Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa

Chương 2



Lần giao lưu đầu tiên giữa Lăng Kỳ Ý và Tần Thuật Dương vẽ lên một dấu chấm tròn không hoàn mỹ. Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt đã đến ngày huấn luyện quân sự của tân sinh viên. Ba mẹ Lăng giúp Lăng Kỳ Ý thu dọn hành lý từ sáng sớm rồi để trước cửa nhà. Lúc Lăng Kỳ Ý bị đánh thức, đầu tóc vẫn còn rối bù như tổ gà, khuôn mặt đầy vẻ ngái ngủ: “… Con bảo để mình tự dọn đồ rồi mà?”

Ba Lăng nhét chứng minh thư và vé tàu vào tay Lăng Kỳ Ý, biểu tình vui vẻ lộ rõ trên mặt: “Tại ba mẹ sợ con ngủ dậy muộn nên mới gọi sớm hơn một chút!”

Lăng Kỳ Ý nhìn tấm vé tàu lẻ loi trên tay, bỗng nhiên có chút khó hiểu: “Là sao ạ? Tại sao chỉ có một vé?”

Mẹ Lăng xoay người đi vào phòng ngủ: “Chẳng phải nói sợ bị muộn giờ sao… Này! Ba nó mau đến thu dọn hành lý đi!”

“Ừ ừ, rồi! Anh tới đây!”

Lăng Kỳ Ý gãi đầu gãi tai, đi theo họ đến cửa phòng ngủ: “Dọn đồ là sao ạ? Bố mẹ thu dọn đồ gì thế?”

“Thu dọn hành lý đó!” Ba Lăng cười đến không thấy mặt trời, “Mấy ngày trước, ba mẹ đã đặt tour du lịch, vừa vặn cùng ngày con nhập học luôn! Thế nên mẹ con mới dậy sớm vậy!”

“…Tour du lịch? Bố mẹ đặt khi nào? Sao không nói cho con biết?” Lăng Kỳ Ý nghĩ đến ba chiếc vali đặt ở cửa, trái tim lạnh đi, “Ý bố mẹ là… Để con đến trường một mình?”

“Tất nhiên là con đi một mình! Mấy tuổi đầu rồi chứ? Còn muốn bố mẹ đi học cùng sao?” Ba Lăng phất phất tay, bắt đầu đuổi người, “Chuyến bay của bố mẹ là vào buổi chiều, ai dà, mau mau đánh răng rửa mặt đi! Ăn sáng xong còn ra ga nữa!”

✧✧✧

Lăng Kỳ Ý không biết ba mẹ người khác đối xử với con cái của họ thế nào, nhưng cậu chắc chắn hơn phân nửa rằng mình là được nhặt về.

Cuối tháng 8, nhiệt độ duy trì ở mức 38 độ, dòng người trong nhà ga đông đúc như cá mòi đóng hộp được mở nắp. Sống lưng Lăng Kỳ Ý ướt đẫm mồ hôi, vừa kéo theo ba chiếc vali vừa thở hổn hển.

Nhà trường cho họ ba ngày để báo danh, hôm nay vừa vặn là ngày cuối cùng. Nhóm chat của lớp từ mấy ngày trước đã bắt đầu chia sẻ trải nghiệm khi gặp mặt trực tiếp. Mọi người trò chuyện trong nhóm suốt 2 tháng qua, bây giờ cuối cùng cũng được gặp nhau, không thể không chia sẻ những mẩu chuyện thú vị mà họ có được.

Lăng Kỳ Ý hít một hơi, chật vật bước lên tàu cao tốc. Cậu mở nhóm chat và đọc lướt qua các tin nhắn tán gẫu.

Điện thoại rung lên “ting ting” hai lần, nhắc nhở Lăng Kỳ Ý có một tin nhắn mới vừa gửi đến. Cậu mở xem, là từ người bạn cùng phòng lập dị.

Tần Thuật Dương: Dì quản lý ký túc xá vừa tới đây, nhờ tôi nói với cậu sau khi đến trường nhớ qua chỗ dì lấy chìa khóa. Dì phát hiện mấy hôm nay có rất nhiều tân sinh viên trực tiếp lên lầu mà quên báo danh.

Lăng Kỳ Ý: Được, cảm ơn cậu.

Gửi tin nhắn xong, Lăng Kỳ Ý cảm thấy câu trả lời của mình có chút khách sáo, vì vậy cậu lại bồi thêm một câu – Cậu đã đến trường chưa?

