Trăm Năm Không Hợp

Chương 13



Chương trình chiếu mạng có tên là “Thần tượng giá đáo”, Delete phải quay bốn tập ghi hình lại quá trình chuẩn bị album nhạc số, vì thế trên các trang mạng ngày nào cũng treo quảng cáo của bọn họ —— Địa Lôi bùng nổ, một chia làm hai ai là người thắng.

Tập đầu tiên là ghi hình tại công ty, vì để thể hiện là bọn họ được đãi ngộ tốt, công ty đặc biệt dành cả tầng mười bảy cho bọn họ dùng. Bọn họ cũng không cần phải quá để ý đến đất diễn, cứ phát huy theo kịch bản là được rồi.

Hoắc Học Xuyên ôm guitar cầu cứu Tạ Kinh Niên: “Em chỉ biết căn bản, anh chỉnh sửa lại cho em đi.”

“Được, điều chỉnh tư thế.” Tạ Kinh Niên ngồi bên cạnh Hoắc Học Xuyên, sau đó cầm lấy cái tay đang gảy đàn của Hoắc Học Xuyên, “Em từng học chưa? Đừng dùng tay, dùng miếng gảy.”

Hai người biến tấu lại “Nhân quả tháng Sáu” và “Xích đu”, Hoắc Học Xuyên hát cũng cười ngọt ngào, Tạ Kinh Niên khẽ gõ phách. Biên Mai Tuyết ở phía sau uống nước nãy giờ nhìn không nổi nữa rồi, đi sang nói: “Hai người chơi đủ chưa? Có thể chơi cùng nhau được chưa?”

Hoắc Học Xuyên ngước mắt: “Úi, quên mất còn có cậu.”

Ba người di chuyển đến phòng nghỉ, mỗi người một cái ghế lười, chiếc bàn nhỏ ở chính giữa đặt mấy tờ kế hoạch. Trang đầu tiên, thảo luận phong cách ca khúc. Biên Mai Tuyết thật ra không có sáng kiến gì, vì thế mượn dùng đề nghị trước đó của Tạ Kinh Niên, nói: “Em cảm thấy nhạc rock khá là được.”

“Nhưng anh Đẩu nói đội chúng ta hát nhạc trữ tình mà.” Hoắc Học Xuyên nhìn Tạ Kinh Niên nói, “Vậy em chọn trữ tình.”

Tạ Kinh Niên không đáp lời, giống như đang suy nghĩ, nhưng vì ghi hình chương trình không thể để thời gian chết quá lâu, cho nên Hoắc Học Xuyên liền chọc hắn, hắn ngẩng đầu nói: “Trữ tình và rock có thể kết hợp, nhưng trữ tình thì nhiều hơn, rock ít hơn một chút.”

“Em đồng ý.” Hoắc Học Xuyên xen mồm, dù bây giờ anh cũng là hát chính, nhưng mà hiện tại fan chủ yếu chỉ thích Tạ Kinh Niên, hơn nữa Tạ Kinh Niên còn có một lượng fan mê âm nhạc cực lớn, “Trữ tình tám mươi phần trăm, rock hai mươi phần trăm, hai người thấy thế nào?”

Biên Mai Tuyết gật đầu: “Tôi thấy được đó, vậy cứ quyết thế nhé? Giờ bắt tay vào viết lời thôi?”

Hoắc Học Xuyên nói: “Còn phần nhạc đệm nữa, tôi thấy piano điện khá là ổn, vừa hay tôi biết đàn, anh Niên biết chơi guitar và bass, Tiểu Tuyết cậu biết chơi cái gì?”

Biên Mai Tuyết thành khẩn đáp: “Tôi chỉ biết ăn.”

Thảo luận thêm vài phút nữa rồi kết thúc, thợ quay phim và đạo diễn của ekip chương trình đều hơi hoảng hốt, thầm nhủ hóa ra làm âm nhạc lại đơn giản như vậy, nằm sô pha nói mấy câu lãng nhách là ra rồi, hay là vì mấy người này quá ghê gớm?

