Ta là Tiểu Lục Tử, là nội thị thiếp thân của Hoàng đế Vĩnh Ninh, hoàng đế trẻ tuổi nhất vương triều Đại triệu, đại tổng quản chăm chỉ.
Đúng vậy, Tiểu Lục Tử ta lại lén đến rồi đây.
Nói thật, gần đây ta sống có hơi kinh hồn bạt vía, thấy nhiếp chính vương đại nhân sẽ mềm chân, hận không thể trở thành người vô hình biến mất ngay trước mắt y.
Khí tràng của đại nhân quá mạnh mẽ, tiểu dân chúng ta không dám nhìn thẳng đâu. Quỳ lạy!
Lau mặt, ta bắt đầu kể đây.
Sang năm mới không lâu, nhiếp chính vương đại nhân đột nhiên nói muốn dẫn tiểu chủ tử xuất cung, là đại tổng quản bên người tiểu chủ tử, tất nhiên ta cũng muốn đi theo. Tuy lần xuất tuần (đi tuần) này đến quá đột ngột, nhưng nhìn tiểu chủ tử vui vẻ phấn chấn, ta cũng vui vẻ phấn chấn theo.
Sau này nhớ lại, ngay từ đầu chỗ kì dị của việc đi tuần này đã hiển hiện ra trước mắt, nhưng do ta quá ngu ngốc, không hề nhận ra cái gì.
Được rồi, trở lại chủ đề chính.
Sáng hôm đó, tiểu chủ tử phấn chấn lôi kéo ta chuẩn bị hành lý, nhiếp chính vương đại nhân chủ động cho tiểu chủ tử một hộp kẹo mạch nha —— chú ý, đây là điểm đầu tiên đáng nhi ngờ —— tiểu chủ tử vui vẻ kẹo, sau đó… người hôn mê bất tỉnh.
Kế tiếp, ta trợn mắt há miệng nhìn nhiếp chính vương đại nhân lo lắng gọi Mạnh Viện sử tới, sau khi chẩn bệnh, chuyến đi tuần đã được định ra trước đó biến thành thân thể của tiểu chủ tử yếu ớt nên nhất định phải xuất cung tĩnh dưỡng. Ta đứng một bên nhìn, cảm thấy nhiếp chính vương đại nhân diễn kịch quá giỏi, à, tất nhiên lúc đó ta cũng chỉ cảm thấy tiểu chủ tử đột nhiên phát sốt, rất cần được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng… Ta đúng là quá ngốc quá ngây thơ!
Tuy nhìn ra hành vi của nhiếp chính vương đại nhân rất kì lạ, nhưng khi xuất cung ta gần như đã quên sạch mọi hoài nghi (Được rồi, ta thừa nhận, ta vốn dĩ không nhận ra điều gì hết!), yên lặng đi theo hầu hạ tiểu chủ tử, cùng người vui vẻ, nhân tiện dỗ người đừng chú ý đến một số chỗ bất thường.
Suốt dọc đường đi, tiểu chủ tử không cảm thấy có chỗ nào đáng ngờ, kỳ thật nếu không phải buổi tối hôm đó ta uống hơi nhiều trà buồn tiểu, cũng sẽ không phát hiện ra có thích khách!
Đúng vậy, cả đường đều có thích khách, không chỉ có người, còn có rắn! Ta thật sự đã nhìn thấy một con rắn bò ngang qua chân mình, lúc ấy ta bị dọa ngốc, nếu không có Tam Sinh nhấc ta lên, ta chắc chắc đã bị rắn cắn, là rắn độc đó, nghĩ lại mà thấy trứng đau… Không trứng cũng đau!
Sau đó, lúc ở Nguyên Châu thành, không biết nhiếp chính vương lấy đâu ra một chiếc thuyền lớn, chúng ta chuyển sang đi thuyền. Chuyện thích khách vốn dấu tiểu chủ tử cuối cùng cũng bị người phát hiện, nhưng kỳ lạ là tiểu chủ tử không hề sợ hãi, người chỉ kinh ngạc chuyện thích khách có thể ẩn mình dưới nước, hơn nữa còn thắc mắc những kẻ đó xuất hiện như thế nào…
Ta cảm thấy thật may vì trọng tâm chú ý sai lệch của tiểu chủ tử, nếu không nhiếp chính vương đại nhân nhất định sẽ một cước đá bay ta —— bởi vì lý do khiến tiểu chủ tử sợ hãi đã đủ để trừng phạt rồi.
Nước mắt đầy mặt ┭┮﹏┭┮
Dọc đường đi ta chỉ biết mục đích của lần xuất kinh này là để gặp mặt vị nữ tướng quân vừa mạnh mẽ khí phách lại vừa xinh đẹp của Nam Cương, đồng thời xử lý một số vấn đề giữa hai nước. Ở đó ta còn gặp được Tiểu Hoa đại nhân và Tiểu Dương đại nhân, hai người đen đi nhiều, hơn nữa trong khoảng thời gian này hai người nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra, nhìn bộ dáng của Tiểu Dương đại nhân kìa, ánh mắt hận không thể dính luôn trên người Tiểu hoa đại nhân á.
Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cuối cùng cũng tới lúc hồi cung, tiểu chủ tử bởi vì đang ngủ cho nên không phát hiện, nhưng ta rất tỉnh táo, cho nên ta đã thấy cửa thành giới nghiêm và tướng sĩ tuần tra trên đường lớn, là tướng sĩ đánh giặc.
Lúc ấy ta sợ run cả người, nhìn sang nhiếp chính vương ôm tiểu chủ tử nhắm mắt dưỡng thần, trực tiếp lui vào trong góc không dám động đậy, trực giác nói cho ta, trong kinh thành xảy ra chuyện lớn!
Xe ngựa đến hoàng cung, lúc xuống xe ngựa, ta hồi hộp cực kỳ, cửa cung có một hàng mặt đen đang canh gác, trên đất có rất nhiều máu đọng, không ít cung nhân đang dội nước quét tước. Cuối cùng ta cũng đã hiểu, có lẽ nhiếp chính vương đã đoán chắc trong cung sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới để tiểu chủ tử hôn mê khi quay về(*).
(*) Chắc đồ ăn có thuốc mê
Đi vào trong, khoảng đất trống trước điện đang hành hình, những người bị chặt đầu quỳ trên đất không phải ai xa lạ, chính là mấy con cháu được phong Quận vương của tiểu chủ tử.
Ta đi phía sau nhiếp chính vương đại nhân đang ôm tiểu chủ tử, nghe y nói một câu “Một kẻ cũng không lưu”, một lần nữa ta cảm thấy may mắn vì tiểu chủ tử đang ngủ, bằng không thấy cảnh này nhất định sẽ rất đau lòng.
Còn có gì không rõ sao, e rằng mấy người này chuẩn bị mưu phản, nếu không nhiếp chinh vương đại nhân cũng sẽ không nhẫn tâm như vậy. Nghĩ kỹ hơn thì, có lẽ nhiếp chính vương đại nhân đã sớm biết, nhân cơ hội này trù tính, dẫn bọn chúng mắc câu, một lưới bắt hết.
Nhiếp chính vương đại nhân, ngài quả nhiên quá giỏi (ngưu)!
Đến khi tiểu chủ tử tỉnh lại, ta không nói gì với người, mà không chỉ ta, tất cả mọi người đều bị cưỡng chế không được phép nói chuyện này cho tiểu chủ tử biết. Tuy rằng tiểu chủ tử đã nhận ra có chỗ không thích hợp, nhưng bị ta quấy nên nhanh chóng quên chuyện này đi.
Khi sự tình này hoàn toàn qua đi, ta mới lén lút đi tìm Tam Sinh, đồng ý một mớ hứa hẹn không công bằng hắn mới nói cho ta biết. Thì ra sự thật giống như ta đã suy đoán, nhiếp chính vương đại nhân đã biết trước mấy Quận vương kia thông đồng với Đột Quyết ý đồ tạo phản, vì thế ngài mượn cơ hội này, vừa có thể đi ký kết hiệp ước với Nam Cương, vừa có thể ở thời điểm cuối cùng chóng vánh trở về một lưới tóm gọn mấy tên Quận vương không có đầu óc, nhân tiện kiếm được lý do xuất binh với Đột Quyết.
Những lời này khiến ta hoảng sợ, trước đây tuy rằng luôn nói không thể bỏ qua Đột Quyết, nhưng trong triều vẫn không có động tĩnh gì, ít nhất nhiếp chính vương đại nhân chưa nói muốn xuất binh. Còn bây giờ, mọi thứ đã đến giới hạn, thời cơ đã chín muồi, cuộc chiến giữa Đại Triệu và Đột Quyết, nhất định phải xảy ra.
Nghĩ lại, ta cảm thấy chuyện xảy ra trong mấy tháng này giống như một giấc mộng, ban đầu còn đang tốt đẹp, lập tức quay ngoắt biến thành ác mộng. Ta nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ quên được hình ảnh máu nhuộm đỏ tiền điện, còn có ánh mắt đầy oán hận và sợ hãi của những vị Quận vương bị hành quyết.
Tính toán của nhiếp chính vương đại nhân không hề có sơ hở, quan trọng nhất là y đối xử với tiểu chủ tử rất tốt, làm cái gì cũng suy nghĩ cho tiểu chủ tử, mấy việc khiến tiểu chủ tử đau lòng nhất định sẽ mạnh tay ém kĩ. Có lẽ chuyện may mắn nhất của tiểu chủ tử chính là đã gặp được nhiếp chính vương đại nhân, nếu không, mình tiểu chủ tử sẽ không giữ được ngôi vị Hoàng đế.
Không nói nữa, nếu để tiểu chủ tử nhìn thấy có lẽ ta sẽ bị nhiếp chính vương lăng trì xử tử mất.
Câu cuối cùng, nhiếp chính vương đại nhân, xin hãy nhận lấy đầu gối của nô tài!