Chạng vạng lúc sáu giờ mười phút, bạn cùng phòng Lý Toa Toa đã quay về.
Trên lưng vác theo một chiếc balo, máy tính cẩn thận đặt trên tay, sau khi vào cửa, câu đầu tiên cô ấy nói là: “Hạ Lâm Hi, Trần Diệc Xuyên cùng khoa với chúng ta là bạn học cấp 3 của cậu sao?”
Hạ Lâm Hi nói: “Đúng vậy, thời trung học mình cùng lớp với cậu ta.”
“Trần Diệc Xuyên cũng là một học sinh ưu tú à?” Lý Toa Toa đặt máy tính xuống, ngồi trên chiếc ghế của mình. “Mình nghe mấy nam sinh trong khoa chúng ta nói. lúc nghỉ hè, Trần Diệc Xuyên đã tự học hết chương trình năm nay của mình rồi.”
Hạ Lâm Hi hơi ngạc nhiên, cô tháo tai nghe của mình xuống, tạm dừng âm thanh: “Vậy sao, cậu ta nghỉ hè mà cũng vất vả quá nhỉ, không biết bài vở chuẩn bị thế nào rồi?”
Sở Thu Nghiên nói: “Sau khi thi giữa kì là biết ngay chứ gì.”
Lý Toa Toa cười khanh khách, lại nghe Sở Thu Nghiên hỏi: “Máy tính các cậu đã cài ba chương trình cần dùng trong các môn chưa? Nếu chưa để mình giúp cho.”
“Ba chương trình?” Lý Toa Toa hỏi. “Có phải Matlab, Atica và Maple không?”
Hạ Lâm Hi gật đầu, đúng là ba chương trình này.
Không gian trong phòng thông thoáng, phía góc tường là một bình nước. Lý Toa Toa đứng lên lấy thêm nước, sau đó bưng ly đến gần hỏi: “Hạ Lâm Hi, cậu cài ba chương trình này chưa?”
Lý Toa Toa đứng bên cạnh Hạ Lâm Hi, thấy cô đang lên mạng xem thời khóa biểu kì này, có một môn học tên là “Computing For Data Analysis” tạm dịch là “Phân tích tính toán số liệu.”
Chương trình học này bắt buộc phải sử dụng ngôn ngữ lập trình R, Hạ Lâm Hi chưa từng dùng qua nhưng cô có Tưởng Chín Hàn. Cô mở hộp chat trên màn hình, người nói chuyện cùng tất nhiên là anh, mỗi lần gặp vấn đề không hiểu sẽ nhắn tin, anh sẽ nhanh chóng trả lời, giống một người phiên dịch làm việc năng suất.
Lý Toa Toa nhìn cửa sốt chằm chằm, lòng đầy hiếu kì hỏi: “Ai vậy, là đàn anh khoa công nghệ thông tin à?”
Hạ Lâm Hi nói. “Là bạn trai của mình.”
Tâm tư cô đã đặt hết vào màn hình, câu trả lời chỉ là buột miệng.
Lý Toa Toa che miệng cười trộm, sau đó còn trêu ghẹo cô: “Lúc nào cậu rảnh, nhớ kể chúng mình nghe về bạn trai của cậu nhé, ví dụ như sao hai người lại quen nhau, hẹn hò nhiêu lâu rồi, thích cậu ấy ở điểm gì…”
Khai giảng lớp 11 quen nhau, hẹn hò đã gần một năm, thích hết cả người anh. Những lời trắng trợn này làm sao lọt ra cửa miệng được, nên Hạ Lâm Hi đành chọn cách duy trì im lặng.
Bị lửa bát quái hừng hực thiêu đốt, Lý Toa Toa lại tiếp tục cù hỏi.
Sở Thu Nghiên quyết định lái sang chuyện khác.
Sở Thu Nghiên vẫn đang ngồi trên giường, cô vươn tai ra, gõ lanh canh trên viền cửa: “Toa Toa, không phải cậu đang tìm tài liệu ôn thi GRE à? Mình tìm được trên trang tài liệu của trường rồi này.”
Qủa nhiên, lời vừa dứt, Lý Toa Toa đã chạy vội qua. “Cậu tìm được GRE? Tuyệt vời, tháng sau mình thi TOEFL, sang năm sẽ thi GRE, các cậu có thi cùng mình không?”