Mấy người này có ghê gớm hay không thì không biết, dù sao thì mấy người còn lại cũng sắp sụp đổ rồi. Hồi đầu ở buổi họp báo ra mắt nhóm đã từng giới thiệu, Euler thích viết lời viết nhạc, kết quả bây giờ cũng không trông đợi được.

Phương Tri Cẩn nghi ngờ sếp tổng cố ý chơi mình, chia đội không khoa học chút nào, mấu chốt là quay chương trình, bọn họ phải cố giả vờ như là mình đã suy nghĩ đường đi nước bước rồi.

Suy tư mấy tiếng đồng hồ, khi đạo diễn hô “ngừng” cũng đã hai giờ chiều rồi, căn tin cũng chẳng còn cơm. Bọn họ làm màu trong chương trình, làm màu xong cũng không có tiến triển gì, Nguyên Viễn dựa vào vai Euler, hết sức ưu sầu nói: “Chúng ta phải làm sao đây?”

“Không biết nữa, nếu thật sự không được nữa thì đợi lúc anh Niên ngủ rồi lẻn vào trộm bản nhạc của ảnh thôi.” Phương Tri Cẩn cười nói đùa, thật ra là muốn thả chút tin tức. Đợi sau khi hai người kia hỏi bản nhạc gì, mới nói: “Bình thường anh Niên viết rất nhiều ca khúc, trong tủ đầu giường có tới mười mấy tờ.”

Euler thấy tuyệt vọng, cảm thán: “Thua chị kém em, một trời một vực.”

Nguyên Viễn lại không nói gì, lát sau đứng dậy cầm balo, Euler thấy thế cũng muốn đi, hai người chuẩn bị về ký túc xá. “Anh Tiểu Phương, anh về không?” Bọn họ thu dọn đồ đạc xong hỏi Phương Tri Cẩn.

Phương Tri Cẩn nhìn đồng hồ, nói: “Chưa đâu, anh còn phải đến bệnh viện thú y, hai đứa về trước đi.”

Ra khỏi công ty, vừa đi tới bên đường đã có một chiếc xe hơi đi tới, Phương Tri Cẩn nhìn xung quanh, sau đó mở cửa lên xe. Hoắc Học Xuyên đeo kính râm uống cà phê, một tay giữ vô lăng, sau đó nhấn ga chạy đi, hỏi: “Con chó thúi quắc đó chết chưa?”

Phương Tri Cẩn dựa vào cửa sổ xe, nói: “Nó chết em cũng không sống nữa.”

Hoắc Học Xuyên không nói gì, nhưng mà lái nhanh hơn, đến cổng bệnh viện thú y dừng lại, Phương Tri Cẩn cởi dây an toàn định xuống xe, anh liền ấn cậu lại trên ghế, sau đó bóp mặt cậu, hỏi: “Anh chết rồi em có sống nữa không?”

Phương Tri Cẩn bị bóp dẩu miệng, nói: “Cùng lắm thì tiết thanh minh em cắm cho anh một bó hoa cúc.”

“Anh cám ơn em.” Hoắc Học Xuyên thả tay ra, còn hất mặt Phương Tri Cẩn sang một bên, “Anh chỉ thích cắm một đóa hoa cúc (*) thôi, những thứ khác thì khỏi.”

(*) là cắm vào bông cúc của em Cẩn á, các bạn hiểu mà:)) 

Phương Tri Cẩn quay đầu lại, sau đó rướn tới hôn lên môi Hoắc Học Xuyên: “Vậy em cũng cảm ơn anh.”

Buổi chiều weibo của “Thần tượng giá đáo” đăng teaser tuyên truyền, thật ra cũng chỉ là mấy nội dung bình thường thôi, nhưng mà có thêm vào một vài cảnh mà Delete mới vừa quay buổi sáng.

