Trăm Năm Hòa Hợp, Ước Định Một Lời

Chương 91



Nửa giờ sau khi Cố Hiểu Mạn gọi điện xong, Tưởng Chính Hàn và Trần Diệc Xuyền đều quay về.

Trần Diệc Xuyên vừa bước vào cửa chính, đã đập tay vào khung cửa: “Bạn học Hạ Lâm Hi, lần sau nếu cậu muốn đi đâu đó, tốt xấu gì cũng phải báo với mọi người một tiếng.”

Tưởng Chính Hàn chêm một câu sau đó: “Không nói cũng không sao, chỉ cần bật điện thoại là được rồi.”

Bây giờ đồng hồ trước mặt đã chỉ tám giờ đúng, ngoại trừ bốn người họ ra, bên trong tầng hầm không còn ai khác. Bởi vì mai là cuối tuần nên chiều nay được nghỉ, tất cả mọi người đều về sớm hơn một chút. Đến lúc ấy Tưởng Chính Hàn mới thoát hồn ra khỏi công việc, nhận ra Hạ Lâm Hi không còn ở đây nữa.

Anh đến bên cạnh Hạ Lâm Hi, không quan tâm xung quanh có người, vương tay xoa đầu cô. Mấy giờ cô biết mất này, Tưởng Chính Hàn không còn tâm trạng nào để làm việc nữa. Đúng như một câu nói được người ta bảo ban nhau, có một người thích thật lòng giống như mang thêm một chiếc áo giáp nhưng cũng giống như một điểm trí mạng.

Hạ Lâm Hi được anh xoa đầu như vậy cũng chủ động nhận sai: “Sau này sẽ không như vậy nữa.” Để bù lại sơ sót của mình, cô đề nghị: “Mọi người đã ăn tối chưa? Để tôi mời nhé.”

Cố Hiểu Mạn chà sát lòng bàn tay vào nhau, nói: “Đến quán lẫu mới khai trương được không? Nghe mọi người bảo lẩu ở đó vừa nhiều lại vừa đậm vị nữa, nhưng mà có hơi xa, phải đi khoảng nửa giờ.”

Lúc này Trần Diệc Xuyên gật đầu: “Được, không thành vấn đề, tôi cũng muốn ăn lẩu.”

Cậu bỏ máy tính của mình vào chiếc balo đặt trên bàn gỗ: “Đúng rồi Hạ Lâm Hi, lúc cậu mất tích, tôi còn nghĩ, có phải vì tôi quá lời, cậu bực dọc nên mới bỏ trốn hay không.”

Cách đó vài bước, Hạ Lâm Hi cũng lấy túi xách, bất giác hỏi dò: “Cậu nói gì quá đáng à?”

“À, là mấy câu.” Trần Diệc Xuyên gõ bàn. “Tôi nói nhiệm vụ mấu chốt bây giờ là hoàn thiện cái ứng dụng chứ không phải tối ưu hóa nó.”

Nói xong, Trần Diệc Xuyên đằng hắng: “Lúc ấy tôi còn nhiều lời thêm, nói thuật Toán cậu đưa ra vô dụng, nếu ghép vào sẽ gây phiền toái.”

Tưởng Chính hàn khựng lại, quay đầu nhìn cậu.

Trần Diệc Xuyên vội đi qua bên cạnh Tưởng Chính Hàn: “Anh em tốt, cậu cảm thấy tôi nói sai sao?”

Tay trái Tưởng Chính Hàn nắm tay Hạ Lâm Hi, tay phải mang hộ máy tính của cô, mặc dù anh bất bình thay nhưng vẫn thành thật bảo: “Trước hết phải viết xong toàn bộ ứng dụng với chiếm lĩnh thị trường được.” Anh đưa bàn tay đang cầm máy tính kia vỗ vai Trần Diệc Xuyên: “Tôi nghĩ giống cậu.”

Trần Diệc Xuyên cười cười, lại nghe Tưởng Chính Hàn tiếp tục nói: “Thuật Toán của Lâm Hi cũng dùng được nhưng cần đơn giản hóa một vài bước.” Đang nói dở, nhóm người họ đã ra đến cổng chính rồi, Tưởng Chính Hàn xoay người khóa cửa lại, Hạ Lâm Hi đứng bên đợi anh.

