Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 29



Tiếng chuông cửa thình lình vang lên, phá vỡ mọi khung cảnh ngọt ngào.

Hạ Lâm Hi chỉ ước có chiếc khăn tàng hình trong tay, phủ lên người Tưởng Chính Hàn, nếu cha mẹ cô phát hiện ra cậu, kết cục của bọn họ nhất định sẽ thê thảm vô cùng.

Nhưng làm gì có khăn tàng hình trên đời, cô chỉ có thể ao ước như vậy một chốc sau lại phải đối mặt với sự thật bên ngoài.

Phòng khách cách phòng bếp độ khoảng vài chục bước đi, nhưng cô cảm thấy lê chân đến cửa cũng gian khổ lắm rồi, ấy vậy đi được một nửa, cô bỗng nhiên nhớ ra, cha mẹ cô đều có chìa khóa, không cần nhấn chuông làm gì.

Nhớ đến điều này, một vầng thái dương khẽ rạng lên, soi sáng lòng cô.

Hạ Lâm Hi nhanh chóng bước đến cửa, nhìn xuyên qua con mắt nhỏ ở trên đấy, bên ngoài hành lang không phải là cha mẹ cô mà là một người bảo vệ còn đang cầm bộ đàm trong tay.

Cô nhận ra người bảo vệ kia, cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.

Cửa vừa mở ra, Hạ Lâm Hi đã hỏi: “Trễ thế này rồi xin hỏi có chuyện gì sao?”

“Chúng tôi mới nhận được điện thoại của bà Lâm.” Bảo vệ hỏi: “Bà Lâm là mẹ của cô đúng không?”

“Vâng.”

“Bà ấy báo với chúng tôi, tối này cô ở nhà một mình nhưng điện thoại không gọi được nên nhờ ai đó đến xem thử…”

Hạ Lâm Hi đặt điện thoại ở chế độ im lặng, còn đặt ở ngăn sâu trong cặp, từ lúc cô về nhà đến nay, vẫn chưa hề lấy ra.

Cô đành nói với bảo vệ: “Ban nãy không chú ý đến điện thoại lắm, tôi sẽ gọi lại cho mẹ mình.”

Nói xong, Hạ Lâm Hi định đóng cửa nhưng một âm thanh loảng xoảng từ phòng bếp vang lên.

Cẩn thận nghe, không chỉ có tiếng lạch cạch của dao thái mà còn có cả sự va chạm của những món đồ inox với nhau, Chắc Tưởng Chính Hàn không biết cách âm ở đây không tốt, lại chuyên tâm vào chuyện nấu nướng, không hề lo sợ sẽ có người xông vào đây.

Gương mặt bảo vệ lộ rõ vẻ mờ mịt, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Hạ Lâm Hi nói bừa: “Tôi đang xem ti vi, mới vào cảnh diễn viên đang nấu nướng.”

Bảo vệ nửa tin nửa ngờ, sau đó nói tiếp: “Âm thanh của phim… thật sống động.”

“Nhà tôi mới mua dàn âm thanh nổi.” Hạ Lâm Hi nhìn quanh quất phòng khách, chỉ lung tung hướng một chốc, cuối cùng cô cũng bảo: “Âm thanh tốt hơn dàn loa cũ nhiều lắm.”

Bảo vệ nghe vậy, đầu óc dường như bỏ anh ta mà đi, cuối cùng đành dặn dò cô đôi ba câu rồi đi khỏi nơi này.

Hạ Lâm Hi đóng cửa chính lại, như trút được một gánh nặng.

“Cậu không sợ cha mẹ mình đột nhiên trở về à?” Hạ Lâm Hi đi vào phòng bếp, nhìn tấm lưng của Tưởng Chính Hàn. “Nếu bị họ phát hiện…”

Tưởng Chính Hàn hạ lửa nhỏ xuống, khởi động máy hút khói, qua một lúc sau mới nhìn Hạ Lâm Hi: “Nếu bị phát hiện, mình chỉ có thể nói thật…”

“Nói thật gì?”

