Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Chương 18



Một tiếng “Yêu” của Lăng Kỳ Ý thực sự khiến Tần Thuật Dương không nói nên lời. Hai người nhìn nhau hồi lâu, Tần Thuật Dương vươn tay túm cậu lên ——

“Đi, theo tôi ra ngoài”.

Tần Thuật Dương lôi kéo Lăng Kỳ Ý đang mắc trong “lưới tình” gõ cửa ký túc xá đối diện.

Cố Trạch Bình vừa mới tắm xong, chỉ mặc độc một chiếc quần lót cỡ lớn. Cậu ta nhìn ra ngoài cửa, thấy hai vị khách không mời mà tới, che mặt lớn tiếng nói: “Các cậu làm gì vậy——!”

Tần Thuật Dương vốn đang cạn lời, lại bị Cố Trạch Bình làm cho nghẹn họng. Hắn ho khan một tiếng, không thể hiểu nổi tại sao Cố Trạch Bình lại phải hốt hoảng che mặt.

“Tần Thuật Dương! Cậu có chuyện gì không! Nếu như muốn chơi game, có thể trực tiếp nhắn WeChat cho tôi mà! Không cần khoa trương vậy chứ!”

Cố Trạch Bình vô cùng sùng bái Tần Thuật Dương. Đối mặt với thần tượng đột nhiên ghé thăm, cơn xấu hổ qua đi thì cảm giác kích động chợt ùa tới.

Tần Thuật Dương không giỏi ăn nói, thầm đánh giá vóc dáng không tính là quá đẹp của Cố Trạch Bình — cái gì có nên có, không có thì không có. Chỉ cần nhìn thoáng qua là thấy ngay cơ bụng kém phát triển, nhưng bụng nhỏ (bụng mỡ) thì lại lộ ra rất rõ ràng. Tần Thuật Dương im lặng một hồi, cũng may còn nhớ Lăng Kỳ Ý đang đứng bên cạnh.

“Cậu giúp tôi một việc”.

“Không thành vấn đề! Đừng nói một việc! Mười việc cũng được luôn!”

“Cậu nói một câu khen cậu ta đẹp trai đi”.

Dứt lời, hắn đẩy Lăng Kỳ Ý tiến lên trước một bước.

Cố Trạch Bình đang cởi trần, thốt lên một tiếng: “Hả?”

“Không có ý gì khác, cứ làm theo lời tôi nói đi”. Vẻ mặt Tần Thuật Dương thoạt nhìn rất thành khẩn, Cố Trạch Bình chỉ do dự vài giây liền làm theo lời hắn nói.

“Lăng Kỳ Ý, trông cậu rất—— đẹp trai——”

Lăng Kỳ Ý không hiểu vì sao mình lại được khen lần nữa, ngơ ngác trố mắt trong giây lát. Sau đó, hai bên má cậu tức thì xuất hiện những đám mây đỏ hồng.

“Thật… Thật vậy sao?”

Cố Trạch Bình cũng bị dọa sợ, lắp bắp nói: “Cậu ấy… Cậu ấy…”

“Không có chuyện gì đâu, cậu không cần phải chịu trách nhiệm”. Tần Thuật Dương đạt được mục đích, lạnh lùng kéo Lăng Kỳ Ý đang rung động rời đi. Trước khi đi, hắn chu đáo giúp Cố Trạch Bình đóng cửa ký túc xá, còn để lại một câu: “Cố Trạch Bình, trông cậu nên giảm cân đi”.

✧✧✧

Rời khỏi cửa phòng đối diện, Tần Thuật Dương rất nhanh tiếp tục gõ cửa ký túc xá cách vách. Người tới mở cửa cũng là một bạn học trong lớp của họ, tên là Lý Bỉnh Học, dáng người rất gầy, đeo một cặp kính cận, trên người mặc áo phông trắng.

Tần Thuật Dương và Lăng Kỳ Ý mới gặp cậu trong thời gian huấn luyện quân sự. Mối quan hệ giữa bọn họ có lẽ chỉ dừng ở mức “biết tên nhưng không nhớ mặt”.

À, đúng rồi, Lý Bỉnh Học vẫn biết Tần Thuật Dương, chủ yếu là vì hắn rất nổi tiếng, thật khó để không biết.

“Có chuyện gì không?”

Giọng điệu của Lý Bỉnh Học không giống như Cố Trạch Bình gào gào thét thét, cậu hơi hướng nội nên nói năng khá nhỏ nhẹ.

Bình thường nếu gặp người không quá quen thân như Lý Bỉnh Học, ít nhất cũng nên hàn huyên đôi ba câu, nhưng Tần Thuật Dương không có nhiều thời gian như vậy, cứ thế hỏi thẳng vào vấn đề: “Cậu có thể khen cậu ta đẹp trai được không?”