Tạ Kinh Niên tay dắt tay dạy Hoắc Học Xuyên đàn guitar.

Tạ Kinh Niên và Hoắc Học Xuyên người đàn người hát.

Tạ Kinh Niên ngơ ngẩn, Hoắc Học Xuyên chọc ghẹo.

Người có mắt đều có thể nhìn ra là chương trình muốn đẩy thuyền cặp hát chính, huống hồ Tạ Hoắc đều là các soái ca một mét tám tám, đứng cùng nhau dù không làm gì cũng thấy bổ mắt. Cặp Âu Nguyên (Âu=Euler) sắp có đối thủ cạnh tranh rồi, Nguyên Viễn và Euler cả buổi chiều không ra ngoài, ru rú trong phòng chỉ để ngủ, không có chút cầu tiến.

Phương Tử Lâm còn đang truyền dịch, một chó một phòng, Phương Tri Cẩn ở bên cạnh chơi điện thoại, sau khi nhìn thấy bài tuyên truyền thì không chơi nữa. Lúc sắp truyền xong thì gọi bác sĩ tới, Phương Tử Lâm ư ử một tiếng cuối cùng cũng được giải thoát, sau đó nằm trên chân Phương Tri Cẩn không chịu đi.

“Để anh xem tài xế đi tới đâu rồi, đưa cưng về nhà trước rồi anh mới đi.” Phương Tri Cẩn xoa đầu chó rồi mở điện thoại ra, xác nhận tài xế năm phút nữa sẽ tới rồi cúp điện thoại. Cậu mở weibo lên, lướt tới một tấm hình Hoắc Học Xuyên đăng.

Trong hình là một góc phòng ngủ của Hoắc Học Xuyên và Tạ Kinh Niên, trong góc có thiết bị thu âm và piano điện, bên cạnh còn có một cây đàn guitar. Lướt một lúc nữa, chợt nhìn thấy một vài tấm hình của người qua đường, hóa ra Hoắc Học Xuyên và Tạ Kinh Niên hồi chiều cùng nhau đến tiệm đàn.

“Hai miệng ăn nhà người ta đều đi dạo phố mua đồ gia dùng, hai hát chính của chúng ta cùng nhau đi dạo tiệm đàn mua piano.”

Phương Tri Cẩn mắng: “Bình luận chó má gì vậy!”

Phương Tử Lâm cụp đuôi xuống, sau đó chạy đi.

Phương Tri Cẩn vốn định đưa chó về nhà nhưng cuối cùng thay đổi chủ ý, cậu ôm chó về thẳng ký túc xá. Cửa vừa mở ra, mấy người trong phòng khách và phòng ăn đều vui mừng, lấy đồ ăn ra bắt đầu dụ dỗ Phương Tử Lâm.

Nguyên Viễn vừa dậy còn mơ màng, lúc này cũng lên tinh thần, ngồi xổm xuống vỗ tay, nói: “Mày là Lâm Lâm hả? Qua đây qua đây, tao cho ăn thịt.”

Biên Mai Tuyết cầm điện thoại lên chụp hình, không ngờ cũng thích chó như vậy.

Phương Tử Lâm không mạnh dạn lắm, tự dưng gặp phải nhiều người như thế cũng hơi sợ, nó cào cào chân Phương Tri Cẩn, nhưng mà Phương Tri Cẩn cũng không ôm nó.

Đang lúc náo nhiệt, Tạ Kinh Niên từ trong phòng đi ra, xắn tay áo hình như là đang chuẩn bị ăn cơm, Hoắc Học Xuyên đi phía sau, còn ngâm nga hát.

Phương Tử Lâm thấy Hoắc Học Xuyên lập tức kêu áu áu vồ tới, Hoắc Học Xuyên không kịp đề phòng, quay người chạy biến đi ngay. Euler tò mò nói: “Sao nó chỉ rượt theo anh Xuyên vậy?”

