thật, hắn nhanh chóng đứng dậy, thận trọng bước tới, giống như Văn Thẩm Tuyết, hắn lần đầu tiên chạm vào cánh của Văn Ánh.
Đôi cánh màu trắng bạc run rẩy, mở rộng ra, Lâm Thiên Bảo lẩm bẩm: “Tại sao lại có hình dạng cánh quỷ?”
Văn Thẩm Tuyết kéo Lâm Thiên Bảo tới, ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: "Lâm Thiên Bảo, em có chuyện muốn nói về gia đình chúng ta."
“Em cũng là quái vật?!” Lâm Thiên Bảo mất trí, kinh hãi hỏi.
Văn Thấm Tuyết: "...Em cũng nghĩ vậy. Yên tâm, Em chỉ là một người bình thường."
Lâm Thiên Bảo thở phào nhẹ nhõm.
Ông cố của Văn Ánh đến cực kỳ nhanh, bình thường lái xe mất mười lăm phút, nhưng năm phút sau ông đã chạy tới đó, xuất hiện trước cửa nhà Văn Ánh, Văn Thẩm Tuyết mở cửa cho ông.
Ông lão này được biết đã chín mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, nhưng khí lực tràn đầy, thoạt nhìn không giống chín mươi chút nào, vào cửa không nói gì với Văn Thẩm Tuyết mà xông thẳng tới phòng Văn Ánh.
“Ông cố,” Văn Anh nhìn thấy Văn Định Quyết, trong nội tâm hoảng hốt thoáng qua một chút, “Ông có biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Văn Định Quyết ánh mắt sắc bén, khóe môi cong lên không có cách nào áp chế, ông nhìn Văn Ánh, làm cho Văn Ánh da đầu tê dại, hai tay đè lên vai Văn Ánh, Văn Ánh có chút kích động.
"Ông cố, cháu là thiên tài sao?" Văn Ánh thăm dò hỏi.
Văn Định Quyết vui mừng đến không nhịn được, Văn Ánh dù có hài lòng đến đâu cũng nói: “Không, cháu là người duy nhất trong ba đời truyền được máu của ác ma, quả thực là kỳ tích ở thế giới loài người. "
“…Trước tiên hãy dạy cháu cách trở thành một người bình thường.”
Văn Định Quyết tựa hồ không có nghe thấy cháu mình nói, hưng phấn vỗ vỗ vai Văn Ánh: "Có người nối nghiệp, có người kế thừa Ma Kính gia tộc tâm nguyện bấy lâu!"
Văn Ánh: "Cái đó..."
"Toàn tộc hy vọng! Hãy nỗ lực trở thành Ma Vương, hoàn thành tâm nguyện bấy lâu của Ma Kính tộc. Ông hiện tại sẽ đưa cháu đến Ma giới."
Ôn Anh và Ôn Cầm Tuyết và Lâm Thiên Bảo: "???"
Lượng tin tức quá lớn, Văn Ánh cưỡng ép ngắt lời ông cố đang hưng phấn, cao giọng nói: "Ông cố!"
"Ừm?"
Văn Ánh chỉ vào cánh tay gầy gò của mình: “Ông không phải cảm thấy cháu nhìn không thích hợp đi ma giới sao?”
Lâm Thiên Bảo không ngừng gật đầu: “Đúng vậy, ông nội, Tiểu Ấn làm sao có thể đi ma giới? Ma giới nghe rất nguy hiểm, ác ma ăn thịt người! Nếu Tiểu Ấn đến đó, chẳng những không có đủ ăn, còn lo lắng bị ăn thịt."
Văn Ánh cũng gật đầu đồng ý.
Văn Định Quyết trừng mắt quyết định: "Đừng coi thường ma quỷ của Ma Kính Tộc. Làm sao có thể bị ăn thịt? Ma Kính Tộc chúng ta từ lâu đã là một trong gia tộc khổng lồ của Ma Giới."
Lâm Thiên Bảo trốn ở sau lưng Văn Thấm Tuyết, khó trách hắn sợ vị trưởng bối này trong nhà vợ, hóa ra là một đại ác ma, trực giác hắn vẫn luôn rất tốt.