“Trong phòng bếp, mình làm chuyện mờ ám với cậu.”

Hạ Lâm Hi càng nói càng ngượng, cao giọng đáp: “Mình đang nói chuyện nghiêm túc đấy.”

Tưởng Chính Hàn đáp: “Mình cũng vậy.”

Hạ Lâm Hi chẳng thể cãi lại, lưỡi cô như bị líu lại, nghĩ mãi cũng chẳng ra câu nào đầy đủ, cô tựa vào cửa sổ, im lặng ngắm cậu thật lâu, cũng không rõ tại sao lại bày tỏ suy nghĩ trong lòng: “Sau này sống chung, cậu sẽ nấu cơm cho mình chứ?”

Nói còn chưa xong, cô đã đỏ bừng mặt, quay người muốn chạy ra phòng khách: “Mình nói đùa thôi, không hề có ý này…”

Tưởng Chính Hàn cười hỏi: “Vậy ý cậu là gì?”

Cậu tắt lửa, theo cô từ phòng bếp ra đến phòng khách. Sopha được đặt ở đây trải một lớp thảm Ba Tử bên trên, mềm mại, độ đàn hồi lại tốt, chân có đi lên cũng không để lại dấu tích gì, vậy nên Hạ Lâm Hi ngồi xuống mà không để ý rằng Tưởng Chính Hàn cũng ngồi bên cạnh.

Cô lấy điện thoại từ trong cặp ra, bấm nút gọi cho một số liên lạc.

Sau hai tiếng tút tút, mẹ của cô đã chấp nhận cuộc gọi: “Hôm nay con làm gì mà sao điện thoại không gọi được?”

“Con tắt tiếng.” Hạ Lâm Hi nói. “Không để ý lắm.”

Nhớ lại thói quen của Hạ Lâm Hi, mẹ cô liền dễ dàng tin tưởng con gái của mình, dù sao con bà lúc ở nhà một mình thường khóa trái cửa phòng để học bài, cũng không hay để ý đến thông báo từ điện thoại.

Thì ra là vậy, mẹ cô nguôi ngoai không ít, sau lại bảo: “Có một chuyện vô cùng quan trọng, mẹ cần nói với con.”

Hạ Lâm Hi ngồi ngay ngắn lại, gối đầu lên lưng ghế, nghiêm túc hỏi: “Có chuyện gì gấp gáp vậy ạ?”

“Từ nay về sau, dì Bành sẽ không đến nhà chúng ta nữa.”

“Nhà mình có gì khiến dì ấy không hài lòng ạ?”

“Tất nhiên là không phải, sao con nghĩ vậy được?” Mẹ cô đáp. “Vấn đề là của dì ấy, con gái dì ấy nhảy lầu tự sát rồi.”

Con gái dì ấy nhảy lầu từ sát.

Câu nói này giống như một quả bom, khiến đầu óc Hạ Lâm Hi trở nên trống rỗng.

Điện thoại vẫn còn nối máy, mẹ cô cứ dặn đi dặn lại: “Dì ấy còn giữ chìa khóa nhà chúng ta, mẹ chưa kịp kêu người đổi khóa, tối nay con nhớ khóa trái cửa nhà lại, sáng mai mẹ về sẽ xử lý tiếp chuyện này… Có thể dì ấy còn biết số điện thoại của con nên đừng tiếp cuộc gọi lạ nào nhé, đừng để dì ấy liên lụy đến mình.”

Mẹ cô nói ít mà ý nhiều, dặn dò đầy đủ, thể hiện được tài năng, sự khôn khéo của một nhà quản lý cấp cao, đối với bất kì chuyện gì cũng có thể nhìn thấy được mặt tốt và mặt xấu của vấn đề, chọn được con đường mang lại lợi ích lớn nhất.