Phương Tri Cẩn chỉ muốn kiếm chuyện, lúc này mới nhớ ra, cậu vội vàng gọi Phương Tử Lâm, đợi Phương Tử Lâm chạy về liền ôm nó lên. Hoắc Học Xuyên dựa vào cạnh cửa vẫn còn sợ hãi, nói: “Tôi đã hiểu rồi, tình đồng đội gì đã chấm dứt, chúng ta giờ chỉ là đồng nghiệp mà thôi.”

Phương Tri Cẩn cười đốp chát lại: “Anh với anh Niên cũng chỉ là đồng nghiệp à? Ít nhất cũng là tri kỉ rồi chứ?”

“Sao cậu biết, những người không nuôi chó đều là tri kỉ của tôi, người ghét chó đều là người yêu của tôi.” Hoắc Học Xuyên trừng mắt với Phương Tử Lâm, thầm nghĩ con chó này khỏi bệnh nhanh thật, chạy vèo vèo đúng là chết người.

Buổi tối Phương Tử Lâm không đi, Biên Mai Tuyết lấy áo choàng tắm của mình làm cho nó một cái chăn nhỏ, Phương Tri Cẩn hơi kinh ngạc, không ngờ tên mập này cũng có lòng nhân từ. Mấy phút sau nghe thấy tiếng ngáy, cậu cũng không nhẫn tâm ghét bỏ.

Khoảng chừng hai mươi phút sau, điện thoại rung lên, mở ra nhìn là Hoắc Học Xuyên gửi tin nhắn: Chó thúi ngủ chưa?

Phương Tri Cẩn trả lời: Ngủ rồi, anh muốn hãm hại nó à?

Bỏ điện thoại xuống liền nghe thấy tiếng bước chân, sau đó cửa được mở ra, Phương Tử Lâm tai thính, lập tức mở mắt, nó nhìn Hoắc Học Xuyên đi đến bên giường Phương Tri Cẩn, nhưng mà vì từng thấy rất nhiều lần rồi, cho nên vẫn nằm im.

Hoắc Học Xuyên xốc chăn lên, bế Phương Tri Cẩn đi, phòng của hai người đối diện nhau, đi hai bước là tới rồi. Phương Tri Cẩn vào phòng thì phát hiện không có Tạ Kinh Niên, hỏi: “Muộn vậy rồi anh Niên còn đi đâu nữa?

“Sao anh biết.” Hoắc Học Xuyên đặt Phương Tri Cẩn xuống giường, rồi nằm bên cạnh cậu, đắp chăn xong liền tắt đèn, giọng cũng trầm hơn, “Đã hết giận chưa? Còn biết đem chó tới kiếm chuyện.”

Phương Tri Cẩn sau đó cũng thấy mình quá kích động, lỡ như người khác nhìn ra thì làm sao, cậu trở mình chui vào lòng Hoắc Học Xuyên, sau ngẩng đầu hôn lên môi anh, nói: “Dù sao chó cũng không biết nói.”

Hoắc Học Xuyên ấn vai cậu xuống giày vò một hồi, lúc chuẩn bị hôn đàng hoàng thì cứng đờ. Phương Tri Cẩn đột nhiên hơi mông lung, thúc giục: “Tiếp tục đi…”

Hoắc Học Xuyên tủi thân khẽ nói: “Em mau đuổi nó đi đi.”

Phương Tri Cẩn quay đầu lại thấy bóng đen đang vịn thành giường, cậu phất tay nói: “Phương Tử Lâm, mau về ngủ.” Phương Tử Lâm không đi, cứ đứng ở đó, Hoắc Học Xuyên thở dài một hơi, ôm Phương Tri Cẩn bảo cậu đuổi nó về.

Đợi đóng cửa lại Phương Tri Cẩn mắng: “Con chó thúi, mai tiễn mày về nhà.”

