Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 7



Từ lúc vào cấp ba đến giờ, Tưởng Chính Hàn chưa bao giờ giống như hôm nay, tập trung hết sức mình chép bài giảng.

Tuy nhiên mỗi khi cậu vừa chép xong một đề bài, Hạ Lâm Hi ngay lập tức nói kết quả… Khiến cậu cảm thấy mình cũng không hữu dụng là bao.

Cậu vừa viết, vừa nói chuyện với cô: “Cậu tính nhẩm nhanh thật.”

“Học thuộc bài hay tính nhẩm đều có thể luyện tập.” Hạ Lâm Hi quay đầu nhìn cậu, cách một chai nước, gương mặt cậu trở nên mơ hồ trong làn hơi.

Bàn tay của Hạ Lâm Hi thong thả dịch chai nước đi.

Tưởng Chính Hàn chú ý đến tầm mắt của cô, nét chữ cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Chữ của cậu không thể nói là đẹp, hơn nữa lúc viết ngoáy lộ hết mọi góc cạnh giống như đập vào mắt người nhìn. Nhưng lúc này đây, cậu cẩn thận dùng bút viết theo đúng tiêu chuẩn, hàng chữ hạ bút tinh tế vô cùng.

Còn hai mươi phút nữa sẽ tan học, thầy giáo đứng trên bục giảng kéo chiếc đèn chiếu xuống, hiện lên một tập đề cương, mỗi một câu trong này đều khá khó.

Tưởng Chính Hàn không giải đề, nhưng cậu sẽ chép đề. Trên bảng thầy giáo viết gì, cậu sẽ chép lại nó giống như một công nhân viên tận trách với việc ghi chú cuộc họp.

Lúc dừng bút nghỉ tay, cậu đưa mắt về phía Hạ Lâm Hi, dường như cô nằm xuống cạnh bàn đã chìm vào giấc ngủ.

Đã gần đến buổi trưa, ánh nắng giống như từng tia lửa, mặt trời hầm hập như muốn đốt cháy cả Trái Đất, chép một lúc cũng cảm thất rất nóng.

Nhưng ở cuối lớp học là một dãy cửa sổ không có màn che, ánh nắng vàng chói bay thẳng vào phòng, lóa mắt vô cùng. Những hạt bụi li ti bay nhảy trong không trung, cuốn theo gió đong đưa vô tận, trốn đi ánh nắng phản chiếu từ thủy tinh, như sợ sệt bị phát hiện.

Tưởng Chính Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn về phía Hạ Lâm Hi.

Một lúc sau, cậu đứng lên tại chỗ, mang ghế nhựa theo cùng, khi cậu ngồi xuống, cả người đã chặn hơn nửa bức màn nắng kia.

Hạ Lâm Hi như đang ngủ trong bóng của cậu.

Thoáng chốc hai mươi phút đã trôi qua, đợi đến lúc hết giờ, rất nhiều bạn học thở phào nhẹ nhõm. Lần học bổ túc hôm nay cuối cùng đã kết thúc, lần chịu tội tiếp theo cũng là chuyện của sáu ngày sau.

Mọi người đều đã đứng dậy, thu gọn dụng cụ của mình, phòng học trở nên huyên náo hẳn, khiến Hạ Lâm Hi bị đánh thức.

Cô dụi dụi mắt mình, cúi đầu dọn sách vở vào cặp. Tưởng Chính Hàn đưa cho cô một tập giấy, từ trên xuống dưới đều là ví dụ mẫu Toán Học, cậu vẽ hình không sử dụng thước đo nhưng vẫn thẳng tắp lạ lùng.

Hạ Lâm Hi ước lượng độ dày, nhìn qua nhìn lại cũng hơn mười trang.

Cô cất tập giấy kia vào cặp, bỗng dưng cảm thấy có gì đó không ổn, cảm giác này thật là lạ lẫm, mười bảy năm qua chưa có lúc nào lại cảm thấy như thế này.

Tất nhiên, chuyện này cô sẽ không nói với cha mẹ.

Sau khi tan học, Hạ Lâm Hi đã ra ngoài một lúc lâu, cô đứng ven đường đợi nửa tiếng đồng hồ liền thấy chiếc xe con của mẹ mình.

Một chiếc ô tô màu xám đậu ven đường, biển số xe là ngày sinh nhật của Hạ Lâm Hi.

