Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 8



Căn phòng trở nên yên lặng, chỉ có tiếng kim giây chuyển động tích tắc vang lên.

Sau khi ăn đến no bụng, An Kì lấy khăn giấy lau miệng mình.

Chất đầy trong thùng rác là hạt vải, hạt xoài lẫn lộn với giấy nháp đã vứt đi. Dĩa trái cây trên bàn nhanh chóng hết sạch, giống như chưa từng tồn tại, như đã bị cuồng phong càn quét.

Một tay chống cằm, tay còn lại xoay bút, Hạ Lâm Hi nghĩ ngợi một lát, bỗng dưng hỏi: “Có phải Phương Cường làm ở nhà máy Hòa Bình đấy không?”

Rạng sáng hôm nay, cha của Hạ Lâm Hi say mèm nên được người trong nhà máy đưa về, nếu cô nhớ không nhầm thì người vác cha cô về đây tên là Phương Cường.

Phương Cường cao khoảng một mét bảy, tóc rối tung, quần áo rách rưới, nghiện thuốc lá, gương mặt bóng loáng.

Hạ Lâm Hi không tài nào nghĩ được người như vậy có liên hệ gì đối với ” anh trai vô cùng lợi hại” mà em gái mình nói.

Nhưng cô vừa dứt lời, An Kì liền trả lời: “Đúng vậy, sao chị biết ạ?”

Cô bé tựa người vào chiếc ghế bọc nệm mềm mại, thì thầm bí mật của mình: “Em đi tham quan nhà máy của họ rồi, sản xuất rất nhiều đồ uống, còn có chân giò hun khói với mì ăn liền…”

“Chị biết, ba chị làm ở đấy.” Hạ Lâm Hi nói.

Hơn nữa còn từ rất lâu rồi.

Khi đó ngành chế biến thực phẩm trong mắt nhiều người là công việc rất tốt. Cha của Hạ Lâm Hi không cần phải cực lực kiếm sống, công việc ổn định, ngày nghỉ nhàn hạ, cả gia đình thường cùng nhau đi chơi.

Họ có một căn nhà trệt ở vùng ngoại ô, lúc ấy chưa có hệ thống cung cấp nước, cứ bảy tám tháng hệ thống điện lại hư một lần.

Bấy giờ Hạ Lâm Hi mới chỉ lớp một, trường học xa nhà, mỗi ngày cha cô lái chiếc xe máy hai chỗ ngồi, sớm chiều đưa con gái đến trường.

Căn nhà ấy còn có sân, bọn họ còn nuôi một chú chó nhỏ, là loại chó săn, giữ nhà rất có tài.

Mỗi chiều chạng vạng đi học về, chú chó nhỏ sẽ phe phẩy đuôi mừng rỡ, cha sẽ bồng cô từ xe máy xuống, sau đó dựng xe ở sát tường, mẹ cô hối thúc bọn họ mau vào ăn cơm từ nhà bếp… Còn rất nhiều chi tiết nữa, cô không nhớ rõ.

Sau đấy công việc của mẹ cô dần dần trở nên dồn dập, không còn thời gian nấu cơm cho gia đình, chẳng biết từ lúc nào cha cô đã học cách xuống bếp.

Nhưng đôi khi ông cũng chẳng muốn nấu cơm, tất nhiên cũng chẳng có tiền để ăn ngoài tiệm, vậy nên cứ một hai lần trong năm mang theo mì ăn liền và chân giò hun khói về từ nhà máy.

Hạ Lâm Hi ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn, nhúng chân giò hun khói vào nước mì, chờ đợi một lúc, cảm giác lúc ấy như đợi chờ điều gì đó diệu kì lắm.

Lúc ấy cô còn quá bé, chẳng biết gì nhiều nên cảm thấy mì ăn liền là phát minh vĩ đại nhất thế giới, đấy là một loại mỹ thực đã được hong khô, nhưng nước sôi và gói gia vị có thể ban cho nó một sinh mạng. Nấu cơm cần đến hơn nửa tiếng, nhưng mì ăn liền chỉ đợi năm phút mà thôi.

Năm phút, chớp mắt sẽ qua mau.

Sau đó họ chuyển nhà, chú chó nhỏ đã tặng người khác, đến sống ở trung tâm thành phố này, giá cả nhà đất cứ vậy tăng lên từng năm.

Theo lý thuyết, giá càng tăng càng tốt nhưng nhà máy sản xuất thực phẩm Hòa Bình kia, bởi vì định mức mặt hàng trên thị trường càng ngày càng ít, ít nhiều nó cũng bắt đầu suy thoái rồi.

Thế nhưng lạc đà gầy còn tốt hơn ngựa, sắp tới nhà máy sẽ giảm biên chế, nhắm vào những người còn non nớt, Phương Cường chính là một trong số đó.

Hạ Lâm Hi hỏi: “Phương Cường là người nhuộm tóc? Bấm cả một dãy khuyên, nghiện thuốc lá nặng đúng không?”