Chứng chỉ GRE là một chứng chỉ bắt buộc đối với nghiên cứu sinh muốn đến đất Mỹ, áp dụng cho toàn bộ chuyên ngành. Còn chứng chỉ TOELF lại là một trong những tiêu chuẩn trường học dùng để đánh giá thành tích Anh Ngữ của mỗi sinh viên.
Bất kể là muốn đến nước Mỹ học thạc sĩ hay làm nghiên cứu sinh, căn bản đều phải tham gia hai kì thi này, còn phải có điểm số thật đẹp mới giành được cơ hội trúng tuyển.
Lý Toa Toa đang ở trong giai đoạn thứ nhất, lên kế hoạch kiếm được chứng chỉ TOELF và GRE, cô cảm thấy mình lên kế hoạch vô cùng sớm, thấu đáo không chê vào đâu được, lại nghe Sở Thu nghiên trả lời. “Hồi còn trung học mình cũng thi GRE và TOELF rồi.”
Hạ Lâm Hi vô cùng ngạc nhiên, cô ngừng tay một lát, nhìn Sở Thu Nghiên với ánh mắt kính nể.
Lý Toa Toa cũng như thế.
Sở Thu Nghiên nói: “TOELF mình 118 điểm, thiếu hai điểm nữa là tối đa rồi, chỉ do bị trừ ở phần viết.”
Thật đáng sợ, Lý Toa Toa thầm nghĩ.
Trong chốc lát ý nghĩ bộc phát, cô lại đeo balo chạy ra ngoài tự học.
Sở Thu Nghiên trèo xuống giường, tựa người vào tủ quần áo đứng một lát, hai tay vẫn đang nghịch điện thoại, từ góc nhìn của Hạ Lâm Hi, cô nhìn được màn hình của cô ấy, thì ra đang chơi cờ vua.
“Từ Trí Lễ học Toán tốt thật, nhưng khả năng chơi cờ tệ quá.” Sở Thi Nghiên ngôi lên ghế, lầm bầm. “Mình chơi với anh ấy ba bàn, anh ấy thua cả ba bàn.”
Từ Trí Lễ chính là bạn trai của Sở Thu nghiên, hai người cùng lớp chung khoa, mỗi lúc nhàn rỗi đều cùng nhau đi chơi. Khác với Sở Thu Nghiên chính là, từ lúc mới bước vào cổng trường, cậu ta đã được mọi người xưng là đại thần, bởi lẽ những ngày còn ở cấp 3, cậu ta kiếm được không ít huy chương cùng khen thưởng.
Vậy nên Hạ Lâm Hi phỏng đoán: “Có lẽ bàn thứ tư cậu ấy thắng cũng nên.”
Sở Thu Nghiên đã hết kiên nhẫn. “Mình không chơi với anh ấy nữa.” Cô nói. “Thà cùng anh ấy thảo luận phương trình cao cấp còn hơn.”
Phương trình cao cấp vừa được bàn đến, hai người bọn họ nhanh chóng có tiếng nói chung, thảo luận vô cùng hăng say.
Trong phòng ngủ vô cùng im lặng, ngẫu nhiên sẽ nghe được tiếng chim ca bên ngoài.
Hạ Lâm Hi ôm lấy máy tính của mình, đến bên giường, tắt cửa sổ kia đi rồi mở hộp chat ra, hỏi Tưởng Chính Hàn: “Anh đang làm gì đấy?”
“Anh đang làm gì?” thật chất là một câu hỏi vô cùng uyển chuyển, hàm ý trong đó là “Em rất nhớ anh.”
Nhưng Tưởng Chính Hàn lại không nghĩ ra điều này, anh thành thật trả lời: “Anh đang tìm kiếm tài liệu.”
Trong phòng ký túc tổng cộng có bốn nam sinh, ngoại trừ người đến buổi sáng là Tiễn Thần và Chu Vân Phi ra, còn một người đến trễ, cậu ta tên Đoạn Ninh, giang hồ xưng tụng “Đoạn vương gia.”
Vóc dáng Đoạn Ninh cao gầy, hai chân thon dài, giống như một cây gậy trúc, đột ngột bước vào phòng ký túc.
Tay trái kẹp một điếu thuốc, tay phải cầm một chiếc bật lửa, sau khi phả làn khói xám ra cũng không quên chào hỏi: “Chào các đồng chí, tao tên Đoạn Ninh, hôm nay khai giảng đến trễ vì bận tán gái.”
Chu Vân Phi nghe mà mắt trợ ngược, há hốc cả miệng.