Trên hành lang không có một bóng đèn nào, bóng tối như bao trùm tất cả. Cố Hiểu Mạn và Trần Diệc Xuyên đi phía trước, bọn họ quẹo vào khúc cua hành lang, không một ai để ý đến nơi này.

Nhân lúc ấy, Hạ Lâm Hi sà vào lòng Tưởng Chính Hàn, cô muốn nói gì đấy nhưng mãi vẫn giữ im lặng, chỉ có bàn tay là ôm thật chặt.

Vì Tưởng Chính Hàn, Hạ Lâm Hi cãi lại lời mẹ.

Lúc Hạ Lâm Hi còn cấp hai, trên tivi có chiếu một bộ phim về mẹ chồng nàng dâu, lúc ấy cha cô cũng coi, còn cảm khái một câu: “Phòng tuyến bên trong mỗi con người mới là thứ khó phá vỡ nhất.”

Sau khi cảm khái xong, cha cô cũng hỏi con gái mình: “Tiểu Hi, nếu sau này có một ngày, ba mẹ không thích bạn trai của con, lúc đó con sẽ làm gì?”

Lúc ấy Hạ Lâm Hi còn quá nhỏ, cô nghe thấy câu hỏi của cha mình chỉ cảm thấy rất lạ. “Sẽ không có ngày đó, con chưa muốn có bạn trai, mối quan hệ này lãng phí thời gian lắm.”

Cha cô thấy con gái mình kiên quyết là vậy đành nhẹ nhàng từng bước: “Tiểu Hi, có nhiều chuyện không thể chắc chắn được. Ví dụ lúc con lên đại học, gặp được một câu trai tính tình tốt, có thể gách vác trách nhiệm, tâm tính lạc quan…”

Hạ Lâm Hi không chú ý lắng nghe.

Cha cô biết vậy cười nói: “Tất nhiên, vẻ ngoài của cậu ta cũng ổn.”

Hạ Lâm Hi nghe vậy ngẩng đầu: “Nhưng ba à, với con, tính cách và ngoại hình của anh ta không phải là vấn đề.” Sau đó trên lưng cô là một chiếc cặp, nói chắc như đinh đóng cột. “Chỉ cần ba mẹ phản đối, con sẽ không cứng đầu.”

Bây giờ rồi, Hạ Lâm Hi nhớ lại lúc ấy, cô cảm thấy ngày xưa đó mình thật giản đơn. Bây giờ cô như nam chính trong bộ phim ấy, đứng giữa mẹ và vợ mình, không biết phải theo ai, chỉ biết bị động đứng nhìn.

Nhưng lòng cô kiên quyết rằng, cho dù mẹ có chặt đứt nguồn tiền tiêu vặt của cô, không trợ giúp về mặt tài chính, cô cũng không chia tay chỉ vì như thế.

Sắc trời nhuốm đen, xung quanh không có đèn đuốc như cũ. Tưởng Chính Hàn khóa chặt cửa, bàn tay nâng cằm cô lên, ngón tay chạm vào đôi môi khé mở, giống như đang xác định vị trí. Không bao lâu sau, trong bóng tối, anh cúi đầu hôn cô.

Mặt đất hơi ẩm ước, rêu xanh bám góc tường, cô nín thở lắng nghe, nghe tiếng mưa nơi ấy. Tâm tình của cô biến đổi còn nhanh hơn vận tốc mưa rơi, cô vòng tay qua cổ anh. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này mà quên mất ở xa xa vẫn còn người.

Trần Diệc Xuyên ở phía xa hô lên: “Này, không phải đang vội sao, hai người còn chưa khóa cửa xong à?”

Lời này vừa nói ra, Hạ Lâm Hi vội vàng buông Tưởng Chính Hàn.

Tưởng Chính Hàn hơi nuối tiếc, anh thở dài một hơi.

Nhưng anh biết rằng, về sau còn rất nhiều cơ hội. Vậy nên anh bình ổn tâm trạng, nắm tay Hạ Lâm Hi, dẫn cô đi về phía trước, nơi có ánh sáng ngập tràn.

