Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 26



Dù không chung một trường nhưng chung một thành phố.

Những lời này giống như viên thuốc an thần, xoa dịu phần nào nỗi lo của Hạ Lâm Hi.

Giữa trưa Tưởng Chính Hàn đưa cô về nhà, bọn họ tạm biệt nhau trước cửa tiểu khu, Hạ Lâm Hi còn lo sẽ bị cha mẹ bắt gặp nhưng đến lúc đặt chân vào nhà mới sực nhớ hôm nay, họ đều không ở đây.

Dì Bành đã chuẩn bị chu đáo buổi trưa, thấy cô đi vào liền cười gọi: “Mau vào ăn đi con, thức ăn mới ra lò đấy!”

Tháng mười hai đông rét gió lạnh, trong phòng mở hệ thống máy sưởi, Hạ Lâm Hi ho khù khụ, lê đôi dép bước qua: “Con hơi sốt, thật sự không muốn ăn đâu ạ…”

“Sốt? Bao nhiêu độ hở con?” Dì Bành định sờ trán cô nhưng bàn tay vươn được một nửa lại thả xuống, lau kĩ trong lớp tạp dề, đứng bên cạnh Hạ Lâm Hi nói: “Sốt cao không con, hay là chiều nay đừng đến lớp nhé.”

Cô tự mình bới một chén cơm, thử ăn hai miếng nhưng mùi vị đều nhạt đến khó nuốt: “Con ăn vài miếng cơm, uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ khỏe thôi ạ.”

“Như vậy sao được chứ?” Dì Bành nói. “Để dì đưa con đến bệnh viện.”

Có lẽ bởi vì mệt đến choáng cả người, Hạ Lâm Hi thốt ra: “Con không thích bệnh viện…”

Dì Bành cầm một chiếc khăn, nhẹ lau bớt lớp mồ hôi trên trán cô: “Con gái dì rất giống con, đều không thích đến bệnh viện, nhưng con người mà, thi thoảng bệnh sẽ đến bất ngờ, muốn tự mình khỏi cũng không được con à.”

Cô nói: “Nếu sốt đến ba mươi chín độ, con sẽ đến bệnh viện kiểm tra, nhưng nếu chỉ là cảm cúm bình thường thì chỉ cần uống nhiều nước một chút là được ạ.”

Lúc phát bệnh, tính tình của Hạ Lâm Hi còn ngoan cố hơn cả lúc bình thường, cô sống chết phải ở nhà, nói gì cũng không chịu đến bệnh viện, sau khi ăn trưa xong còn không chịu ra khỏi phòng mình.

Lưng chừng buổi chiều, Dì Bành đẩy cửa phòng ra, Hạ Lâm Hi vẫn còn đang tẩy xóa sách vở, cách đây hai năm cô đã làm rất nhiều bài tập, chỉ là đóng thùng để trên chỗ khá cao, bây giờ cố lấy xuống, chỉnh lại bài, còn lục cả những sách cũ, điều này khiến khiến căn phòng như một bãi chiến trường.

Dì Bành vừa tìm được một nhiệt kế: “Con xem thử bây giờ mình mấy độ nhé, nếu vẫn ba mươi tám độ thì không cần đi bệnh viện đâu.”

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ như vậy cũng tốt nên đồng ý.

Nhưng khi kẹp nhiệt xong cô lại giật mình, không ngờ rằng đã nóng đến ba mươi chín độ, không thể không đi bệnh viện.

Buổi chiều ngay hôm đó, sau khi khám xong, Hạ Lâm Hi truyền nước tại bệnh viện, nằm ngủ trên một chiếc giường, cô dùng một tay soạn tin nhắn, trả lời Tưởng Chính Hàn.

Tưởng Chính Hàn hỏi cô: Cậu đang ở đâu đấy?

Hạ Lâm Hi nói dối: Mình đang ở nhà.

Gửi đi một tin, song cô lại bổ sung: Mình hạ sốt rồi, không sao đâu nhé.

Kết quả kiểm tra cho thấy cô chỉ bị cảm thường mà thôi, nhưng thể chất lại hơi đặc biệt nên mới nóng đến độ vậy. Không khí phòng bệnh toàn mùi của thuốc sát trùng, vậy nên cô chẳng thể ngủ được, đành nhìn trần nhà đăm đăm, trong đầu ôn lại phương trình hóa học.

Chạng vạng năm giờ, hoàng hôn đã buông xuống bầu không trung, phía dưới tiếng còi ô tô vang lên inh ỏi, còn có cả tiếng chuông xe đạp nữa.

Vì hôm nay có một đợt kiểm tra nên các học sinh lớp mười hai được phép tan học sớm. Hạ Lâm Hi mở mạng xã hội lên, nhìn thấy bao nhiêu lời oán thán khắp cùng. Mọi sự đều bắt nguồn từ bài hai trong đề kiểm tra, nó quá khó, đến nỗi toàn thể quần chúng nhân dân đồng lòng lên án gay gắt.

