Trẫm cảm thấy mình hiện giờ đang đứng trên mây, nếu không tại sao chân trẫm lại vô lực như vậy chứ?
“Sao, nhìn đến choáng luôn rồi? Cũng không phải chưa từng thấy qua.” Tiểu hoàng thúc bóp bóp mũi trẫm cười: “Chờ đến lúc hồi cung ta sẽ phái người đưa vào cho ngươi.”
Trẫm không ngừng gật đầu thật mạnh, giãy dụa nhảy xuống khỏi người tiểu hoàng thúc, chạy về phía hai đôi Kỳ Lân cao ngang trẫm, oa nha, khối vàng lớn như vậy, khối ngọc lớn như vậy, mắt trẫm sắp bị chói mù rồi có biết không? Này đều là bảo bối a bảo bối
Trẫm ôm Kim Kỳ Lân cọ cọ nửa ngày, cuối cùng mới lưu luyến không rời ngẩng đầu lên, nhìn tiểu hoàng thúc vô cùng vô cùng cảm kích nói: “Tiểu hoàng thúc, ngươi thật tốt, trẫm yêu ngươi nhất “
Tiểu hoàng thúc mỉm cười, trẫm nhất thời cảm thấy càng choáng váng.
Trẫm ôm Kim Kỳ Lân không chịu buông tay, cuối cùng bị tiểu hoàng thúc cường ngạnh lấy ra, cất vào trong phòng.
Trẫm cực kỳ lo lắng: “Tiểu hoàng thúc, bảo bối không thể đặt trong viện như vậy được, nếu như bị người trộm mất phải làm sao? Ngươi vẫn nên nhanh phái người mang vào tiểu kim khố cho trẫm đi, không, trẫm nên hồi cung cùng họ luôn.”
00Chỉ đăng tại:0//u./ 00
Tiểu hoàng thúc dở khóc dở cười: “Làm như chưa nhìn thấy bao giờ vậy. Ai dám vào trộm đồ trong Nhiếp chính vương phủ chứ? Đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.”
Trẫm vô cùng buồn thương bị tiểu hoàng thúc cầm móng rồng nhỏ kéo đi. Kỳ Lân a Kỳ Lân, trẫm luyến tiếc các ngươi, tiểu hoàng thúc thật nhẫn tâm, nỡ lòng nào ngoan tâm chia tách chúng ta. Các ngươi nhất định phải ngoan ngoãn chờ trẫm trở về đó
Tiểu hoàng thúc nắm tay trẫm đi thẳng đến Trân Thú uyển, vừa đến đại môn đã nghe thấy tiếng hổ gầm thật lớn. Âm thanh kia giống như vang bên tai trẫm, dọa trẫm phát run, hai chân đông cứng.
Tiểu hoàng thúc mặt không đổi sắc sờ đầu trẫm, “Ninh nhi không cần sợ, nó đã bị nhốt trong ***g, sẽ không khiến ngươi bị thương.”
Trẫm vẫn rất sợ hãi, ôm chặt đùi tiểu hoàng thúc sống chết không chịu đi vào, tiểu hoàng thúc lại nói: “Ninh nhi nếu không muốn đi vào, vậy lễ vật trong kia đành bỏ qua.”
Trẫm sửng sốt: “Kim Ngọc Kỳ Lân lúc nãy không phải lễ vật rồi sao?”
“Ta không nói lễ vật chỉ có một món,” tiểu hoàng thúc cười nhẹ cầm tay trẫm dắt vào trong, “Hơn nữa, có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?”
Trẫm mếu máo, là hổ đó, cái miệng há ra đã lớn hơn nửa người trẫm, nếu nổi giận lên ngoạm một cái, không phải sẽ nuốt trẫm vào trong bụng sao? Sau đó ợ một cái
Nhưng mặc kệ trẫm dãy dụa kháng nghị thế nào, tiểu hoàng thúc vẫn kiên quyết ôm trẫm vào trong. Dọc đường đi trẫm bịt chặt hai mắt, chỉ hé ra một khe hở nhỏ xíu nhìn xung quanh. Trẫm chưa từng đến đây, cảm thấy chỗ nào cũng mới lạ
Không biết tiểu hoàng thúc đã đi bao lâu, mãi đến khi trẫm buồn ngủ y mới dừng lại, nói: “Được rồi, không có gì đáng sợ đâu, đừng che mắt nữa.”
