Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Chương 14



Ngày hôm sau, tất cả nam sinh trong ký túc xá đều bị cơn nóng hầm hập làm cho tỉnh ngủ. Lăng Kỳ Ý cũng không ngoại lệ. Cậu đờ đẫn liếc nhìn điện thoại, mới bốn rưỡi sáng.

Cậu khó nhọc trở mình, bộ đồ ngủ tối qua mặc sau khi tắm đã ướt đẫm mồ hôi. Lăng Kỳ Ý thầm chửi rủa vài câu, cảm thấy nóng đến mức muốn bất tỉnh.

Không biết bạn cùng phòng ở giường đối diện đã thức dậy hay chưa. Lăng Kỳ Ý sợ nếu rời khỏi giường sẽ đánh thức hắn, vì thế, cậu điều chỉnh sang một tư thế thoải mái hơn, định bụng cố ngủ lại.

Chuông báo thức bên ngoài vang lên đúng năm giờ, Lăng Kỳ Ý vừa chợp mắt một chút nên càng cảm thấy khó chịu hơn. Cậu nhăn mày ngồi dậy, có chút váng đầu hoa mắt.

Tần Thuật Dương đã tỉnh giấc. Tối hôm qua hắn ngủ không ngon, phải nói thời tiết này mà không có điều hòa thì không ai ngủ ngon cho được. Lăng Kỳ Ý nghe thấy âm thanh từ phía đối diện, miễn cưỡng rời khỏi giường.

Hai người với sắc mặt khó coi liếc nhìn nhau, Lăng Kỳ Ý giơ tay vẫy vẫy, vô lực nói: “Chào buổi sáng”.

✧✧✧

Các nam sinh đi ra từ tòa ký túc xá số 7 đều mang khuôn mặt tái nhợt. Sau khi tắm rửa xong, Lăng Kỳ Ý bước ra khỏi cổng ký túc không khỏi sững sờ trước cảnh tượng này.

Dù mới hơn năm giờ sáng nhưng sức nóng đã bắt đầu bao trùm toàn bộ khuôn viên trường. Lăng Kỳ Ý nheo mắt nhìn lên bầu trời xanh với những đám mây trắng vờn quanh trên đỉnh đầu.

“Bị muộn rồi”.

Tần Thuật Dương cau mày, nhắc nhở một câu.

“Ừm”.

Việc mất điện trong ký túc xá khiến mọi nam sinh trong tòa nhà số 7 đều cảm thấy như phải tham gia huấn luyện quân sự suốt cả đêm. Hai người họ tình cờ gặp Cố Trạch Bình ở tầng dưới ký túc xá. Trạng thái của Cố Trạch Bình cũng giống như bị xé toạc ra khỏi cơ thể. Cậu ta tiến lại gần, lớn tiếng phàn nàn về trải nghiệm tồi tệ ở trường đại học.

Khi Cố Trạch Bình nhìn thấy Tần Thuật Dương liền nghĩ đến bài đăng trên Baidu Bar ngày hôm qua. Nhờ có mạng Internet, tin tức về “bạn gái của Tần Thuật Dương” cứ thế được lan truyền rộng rãi, ngay cả trai thẳng như Cố Trạch Bình vốn ít khi lướt mạng cũng biết chuyện.

“Tần Thuật Dương?” Mặc dù cạn kiệt năng lượng nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Cố Trạch Bình đi buôn chuyện. Chỉ là người này vẫn luôn có chút sợ sệt Tần Thuật Dương lạnh lùng, vậy nên đành bóng gió dò hỏi hắn.

“Cậu có biết mình ‘bạo đỏ’ rồi không?” (ý nói nổi tiếng trên mạng)

Nghe những lời Cố Trạch Bình nói, Tần Thuật Dương tức thì hiểu ra cậu ta đang muốn nói về điều gì, bình tĩnh quay sang nhìn Lăng Kỳ Ý. Lăng Kỳ Ý vốn đang muốn phàn nàn về việc mất điện với Cố Trạch Bình, lúc này lại đột nhiên rụt cổ lại.

“Bạo đỏ gì cơ?” Tần Thuật Dương hỏi Cố Trạch Bình, nhưng ánh mắt vẫn luôn hướng về phía Lăng Kỳ Ý.

Cố Trạch Bình quan sát thái độ của Tần Thuật Dương, cảm thấy ngữ khí của hắn bình tĩnh, cũng không có vẻ tức giận, mới dám thận trọng nói: “Là chuyện về bạn gái cậu ấy…”

“Bạn gái tôi? Là sao?”

Trên trán và chóp mũi của Lăng Kỳ Ý không tự chủ ướt đẫm mồ hôi.

“Bài viết mới đăng ấy!”

“Ồ ——” Tần Thuật Dương kéo dài giọng điệu, không rõ ý tứ đáp lại một tiếng. Hắn vỗ vỗ Lăng Kỳ Ý đang rụt cổ lại như đà điểu, cố ý hỏi cậu: “Cậu biết không?”

Lăng Kỳ Ý lắp bắp lên tiếng: “Biết… biết gì cơ?”