Đoạn Ninh cười khùng khục, gạt tàn rơi xuống đất, lấp lóe từng đốm lửa nhỏ: “Gì ngạc nhiên thế? Trung học tao cưa được năm cô, hy vọng lên đại học khá khẩm hơn.”
Bởi vì cậu ta vừa đa tình vừa phong lưu, nên mới bị gọi thành “Đoạn vương gia.”
Tiễn Thần thấy thế, liền mở miệng nói: “Đoạn ca, trước tiên dập thuốc được không, mùi trong phòng kinh khủng quá.”
Đoạn ca nghe những lời này, liền ném gạt tàn xuống đất, dùng chân chì chiết dập tắt. Vẫn là Chu Vân Phi tỉ mỉ mang chổi đến quét đi, khiến sàn nhà lại trở nên sạch sẽ.
“Con mẹ nó chúng mày, không biết hút thuốc sao?” Đoạn Ninh vừa cởi áo, vừa lục tìm chiếc áo chẽn trong tủ quần áo. “Cho dù chúng mày có hút thì cũng không chết sớm đâu mà lo.”
Chuyện tầm phào, không tiếng đáp.
Đoạn Ninh liền mắng: “Con mẹ nó, chúng mày là đàn ông sao?”
Chu Vân Phi đáp: “Tôi cũng biết mấy dạng phim đen mà, chẳng qua gia đình quản kĩ quá nên không coi được thôi.”
Đoạn Ninh lập tức nói: “Máy tính tao trữ rất nhiều hàng, đều được chọn lựa kĩ càng. Có thể bổ sung kiến thức cho chúng mày, học thêm vài kĩ thuật chiều lòng bạn gái. Nếu cần thì tìm tao, lần đầu mua một ngàn, lần hai mua ba ngàn, tất cả đều là phim gốc.”
Tiễn Thần vừa lấy phần cứng ra đã khựng ngay lại, cậu không nhịn được chất vấn: “Sao càng ngày càng đắt vậy?”
Lúc này màn đêm đã buông xuống, gió lạnh nổi lên, chân trời mây đen mịt mùng, che khuất trăng rằm đêm Trung Thu.
Ngoài cửa sổ đèn đường vẫn sáng trưng như mọi khi, mấy cậu trai đều đã lên giường, chỉ có mình Tưởng Chính Hàn còn ngồi lại, mở máy tính mình ra, kết nối với internet ký túc xá.
Một khi đã vào mạng sẽ có rất nhiều chuyện phải làm. Anh thử tìm kiếm cửa sau trang web, viếng thăm lỗ hổng trong phần lập trình, phá khóa bảo mật, tìm thấy thứ tài liệu được người đời rỉ tai nhau.
Lời của Đoạn Ninh văng vẳng bên tai: Có thể bổ sung kiến thức, học thêm vài kĩ thuật chiều lòng bạn gái.
Tưởng Chính Hàn lấy tai nghe ra, cắm vào máy, giống như điều trước mắt vô cùng bình thường. Anh cảm thấy có vài thứ chỉ nên lẳng lặng coi một mình.
Sự thật chứng minh anh quyết định đúng.
Anh bình thản nhìn màn hình, giống như đang đọc sách giáo khoa, nhưng anh cũng hiểu rằng, những bộ phim này phần nhiều chỉ là diễn. Sau khi xem xong, anh tắt toàn bộ âm thanh, sau đó ngắt kết nối Internet, nhanh chóng dọn dẹp đi.
Tiễn Thần nằm đối diện hỏi: “Chính ca à, cậu đang coi gì mà nghiêm túc thế?”
Tưởng Chính Hàn nói: “Xem tài liệu.”
Tiễn Thần xì cười một tiếng: “Một tài liệu thôi mà, cần gì xem trọng như thế?”
Tưởng Chính Hàn gập màn hình lại, tỏ vẻ bí hiểm: “Cần dùng trong tương lai.”
Quả thật, anh cuối cùng đã thông thấu đầu đuôi, đã có những hiểu biết sơ khai. Nhưng cũng phải chăm chỉ lên mạng học tập nhiều hơn, tiếp thu vài phân tích có logic mới có thể hoàn thiện tầm hiểu biết của mình.