“Được”. Lý Bỉnh Học cũng không hỏi tại sao, trực tiếp nói với Lăng Kỳ Ý, “Cậu có phải là Lăng Kỳ Ý không? Cậu rất đẹp trai, tôi rất muốn được như cậu đấy”.

Một số người được sinh ra với tướng mạo nhìn là biết EQ cao, giống như Lý Bỉnh Học. Cậu không chỉ nghe theo Tần Thuật Dương mà còn trau chuốt lời nói của mình một chút, điều này càng khiến Lăng Kỳ Ý bị tác động nhiều hơn.

Tần Thuật Dương quay đầu nhìn Lăng Kỳ Ý đang nắm lấy cánh tay mình như sắp ngất đi, định bụng đưa cậu đến ký túc xá tiếp theo. Trước khi rời đi, hắn gửi lời cảm ơn Lý Bỉnh Học, đồng thời dặn dò Lăng Kỳ Ý phải ghi nhớ người bạn này đối xử với cậu tốt thế nào.

“Ừm…” Bước chân của Lăng Kỳ Ý có chút ngập ngừng. Cậu vẫn đang đắm chìm trong lời khen đẹp trai của Lý Bỉnh Học, “Cậu… Hiện tại tôi không mang theo điện thoại, tôi sẽ kết bạn trên WeChat với cậu sau nhé”.

“Được”. Lý Bỉnh Học ngượng ngùng cười cười, “Được soái ca thêm WeChat là vinh hạnh của tôi”.

Nếu Tần Thuật Dương có một quả trứng sống trong tay thì đã úp lên mặt Lăng Kỳ Ý, đợi chừng mấy phút là sẽ có ngay món trứng chiên.

Lăng Kỳ Ý ôm lấy gò má nóng bừng bừng, thần trí mông lung ​​bị Tần Thuật Dương kéo đi.

✧✧✧

Cửa phòng ký túc xá đóng lại, Tần Thuật Dương liền đưa cậu đến phòng bên cạnh. Đêm đó, Tần Thuật Dương và Lăng Kỳ Ý đã gõ cửa toàn bộ ký túc xá cùng tầng, hầu như tất cả các nam sinh đều buộc phải khen ngợi Lăng Kỳ Ý. Đến độ, Lăng Kỳ Ý thậm chí có thể nhận lời khen của người khác với khuôn mặt không cảm xúc.

Tần Thuật Dương dùng phương pháp độc nhất vô nhị này để giải trừ sự mẫn cảm của cậu. Khi hai người trở lại ký túc xá, Tần Thuật Dương cuối cùng cũng kết luận: “Vậy là tốt rồi, bốn năm đại học cậu sẽ không dễ dàng bị các nữ sinh lừa tình”.

Lăng Kỳ Ý leo lên giường sau khi tắm rửa sạch sẽ. Đêm đó, cậu đã có một giấc mơ dài rất dài. Trong mộng, Lăng Kỳ Ý chạy phía trước, Tần Thuật Dương đuổi theo sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Cậu rất đẹp trai—— Cậu rất đẹp trai——”

✧✧✧

Đúng năm giờ, chuông báo thức vang lên. Lăng Kỳ Ý choàng mở mắt, rồi lại co quắp nằm xuống.

Có tiếng động từ phía dưới giường, Lăng Kỳ Ý vén màn giường lên thì thấy Tần Thuật Dương đã dậy rồi.

“Sao hôm nay dậy sớm thế?” Cậu khàn giọng hỏi.

Tần Thuật Dương ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu, lên tiếng hỏi: “Tối hôm qua cậu gặp ác mộng à?”

“Sao cậu biết?”

“Bởi vì cậu nói mớ trong lúc ngủ”. Tần Thuật Dương bình tĩnh trả lời: “Làm cho tôi mất ngủ luôn”.

Một cảm giác tội lỗi đột nhiên dâng trào trong lòng Lăng Kỳ Ý: “Tôi đã nói gì thế?”

“Cậu rất đẹp trai, cậu rất đẹp trai”.

Lăng Kỳ Ý: “…”

✧✧✧

Cũng may ký túc xá nam không nhiều lời đàm tiếu như bên nữ, cho nên chuyện lạ mà Tần Thuật Dương và Lăng Kỳ Ý làm ra đêm qua cũng chỉ gây ra một chút náo động nhỏ, không có mấy tiếng gió.

Khi họ ra ngoài vào buổi sáng, Cố Trạch Bình xuất hiện sau lưng với tinh thần uể oải. Cậu ta kéo Lăng Kỳ Ý đến trước mặt và hỏi một cách kỳ lạ: “Suýt quên mất, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Các cậu chơi Thật hay Thách à?”

Lúc này, Lăng Kỳ Ý cũng có chút xấu hổ, mơ hồ nói “Ừ ừ ừ” cho qua chuyện. Nhưng Tần Thuật Dương lại không buông tha cậu dễ dàng như vậy: “Còn chuyện gì được nữa? Chính là muốn cậu khen cậu ta lớn lên đẹp trai đó”.