Anh hỏi: “Hôm nay em gặp mẹ có chuyện gì sao…”

Hạ Lâm Hi ngắt lời: “Không liên quan gì đến anh cả, chỉ nói vài thứ vụn vặt thường tình thôi.” Thật ra cô không muốn nói dối nhưng lại không thể làm gì khác: “Mẹ hỏi chuyện bài và kết quả thi cuối kì thế nào.”

Hạ Lâm Hi còn cố tình khiến nó chân thật hơn: “Từ lúc em còn nhỏ mẹ đã quan tâm đến chuyện học của em rồi.”

Tưởng Chính Hàn nhìn vẻ mặt bình thản của cô, không thật sự nghĩ nhiều.

Trần Diệc Xuyên đi phía trước, xoay người cười giòn tan: “Cố Hiểu Mạn nói với tôi, chúng ta bắt đầu thu lợi nhuận về rồi.” Cậu quay đầu nhìn Tưởng Chính Hàn rồi đi lui: “Công ty mới thành lập có mấy tháng đúng không? Chúng ta tiến bộ nhanh thật, cậu chuẩn bị phát tiền thưởng chứ?”

Tưởng Chính Hàn thành thật nói: “Lợi nhuận tháng này tăng thêm mười phần trăm.” Nói xong anh lấy một chiếc ô ra, trả lời Trần Diệc Xuyên: “Mười phần trăm đó chia đều cho mọi người để khích lệ tinh thần.”

Bên ngoài tòa nhà tối đen như mực, gió càng lúc càng thổi mạnh. Thời tiết gần đây trở nên oi bức cũng bởi sẽ sắp có mưa. Bọn họ mới đi được mười phút, ngoài trời đã mưa tí tách, từng giọt từng giọt đáp trên quần áo.

Chiếc ô Tưởng Chính Hàn lấy ra ban nãy quả đúng lúc.

Ngoại trừ anh ra, ba người còn lại không ai mang theo ô.

Sau khi bung ô ra, Tưởng Chính Hàn đưa nó cho Hạ Lâm Hi, sau đó anh đi trước, song song với Trần Diệc Xuyên. Cố Hiểu Mạn còn đang ngơ ngác, Trần Diệc Xuyên đã quay đầu nhìn cô: “Cố Hiểu Mạn, cậu còn ngây ra đó làm gì, mau che chung với Hạ Lâm Hi đi.”

Cố Hiểu Mạn hỏi: “Vậy còn các cậu?”

“Cậu nói hai người bọn tôi à?” Trần Diệc Xuyên khoác vai Tưởng Chính Hàn. “Bọn tôi là nam thanh niên cường tráng, mưa nhỏ ban tối tính là cái gì?”

Hạ Lâm Hi cao hơn Cố Hiểu Mạn nên cô cầm ô lên… Thật ra cô không hề muốn che, cô chỉ muốn cùng hứng mưa với mọi người. Nhưng sau đêm hôm nay, cô sẽ không bao giờ quên ô nữa.

Cô mong mưa sẽ nhỏ lại nhưng Trời không chiều lòng người. Chỉ vài phút ngắn ngủi sau, mưa nhỏ đã thành mưa to, mưa tầm tả đổ xuống, ào ạt như cơn sóng ngoài biển khơi, có khả năng ập vào bờ bến bất thình lình.

Có rất nhiều chiếc xe lao vội qua khiến nước bắn tung tóe, văng lên cả người đi đường. Sau khi mưa to lên, mọi người không bắt taxi thì cũng là đứng nép vào cửa hàng ven đường. Tiếng ô tô inh ỏi là vậy mà lại bị tiếng sấm ầm ầm nuốt chửng cả.

Cả người mình hơi nước vây quanh, làn gió đêm tung hoành bốn phía.

Hạ Lâm Hi đang cầm ô, chiếc váy của cô ướt sũng, dính vào bên đùi, rất khó khăn để gỡ… Đôi giày cao góp ngập nước, mỗi bước cô đi như băng qua sông. Tình trạng của Cố Hiểu Mạn cũng như cô nhưng có lẽ Trần Diệc Xuyên và Tưởng Chính Hàn còn chật vật hơn.

Hạ Lâm Hi lên tiếng đề nghị: “Trời mưa to như vây, không biết bao giờ mới tạnh, mọi người đừng đi ăn nữa nhé, về nhà bọn tôi trước đi.”

Về nhà bọn tôi trước đi.