Tưởng Chính Hàn nghĩ như vậy, cảm thấy mình vô cùng đứng đắn. Nhưng nghĩ đến Hạ Lâm Hi lại cứ suy tưởng ra đống hình ảnh lung tung, loại hình ảnh mà trẻ nhỏ không nên coi. Anh đành phải mở máy tính lại lần nữa, dời sự chú ý của mình vào số liệu.
Sáng hôm sau, chủ nhiệm lớp học yêu cầu một buổi giới thiệu, tất cả mọi người đều phải tham dự. Tưởng Chính Hàn cố tình đến khá sát giờ để ngồi dưới dãy cuối nhắn tin với Hạ Lâm Hi.
Phía trên bục giảng, thầy chủ nhiệm ngồi xuống.
Người này gần bốn mươi, đầu đã bắt đầu hói, mặt một chiếc sơ mi vải hoa, hai tay đặt trên đùi, tươi cười hòa ái dễ gần: “Chào các em buổi sáng, tôi là chủ nhiệm lớp năm nay, cũng là giáo viên giảng dạy bộ môn ngôn ngữ C kì này.”
Phía dưới nhiệt liệt vỗ tay.
Tưởng Chính Hàn cũng vỗ tay, tuy rằng không biết vỗ làm gì.
Thầy chủ nhiệm tự giới thiệu: “Tôi họ Sử, các em có thể gọi là thầy Sử, giáo sư Sử, từ “Sử” đọc nặng xuống tôi cũng không ý kiến gì.”
Mọi người đều cười rần rần.
Tiễn Thần đi đầu đám đông, hô to lên: “Thầy Sử, chào thầy buổi sáng.”
Thầy Sử mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói: “Hai ngày trước, lúc dạo quanh các lớp học, tôi phát hiện ra một vấn đề. Bây giờ các em đi học cứ mải mê với chiếc điện thoại, không quan tâm giảng viên nói gì.”
Thầy đứng lên, vẫn ôn hòa như trước: “Trong lớp ngôn ngữ C của tôi, mong các em không như vậy. Các em là sinh viên khoa công nghệ thông tin, vô cùng quan trọng trong tương lai.”
Nói xong, thầy Sử đến dãy cuối cùng, đứng bên cạnh Tưởng Chính Hàn: “Bạn học này, em thấy có đúng không?”
Cả lớp chỉ có hai mươi người, độc nhất Tưởng Chính Hàn đang bấm điện thoại.
Tưởng Chính Hàn đáp: “Thầy nói đúng ạ.”
Tuy rằng rất thẳng thắn nhưng anh vẫn nắm chặt điện thoại như cũ, không có ý định cất vào. Bởi vì Hạ Lâm Hi vừa mới hỏi một chuyện, anh đang soạn tin nhắn trả lời cô.
Thầy Hà liền cười hỏi: “Trong ngôn ngữ C, có ba phương pháp thường dùng, theo em nó khác nhau ở đâu?”
Tưởng Chính Hàn đưa ra một câu trả lời thuyết phục: “Hàm fgets trong C, loại ngôn ngữ lập trình trong Matlab được đưa vào.”
“Trong quá trình sử dụng Java, làm thế nào để đưa ra đồ thị giải pháp trong Matlab nhanh nhất?”
“Điều kiện tiên quyết là giải quyết kích thước tải trọng của TCP, sau đó sẽ đưa ra được đồ thị giải pháp trong Matlab nhanh nhất.”
Thầy Sử gật gù liên tục, hỏi: “Tốt lắm, ngồi xuống đi.” Nói xong lại hỏi: “Bạn trẻ, cậu tên là gì?”
Tưởng Chính Hàn thành thật trả lời.
Thầy Hà mởi danh danh sách, đề bút viết tên: “Tưởng Chính Hàn phải không, tôi cộng cho em 5 điểm, mong các bạn ở đây đều giống em, tìm hiểu trước khi đến lớp.”
Ngồi phía trước Tưởng Chính Hàn là một cô gái, cô nàng này quay đầu lại nhìn anh, đánh giá năm lần bảy lượt, rồi túm tay áo Tiễn Thần.
Tiễn Thần nói: “Thẩm Văn Duyệt, cô làm gì vậy?”
Thẩm Văn Duyệt ngồi bên cạnh cậu, nhỏ giọng hỏi: “Tưởng Chính Hàn cùng ký túc xá với cậu phải không?”
“Đúng vậy, nhưng sao?” Tiễn Thần bắt chéo chân, hỏi ngược lại: “Cô có ý kiến gì với cậu ấy?”