Ký túc xá dần yên tĩnh trở lại, người và chó đều ngủ hết. Đã hai giờ hơn rồi, trên đường đã không còn ai, chỉ thỉnh thoảng có một hai con sâu rượu đi ngang qua, nhưng quán bar bên kia Tây Sơn lại rất nhộn nhịp, đèn xanh đỏ tím vàng, còn có rất nhiều trai xinh gái đẹp.

Đằng sau quán bar là một chung cư cũ kỹ, cũ tới mức nào sao? Cửa sổ hàng hiên chỗ có chỗ không, vách tường dán đầy biển quảng cáo, ống dẫn nước rò rỉ nhiều năm, thùng rác dưới lầu một tuần mới có người đến lấy một lần. Cửa lầu năm hé vào một chút ánh sáng, Tạ Kinh Niên lau sạch “đứa nhóc” của mình, sau đó cất đi, đang tiến hành nghi thức tạm biệt.

Nói là nghi thức, thật ra hắn chỉ nhìn chằm chằm, nhìn xong đứng dậy đi nói một câu: “Tạm biệt, đồng chí.”

Rời khỏi căn chung cư với tâm trạng sảng khoái, lúc đi qua quán bar thì liếc một cái, cái liếc này liền nhìn thấy Nguyên Viễn ngồi xổm bên chốt phòng cháy chữa cháy súc miệng. Tạ Kinh Niên đi tới đá Nguyên Viễn một cái, Nguyên Viễn quay đầu lại liền hớn hở: “Anh Niên! Anh cũng tới chơi hả!”

Khu này đông người, Tạ Kinh Niên sợ bị nhận ra, vì thế kéo Nguyên Viễn đi ra ngoài, Nguyên Viễn ngà ngà say, nói: “Anh Niên, em giới thiệu bạn em cho anh làm quen nhé, toàn là con ông cháu cha thôi, em đi chơi với tụi nó lần nào cũng phải uống muốn thủng bao tử, anh vào chia sẻ giúp em với…”

Tạ Kinh Niên túm Nguyên Viễn về lại căn chung cư cũ nát kia, sau đó mua một chai nước ở tạp hóa, mở nắp ra giội thẳng vào mặt Nguyên Viễn, giội xong hỏi: “Tỉnh lại chưa?”

Nguyên Viễn lắc lắc như chú cún: “Mẹ nó, lớp trang điểm của em không có chống thấm nước đâu.”

“Xem ra là tỉnh rồi.” Tạ Kinh Niên đốt một điếu thuốc, phả khói vào mặt Nguyên Viễn, đợi đến khi Nguyên Viễn ngồi xổm xuống ho khan, hắn lại đá cho một cái, “Ba cậu không phải chủ tịch Nguyên sao, có đến mức để cậu suốt ngày ra ngoài làm trai bao không hả?”

Nguyên Viễn vụt phát đứng dậy: “Anh mới là trai bao thì có, em vui vẻ đi chơi, vui vẻ tìm kim chủ, mẹ nó anh quản được à?” Nguyên Viễn nói xong giọng cũng thấp xuống, dưới cằm cậu còn tích nước, giống như mới vừa khóc vậy, cậu lại ngồi xổm xuống, khẽ nói: “Thật ra cũng không khác mấy, anh Hứa MC Tự thủy niên hoa có giới thiệu cho em, bảy tám người chơi cùng nhau, có một người chấm em rồi, câu đầu tiên là bảo em quỳ xuống thổi kèn cho gã. Em thật sự đã quỳ xuống rồi, nhưng mà không làm, bọn họ mất hứng, vì thế bắt em chơi chai thủy tinh.”

Tạ Kinh Niên kéo Nguyên Viễn dậy, sau đó sờ tay Nguyên Viễn, anh có thể cảm nhận được trong lòng bàn tay có một vết sẹo nhỏ. Nguyên Viễn bị sờ ngứa, nói: “Hôm đó nếu như dùng miệng chơi trò đó, chắc em đã bị hủy dung rồi, cho nên em cũng may mắn đấy chứ.”

