Trăm Năm Không Hợp

Chương 17



Trong ký túc xá chỉ còn lại Hoắc Học Xuyên và Tạ Kinh Niên, Phương Tri Cẩn đã vào đoàn phim Nguyên Viễn đi quay quảng cáo, Biên Mai Tuyết và Euler thì đi quay chương trình. Hai người mỗi người một bát mì, ôm laptop của mình chơi game.

Tạ Kinh Niên nói: “Đáng lẽ ra em không nên như vậy chứ, làm trưởng nhóm mà chẳng có tài nguyên gì, lại cùng đặc ngộ với tên bị chịu phạt như anh.”

Hoắc Học Xuyên sồn sột hút một gắp mì: “Không xát muối lên vết thương của em thì anh sẽ chết à, sao em có thể so được với anh chứ, bây giờ dù gì anh cũng là ca sĩ sáng tác nổi tiếng, em chỉ là một đứa bị ghẻ lạnh mà thôi.”

“Em nói xem công ty nghĩ thế nào?” Tạ Kinh Niên liếc Hoắc Học Xuyên, “Vai diễn Tiểu Phương và Tiểu Nguyên cạnh tranh ấy, nếu nói xem nhân khí thì đáng lẽ phải là Tiểu Nguyên chứ, kết quả chưa tới một buổi chiều Tiểu Nguyên đã trượt rồi.”

“Sao, anh đau lòng à?” Hoắc Học Xuyên chuyển chủ đề, anh biết Tạ Kinh Niên đang thăm dò, dù sao thì lần này quả thật Phương Tri Cẩn rõ ràng đã đoạt lợi ích của Nguyên Viễn, anh duỗi eo, “Có thể là lúc thử vai Tiểu Nguyên phát huy không tốt thì sao, ầy, anh còn có tâm trạng đi quản chuyện người khác, ngày mốt đi quay chương trình phải ứng biến làm sao, show át chủ bài đó.”

Tạ Kinh Niên thở dài một hơi: “Thì cứ ứng biến đại thôi.”

Mấy ngày nay hạ nhiệt độ, Phương Tri Cẩn cóng đến đỏ cả mũi, tay cầm kịch bản không ấm lên được. Lúc trước muốn theo Hoắc Học Xuyên đi học ké, nhưng mới hai ngày đã bỏ cuộc rồi, hết cách, tuy rằng bây giờ trong nhóm nhân khí của cậu rất bình thường, nhưng cả nhóm đều nổi, cho nên lúc đi học có cả đống người vây xem bọn họ.

Mấy ngày nay nhờ gương mặt mà hút được rất nhiều fan, cậu suy nghĩ một hồi, cứ theo xu thế này, đợi “Cánh diều” được chiếu chắc chắn cậu cũng sẽ bùng nổ.

Trợ lý chuẩn bị hai cái áo khoác, quần áo của bọn họ toàn vứt lung tung, cho nên có một cái cầm nhầm của Nguyên Viễn, Phương Tri Cẩn vứt cái của Nguyên Viễn sang một bên, nói: “Em không có mặc đồ hàng tạp nham đâu.”

“Sao lại là tạp nham, chỉ không phải là hãng lớn mà thôi.” Chị trợ lý vô cùng tinh tế, “Tiểu Phương, chị phát hiện đồ của em đều rất đắt tiền, bây giờ bọn em trung bình mỗi tháng kiếm được bao nhiêu vậy?”

Phương Tri Cẩn bĩu môi, tiền bây giờ kiếm được vốn không đủ cho cậu tiêu, vất vả lắm mới có được vài cái đại ngôn, tiền còn phải chia đều cho sáu người, đang không biết nên trả lời thế nào, nhân viên đoàn phim đến gọi cậu đi.

Lần đầu tiên đứng trước ống kính sắm vai một nhân vật xa lạ, Phương Tri Cẩn hơi căng thẳng, trước đó cậu đã nghiên cứu mấy đêm liền, cảm thấy hôm thử vai Nguyên Viễn hiểu rõ nhân vật hơn cậu, diễn cũng tốt hơn cậu.

Trong kịch bản của cậu chằng chịt chữ nghĩa, vô cùng tỉ mỉ cẩn thận.

Mái tóc nhuộm đen, bộ quần áo thô kệch rộng thùng thình, gương mặt nhỏ nhắn thoáng vẻ tái nhợt mỏi mệt, biểu cảm sốt ruột khi mở miệng ra lại không thể phát ra tiếng, còn có đôi mắt trong veo vừa đáng thương vừa kiên cường.

Cậu bé câm khiến người ta vừa thương vừa yêu thích, phối cùng với gương mặt ưa nhìn, không nổi cũng khó.

