Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 10



Sáng ngày hôm sau, ước chừng năm giờ năm mươi phút, tiếng gõ cửa vang lên từ bên ngoài cửa nhà họ Hạ.

Hạ Lâm Hi ló đầu ra khỏi phòng, bắt gặp một người phụ nữ xa lạ đang đứng ở cửa lớn.

Người phụ nữ này khoảng bốn mươi lăm tuổi, tóc hơi ngắn, sắc da vàng vọt, mang một chiếc áo sơ mi trắng, đeo một cặp khuyên tai bằng vàng, tuy nếp nhăn trên mái trán và sau khóe mắt rất nhiều, nhưng coi bộ bà ấy rất lành nghề.

Đây chính là dì Bành mới đến.

“Mẹ đến công ty giới thiệu việc làm tìm người, họ đề cử người dì này đấy.” Mẹ của Hạ Lâm Hi nói. “Sau này ba con không cần phải bận rộn việc nhà cửa nữa rồi.”

Cha của Hạ Lâm Hi không nói gì, chỉ tháo chiếc tạp dề xuống, thay một bộ trang phục mới.

“Vậy thì tốt ạ.” Hạ Lâm Hi nói. “Sau này ba không cần nhịn buổi trưa chạy về nhà nấu nướng nữa rồi.”

Nói là thế nhưng bữa sáng hôm nay được nấu quá thuần thục, khiến không khí bàn ăn có hơi lạ lẫm.

Tất cả món ăn là do một tay dì Bành xào nấu. Làm một bảo mẫu cao cấp của công ty tư vấn việc làm, dù sao cũng đã được đào tạo bài bản, thức ăn làm ra cũng không như bình thường, quả nhiên cha của Hạ Lâm Hi không thể nào bì nổi.

Buổi sáng không chỉ đậm đà hương vị mà còn được dọn lên rất nhanh.

Khác với mọi khi, hôm nay Hạ Lâm Hi ăn thêm một chén cháo nữa, mẹ của cô cũng rất vui, còn nói dạo này cô gầy đi nhiều rồi, phải bồi bổ thêm.

Lúc dì Bành vào bếp dọn dẹp lại, cha của Hạ Lâm Hi lại hỏi: “Người bà tìm được có chắc là đàng hoàng không?”

“Ông không cần lo lắng.” Mẹ cô trả lời. “Tôi tìm đến tận công ty giới thiệu việc làm đấy.”

Cha cô lại ăn thêm hai miếng nem rán, sau đó bưng bát nói: “Hôm nay bữa sáng nhiều quá, có trái cây không?”

“Chỉ có cháo thôi!” Mẹ cô tiếp lời.

Lời vừa thốt ra, bàn ăn lại trở nên yên lặng, chỉ có tiếng lanh canh đồ sứ chạm vào nhau, im lặng đến nỗi không ai nghĩ rằng đây là phòng bếp.

Sau khi xong bữa sáng, Hạ Lâm Hi đeo cặp rời khỏi nhà, lúc băng ngang qua hành lang ngoài phòng bếp, cô cố ý ngó nghiêng vào bên trong, thấy dì Bành đang cặm cụi rửa bát, tóc mái phủ ngang trái, hai bên tóc mai đều là tóc hoa râm.

Ánh mắt hai người giao nhau, dì Bành nở một nụ cười với cô.

Hạ Lâm Hi có chút ngại ngùng, chỉ biết cười đáp lại.

Cùng lúc ấy mặt trời vươn mình qua khung cửa sổ, mặt trời như một vòm sáng lặng lẽ xuất hiện từ phương Đông, băng ngang qua phía xa xăm, nhưng lại dừng chân chút đỉnh bên trong những ngôi nhà cao tầng.

Ánh mặt trời xuyên qua bức màn che lớp kính thủy tinh, tỏa ra những tia nắng vàng nhạt, bên đường tấp nập dòng xe, những dòng bụi thi nhau phiêu đãng khắp chốn.