“May mắn cái con khỉ.” Tạ Kinh Niên buông tay ra, quay người đi ra đường, “Tôi dẫn cậu đến một nơi.”

Nguyên Viễn bị gió thổi hơi chóng mặt, sau khi lên xe cậu tựa vào Tạ Kinh Niên bắt đầu ngủ, khi mở mắt ra phát hiện xung quanh tối đen như mực, nhất thời hơi sợ. Tạ Kinh Niên nói: “Ra khỏi thành phố rồi, sẽ tới ngay thôi.”

Bọn họ xuống xe thì đi bộ một đoạn đường nữa, sau đó tìm thấy một quán cà phê, Nguyên Viễn lần đầu tiên nhìn thấy một quán cà phê tồi tàn như vậy, không muốn vào lắm. Tạ Kinh Niên kéo cậu đi vào, sau khi vào thì quen nẻo tìm đến cầu thang sau bếp, lúc xuống lầu Nguyên Viễn hỏi: “Dưới đó chẳng lẽ là có giao dịch tình dục sao…”

Vừa xuống một lầu đã nghe thấy tiếng nhạc, đợi đến khi xuống ba lầu Nguyên Viễn cũng sắp bị điếc luôn rồi. Quán bar đơn sơ dưới lòng đất ẩn náu rất kĩ, tối nào cũng đập phá màng nhĩ người ta như vậy, chai bia chai rượu ném đầy sàn, nhóm nhạc rock trên sân khấu đang biểu diễn, dưới sân khấu có vài cô em xinh tươi đang xem chăm chú. Hát xong âm nhạc vẫn chưa dừng lại, ca sĩ xuống sân khấu uống rượu, uống xong kéo một cô gái vào trong góc, tuy rằng đèn đóm mờ ảo, nhưng cũng có thể nhìn thấy là họ đang làm chuyện ấy.

Nguyên Viễn nhìn chằm chằm người ta, đột nhiên bị che mắt lại.

“Mấy cô em đó đều là ‘quả nhi’ bọn họ nuôi.” Tạ Kinh Niên nói bên tai cậu.

Dưới lòng đất không có tín hiệu, Nguyên Viễn tìm lối ra đi lên lầu, sau khi lên lại quán cà phê mới hít thở sâu. Tạ Kinh Niên đi theo, nhìn cậu hơi khó hiểu, cậu giải thích: “Em tra thử quả nhi là gì.”

Tạ Kinh Niên bị chọc cười, cười xong thì thôi ngưng: “Mấy năm trước là một nhóm nhạc khác ở dưới đó chơi, có nhiều người nghe tiếng tăm nửa đêm mò tới, một đống em trai em gái tới theo đuổi tên hát chính nhóm nhạc đó, tên hát chính đó làm màu hết sức, chả thèm để ý đến ai.”

Nguyên Viễn tra xong, đại khái hiểu được “quả nhi” trong văn hóa nhạc rock còn gọi là groupie (*), thích săn đón ca sĩ và làm tình với họ, cậu nghĩ nó không khác với chịch fan là mấy, nhưng mà lại cảm thấy có gì đó khang khác. Cậu nhìn về phía Tạ Kinh Niên, hỏi: “Vậy tên hát chính đó có nuôi quả nhi không?”

(*) quả nhi –  groupie: Chắc sẽ có một số bạn từng nghe nói đến từ này, groupie, ở TQ gọi là quả nhi, chỉ những cô gái trẻ thích nhạc rock, thường xuyên đi lưu diễn cùng nhóm nhạc, có thể gọi là fan cuồng, thậm chí là muốn quan hệ tình dục với thần tượng. Hồi xưa xưa ở Mỹ thì thường chỉ có trong văn hóa nhạc rock, sau này thì mở rộng thành cả giới giải trí. Cái “groupie love” này đối với fan thì là thỏa mãn đam mê chiếm hữu, với idol thì là tìm kiếm cảm hứng trong nghệ thuật.