Bà có thể nhanh chóng cân nhắc mọi chuyện, có thể dẹp hết mọi tình cảm cá nhân qua một bên, lăn lộn thương trường mấy năm nay khiến bà biết chuyện gì cũng phải suy tính rạch ròi, đừng để lại hậu quả gì, nhất là phải phân rõ quan hệ, tránh dính líu đến nhà mình.

Bây giờ người giúp việc của gia đình xảy ra chuyện, bà lo Hạ Lâm Hi sẽ bị ảnh hưởng, vậy nên hội nghị chưa xong cũng phải trở về.

Hạ Lâm Hi không hỏi mẹ cô bao giờ sẽ về nhà mà lại hỏi: “Bạn kia không thể cứu được ạ?”

“Bốn giờ sáng nay, nhảy xuống sân trường.” Mẹ cô hơi thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn trả lời. “Nhảy từ tầng chín xuống, không thể cứu nổi nên đã đi rồi.”

Hạ Lâm Hi nói: “Có phải chúng ta nên…”

“Không nên.” Mẹ cô còn không nghe xong lời đã trực tiếp cắt ngang. “Dì Bành là một người giúp việc tốt, khách hàng đánh giá cao, nhưng cái số không may mắn kia chẳng liên quan gì đến nhà mình cả.”

Hạ Lâm Hi im lặng không đáp lời.

Mẹ của cô ngầm hiểu ý nghĩ ấy, đành chậm rãi khuyên: “Con đừng suy nghĩ nhiều, con gái dì ấy học ở Hành Hồ, áp lực rất lớn. Những học sinh ở đấy bị quản chế rất nghiêm, tự do và tự tôn của bản thân không có, nếu cha mẹ hiểu biết thì chẳng đưa con mình vào nơi đấy rồi.”

Hạ Lâm Hi “vâng” một tiếng.

“Thời gian của con rất quý giá.” Mẹ cô tiếp tục bảo: “Trong nhà này, ba mẹ đều thương con, con là bảo bối của cha mẹ, mẹ nói với con những lời này, hi vọng con có vượt qua kì thi đại học sắp đến một cách thuận lợi.”

“Con biết rồi.” Hạ Lâm Hi trả lời.

Cuối cùng mẹ cô cũng vừa lòng, còn nói thêm: “Tối nay con ngủ sớm đi nhé, mai mẹ về.”

Xong chuyện, điện thoại ngắt kết nối.

Âm lượng cuộc gọi rất nhỏ, Hạ Lâm Hi chắc chắn người khác không thể nghe thấy.

Còn “người khác” là ai? Tất nhiên là Tưởng Chính Hàn.

Cô thả điện thoại xuống, đi dép lê đến cửa, khóa trái nó lại.

“Mình đi nấu cơm, cậu chờ mình ở bàn ăn nhé.” Hạ Lâm Hi nói.

Tưởng Chính Hàn đến bên cạnh, không nói gì nhiều, chỉ đưa tay vò đầu cô, cậu không phải là người thích bỏ dở giữa chừng, cậu vẫn cứ nghĩ mãi đến nụ hôn chưa kịp ấy, nhưng sắc mặt Hạ Lâm Hi rất căng thẳng, cậu đành phải bỏ qua cơ hội này.

Mười phút sau, thức ăn đã được dọn ra.

Kim đồng hồ chuyển động đến tám giờ bốn mươi phút, Hạ Lâm Hi dọn dẹp hết dụng cụ bếp núc đi, cảm thấy bụng không đói bao nhiêu, nhưng thói quen một ngày ăn ba bữa vẫn còn đó, cho dù không đói cũng ăn được.

Huống chi… Bữa cơm này là do tự tay Tưởng Chính Hàn làm, đáng trân trọng biết bao nhiêu.