Thành phố dần dần thức tỉnh sau đêm dài, đèn đường lần lượt tắt, nhường công việc lại cho ánh dương. Ánh sáng len lỏi qua từng phố lớn ngõ nhỏ. Lúc này vẫn chưa đến bảy giờ, những học sinh ngồi bên cạnh cửa sổ cảm thấy rất chói mắt, đành dùng tay che lại.

Giờ học của cấp ba vô cùng sớm, bây giờ cũng đã vào lớp rồi, trong lớp người người bàn tán, người người xôn xao.

Hạ Lâm Hi mở sách Anh Ngữ ra, cúi đầu ngâm nga viết dàn ý, cô viết rất nhanh, lại chỉ đọc thầm, một mình yên lặng một góc, không gian không chút tiếng động.

Bạn cùng bàn của cô – Cố Hiểu Mạn vẫn đang xử lý buổi sáng, vừa cắn bánh bao, vừa uống sữa đậu nành, uống sữa đậu nành phải uống thật nhanh, đừng để lâu quá.

“Mình hết chịu nổi rồi!” Cố Hiểu Mạn nói. “Tiệm ăn sáng đối diện trường mình, nhân bánh bao ngày càng ít, mà vỏ bánh bao lại ngày càng dày, giống hệt bánh mì vậy!”

Cô bóp mạnh bịch sữa đậu nành, ho một tiếng rồi nói: “Nhân bánh bao còn mặn nữa chứ, giống như đổ nguyên hũ muối vào.”

Hạ Lâm Hi hỏi: “Cậu không ăn ở nhà à?”

“Mình rời giường lúc năm rưỡi sáng, ba mẹ mình cũng đã dậy đâu.” Cố Hiểu Mạn đáp. “Ở nhà không có ai nấu cơm, mình cũng chẳng muốn đụng vào.”

Trương Hoài Võ ở bàn sau chen vào: “Sao cậu không nói sớm, thức ăn nhà mình còn dư nhiều, mai mình mang cho cậu nhé!”

Cố Hiểu Mạn không thèm cảm ơn, cô cắn một miếng bánh bao, nhỏ giọng nói: “Ai muốn ăn đồ thừa của nhà cậu?”

Trương Hoài Võ vội vàng giải thích. “Ai nói là đồ thừa chứ? Mình sẽ xới cho cậu trước, đem đến trường vẫn còn ấm lắm.”

Đúng lúc này, Tưởng Chính Hàn vỗ vỗ vai cậu ta.

Trương Hoài Võ “oái” lên một tiếng, rồi hỏi: “Chính Hàn, cậu kêu mình làm gì?”

Nói xong, ánh mắt của cậu ta đã chuyển đến bên ngoài cửa sổ, ngay lập tức nhận ra điều Tưởng Chính Hàn muốn nói

Cách một lớp thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy một bầu trời trong veo rọi ánh dương rực rỡ, còn có cả thầy chủ nhiệm lặng lẽ bước đến như một bóng ma.

Thầy đi kiểm tra bằng đường luồng phía bên, bỗng nhiên bước vào lớp bằng cửa sau.

Những học sinh ngồi cuối như muốn nín thở.

Hạ Lâm Hi vùi đầu vào sách tiếp tục học, tỏ vẻ mình không liên quan đến chuyện này, nhưng cô biết rằng thầy chủ nhiệm bước đi không tiếng động cũng chẳng phải sợ quấy rầy học sinh gì cả.

Cho đến tận lúc thầy chủ nhiệm đã đi rồi, Trương Hoài Võ mới lên tiếng. “Các cậu nhìn thử, ủy viên học tập đang làm gì ở góc tường đấy?”

Uỷ viên học tập ở góc tường… Chính là bạn trẻ Mạnh Chi Hành…

Hạ Lâm Hi ngẩng đầu, nhìn Mạnh Chi Hành ở góc tường.

Chỗ ngồi của Mạnh Chi Hành ngay sát vách tường, xung quanh đều là các bạn nam, lúc này bọn họ vẫn đang xôm tụ một chỗ, không hay biết tai họa kề mình.