“Bạn gái tôi ấy”.

“Biết chứ…” Lăng Kỳ Ý cười ngốc hai tiếng ha ha, nhanh chóng lôi kéo Tần Thuật Dương rời khỏi chốn thị phi này, ” Cố Trạch Bình, bọn tôi đi trước đây! Còn trễ nữa là không chen nổi hàng trong căng-tin đâu! Đang vội ăn sáng, thế nhé!”

✧✧✧

Ngủ không ngon, ngày hôm sau còn phải huấn luyện quân sự với cường độ cao, tất cả nam sinh trong lớp hôm nay đều có chút uể oải. Cũng may, người trẻ tuổi có sức mạnh nội tại. Ngay cả khi phải chịu dằn vặt bởi thời tiết và cường độ tập luyện của huấn luyện viên thi cũng không có nam sinh nào xuất hiện tình trạng “chịu hết nổi”.

Dưới ánh mặt trời chói chang, huấn luyện quân sự buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc. Lăng Kỳ Ý cảm thấy miệng khô lưỡi khô, còn đôi chân thì nặng trĩu như đeo chì. Cậu thè lưỡi như cún con thở hổn hển, Tần Thuật Dương đứng bên cạnh nhìn bộ dáng này của cậu, cau mày nói: “Bẩn chết đi được”.

“Nóng quá… Nóng tèo mất thôi…”

Cảnh vật trước mắt Lăng Kỳ Ý đều như đang lơ lửng. Cậu víu lấy Tần Thuật Dương, muốn mượn chút sức lực: “Tần Thuật Dương… Tôi không đi nổi nữa…” Quần áo của Tần Thuật Dương đều bị cậu túm đến xô lệch, nhưng hắn cũng không đẩy cậu ra: “Mệt lắm hả?”

Lăng Kỳ mơ màng trả lời: “Ừm… Mệt chết rồi…”

Cố Trạch Bình đang tiến lại gần chỗ họ. Cậu ta vẫn đang suy nghĩ đến những lời bàn tán về Thuật Dương mà mình nghe được ban sáng. Từ khi đó đến giờ cũng đã qua một lúc lâu rồi, nhưng Cố Trạch Bình vẫn có thể kết nối các tình tiết một cách liền mạch.

Lần này hắn không tấn công trực diện Tần Thuật Dương nữa, mà khôn ngoan đột kích Lăng Kỳ Ý trước——

“Lăng Kỳ Ý, cậu có biết gì về bạn gái Tần Thuật Dương không?”

Lăng Kỳ Ý vì quá nóng mà cảm thấy choáng váng, chỉ biết phờ phạc trả lời: “Biết…”

Cố Trạch Bình lập tức hưng phấn: “Vậy nghĩa là cậu biết cô ấy là ai?!”

“Tôi biết…” Thực ra Lăng Kỳ Ý hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì. Cậu bị cái nóng gần 38 độ làm cho phân tâm, cứ thế buột miệng mà chẳng hề suy nghĩ.

“Tôi á”.

✧✧✧

Kỳ thực, sở dĩ Cố Trạch Bình cố chấp như vậy không chỉ vì tò mò, mà còn vì trên vai mang theo hy vọng của rất nhiều người.

Tỷ dụ như các nữ sinh trong lớp, nhờ cẩn thận quan sát nên biết được Cố Trạch Bình và Tần Thuật Dương có chút quen biết. Thông tin đồn xa, bọn họ hừng hực khí thế thêm WeChat của Cố Trạch Bình, lén nhờ vả cậu ta xem có thể đi hỏi giúp được không.

Vì vậy, Cố Trạch Bình chỉ có thể mon men lại gần nghe ngóng, nhưng không ngờ lại moi ra được thông tin kinh thiên động địa đến vậy.

Lúc này, Lăng Kỳ Ý cuối cùng cũng nhận ra mình vừa nói cái gì, tức thì mở to mắt sửng sốt.

Tần Thuật Dương trong giây lát cũng không kịp phản ứng, sau khi hoàn hồn lại liền cúi đầu, có chút ngập ngừng nhìn gấu áo đang bị lôi kéo xềnh xệch.

Hắn bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của Lăng Kỳ Ý, sau đó nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Cố Trạch Bình bên cạnh, rút cánh tay ra khỏi tay Lăng Kỳ Ý một cách không thương tiếc.

“Tôi không quen cậu ta”.

Tần Thuật Dương nhanh chóng rũ sạch quan hệ.

Chuyện này quá sức nực cười. Lăng Kỳ Ý cảm thấy màn sát thương xã hội này phải chịu một mình cũng đã đủ lắm rồi, vì cớ gì còn phải quàng chung với tên này?

Những suy nghĩ trong đầu Tần Thuật Dương cứ thế chạy loạn, cậu chỉ biết gật gật đầu đồng tình. Ừ, Lăng Kỳ Ý mang tiếng ngu ngốc cũng không vấn đề, dù sao trông cậu vốn cũng rất ngây ngô rồi, sẽ chẳng có ai tin mấy lớn nói vớ vẩn khùng điên này đâu ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.