Buổi tối đóng xong đã chín giờ hơn, sau khi về ký túc xá đã nửa đêm, phòng bếp sáng đèn, là Nguyên Viễn đang tìm đồ ăn. “Anh Tiểu Phương, anh cũng vừa về hả?” Nguyên Viễn tìm được bánh bao.

Phương Tri Cẩn nói: “Em cũng mới về à? Chỉ ăn bánh bao thôi sao.”

“Dạ, em đói lắm rồi.” Nguyên Viễn ăn như hổ đói. Phương Tri Cẩn uống ly sữa nóng rồi đi tắm đi ngủ, cậu về phòng cất cặp mới phát hiện vẫn còn cầm áo khoác của Nguyên Viễn, suy nghĩ một hồi cậu vắt áo khoác lên đầu giường, chưa trả cho Nguyên Viễn.

Sáng sớm hôm sau cả nhóm xuất phát ra sân bay, phải bay đến nơi ghi hình chương trình, sân bay có rất nhiều fan đến tiễn, đi cũng đi không nổi. Biên Mai Tuyết béo mập nhiều sức, đi phía trước mở đường, Nguyên Viễn túm lấy vai Biên Mai Tuyết núp phía sau, Euler và Phương Tri Cẩn cũng dính chặt phía sau, Hoắc Học Xuyên và Tạ Kinh Niên đi cuối cùng.

Ra sân bay thôi mà Nguyên Viễn nhận được một rổ quà và thư tình, những người khác cũng không trống tay, ai cũng nhận được quà. Sau khi lên máy bay, Biên Mai Tuyết nhớ lại: “Vừa nãy có một fan tóc đen dài suôn mượt mẹ ơi siêu xinh đẹp luôn, ngực to chân dài, da cũng trắng.”

Euler ở phía sau dùng gấu bông đập lên đầu Biên Mai Tuyết, nói: “Sau này anh mà có bị phanh phui chịch fan thì em chắc chắn sẽ không thấy lạ, nhưng mà có là gái đẹp thì cũng bỏ đi anh à, cô đó hình như là fan anh Xuyên đó.”

Fan của Nguyên Viễn và Phương Tri Cẩn phần lớn là các em gái và mấy chị gái có trái tim người mẹ, fan của Hoắc Học Xuyên và Tạ Kinh Niên thì nghiêng về kiểu ngự tỷ yêu kiều, nhưng mà Tạ Kinh Niên còn có rất nhiều fanboy.

Phương Tri Cẩn cài dây an toàn xong, hỏi Euler: “Euler, vậy còn thể loại fan của em là gì?”

“Fan cậu ta toàn là gay, ngày nào cũng muốn liếm cơ bụng của cậu ta và meo meo.” Nguyên Viễn ghé qua cướp lời, nói xong phát hiện Phương Tri Cẩn mặc áo khoác của mình, “Anh Tiểu Phương, cái áo này…”

Phương Tri Cẩn cười cười xin lỗi: “Anh xin lỗi nha, buổi sáng vội quá nên mặc đại, mặc nhầm của em rồi.”

Hoắc Học Xuyên ngồi bên cạnh nhịn không cười, anh quá hiểu con người của Phương Tri Cẩn, đồ mình coi thường còn có thể mặc nhầm à? Chắc chắn là cố ý, nghiêng người tới gần cậu, khẽ hỏi: “Quần lót không mặc nhầm của anh đấy chứ, lát nữa vào phòng vệ sinh để anh kiểm tra xem nào.”

Mặt Phương Tri Cẩn lập tức đỏ bừng, không phải vì lời nói dâm dục của Hoắc Học Xuyên, mà là vì Hoắc Học Xuyên đang chòng ghẹo cậu, cậu cố ý mặc áo của Nguyên Viễn, chính là vì nhân khí của Nguyên Viễn cao cho nên muốn ké một xíu, Hoắc Học Xuyên nhìn thấu cậu thì thôi đi, còn trêu chọc nữa.

Chương trình này là chương trình át chủ bài trong nước, qua nhiều năm tên tuổi càng nổi, bình thường khi thần tượng nổi tiếng ra bài hát, minh tinh lưu lượng ra mắt phim, các diễn viên kì cựu đều phải lên chương trình này tuyên truyền.

Tập lần này của bọn họ là chỉ dành riêng cho họ thôi, có thể thấy Delete dạo này thật sự rất hot.