Thẩm Văn Duyệt mang một bộ áo liền váy, tay cô tay mân mê tà váy của mình, cười trả lời “Cậu cho mình số điện thoại với cả tài khoản mạng xã hội của cậu ấy được không?”
Tiễn Thần định lấy điện thoại ra, chuẩn bị đưa cho cô lại nghe cô lẩm bẩm: “Thật tuấn tú, giọng nói dễ nghe, còn là học sinh ưu tú nữa chứ.”
“Muốn tán tỉnh sao?” Tiễn Thần lập tức hỏi. “Cậu ta có bạn gái rồi.”
Thẩm Văn Duyệt không tin: “Kiểu bạn gái gì?”
“Làm một cô gái dịu dàng.” Tiễn Thần khua tay múa chân phụ họa, giải thích: “Hôm khai giảng còn tới lui giúp Tưởng Chính Hàn, giúp cậu ta lau bàn, xếp mền, còn mua hoa quả cho mọi người nữa.”
Phòng học thông thoáng, bàn ghế ngăn nắp, thầy chủ nhiệm vẫn đang từ tốn kể chuyện, khiến mọi người cười không ngớt. Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chiếu vào, tản mát trên những chỗ trống phía sau, khiến bụi bặm chẳng thể ẩn nấp nữa. Cả trên màn hình điện thoại cũng phản quang lại.
Tưởng Chính Hàn lướt tay trên màn hình, khẽ nở nụ cười. Anh cười rộ rất đẹp mắt, nhưng chính bản thân lại không biết chuyện này.
Thẩm Văn Duyệt đưa mắt nhìn cậu, không khỏi mở miệng nói: “Lau bàn gấp mền, một cô gái tẻ nhạt như vậy con trai có thể thích sao?”
Tiễn Thần ngay lập tức cảnh cáo: “Thẩm Văn Duyệt, cô ấy là học sinh khoa Ứng Dụng Toán Học, cùng là sinh viên chung trường, nói chuyện cũng phải biết điều một chút.”
Hạ Lâm Hi không biết rằng, giờ đây cô đang là chủ đề bàn tán của người khác. Cô vui vẻ xem lịch chiếu phim, hẹn Tưởng Chính Hàn chiều sẽ đi xem. Sở dĩ chọn giờ sát tối là bởi sau khi xem xong, trời cũng đang chập choạng rồi.
Có thể cùng nhau ăn một bữa cơm.
Khoảng ba giờ chiều, Hạ Lâm Hi ra khỏi trường.
Mùa thu ở Bắc Kính rất ngắn, nhưng đến đi lại bất thường. Ví dụ đêm qua trời mưa tầm tã, nhiệt độ tụt xuống đến mười mấy độ, bây giờ trên đường vẫn đầy rẫy vũng nước, trên lá đọng lại vài giọt sương trong suốt, những chiếc lá vàng lặng rơi nơi hàng cây ven đường, vô tình rất bắt mắt.
Hạ Lâm Hi mang túi xách dạo qua một vòng, nhìn thấy Tưởng Chính Hàn đang đợi cô dưới hàng cây.
Rạp chiếu phim rất gần nơi đây, hai người bọn họ cùng nhau bước vào, cho đến lúc vào đến rạp, Hạ Lâm Hi mới nhận thấy có gì đó không đúng.
Cô chọn lầm phim rồi.
Trên màn hình bắt đầu chiếu một bộ phim nghệ thuật, mỗi cảnh đều rất dài, đạo diễn còn chêm vào nhiều cảnh quay non xanh nước biết, mãi vẫn chưa thấy diễn viên đâu.
Hạ Lâm Hi nghĩ, cô không nên nói với Tưởng Chính Hàn mình chọn nhầm phim. Người mua vé là Tưởng Chính Hàn, người dẫn vào cũng là Tưởng Chính Hàn, nếu anh thật sự không muốn xem, sớm đã đi khỏi rồi.
Ánh đèn trong rạp dần tắt, chỉ có màn hình sáng ngời, thác nước trong phim chảy cuồn cuộn hùng vĩ, âm nhạc nhịp điệu ngân nga. Cảnh quay từ xa đến gần, cuối cùng diễn viên cũng nói: “Đã lâu không gặp, thật hoài niệm.”
Lời còn chưa dứt, Tưởng Chính Hàn đã nắm tay Hạ Lâm Hi.
Hai người họ ngồi ở hàng cuối, bên cạnh không có ai nhìn.