Cô cẩn thận nhớ lại, quả thật có hơi khó một chút nhưng chỉ cần động não là sẽ làm đươc thôi.

Vậy nên, cô tạm bỏ qua chuyện đó, tìm kiếm nick của Tưởng Chính Hàn, đọc trạng thái hôm nay của cậu, nhưng từ lúc Tưởng Chính Hàn bắt đầu dùng mạng xã hội đến nay, bạn bè cũng chỉ toàn những người có liên quan đến việc lập trình.

Hạ Lâm Hi tắt điện thoại, đợi bịch nước chuyền xong.

Dì Bành xuống lầu mua cơm tối, đến lúc quay lại thì thấy Hạ Lâm Hi đang ngủ. Dì đành ngồi xuống chiếc ghế bên giường, lấy từ trong bao ra một cuộn len, cúi đầu đan từng sợi.

Dì đan hai chiếc áo len, màu sắc và hoa văn hơi tương đồng, dường như đều là làm cho một cô gái nhỏ.

Ngoài trời đã tối đen như mực, ánh sáng bệnh viện dần lạnh lại, dì Bành vẫn đang đan nốt cổ áo, cho đến lúc có một ai đấy không gõ cửa mà vào, chiếc bóng phủ lên cuộn len, bà mới ngẩng đầu lên.

Người đến tuổi cũng không lớn, tầm cỡ hai mươi mà thôi, nhưng thân thể tráng kiện, gương mặt ưa nhìn, dù lẫn trong đám người cũng có thể dễ dàng nhận ra.

Dì Bành hỏi: “Cậu tìm ai?”

Tưởng Chính Hàn đáp: “Con là bạn cùng lớp của Hạ Lâm Hi…”

Dì Bành cảm thấy vô cùng bất thường, nên hỏi thêm một câu: “Sao cậu biết con bé ở đây?”

Tưởng Chính Hàn nghĩ một chốc rồi bịa ra cái cớ: “Con vừa băng ngang qua phòng này thôi.”

Tất nhiên đây chỉ là một lời nói dối, thật ra cậu nhờ vào hệ thống định vị trong điện thoại.

Cậu không biết dì Bành là ai, nhưng nhìn cách mà người phụ nữ ấy ở bên cạnh Hạ Lâm Hi, có lẽ đây chính là mẹ cô, cũng có thể là… mẹ vợ tương lai của cậu.

Bây giờ cậu suy nghĩ đến chuyện này, có lẽ vẫn còn hơi sớm, vậy nên ý nghĩ mới lóe sáng trong đầu, cậu đã vội vàng dập tắt.

Dì Bành vẫn cảm thấy có gì đấy không bình thường, nhưng không bình thường chỗ nào thì dì không biết, vậy nên đành hỏi: “Con ngồi đây chờ nhé, đợi một lát để con bé dậy đã.”

Lời còn chưa dứt, Hạ Lâm Hi cũng đã dậy rồi.

Cô nhìn về phía cửa, hơi dụi nhẹ đôi mắt, chắc chắn bản thân không nhìn lầm xong rồi lại dự cảm rằng có điều gì đó sắp xảy ra.

Cô đã từng nói với Tưởng Chính Hàn, trước khi thi đại học xong, không thể để cho người khác biết chuyện của họ, đây chính là quy định duy nhất của cô, nhưng có lẽ, càng lúc càng không giữ được nữa.

Hạ Lâm Hi nói dối: “Cậu ấy là bạn cùng lớp của con, nhưng chúng con ít khi nói chuyện, cũng không thân lắm ạ.”

Đã nói dối một lần rồi, sẽ còn những lần sau, nói xong những lời này, Hạ Lâm Hi thấy thật nặng lòng.

Tưởng Chính Hàn lo lắng nhìn cô, thời điểm này, cậu vẫn cho rằng, người cậu đang nói chuyện là mẹ của Hạ Lâm Hi, cậu nghĩ ấn tượng đầu tiên là quan trọng nhất nhưng cậu vẫn không biết mình nên làm gì cả.

Nhưng nhìn thấy sắc mặt của Hạ Lâm Hi đã tốt hơn rất nhiều, tảng đá đè nặng trong lòng cậu cũng đã được buông xuống.

Nếu người nằm trên giường là Tưởng Chính Hàn, còn Hạ Lâm Hi là người đến thăm, cha mẹ cậu sẽ chẳng nói gì, có thể sẽ vui mừng chút ít, nhưng nếu đổi lại, chuyện có còn đơn giản như vậy nữa không?

Dì Bành tinh tế nhìn Hạ Lâm Hi, rồi nhìn Tưởng Chính Hàn, cuối cùng chọn tin người đầu tiên.

Tưởng Chính Hàn cũng nói: “Làm phiền rồi, mình quay lại phòng bệnh đây.”