“Nửa năm trước ké ống kính ở Tự thủy niên hoa cứ như chuyện ngày hôm qua, hôm nay đã có tập dành riêng cho mình rồi.” Hoắc Học Xuyên trang điểm xong cảm thán. Tạ Kinh Niên bổ sung: “Gì mà nửa năm, ba bốn tháng nữa đã một năm rồi.”

Mở màn là “Đèn đỏ thì đi”, vì kết thúc Nguyên Viễn phải hát solo “Bưởi đắng”, cho nên “Cây bưởi” đã bị cắt rồi, nhưng mà giữa buổi cả tập thể sẽ cùng hát ca khúc debut, cố gắng chiếu cố từng người một.

Quay bốn năm tiếng đồng hồ vô cùng mệt mỏi, sáu người đau chân ê mặt, cảm giác như đã cười đến nỗi cơ mặt cũng cứng đờ ra rồi. Cuối cùng đợi đến đoạn cao trào lúc kết thúc, chương trình sẽ lấy câu hỏi ngẫu nhiên của fan, sau đó yêu cầu bọn họ trả lời.

MC nói: “Thành viên nào ăn nhiều nhất?”

Mọi người đều chỉ Biên Mai Tuyết, chỉ có Phương Tri Cẩn chỉ Nguyên Viễn. MC hỏi cậu tại sao, cậu nói: “Tiểu Nguyên thường vào bếp lục tìm đồ ăn lúc khuya, có hôm ăn mì gói, có hôm gặm cả bánh bao lạnh ngắt, nhưng mà em ấy ăn bao nhiêu cũng không mập.”

MC cố ý bẻ lái: “Khuya như vậy, tại sao cậu luôn có thể phát hiện Nguyên Viễn ăn vụng?”

“Nửa đêm em có thói quen dậy uống nước, nên nhìn thấy em ấy, em ấy còn cám dỗ em ăn cùng.” Phương Tri Cẩn không biết đang thẹn thùng cái gì, cúi đầu mỉm cười còn liếc Nguyên Viễn một cái, Nguyên Viễn ngồi thẳng lưng nổi cả da gà, thầm nhủ cái tên này nói fan-service là fan-service ngay được, không để cho người ta chuẩn bị.

MC tiếp tục: “Bây giờ đã có một trăm nghìn câu hỏi được gửi tới rồi, chúng ta cùng xem câu hỏi tiếp theo nào, Delete sẽ tổ chức concert chứ?”

Hoắc Học Xuyên đáp: “Concert là ước mơ của tất cả các ca sĩ, em tin rằng có một ngày tụi em cũng sẽ tổ chức, cũng hy vọng rằng có thể nhanh chóng thực hiện được ước mơ này.”

MC: “Nếu như chọn một người trong số các thành viên làm bạn trai, các bạn sẽ chọn ai?”

Đây rõ là một câu hỏi bán hủ, Euler giành trước nói: “Em sẽ chọn Tiểu Nguyên, bởi vì tụi em thường chơi cùng nhau, cảm thấy rất hợp.”

Tạ Kinh Niên từ nãy giờ vẫn chưa nói gì, bây giờ nói: “Không chọn có được không, em là con trai mà, tại sao lại chọn bạn trai chứ…”

Còn bày đặt vờ vĩnh, Nguyên Viễn cách mấy người liếc Tạ Kinh Niên, sau đó cầm mic lên nói: “Em chọn anh Xuyên, anh Xuyên là đội trưởng, rất có trách nhiệm, hơn nữa còn cực kỳ đẹp trai.”

Phương Tri Cẩn vốn đang nghĩ nếu chọn Nguyên Viễn thì mình nên nêu lí do gì, kết quả Nguyên Viễn đột nhiên chọn Hoắc Học Xuyên làm cậu ngẩn ngơ, cậu lập tức nói: “Em cũng chọn đội trưởng, đội trưởng tạo cho người ta cảm giác an toàn.”

Nhân khí Hoắc Học Xuyên đột nhiên bùng nổ, anh không kiêu không vội, nói: “Còn em chỉ thích anh Kinh Niên thôi.”

Fan-service hôm nay là dành cho huy hoàng ngày sau, quay xong ai nấy đều lạnh mặt lạnh lòng, bọn họ thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị đi, Nguyên Viễn và Euler được MC gọi sang một bên, MC nói: “Buổi tối có một bữa tiệc với bên đầu tư, họ rất thích hai em đấy, hơn nữa sáng mai hai em đã đi rồi, cơ hội hiếm có, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

Nguyên Viễn không nói gì, Euler liếc Nguyên Viễn một cái, cũng im thin thít. MC duỗi ra một tay, lòng bàn tay hướng lên trên, khuyên nhủ: “Chỉ ăn một bữa thôi, thế nào?”