Điều hòa trên xe hơi thấp, Hạ Lâm Hi ôm cặp ngồi vào vị trí bên phải người lái xe, cô nghe mẹ cô nói: “Mẹ mới từ công ty giới thiệu việc làm về, tìm được người giúp việc cho nhà mình rồi, hơn bốn mươi tuổi, họ Bành, là một người phụ nữ nông thôn, người thuê cũ nhận xét bà ấy không tệ.”

Hạ Lâm Hi gật đầu, hỏi: “Khi nào dì ấy đến ạ?”

“Sáng mai dì ấy sẽ qua nhà chúng ta làm buổi sáng, sau đó dọn dẹp nhà cửa.” Mẹ của Hạ Lâm Hi đáp. “Con muốn ăn cái gì thì cứ nói với dì Bành, dì Bành sẽ làm cho con nhé!”

Cách đấy khoảng hai mét là một cột đèn giao thông, bây giờ đang ở đèn đỏ khiến cho cả một con đường dài ô tô nối đuôi nhau, trên mỗi ngã tư cảnh sát tuần tra qua lại.

Tiếng còi ô tô, tiếng chuông xe đạp, tiếng động cơ gầm rú, tất cả tạp âm đều tụ về một chỗ, khiến người khác cảm thấy thật ầm ĩ.

Hạ Lâm Hi dựa mình vào cửa xe, ồn quá… Cô nhìn về làn đường dành cho xe máy.

Dải phố này đã được chính quyền mở kế hoạch xanh hóa, hành cây trồng tăm tắp ven đường, cành lá chằng chịt đan chéo vào nhau, lấp lửng bóng người qua qua lại lại.

Tưởng Chính Hàn bóp phanh một chiếc xe đạp, đứng lẫn trong đám đông chật chội, nhưng mà thân hình cậu cao ngất, dù nhìn thế nào bóng dáng ấy vẫn thu hút như thế.

Hạ Lâm Hi nhìn cậu một chốc.

Mẹ của cô tháo kính râm xuống, hỏi: “Con nhìn gì vậy?”

Hạ Lâm Hi không hề nghĩ ngợi, ngay lập tức trả lời: “Nhìn bạn học ạ.”

“Bạn nào đấy?” Mẹ cô nghiêng mặt đi. “Con chỉ mẹ nhìn một chút.”

Hạ Lâm Hi bừng tỉnh, tùy tiện chỉ một người qua đường.

Con đường chen chúc xe là xe vẫn chẳng có vẻ sẽ được khơi thông sớm, có một vài người thiếu kiên nhẫn liên tục ấn còi, nhưng ở trong tình hình này, có ồn cũng chỉ là vô ích.

Mẹ cô cân nhắc một chút tình hình giao thông này, sau đó mở lời: “Thành tích trên trường của bạn học kia thế nào?”

Hạ Lâm Hi nói: “Rất tốt.”

“Trong top mười của lớp sao?”

“Thiếu chút nữa có thể đạt được.”

Mẹ cô gật đầu: “Như vậy cũng không tồi.”

Cuối cùng đèn xanh cũng sáng lên, cả một đàn xe đạp nhanh chóng biến mất nhanh hơn cả ô tô, Hạ Lâm Hi quay đầu, nói lảng đi: “Hai giờ chiều nay chú có đến nhà mình không ạ?”

“Có cả em họ con nữa đấy.” Mẹ Hạ Lâm Hi nói. “Nhưng mà tối mới đến lận.”

Em họ của Hạ Lâm Hi tên Hạ An Kì, nhỏ hơn Hạ Lâm Hi hai tuổi, học cấp hai ở trường trung học Phúc Yên, bây giờ vẫn đang trong kì nghỉ hè.

Nghỉ hè giữa lớp mười và mười một, bài tập của cô gái nhỏ này vô cùng ít ỏi nên ngày nào cũng chẳng có chuyện gì làm.

Khiến ba mẹ Hạ An Kì lo lắng là chuyện chẳng biết từ đâu cô bé gặp được một người bạn lạ lùng. An Kì chỉ là một cô gái mười sáu tuổi, cả ngày ra ngoài chơi với bạn bè. Có lúc chơi đến tận khuya mới về nhà.

“Từ nhỏ đến lớn em họ rất thích con, chuyện gì cũng muốn nói với con, hôm nay nếu con nói chuyện với con bé nhớ khuyên nhủ vài câu.” Mẹ Hạ Lâm Hi bảo. “Khuyên con bé chăm chỉ học hành, đừng ăn chơi lêu lổng bên ngoài nữa.”

Hạ Lâm Hi đáp: “Có khi con cũng không khuyên được em ấy.”