Trẫm thật cẩn thận buông ta ra, trước mắt có một cái ***g nhỏ được che kín bằng vải đen, bên trong rất yên lặng, không có chút xíu tiếng động nào.
Trẫm leo xuống khỏi lòng tiểu hoàng thúc, tò mò đi xung quanh ***g hai vòng, “Tiểu hoàng thúc, đây là lễ vật khác ngươi chuẩn bị cho trẫm sao? Bên trong nhốt gì vậy?”
“Ngươi vén vải lên không phải sẽ biết sao.”
Trẫm thầm tự cổ vũ cho bản thân hết nửa ngày mới quyết định dùng toàn lực xốc miếng vải đen lên, không ngờ ở bên trong là một đoàn nhỏ nhỏ manh manh mềm mềm, trẫm mở to hai mắt nhìn, “Đây đây đây, đây là cái gì?”
“Hôm trước có người đưa đến Nhiếp chính vương phủ, ta thấy nó cũng đang yêu nên giữ lại cho ngươi.” Tiểu hoàng thúc nói: “Nó là gấu trúc đó, Ninh nhi thích không?”
Trẫm ngồi xổm nhìn đoàn nhỏ nhỏ mềm mềm manh manh kia, gật gật đầu: “Thích, trẫm rất thích.”
“Cho ngươi mang vào cung nuôi, nhưng gấu trúc sau khi trưởng thành rất hung ác, có thể còn ăn thịt người, đến lúc đó chỉ có thể mang về nuôi ở Trân Thú Uyển.” (mn lên GG tìm hiểu thêm nha)
Trẫm mù mờ, lòng nói vật nhỏ đáng yêu như vậy sao có thể ăn thịt người được?
“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Tiểu hoàng thúc nói: “Cũng muộn rồi, trước dùng vãn thiện, dùng xong sẽ hồi cung. Tối nay phải nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chắc chắn rất bận.”
Trẫm không tình nguyện gật đầu, vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn con gấu trúc nho nhỏ kia.
Tối nay trẫm ăn rất nhiều rất nhiều đồ ngon, ăn đến no căng cả bụng, không thể đi được, cuối cùng bị tiểu hoàng thúc ôm hồi cung.
Khụ, trẫm có chút thẹn thùng
Ngày hôm sau, từ sáng sớm cho đến tối trẫm bị dày vò rất khổ sở, mệt mỏi lâu như vậy, cho dù là mỹ thực thơm ngon ngào ngạt kia cũng không thể cứu vớt được tâm tình trẫm. Trẫm mệt! Trẫm buồn bực!
May mắn buổi tối tiểu hoàng thúc đã dùng đôi tay đẹp đẽ của y xoa bóp cho trẫm, nếu không ngày hôm sau nhất định trẫm sẽ không thể rời khỏi giường, đừng nói chi đến việc thượng triều.
Trẫm thực thảm mà
Sau sinh nhật trẫm vài ngày lại đến Tết, vì thế còn chưa nghỉ ngơi đủ lại bắt đầu một trận dằn vặt khác, nào là Tế thiên rồi thiết yến. Mấy ngày nay liên tục bận rộn, thịt trên mặt trẫm gầy đi không ít rồi.
Thật ra trẫm không hề muốn đến Tết một chút nào, không có phụ hoàng hoàng huynh hoàng chất bọn họ khiến trẫm cảm thấy rất khó chịu. Trên yến hội thiếu đi nhiều người quen thuộc như vậy, trẫm nhìn chỉ cảm thấy muốn khóc.