Trên trần nhà đối diện mặt bàn, lủng lẳng một chiếc đèn thủy tinh, rọi ánh sáng nhàn nhạt, Hạ Lâm Hi im lặng nhớ lại, lúc này mới nhận ra, đây là bữa tối đầu tiên của hai người họ.

“Trước đây mình bảo cậu có khả năng, đúng là nhầm rồi.” Hạ Lâm Hi bưng bát cơm lên, tay cầm đũa hỏi: “Cậu làm được nhiều như thế, rốt cuộc cậu còn biết làm gì nữa đây?”

Tưởng Chính Hàn hỏi: “Việc bếp núc có tính không?”

“Đặt biệt là nấu nướng.” Hạ Lâm Hi chân thành nói. “Rất lành nghề.”

Tưởng Chính Hàn bật cười: “Những lời ban nãy cậu nói, đúng là thành sự thật được một nửa rồi…”

“Nói gì nhỉ?”

“Sau này chúng mình ở chung…”

Hạ Lâm Hi lập tức ngắt lời: “Đừng nhắc đến chuyện này chứ…” Cô cố gắng chuyển đề tài. “Cậu nói xem, pin kẽm – cacbon có hiệu ứng điện từ như thế nào?”

Cô cứ nghĩ rằng, hỏi vấn đề này sẽ khiến Tưởng Chính Hàn gặp khó khăn, khiến cậu im lặng, sau đó hai người sẽ cùng ăn cơm, hoặc là nói sang chuyện gì khác.

Kết quả Tưởng Chính Hàn chỉ giữ im lặng trong hai giây, sau đó trả lời vô cùng đầy đủ.

Hạ Lâm Hi vô cùng ngạc nhiên, đồng thời cũng rất vui mừng, vậy nên đẩy đĩa rau về phía cậu:”Mình thấy dạo gần đây cậu chăm chỉ lắm luôn.”

“Vở của cậu viết rất đủ.” Tưởng Chính Hàn nói: “Phải là công của cậu mới đúng.”

Hạ Lâm Hi cảm thấy ngượng ngùng, nhưng cô không nói ra, im lặng một lúc lâu sau, cô mới nghĩ đến một vấn đề: “Sau bữa tối về nhà có muộn quá không?”

“Có một khoảng thời gian, mình thường xuyên về khuya.”

“Cậu có thể ngủ ở phòng khách nhà mình, mình đem chăn ra trải cho cậu nhé.”

Hai người bọn họ, dường như là cùng một lúc, đưa ra những ý kiến khác nhau.

Dường như Tưởng Chính Hàn không nghe thấy, cậu hỏi lại lần nữa: “Cậu vừa nói chuyện gì?”

“Không có gì.” Hạ Lâm Hi vội sửa lời. “Cơm nước xong, mình tiễn cậu.”

Tưởng Chính Hàn lại cười, cậu bám riết không buông: “Dường như mình nghe thấy trải chăn nha.”

Chỉ dăm câu của cậu thôi mà gương mặt Hạ Lâm Hi ửng đỏ, cả việc ăn chút cơm cũng không bình thường được, vất vả lắm buổi tốt mới chấm dứt, cô lấy chìa khóa tiễn cậu ra khỏi cửa, đột nhiên cậu hỏi: “Áo len trên sopha là cậu đan à?”

Hạ Lâm Hi quay đầu nhìn thoáng qua trên mặt ghế sopha, mấp mé bên cạnh chiếc gối ôm là một chiếc áo len lên màu thủ công.

Đường móc của chiếc áo len không đến mức khít lại, cho nên dễ dàng nhận ra, đấy không phải là đường đan có thể thấy được trên áo len được mua về.

Hạ Lâm Hi không biết đan len, cô chỉ biết mang áo vào thôi, mẹ của cô cũng chẳng rảnh rang… Người duy nhất có đủ thời gian để đan chiếc áo len kia, có lẽ cũng chỉ mỗi dì Bành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.