Bất giác, dì Bành hỏi lại một câu: “Con còn trẻ như vậy, sao lại bệnh được?”

Tưởng Chính Hàn bước hai bước đã ra khỏi cửa, nhận được một tin nhắn từ Hạ Lâm Hi, đại ý hỏi cậu làm sao tìm được đến nơi này, vô cùng rõ ràng súc tích, giống như việc đến đây chỉ là do cậu nằm mơ.

Tưởng Chính Hàn cười khổ nghĩ, quả thật là cậu có bệnh, một căn bệnh tên là “lúc nào cũng nghĩ đến Hạ Lâm Hi”, đây là tâm bệnh, vô phương cứu chữa, không thể trị tận gốc.

Thân là một người mang bạo bệnh, ngày nào cậu cũng chờ đợi tin nhắn, tất nhiên bây giờ cũng không ngoại lệ, cậu nhanh chóng trả lời, sau đó hỏi thăm cô, hai người cách một bức tường, cứ vậy hàn huyên đến một giờ.

Ở bệnh viện này, trước mặt dì Bành, dù cho rất muốn gặp gỡ, nhưng cũng chỉ đành thoáng qua.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Lâm Hi rời giường, cơn sốt đã lui, chỉ là cổ họng còn hơi rát, cô thay bộ đồng phục mùa đông, đeo cặp ra khỏi nhà.

Hôm qua kiểm tra, hôm nay đã có kết quả.

Ngoại trừ Trương Hoài Võ phải bỏ qua cuộc thi, kết quả đều đã đến tay những bạn học còn lại, cả danh sách được dán trên chiếc bản đen, cả lớp đều ùa đến xem.

Trần Diệc Xuyên không chen vào, chỉ tóm lấy một người hỏi: “Hạng nhất là ai.”

Người nọ xoa cổ trả lời: “Hạ Lâm Hi.”

“Không thể nào!” Một người nói. “Chiều qua Hạ Lâm Hi đổ bệnh, xin nghỉ phép, nếu vậy sáng chắc chắn không khỏe, sao có thể đứng hạng nhất được?”

Trần Diệc Xuyên cũng có suy nghĩ như vậy, cậu đẩy hai người ra, tự nhìn vào sắp xếp thứ tự, nhưng chính thứ tự ấy, giấy trắng mực đen lại khiến cậu nhói mắt.

“Có phải cộng điểm sai không đấy, sao tôi vẫn ở hạng hai thế này?”

Hạ Lâm Hi đứng phía sau trả lời: “Sáng hôm thi, đúng là tôi không khỏe nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn lắm.”

Con gái mà có thể nói như vậy sao? Trần Diệc Xuyên nghĩ thầm, nếu Hạ Lâm Hi là nam sinh, cậu nhất định phải đánh với cô một trận.

Đáng tiếc Hạ Lâm Hi không phải là con trai, nên cậu đành nín nhịn.

Bên thềm cửa là mùa đông lạnh giá, nhưng trong phòng học, máy sưởi luôn hoạt động, đa phần mọi người đều đã cởi áo khoác, bàn tán chuyện điểm số, đám người xung quanh bảng đen đều đã tản đi, những người đến sau cũng ngơi không bớt.

Hạ Lâm Hi đến gần bảng đen, nhìn từ dưới lên trên, ngoài dự đoán của cô, lần này Tưởng Chính Hàn làm bài tốt lắm, vậy mà thăng được bốn hạng rồi.

Chuyện này còn khiến cô vui hơn chuyện đứng đầu.

Môn Vật Lý của cậu không tốt lắm, nhưng điểm Toán lại cực kì cao, hơn rất nhiều người. Cố Hiểu Mạn cũng nhìn điểm của cậu, đứng bên cạnh Hạ Lâm Hi tán thưởng: “Không ngờ Tưởng Chính Hàn giỏi như thế, tiến bộ quá.”

Hạ Lâm Hi nói: “Không phải là tiến bộ đâu, trước giờ cậu ấy học Toán giỏi sẵn rồi.”

Trần Diệc Xuyên đứng khá gần bọn họ, nghe thấy các cô nói chuyện với nhau, cậu lập tức quay đầu lại hỏi: “Các cậu không thấy tên của tôi à?”

Cố Hiểu Mạn đáp: “Thấy cậu tài nhưng sao?”

Từ lần bày tỏ thất bại đến nay, cô không hề trang điểm nữa, nhưng dù sao một cô gái mười tám tuổi, gương mặt mềm mại, non mịn, vốn không cần lớp phấn son làm gì.

Trần Diệc Xuyên bước từng bước lại đây, đôi chân cậu rất dài, thoáng chốc đã ngồi trên mặt bàn của người khác, cậu không quan tâm người ta có để gì trên đấy hay không, tự nhiên bỏ tay vào túi quần của mình, hỏi: “Cố Hiểu Mạn, cậu đang giận à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.