"Nhưng Văn Ánh lớn lên trong xã hội loài người. Thằng bé không biết gì về ma quỷ hay những thứ tương tự," Văn Thấm Tuyết nói. "Thằng bé không quen thuộc với nơi đó và sức khỏe của thằng bé không tốt...
Ôn Định Quyết ngắt lời cô, vuốt râu cười nói: “Ta thấy khá hơn rồi.”
Ba người họ đều bối rối.
"Thật ra trước đây ta đã nghi ngờ rằng nguyên nhân khiến Tiểu Ấn yếu đuối và bệnh tật là do máu quỷ của thằng bé, nhưng ta không tìm thấy điều gì bất thường. Bây giờ đã có bằng chứng, ác ma con phải ở một nơi có năng lượng quỷ dồi dào trước khi trưởng thành, nếu suy dinh dưỡng sẽ rất nghiêm trọng, hắn yếu đuối, cho nên hiện tại ta đưa thằng bé đến ma giới là lựa chọn đúng đắn nhất.”
Văn Định Quyết vuốt râu, trên mặt tươi cười.
Văn Ánh quả quyết từ chối: “Ông cố, cháu không muốn đi ma giới.” Ông cố của cậu đã nói từ lâu, hiện tại Ma Kính tộc chỉ là cộng bún có sức mạnh bằng 5.
Văn Định Quyết nhìn thấy ý tứ trong mắt Văn Ánh, ho khan vài tiếng, dùng ánh mắt đáng sợ nhìn tủ búp bê nói: “Không phải cháu rất thích ác ma sao? Nếu đến ma giới, cháu có thể nhìn thấy ác ma Chó Địa Ngục Ba Đầu và cũng như thấy Miêu Hựu(*).
Văn Ánh mắt cá chết: "Ông cố, cháu ở đây có thể ôm một con chó búp bê ba đầu. Khi cháu đến ma giới, cháu nghĩ con chó ba đầu sẽ nhai xương cháu."
Ông có nghĩ cháu trông giống một kẻ ngốc không? Văn Ánh ánh mắt trầm lặng hỏi.
Văn Định Quyết lau mồ hôi lạnh không tồn tại trên trán, làm sao thằng nhóc này biết Chó Địa Ngục Ba Đầu bây giờ là chủng tộc đứng đầu kim tự tháp trong ma giới.
"Khụ Khụ, tóm lại, ở chỗ này xương cốt của cháu rất dễ bị nhai." Văn Định Quyết u sầu thở dài, hắn đã gần trăm tuổi rồi, vừa rồi hắn vẫn luôn giống như một đứa trẻ, hiện tại đã trải qua cảm nhận được thăng trầm của thời gian.
Lâm Thiên Bảo lập tức hoảng sợ: “Trong xã hội loài người ai lại đến nhai xương Tiểu Ấn?!”
Văn Ánh khoanh tay xoa xoa cánh tay để loại bỏ nổi da gà đang nổi lên trên đó.
"Ding Dong."
Trong lúc im lặng nhất thời, chuông cửa đột nhiên vang lên khiến Lâm Thiên Bảo run rẩy, dọa Văn Thấm Tuyết, Văn Thấm Tuyết tức giận túm lấy cổ áo chồng nói: "Anh có thể bớt nhát gan hơn được không? tinh thần lãnh đạo cấp cao của công ty đã đi đâu rồi?"
Lâm Thiên Bảo thấp giọng biện hộ: “Cấp dưới của công ty đều là con người…”
“Xin chào, có ai ở nhà không?” Ngoài cửa vang lên một giọng nam trẻ tuổi, “Tôi là người kiểm tra đường ống dẫn khí đốt.”
“Không được!” Văn Định Quyết vội vàng lấy ra một quyển trục, “Tiểu Ấn, nếu không rời đi, chúng ta sẽ phải chịu số phận.”
(*): Tên nhật nekomata là một con mèo thành tinh có hai đuôi.
*Bản Edit thuộc về WP: cangoikekho
*Xong chương 2
___Người Edit: Hồng Đào Thích H Văn.