Em cô nghe xong, lập tức trả lời: “Chị biết anh ấy ạ?”

Hạ Lâm Hi thầm nghĩ, cô không biết nhưng cha cô lại biết.

Có lẽ bởi vì thu nhập của vợ rất cao nên cha cô ít khi nói chuyện công việc với người trong nhà, mỗi khi có ai hỏi đến, ông đều trả lời đơn giản là công tác trong ngành thực phẩm để qua chuyện.

Nếu vậy làm sao Phương Cường quen biết em gái cô, còn thường xuyên rủ con bé đi chơi? Một người đàn ông nhìn thế nào cũng không đàng hoàng, đi chung với một cô gái chỉ mới vào cấp ba, rất khó để người ta nghĩ đó là một mối quan hệ đứng đắn.

Hạ Lâm Hi tháo dây buộc tóc của mình ra, sau đó cột bỗng lại thành đuôi ngựa lần nữa rồi hỏi: “Vì quen biết anh ta nên em mới chán học à?”

“Cũng không hẳn.” Em họ cô đáp. “Bởi vì học hành rất nặng nề.”

“Cho nên anh ta bảo em nghỉ học?”

“Không có, đó là do bản thân em tự nghĩ vậy.”

Đối với Hạ An Kì, năm sau lên lớp mười một, bài vở nhất định sẽ lại nặng nề thêm, khiến cho cô bé cảm thấy vô cùng mệt mỏi, nếu cứ ngây ngốc trong một gian phòng kín, chi bằng cứ thôi học có phải tốt hơn không.

Nhưng chị họ lại nói với cô bé rằng: “Tin chị đi, học xong cấp ba, thi đại học xong sẽ dễ dàng kiếm sống hơn so với bỏ học.”

Trong trường học, mọi người thường phân cao thấp bằng thành tích, phân thắng bại bằng kì thi, nhưng vào xã hội rồi mọi trói buộc sẽ không còn nữa.

Đổi lại dần dần sẽ nhận ra, tiêu chuẩn đánh giá một con người sẽ càng nhiều hơn, nó trở thành tài sản, địa vị, năng lực, xuất thân, may mắn, thậm chí quan trọng nhất, chính là quan hệ.

Hạ Lâm Hi học được điều này từ những mối quan hệ của mẹ mình.

Giám đốc đưa ra thông báo, bên dưới cũng hơn trăm lời bàn tán, bao nhiên kĩ xảo ngôn ngữ đều dùng, ngấm ngầm bát quái với nhau.

Hạ An Kì im lặng không nói… Cô cảm nhận được thái độ của chị đối với mình đều giống như những người lớn kia, điều này khiến cô bé cảm thấy khó chịu.

“Chị có nhiều vở ghi chép ở đây, em cầm về xem nhé.” Hạ Lâm Hi đề nghị.

“Em không cần.” Em họ cô dứt khoát từ chối.

Hạ Lâm Hi nói: “Từ lúc em bước vào cấp ba, càng ngày càng cứng đầu.”

Cô đứng ở giữa giá sách, mang một chiếc váy bông dài màu xám, làn da trắng nõn, hai chân thon dài, thoạt nhìn rất đẹp.

Hạ An Kì cũng cũng muốn trở nên như thế, trở thành một người giống chị mình, không chỉ có ngoại hình đẹp, còn có cả quyết tâm và ý chí phấn đấu… Không, vẫn là nên quên đi, như vậy quá mệt mỏi.

Hạ An Kì ngẩng đầu nhìn chị họ, bỗng nhiên mở miệng: “Những gì em kể cho chị, chị đừng nói với ai khác nhé.”

“Có bao giờ chị kể với người khác à?”

“Cũng đúng.”

Nhưng hôm nay Hạ An Kì đã qua sơ xuất, lúc họ nói chuyện, chị của cô không đóng cửa phòng.

Khoảng chiều tối, vẫn chưa đến giờ ăn cơm, gia đình chú cô đã về nhà họ. Không bao lâu sau khi họ rời đi, cha Hạ Lâm Hi vào phòng sách, lấy điện thoại từ ví tiền ra.

“Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.” Cha cô nói. “Tôi sẽ nói chuyện với Phương Cường, chuyện này chúng ta không thể mặc kệ được.”

Mẹ của Hạ Lâm Hi hỏi: “Em của ông muốn hẹn Phương Cường ra ngoài để hai người cùng nói chuyện à?”

“Em tôi không quá quan tâm đến việc dạy dỗ con cái.” Ông soát danh bạ, tìm số điện thoại của Phương Cường. “Lúc An Kì còn nhỏ, em trai tôi với vợ cậu ấy cũng không hề quan tâm nữa là.”

Năm giờ chiều, nhiệt độ không khí lên đến ba mươi độ, ánh mặt trời cũng trở nên chói mắt.