“Ồ…” Cố Trạch Bình vẫn không hiểu, “Không ngờ Lăng Kỳ Ý lại tự tin như vậy”.

Tần Thuật Dương còn muốn nói gì đó, lại bị Lăng Kỳ Ý nhanh tay lẹ mắt vội vàng che miệng lại: “Xin cậu nói ít vài câu đi mà!”

Nam sinh cao hơn cậu rất nhiều nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Kỳ Ý, cuối cùng kiêu ngạo đáp một tiếng “Ừ”, rồi đưa ra yêu cầu với cậu: “Vậy cậu nói một câu dễ nghe xem nào”.

Thanh âm như nghẹn lại trong cổ họng Tần Thuật Dương. Thấy sắp đến thời gian tập trung, Lăng Kỳ Ý lo rằng sẽ đến muộn, hoang mang hoảng loạn hỏi ngược lại hắn: “Thế cậu muốn nghe cái gì?”

“Tùy ý”.

“Tùy ý” thực sự là yêu cầu khó khăn nhất, nhưng Lăng Kỳ Ý chỉ mất có ba giây xoắn xuýt trước khi ngập ngừng hô một tiếng: “Được rồi… Anh trai tốt?”

✧✧✧

Trong thoáng chốc, Tần Thuật Dương khẽ liếc nhìn Cố Trạch Bình đang khiếp sợ đến hóa đá bên cạnh.

✧✧✧

Không tính hôm nay, còn ba ngày nữa là kết thúc huấn luyện quân sự. Trong hơn một tuần, ngày nào Lăng Kỳ Ý cũng bấm ngón tay nhẩm đếm. Càng về cuối thời gian, cậu càng không thể kiềm chế được cảm xúc của mình.

Sau khi khóa huấn luyện quân sự ngày hôm nay kết thúc, Lăng Kỳ Ý nhận được một tin nhắn WeChat. Tin nhắn này là của đàn anh đã giúp cậu mang hành lý về phòng trong ngày đầu tiên đến trường. Thông tin mà đàn anh muốn truyền đạt cũng rất đơn giản – anh ấy muốn mời Lăng Kỳ Ý ăn tối.

Lăng Kỳ Ý ba lần bảy lượt nghĩ ra một loạt lý do để từ chối, nhưng đàn anh vẫn giữ thái độ kiên quyết, dù thế nào cũng muốn mời cậu ăn một bữa.

“Nếu cậu đến một mình thấy ngại thì có thể rủ bạn cùng phòng đi cùng. Có mấy ông già bọn anh thôi, đừng từ chối mãi thế!!”

Lăng Kỳ Ý thực sự không còn cách nào khác ngoài việc lựa chọn giữa “đi một mình” và “bị Tần Thuật Dương mắng”, cuối cùng cậu quyết định chọn cái sau.

Tần Thuật Dương đương nhiên không muốn đi vì hắn không hề quen biết đàn anh kia. Lăng Kỳ Ý thấy ngại nếu đi một mình, vậy hắn thì không biết ngại sao?

“Đi đi mà, đi đi mà!” Kỳ thực, Lăng Kỳ Ý cũng có thể rủ Cố Trạch Bình, nhưng Cố Trạch Bình không thể mang cho cậu lọai cảm giác này, chính là cảm giác vô cùng yên tâm.

Nói đơn giản chính là Tần Thuật Dương đáng tin cậy hơn Cố Trạch Bình.

“Không đi”. Tần Thuật Dương dứt khoát từ chối, “Tôi rất bận”.

“Cậu thì bận gì chứ! Suốt ngày chỉ thấy cậu ở trong ký túc xá chơi game thôi mà! Cậu đây là kiếm cớ đúng không!”

“Đúng vậy, tôi kiếm cớ đấy, tôi chính là không muốn đi”.

Đã hơn năm giờ chiều mà mặt trời vẫn chưa lặn. Hai người đứng ở sân tập, Lăng Kỳ Ý lau mồ hôi trên mặt, tội nghiệp nói: “Đi đi mà, đi đi mà. Tôi chỉ nhờ cậu mỗi việc này, cậu không thể đáp ứng tôi sao?”

Buổi trưa lúc trở về, Lăng Kỳ Ý có bôi kem chống nắng một lần. Tần Thuật Dương nhìn những vệt đen trắng đan xen trên khuôn mặt cậu lúc này, cuối cùng cũng mềm lòng: “Biết rồi”.

Lăng Kỳ Ý nhìn Tần Thuật Dương vừa nói “Biết rồi” vừa bước về hướng ký túc xá thì vội vàng túm lấy hắn, sốt sắng hô: “Đừng đi!”

“Về ký túc xá trước đã”. Tần Thuật Dương nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cậu, bất đắc dĩ giơ tay lên lau đi chỗ kem chống nắng bôi không đều, “Trở về rửa mặt đi, trông bẩn chết đi được”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.