Trong lúc thầy Hà đang đến gần, bạn học ngồi sau lưng Mạnh Chi Hành đến sốt ruột, mạnh bạo đạp ghế cậu ta một cái.

Uỷ viên Mạnh phát hiện ra điều bất thường, giống như là phản xạ có điều kiện, cậu quẳng cuốn “Khái niệm tình dục học” xuống dưới chân, sau đó lấy cặp mình lấp lên.

Bạn ngồi sau Mạnh Chi Hành nhỏ giọng nói: “Mau đá sách đen về phía sau!”

Mạnh Chi Hành nghe vậy, hơi ngẩn người.

Đúng vậy, tuy rằng những đồng chí ngồi xung quanh làm ầm lên đòi đọc bằng được nhưng trong suy nghĩ của họ, đây cũng là một loại sách đen mà thôi.

Hôn nhân tình dục là chuyện thiết yếu đời người thế nhưng vẫn có thể bị coi là chuyện quá mức nhạy cảm.

Trong thành phố của họ, có thể nhìn thấy quảng cáo nhan nhản khắp nơi, nhưng lại hiếm có tấm cổ động nào về việc… Nên dùng đồ phòng hộ. Trong “Kinh Cựu Ước” chuyện vợ chồng làm gì đều được lấp khuất lại, không hề rõ ràng, chỉ sử dụng động từ “knew” để nhắc đến.

Nhưng mọi chuyện chẳng thể khái quát được bằng một từ đơn, càng dấu kín thì người ta càng muốn hiểu, không phải chuyện gì che giấu cũng là biện pháp tốt nhất.

Trong lúc nhất thời, lòng Mạnh Chi Hành có chút cảm khái, không hề biết rằng mình sắp đối đầu với một đại họa.

Âm thanh trong lớp dần dần lắng đọng, đa số ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Mạnh Chi Hành, cậu giống như một dũng sĩ bị chọn trúng, đang được mọi người làm lễ cầu bình an.

“Các em xem gì đấy?” Thầy Hà hỏi.

“Một quyển sách tiếng Anh ạ.” Mạnh Chi Hành trả lời.

Bạn cùng bàn với Mạnh Chi Hành, cùng với hai bạn nam nữa cũng gật đầu phụ họa. “Là sách tiếng Anh ạ.”

Hạ Lâm Hi nhấp một ngụm nước, chẳng hiểu sao lại có chút lo lắng.

Cô có lý do để chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy quyển sách kia rồi, chính xác là quyển Mạnh Chi Hành mới mua hôm qua… Một quyển sách cấm…

Nhưng đó là một quyển sách không thể xem ở chỗ đông người, sao cậu ta dám đem đến trường học như vậy? Quyển “học thuyết toán học” của Tưởng Chính Hàn chính là vết xe đổ mới nhất, vậy mà Mạnh Chi Hành vẫn anh dũng đấu tranh.

Hạ Lâm Hi không dám nghĩ đến, khoảnh khắc nhìn thấy quyển sách kia, thầy chủ nhiệm sẽ phản ứng thế nào.

Thầy Hà chắp hai tay ra sau, đứng im tại chỗ, cặp kính lóe lên tia sáng, phản chiếu rõ ràng gương mặt của bọn họ.

Thầy hỏi: “Tại sao em lại ném quyển sách tiếng Anh kia xuống dưới?”

Lời vừa nói ra, cả lớp đều không dám ngọ nguậy.

Máu của Mạnh Chi Hành dồn đến não, cảm thấy hôm nay mình “tiễn vong” rồi.

Cậu đến thở cũng chẳng dám thở, nhưng gương mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, cho dù gặp phải chuyện gì đầu tiên cũng phải bình tĩnh, đấy là lời dạy của cha Mạnh Chi Hành, bao năm qua cậu vẫn luôn khắc ghi.

Vậy nên cậu vẫn im lặng không đáp, đạp cậu nam ngồi trước một cái.

Bạn trẻ kia nuốt một bụm nước bọt, tiếp tục đáp. “Bởi vì, bởi vì bọn em mới… Lúc đó, mọi người đều đã đọc xong, nên bọn em…”

Cậu giấu đầu lòi đuôi, thầy Hà hơi nghiêng đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn cậu ta.