Hạ Lâm Hi cân nhắc lắm mới đẩy cửa gỗ phòng sách ra, nói với ba mẹ mình: “Con ra ngoài mua sách, sáu giờ sẽ về.”

Cha cô đang gọi điện thoại, không rảnh bận tâm, còn mẹ cô liền đứng dậy, tay cầm chìa khóa xe: “Mua sách gì đấy con, để mẹ chở con đến nhà sách nhé!”

“Không cần đâu ạ.” Hạ Lâm Hi lắc đầu. “Con đến tiệm sách dưới lầu, sẽ về mau thôi.”

Đối diện tiểu khu có một tiệm sách vô cùng ngăn nắp,vừa mới mừng ngày khai trường được tám năm, trong vòng một tháng có đợt hạ giá rất lớn.

Giá cho hội viên giảm đến bảy mươi lăm phần trăm, hấp dẫn rất nhiều khách hàng, hơn nữa còn là tiệm sách lâu năm, trang trí bên trong cũng rất có phong cách, lượng khách đến đi chỉ tăng chứ không giảm.

Hạ Lâm Hi mang theo hai trăm ngàn, băng qua cửa sau đến tiệm sách, nhà cô là hội viên cao cấp của nhà sách này, cô cũng rất hay đến đây.

Trên trần nhà treo biển hướng dẫn, rất chuyên nghiệp, cô đi qua đi lại nơi này, muốn tìm quyển “Học thuyết toán học” kia.

Không lâu về trước, quyển sách của Tưởng Chính Hàn bị thầy chủ nhiệm ném đi mất, sau khi tìm được thì lại rách đến không đọc nổi, đành phải bỏ vào thùng rác.

Nhưng bây giờ, Hạ Lâm Hi cảm thấy, cô nên mua một quyển mới cho cậu.

Nhưng cô chưa hề nghĩ đến, thể loại sách ở nơi này lại đa dạng như vậy, xác suất thống kê, ngôn ngữ lâp trình, giải toán trên máy tính, tất cả đều thuộc thế giới cô không hề biết.

Ánh đèn rọi sáng cả tiệm sách, phản chiếu vào kính ở thủy tinh, sàn nhà như cũng rọi lại, bên cạnh chẳng có người chuyện trò, im lặng đến mức có thể nghe thấy cây kim rơi xuống.

Hạ Lâm Hi tiếp tục đi vào, lúc nào cũng dừng lại ở từng kệ sách một chút… Nhưng cô vẫn không tìm được cuốn “học thuyết toán học.” Vậy nhưng cô lại gặp Tưởng Chính Hàn.

Cậu quay lưng về phía cô, trên tay cầm một quyển sách.

Hạ Lâm Hi đến bên cạnh cậu, giọng nói tỏ vẻ bình thường, hơi chú tâm đến gần một chút: “Thật trùng hợp, không ngờ cậu lại ở đây.”

Cô không buộc tóc lên, mái tóc dài buông thả sau lưng, dày mịn và đen óng ả, nhìn vô cùng thu hút, lúc cô quay người, mái tóc đong đưa qua một bên, khiến làn da càng thêm trắng.

Đối diện đấy là một cậu nam sinh đeo kính cận, lúc nhìn qua bên này vừa vặn bắt gặp Hạ Lâm Hi, sau đấy huýt sáo một tiếng.

Tưởng Chính Hàn quay đầu nhìn cậu ta, thế là nam sinh kia nghĩ đấy là hành động ra vẻ chủ quyền, vậy nên ngượng ngùng cười cười.

Hạ Lâm Hi hỏi: “Cậu nhìn ai vậy”

“Giá sách đối diện.” Tưởng Chính Hàn đáp: “Có vài quyển viết tệ.”

Cậu đang cầm trên tay ba quyển sách, dường như định đi tính tiền, thế nhưng vì bắt gặp Hạ Lâm Hi, nên cậu đứng tại chỗ hỏi cô: “Cậu đã ổn chưa, sáng nay nhìn cậu không thoải mái lắm.”

Hạ Lâm Hi gật đầu, nói thêm: “Không sao đâu, ngủ trưa một giấc đã khỏe hơn rồi.”

Cô định tặng cậu một thứ gì đó, nhưng bây giờ, cả người cậu đứng trước mặt cô, cô lại chẳng biết nên nói gì.

Không khí trở nên ngưng đọng, hai người họ chẳng biết phải làm gì tiếp theo nhưng không có ý định tạm biệt, nhìn nhau không lời kể, ăn ý đắm chìm vào sự tĩnh lặng.

Vẫn là Tưởng Chính Hàn lên tiếng trước: “Cậu cũng đến mua sách toán học cao cấp sao?”

Tất nhiên không phải, Hạ Lâm Hi nghĩ thầm, cô muốn mua cho cậu…

Nhưng cô chẳng thể nào nói thật, cô khẽ cười: “Mình đi tản bộ, định dạo qua tiệm sách một lát…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.