Nếu chuyện lúc trước không xảy ra thì tốt rồi, phụ hoàng cùng hoàng huynh hoàng chất còn tại, trẫm cũng không cần làm Hoàng đế. Trẫm chưa bao giờ nghĩ mình sẽ phải ngồi lên ngôi vị này, trẫm muốn làm một Vương gia nhàn tản, theo tiểu hoàng thúc ra biển du ngoạn thật tốt biết bao
00Chỉ đăng tại:0//u./ 00
Nhưng Tết đến cũng có điều tốt, tiểu kim khố của trẫm lại được thêm nhiều đồ mới, mẫu hậu bọn họ cho rất nhiều tiền mừng tuổi, còn tiểu hoàng thúc thì vung tay mang vào cung cơ man bảo bối, có vàng có bạc, có ngọc khí có đồ sứ, chỉ cần lấy ra một món cũng là bảo bối vô giá. Trẫm mới nhìn qua mà nước miếng đã chảy ròng, hận không thể lăn lăn mấy cái phát tiết vui sướng trong lòng.
Đương nhiên, thu được lễ lớn, trẫm cũng đáp lễ hào phóng vô cùng. Từ trong tiểu kim khố tìm các loại bình phong ngọc bội đẹp đẽ đưa đến cho mẫu hậu, cho mấy hoàng đệ hoàng chất hạt đậu vàng, hạt châu ngọc, còn về phần tiểu hoàng thúc trẫm lại rộng rãi vô cùng mà cho y mấy cái hôn hôn, tỏ vẻ về sau Lâm Thanh cung của trẫm cũng là tẩm điện của tiểu hoàng thúc, cho dù y ở luôn cũng không thành vấn đề!
Hí hí hí hí…
Trẫm phát tài rồi, hớ hớ hớ hớ…
Phân cách thời gian chập chạp trôi qua
Qua năm mới không lâu lại bắt đầu thượng tảo triều(lên triều sớm), trẫm còn chưa sung sướng đủ đã phải bắt đầu chuỗi ngày phải dậy sớm khổ bức. Hôm đầu tiên trẫm giở trò không chịu đi, không ngờ tiểu hoàng thúc lại đánh mấy cái lên mông trẫm, trẫm đành phải ủy khuất leo xuống Tiểu long sàng, buồn bã vào triều.
Kỳ thật trẫm cùng đã từng kháng nghị với tiểu hoàng thúc, trẫm đã lớn rồi, lớn hơn trước kia một tuổi, sao y vẫn có thể đánh Tiểu long mông của trẫm chớ? Mất mặt quá đi.
Tiểu hoàng thúc sau khi nghe kháng nghị của trẫm cười cực kỳ dịu dàng, nhưng lời nói lại không dịu dàng chút nào, “Hôm nay ngươi không chịu rời giường, ta sẽ tát ngươi một cái, về sau nếu ngươi tiếp tục như vậy, ta lại tát ngươi một cái. Ninh nhi cảm thấy đề nghị này thế nào?”
Trẫm: ┭┮﹏┭┮
Tiểu hoàng thúc thật quá nhẫn tâm!
Trẫm thực khổ mà! Có ai khổ như trẫm không chứ!
Tác giả có chuyện muốn nói: Bàn tử phát hiện có muội tử hỏi về vấn đề công thụ
Tiểu hoàng đế ngốc manh như vậy, rõ ràng không thể công được tiểu hoàng thúc a 【 bị tiểu hoàng thúc đánh choáng 】
Bàn chỉ theo khuôn sáo(?) cũ viết Quốc bảo của Thiên triều, khi còn nhỏ manh như vậy sao có thể không viết đây, hãy bỏ qua chuyện nó lớn lên hung tàn đi nha # thời gian là đao giết heo # (ý nói viết về Gấu trúc đó)
Tiểu hoàng đế rốt cục đã lớn thêm một tuổi, cách thời điểm tiểu cúc hoa khó giữ còn 4 năm 【 lại bị đánh 】
Hiện tại quan hệ của hai người rất thuần khiết, tiểu hoàng thúc vẫn chưa mất hết tiết tháo đâu
T: Ừ thì tiết tháo =))))))))))))
Nhây hơn 1 tuần QAQ, cảm thấy càng ngày càng dài, hay mình càng ngày càng lười vậy QAQ
Có lỗi nhớ cmt cho t nha
Mn chọt chọt mấy cái shorte ở Mục lục cho t với mặt moe =)))