Tạ Kinh Niên nói: “Nuôi rồi, quả nhi đó suốt ngày bám lấy hắn ta, hắn thấy phiền nên đồng ý, nhưng mà quả nhi đó mới mười sáu, hắn xem quả nhi như em gái. Sau đó quả nhi bị tay trống của nhóm nhạc đem đi chơi, bị làm nhục rồi.”

Nguyên Viễn há hốc mồm, lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó hát chính tẩn tay trống đến hấp hối, tay trống đó giờ đang ở đây, đã bại liệt rồi.” Giọng Tạ Kinh Niên rất trầm, nhưng giọng nói không nặng nề, “Nhưng mà quả nhi đó đã tan nát rồi, sau này trở thành người mà ai cũng chơi được, ai mời cũng không từ chối.”

“Vậy hát chính thì sao? Hát chính có thích quả nhi không?”

“Hát chính đi rồi, cũng không bao giờ đụng tới rock nữa. Hắn cũng không thích quả nhi, ở đây không có bao nhiêu người xuất phát từ tình cảm cả, phần lớn đều là vì tình dục, nhưng mà hắn ta đến cả tình dục với quả nhi cũng không có.”

Nguyên Viễn hít thở sâu một hơi, thầm nhủ tên hát chính này thật biết giữ mình. Bọn họ ngồi thêm một lát nữa rồi đi, con đường nhỏ bên ngoài hơi tối, mười mấy mét mới có một cái đèn đường. Đi một hồi cậu bỗng nhiên dừng lại, hỏi: “Anh Niên, anh nói với em những chuyện này làm gì?”

Tạ Kinh Niên nhìn cậu: “Cậu giống như quả nhi đó, thông minh có chủ kiến, nhưng mà hình như rất khờ, đi sai đường cũng không biết.”

“Không phải chứ…” Nguyên Viễn mắng thầm một câu, “Tên hát chính đó nuôi người ta mà lại không chạm vào người ta, trả thù cho người ta lại không phải vì tình yêu, quả nhi chắc là vì tuyệt vọng mới đắm mình trong trụy lạc. Anh nói tên hát chính đó có phải là ngu ngốc không? Có phải là có chướng ngại về chức năng tình dục không?”

Tạ Kinh Niên thu hồi tầm mắt, khẽ nói: “Hát chính không thích phụ nữ.”

Nguyên Viễn đứng như trời trồng, cậu túm quần Tạ Kinh Niên, nhỏ giọng hỏi: “Anh Niên, hát chính đó bây giờ thế nào rồi?”

Tạ Kinh Niên không đáp mà hỏi ngược lại: “Nguyên Viễn, cậu muốn nổi tiếng đúng không?”

“Dạ.” Nguyên Viễn gật đầu khẳng định, “Em khác với quả nhi, cô ấy không biết mình đi sai đường, còn em thì biết rất rõ, nhưng mà vì đạt được mục đích, đi sai đường em cũng không quan tâm.”

Tạ Kinh Niên lại sờ vết sẹo trên tay Nguyên Viễn, nói: “Tôi cho cậu bản nhạc, cho cậu lời bài hát, trình độ và đặc điểm riêng của cậu tôi biết rõ, tôi chiếu theo con đường của cậu đo ni đóng giày cho cậu, để Phương Tri Cẩn và Euler làm phụ trợ cho cậu. Sau khi phát hành album này, tôi sẽ làm cho cậu nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ.”

Tim Nguyên Viễn đập kịch liệt, cậu hỏi: “Điều kiện là gì?”

Tạ Kinh Niên cúi đầu nói: “Làm quả nhi của tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.