Hạ Lâm Hi hỏi: “Anh có thấy đẹp không?”
Tất nhiên, cô đang nói đến bộ phim.
Tưởng Chính Hàn nhìn cô chăm chú, trả lời: “Đẹp”
Hạ Lâm Hi chuyên chú nhìn màn hình, không thể gật bừa.
Cảnh chuyển qua lúc diễn viên xuống núi, hắn ta một thân đi bái sư học nghệ, trải qua cảnh lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, bị người khác truy đuổi, đau khổ nhiều không kể xiết.
Lúc này Tưởng Chính Hàn lại bật cười. Tuy tiếng cười dễ nghe, nhưng lại không phù hợp. Dù sao nhân vật thảm đến vậy, anh vui chuyện gì?
Rõ ràng, Tưởng Chính Hàn không hề xem phim.
Hạ Lâm Hi đưa ra suy nghĩ: “Mỗi ngày nhân vật chính đều khiêng bao cát, tại sao lại không đánh nổi lưu manh”
Tưởng Chính Hàn nói: “Đánh nhau cũng có bí quyết.”
“Anh biết sao?”
“Biết chút ít.”
“Có gì anh không biết không?”
“Có rất nhiều.”
Tưởng Chính Hàn buông tay cô ra, sau đó khoác lên vai cô: “Ví dụ như không giỏi chuyện này.”
Không giỏi chuyện gì chứ? Hạ Lâm Hi tính mở miệng hỏi như Tưởng Chính Hàn nghiêng người trước mặt cô, ngăn cản tầm nhìn, khiến cô chẳng thể nào lên tiếng.
Có lẽ bởi vì rạp chiếu quá tối, nên không nhìn thấy rõ gương mặt nào. Anh trước hôn cằm cô, rồi chuyển dần lên môi. Cô theo bản năng lui về phía sau, cố tạo ra khoảng cách giữa cô và anh, nhưng tay trái anh đã len ra phía sau chặn lại, khiến Hạ Lâm Hi hoàn toàn hết cách.
Tay anh luồng vào trong mái tóc mềm mại như rong biển kia, anh ôm chặt cô, khẽ vuốt ve tấm lưng, rồi chạm dần vào khu trước ngược. Tưởng Chính Hàn đau khổ nghĩ vậy, trên thực tế anh vẫn đang nhịn xuống.
Cậu nhanh chóng ngưng lại, hôn trán của cô, sau đó ngồi yên tại vị trí cũ.
Hai má Hạ Lâm Hi ửng đỏ, cúi gằm mặt xuống mặt đất.
“Anh không thành thật gì cả.” Hạ Lâm Hi nói. “Từ trước tới giờ, cho dù em có đạt điểm tối đa cũng sẽ không dối anh rằng mình được ít điểm.”
Tưởng Chính nhẹ giọng hỏi: “Ý em là em cho anh một trăm điểm?”
“Âm điểm thì có.” Hạ Lâm Hi nói ngược với thâm tâm mình.
Tưởng Chính Hàn cứ nghĩ là thật, anh chấp nhận nhận xét, còn hứa hẹn vô cùng thành ý: “Lần sau sẽ tốt hơn.”
Hạ Lâm Hi gật đầu, sau đó hôn lên má anh. “Giống như bây giờ cũng ổn mà.”
(1) MATLAB là phần mềm cung cấp môi trường tính toán và lập trình. Cho phép tính toán số với ma trận, vẽ đồ thị hàm số hay biểu đồ thông tin, thực hiện thuật toán, tạo các giao diện người dùng và liên kết với những chương trình máy tính viết trên nhiều ngôn ngữ lập trình khác.
(2) Maple là một gói phần mềm toán học thương mại phục vụ cho nhiều mục đích
(3) Hàm fgets trong C: hiện tại vẫn chưa có khái niệm đơn giản trong tiếng Việt.
(4) TCP: (Transmission Control Protocol – “Giao thức điều khiển truyền vận”): Sử dụng TCP, các ứng dụng trên các máy chủ được nối mạng có thể tạo các “kết nối” với nhau, mà qua đó chúng có thể trao đổi dữ liệu hoặc các gói tin. Giao thức này đảm bảo chuyển giao dữ liệu tới nơi nhận một cách đáng tin cậy và đúng thứ tự. TCP còn phân biệt giữa dữ liệu của nhiều ứng dụng đồng thời chạy trên cùng một máy chủ.