Nhà của Tưởng Chính Hàn và Hạ Lâm Hi rất gần với nơi họ đang đứng, chỉ cần đi bộ khoảng năm phút là được. Còn nếu bây giờ Trần Diệc Xuyên quay về trường học, chỉ sợ cũng tốn đến nửa tiếng đồng hồ.

Vậy nên Trần Diệc Xuyên nói: “Ăn ở nhà các cậu sao?” Cậu quẹt mặt, cả người đều ướt đẫm:”Lần trước tôi đến ăn là ai nấu vậy? Tôi nói thật, thức ăn còn ngon hơn căn tin trường tôi.”

Tưởng Chính Hàn đáp lại: “Hôm nay cậu muốn ăn gì tôi sẽ nấu cho.”

Trần Diệc Xuyên đồng ý ngay lập tức, còn Cố Hiểu Mạn vẫn ngại ngùng: “Để mình xin tá túc nhờ ký túc xá của một đàn chị, cũng không xa đây đâu…”

Hạ Lâm Hi nghiêng ô, nhìn Cố Hiểu Mạn: “Bây giờ cậu qua đó cũng nửa tiếng, chi bằng đến nhà mình ăn cơm, thay quần áo đã.”

Ngoài cửa sổ sấm vẫn rền, góp vẫn dữ nhưng bên trong lại im lặng vô cùng. Hạ Lâm Hi thay giày, dẫn Cố Hiểu Mạn vào phòng ngủ, lấy quần áo mình đưa cho cô ấy. Hai chiếc khăn mặt mới tinh còn treo trên ban công kia cũng bị Hạ Lâm Hi rút xuống.

Cô lấy một chiếc răn lau tóc cho Cố Hiểu Mạn: “Máy sấy trong nhà vệ sinh, để mình lau sơ qua cho cậu rồi đi lấy sau nhé.”

Gương mặt Cố Hiểu Mạn đỏ ửng, cô hỏi: “Trần Diệc Xuyên và Tưởng Chính Hàn ở phòng sách có quần áo sạch không? Hay chúng ta mang qua cho họ…”

Hạ Lâm Hi nghĩ sau đó trả lời: “Mình nhớ quần áo của Chính Hàn đặt ở ngăn tủ trong phòng sách, chắc Trần Diệc Xuyên mang vừa đấy. Nếu không trong nhà này cũng chỉ còn mỗi quần áo của mình thôi.”

Bên ngoài tiếng sấm ầm ầm, như còn lớn hơn cả ban nãy, trong đêm đen mịt mùng như này, tiếng sấm càng khiến người ta thêm sợ hãi.

Tưởng Chính Hàn đã vào bếp, Trần Diệc Xuyên cũng lăng xăng bên cạnh. Tốc độ xào nấu của họ rất mau, Trần Diệc Xuyên cầm một cái vá, cũng không quên khen ngợi: “Không tệ, kỹ thuật xắt rau của cậu luyện có lâu không? Củ cà rốt ngày cắt đều lắm.”

Tưởng Chính Hàn đặt con dao xuống, đưa cà rốt lên dĩa sau đó mới cười nói: “Năm đầu tiên của tiểu học, ba hỏi tôi sau này muốn làm gì.”

Trần Diệc Xuyên trở cà trong chảo, vặn nhỏ lửa lại nói: “Tôi biết, cậu bảo muốn làm lập trình viên.”

“Lúc đó không phải là lập trình viên.” Tưởng Chính Hàn lại cầm dao lên, thái rau cần. “Câu trả lời của tôi là đầu bếp.”

Trần Diệc Xuyên không nhịn được phì cười: “Tôi hỏi thật, sao cậu lại muốn làm đầu bếp?”

“Đầu bếp trong nhà…” Anh vô tình nói những từ này nhưng nhanh xhosng sửa lại. “Còn cậu thì sao, lúc ấy muốn làm gì?”

Tưởng Chính Hàn thành công chuyển câu hỏi qua Trần Diệc Xuyên. Trần Diệc Xuyên không tinh ý gì nên chẳng chú ý đến câu “Đầu bếp trong nhà” của anh, chỉ hứng chí trả lời: “Trước đây ai cũng bảo tôi là thần đồng nên từ nhỏ đã muốn theo nghiệp khoa học rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.