Chính là lúc này.

Mạnh Chi Hành đứng tại chỗ, đá quyển sách ra phía sau.

Nếu nói bạn học nào có quan hệ với mọi người tốt nhất, thì chắc chắn Mạnh Chi Hành phải có tên trong danh sách, tuy rằng cậu ít tiếp xúc với người khác nhưng làm người rất có nghĩa khí.

Có lẽ nhờ vào những mối giao hảo, bạn nam ngồi phía sau tuy có chút lo sợ nhưng vẫn quyết định giúp cậu tiêu hủy chứng cứ.

Một lát sau, bạn nam đấy dùng chân kẹp sách lên, sau đó nhanh chóng xoay người, quẳng luôn cho bạn nữ ngồi sau nữa.

Bạn nữ kia nhìn thấy tên sách, cả người hoảng hốt, cô không dám để sách lại trong tay mình, cũng không biết phải đưa cho ai là tốt nhất.

Cô thầm nghĩ, trong toàn bộ lớp người có khả năng bị thầy Hà phê bình ít nhất là ai nhỉ?

Hạ Lâm Hi.

Tổng trung bình điểm mọi năm luôn dẫn đầu – Hạ Lâm Hi.

Người chuyển người, quyển sách này liền đến tay Hạ Lâm Hi.

Mạnh Chi Hành cùng những người kia vẫn nói lung tung cả lên, bốn người ăn ý phối hợp, ai cũng cố kéo dài cuộc nói chuyện nhưng chưa đến nửa tiếng cũng đành lực bất tòng tâm.

Thầy Hà cũng không ngăn họ, chỉ im lặng lắng nghe, quả không phù hợp với tác phong dứt khoát của thầy.

Mạnh Chi Hành vừa ngừng lấy hơi, thầy Hà đột nhiên nói: “Hạ Lâm Hi, em đứng lên.”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, thầy vừa nói, Cố Hiểu Mạn liền giật lấy cuốn sách, nhét vào cặp của mình.

Hạ Lâm Hi đứng lên, không cảm thấy lo lắng.

“Sau này em làm ủy viên học tập nhé.” Thầy Hà mở miệng nói. “Mạnh Chi Hành không chỉ làm ủy viên học tập mà còn kiêm cả cán sự môn Toán, lượng công việc bình thường quá lớn, em nên san sẻ với bạn bè một chút.”

Cả lớp trở nên im lặng, không ai nghĩ đến kết thúc này.

Mạnh Chi Hành chớp mắt sửng sốt, sau đó thở phào nhẹ nhõm.

“Sau này đừng ném sách tiếng Anh xuống đất.” Thầy chủ nhiệm nói với cậu. “Cũng đừng đem sách lên nói những chuyện không liên quan đến chương trình học trước giờ lên lớp.”

Mạnh Chi Hành gật đầu như bổ củi.

Nhưng ngay lập tức, cậu cảm thấy thầy chủ nhiệm hình như còn ý khác.

Ý gì đấy dường như vẫn chưa rõ ràng, cho đến tận lúc chạng vạng, cuộc họp phụ huynh bắt đầu.

Thời gian trong ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến sáu giờ chiều, sắc trời dần dần tối lại, mặt trời cũng dần khuất núi. Rất nhiều bạn học cầm cặp đứng ngoài hành lang, đợi cha mẹ mình họp xong, cùng họ ra về.

Hạ Lâm Hi cũng là một trong số đó.

Chỗ ngồi của phụ huynh cũng là chỗ ngồi của học sinh, con mình ngồi ở đâu thì người thân ngồi ở đấy.

Hạ Lâm Hi ôm cặp mình, tìm được vị trí ngồi của cha, sau đó ngay lập tức nhìn về phía sau. Nhưng khiến cô thất vọng rồi, chỗ ngồi của Tưởng Chính Hàn vẫn chưa có ai cả.

Có lẽ là đến muộn, cô thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.