‘”Vậy đừng để tâm làm gì.” Mẹ cô cầm tay lái, tốc độ lên đến sáu mươi kilometers trên giờ.” Thời gian của con rất quý giá, phải đặt chuyện học hành lên đầu, con không cần quan tâm đến việc này nữa đâu.”

Hạ Lâm Hi vẫn không trả lời.

Hai giờ chiều, chú của cô quả nhiên đến nhà.

Tiếng chuông cửa vang lên, cha của Hạ Lâm Hi liền ra mở cổng.

Tối hôm qua cha cô say rượu, đến bây giờ đầu vẫn âm ỉ, vậy mà sáng đã chạy vội đi chợ, giữa trưa vội vàng nấu cơm, sau khi ăn xong định bụng ngủ một giấc, chẳng ngờ em trai mình lại đến chơi.

Sau khi cửa mở, Hạ An Kì bước vào nhà, câu đầu tiên lại là. “Chị con đâu ạ?”

Mẹ Hạ Lâm Hi đặt đôi dép đi trong nhà xuống cho hai cha con họ, cười trả lời: “Chị con còn đang học trong phòng, con vào chơi với chị đi.”

Hạ An Kì đổi dép lê, vui vẻ chạy vào phòng của Hạ Lâm Hi.

Hôm nay cô bé mang một chiếc váy đỏ, thắt lưng họa tiết oval, buộc chặt vòng eo của mình. Để phối hợp nhịp nhàng với chiếc váy, cô bé cố tình mang một chiếc băng đô màu đỏ, tóc cũng chẳng buộc lên, cứ xõa tung theo gió.

“Chị ơi!” Hạ An Kì đẩy cửa phòng, vừa mới bước vào, cô bé đã vội khoe. “Chị đoán xem mấy bữa nay em chơi gì đi? Em chơi Tam Quốc chiến, đấu địa chủ, ma sói với bạn em, còn qua ký túc xá của bọn họ vào ban đêm nữa, chơi vui lắm!”

Phòng của Hạ Lâm Hi rất rộng, sàn nhà lát gạch nâu sạch bong không chứa một hạt bụi, Hạ An Kì ngồi xếp bằng xuống mặt đất bất chấp cả chiếc váy, nhìn về phía chị họ mình.

Nhiệt độ trong phòng là hai mươi sáu độ, bên trong góc còn đặt cả máy lọc không khí, cả phòng thoải mái vô cùng, mở rộng cửa nói chuyện cũng không sao.

Hạ An Kì hưng phấn nói, cả khuôn mặt đầu đỏ bừng: “Chị biết không, lần đầu tiên có một bạn nam khen em xinh. Em bảo mình giống ba, mặt hơi góc cạnh, mắt cũng không to tròn, chắc chắn chẳng đẹp đẽ gì, nhưng bọn họ bảo rằng chẳng qua do em không biết ăn mặc.”

Hạ Lâm Hi cất tập đi, nhìn cô bé.

Trước đó, Hạ Lâm Hi có nghĩ ra một số điều cần nói để trong đầu, nhưng nhìn thấy em gái mình như vậy, cô cũng chẳng mở lời được, đành phải vu vơ hỏi cô bé: “Em không làm bài tập nghỉ hè à?”

Hạ An Kì sửng sốt, lập tức trả lời: “Em định sau khi khai giảng, mượn bạn cùng lớp chép một ít.”

“Em không sợ bị giáo viên phát hiện sao?”

“Chỉ cần bọn em nộp bài tập là được, còn lại thầy cô không quan tâm đâu ạ.”

Cô bé kéo váy đứng dậy, đến bên cạnh Hạ Lâm Hi, mắt chạm vào cuốn sách bài tập trên bàn, không nhịn được cảm khái: “Chị, từ lúc chị vào cấp ba đến giờ, chị cứ đâm đầu vào học như vậy, em lo có lúc chị sẽ mệt mỏi mà suy sụp mất.”

Hạ Lâm Hi đẩy dĩa trái cây trên bàn ra trước mặt em gái mình. “Ăn chút hoa quả đi.”

Hạ An Kì bóc vỏ một quả vải, hào hứng kể: “Đúng rồi, em nói chị nghe này, đợt nghỉ hè này của em vui lắm nhé. Em không muốn đi học lại chút nào, đến trường thật mệt mỏi…”

Cô bé ăn xong một quả vải, ngồi xuống một chiếc ghế, vô cùng thành thật kể hết: “Em quen được một anh trai, tên là Phương Cường, cũng làm ở xí nghiệp, chơi game giỏi lắm ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.