Tần Thuật Dương: Tôi đến được mấy hôm rồi.

Lăng Kỳ Ý: Trường học thế nào?! Có phải Đại học Đông Thanh rất lớn, dễ bị lạc đường không?!

Tần Thuật Dương: Sao cậu không tự mình tới xem đi?

Chỉ với một câu này, Lăng Kỳ Ý chán hẳn chẳng muốn nói thêm.

✧✧✧

Chuyến tàu cao tốc kéo dài hai tiếng. Lăng Kỳ Ý đẩy ba chiếc vali xuống, vừa ra khỏi nhà ga đã bị cơn gió nóng ập tới.

Cậu nhanh chóng bắt taxi, tài xế nghe cậu nói muốn đến Đại học Đông Thanh liền nhiệt tình cùng cậu hàn huyên. Ba chiếc vali khiến Lăng Kỳ Ý vô cùng rầu rĩ, cậu mệt mỏi đến mức không muốn mở miệng, nhưng cũng không muốn làm tài xế mất hứng.

Vì vậy, cậu câu được câu không tiếp lời. Từ trạm tàu cao tốc đến trường đại học mất khoảng nửa giờ lái xe. Lúc này, hình ảnh Tần Thuật Dương trong tấm ảnh thẻ bỗng hiện lên trong đầu Lăng Kỳ Ý, cậu mơ hồ lo lắng về cuộc sống ở ký túc xá sau này của mình.

Hàng năm khi tân sinh viên đến báo danh, Đại học Đông Thanh sẽ bố trí tình nguyện viên giúp đỡ các tân sinh viên làm thủ tục. Lăng Kỳ Ý vừa xuống xe liền được hai học trưởng nhiệt tình đón tiếp. Cách đó không xa, các học tỷ tinh mắt lập tức chú ý đến nhan sắc nổi bật của Lăng Kỳ Ý.

“Đàn em đến từ khoa nào vậy?!”

“Ký túc xá của cậu ở đâu thế? Để bọn chị dẫn đi nhé!”

“Đàn em này, có thể thuận tiện thêm tài khoản WeChat không!”

Cứ thế, Lăng Kỳ Ý nhanh chóng bị một nhóm người vây quanh, cùng cậu đi bộ đến khu ký túc xá, ba chiếc va-li cũng cứ thế được mang hộ theo.

Ký túc xá của Lăng Kỳ Ý ở Tòa số 7, phòng 503. Vì là ký túc xá nam nên các đàn chị không thể tiếp tục đi theo cậu. Lăng Kỳ Ý lấy chìa khóa từ dì ký túc xá ở tầng một, cậu còn được hai học trưởng tốt bụng mách cho một số mẹo nhỏ khi đến khu nhà ăn. Sau khi đưa cậu đến cửa ký túc xá, các học trưởng rời đi, Lăng Kỳ Ý luôn miệng nói cảm ơn, đồng thời nhắn tin nói sẽ mời họ đi ăn tối khi họ có thời gian.

Vừa mở cửa, cậu nghe thấy một âm thanh nhỏ vang lên. Phòng tắm trong ký túc xá được thiết kế cạnh hành lang ra vào. Lăng Kỳ Ý sững người một lát, sau đó một nam sinh mặc áo phông trắng bước ra.

Vẻ ngoài của cậu ta hoàn toàn trùng khớp như trong ảnh thẻ, thậm chí còn sáng sủa hơn. Điều hòa ký túc xá lúc này được bật ở nhiệt độ vừa phải. Cậu ta vừa tắm xong, trên tóc còn ướt nước. Lăng Kỳ Ý bắt gặp ánh mắt của cậu ta, phát hiện có chút dữ tợn.

Hai người đứng ở cửa nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng người bạn cùng phòng khó tính này cũng mở miệng nói câu đầu tiên: “Cậu có tật xấu thích ngắm trộm à? Sao cứ nhìn chằm chằm người khác như thế?”

Lăng Kỳ Ý: “?”

Câu thứ hai là——

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi không có hứng thú với đàn ông”.

Phải mất một lúc lâu, Lăng Kỳ Ý mới có phản ứng. Cậu bỗng nhận ra Tần Thuật Dương đang vô cùng thẳng thắn nhắc nhở cậu đừng có thích mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.