Nguyên Viễn thầm nghĩ, cậu thật sự đã hot rồi, tham gia một bữa tiệc cũng ra giá năm mươi vạn.

Sau khi đã hẹn thời gian bọn họ quay về, trên đường bọn họ ngồi ở hàng phía sau bần thần, đến khách sạn liền tẩy trang thay đồ, Euler từ nãy đến giờ vẫn không yên lòng, cuối cùng nhịn không được, hỏi: “Tối chúng ta đi thật sao? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

“Xảy ra chuyện gì được chứ, dọa em thôi.” Nguyên Viễn thay một bộ đồ màu nhạt, nhìn trông cực kỳ tươi trẻ. Euler vẫn còn lo lắng, lại nói: “Lỡ anh Đẩu phát hiện ra thì sao?”

Nguyên Viễn nói: “Vậy thì em đừng đi nữa.”

Địa chỉ là một nhà hàng nổi tiếng ở đây, nhưng mà không kinh doanh tràn lan, chỉ nhận đặt bàn trước. Nguyên Viễn đến nơi, trước khi đi có uống thuốc chống say rượu. MC là anh Bành rất có địa vị trong giới, cho nên từ chối cũng là đắc tội, cho dù bây giờ cậu có hot lên tới trời, cũng không dám đắc tội với một người kỳ cựu vừa có lý lịch vừa có quan hệ rộng như vậy.

Thấy chỉ có mình cậu tới, anh Bành hỏi: “Em trai lai tây đâu rồi?”

“Nó hơi mệt, về khách sạn nôn lên ói xuống.” Nguyên Viễn nói dối. Anh Bành kéo cậu vào trong phòng, sau đó giới thiệu mấy nhà đầu tư cho cậu, nói: “Trước tiên phải phạt rượu, phạt bù cho người không tới luôn.”

Trong khách sạn, Phương Tri Cẩn vừa ngâm bồn vừa học kịch bản, ngâm xong đi ra cả người đều bốc hơi nóng, Hoắc Học Xuyên nằm trên giường nghịch điện thoại, thấy cậu đi tới liền oán trách: “Bảo anh sang đây là để đợi em tắm đấy à? Anh sắp ngủ luôn rồi.”

Phương Tri Cẩn trèo lên giường ngồi trên người Hoắc Học Xuyên, sau đó hé miệng rên hai tiếng, thấy Hoắc Học Xuyên không hiểu, còn dùng tay khoa tay múa chân ở cổ họng.

Hoắc Học Xuyên hiểu ra, giữ eo Phương Tri Cẩn nói: “Nhóc câm muốn rồi sao?”

Phương Tri Cẩn gật gật đầu, bày vẻ mặt vừa đáng thương vừa đầy tự tôn, cậu cởi dây cột áo choàng tắm, để lộ cơ thể trần trụi, hỏi: “Em diễn tốt không?”

“Tốt cái đầu em… Em còn có cảnh giường chiếu nữa à?” Hoắc Học Xuyên đau đầu.

“Đâu có, em tự thêm vào vì anh đó.” Phương Tri Cẩn cởi áo và quần Hoắc Học Xuyên ra, sau đó không ngừng sờ mó đối phương, đợi đến khi sờ cho anh cứng lên rồi liền cầm bằng hai tay, giống như đe dọa, “Chọn bạn trai lại, ngay bây giờ.”

Hoắc Học Xuyên khẽ hô: “Anh Kinh Niên mau cứu em với.”

“Anh đủ chưa hả!” Phương Tri Cẩn dồn sức vào tay, tay dính đầy “nước tinh”, cậu sửng sốt, “Anh xuất tinh sớm đấy à?”

“Sớm cái đầu em.” Hoắc Học Xuyên thật sự rén rồi, anh ôm lấy Phương Tri Cẩn trở người lại, “Em nhìn bộ dạng của em đi, nửa cởi nửa không, mông thì cọ trên người anh, mẹ nó còn sờ mó lung tung, không xuất ra thì quá có lỗi với cái vại giấm chua như em rồi.”

Hoắc Học Xuyên vẫn chưa nói xong, ấn vai Phương Tri Cẩn mắng: “Không biết xấu hổ mà kiếm chuyện, em mặc đồ của Tiểu Nguyên, trên chương trình còn dính lấy cậu ta, bây giờ lại đến tìm đứa xếp hàng tiếp theo là anh, giỏi quá nhỉ.”

Phương Tri Cẩn nhỏ giọng ám chỉ: “Tên mập và Euler đều ra ngoài chơi cả rồi, Nguyên Viễn cũng không có ở đây.”

“Lắm chuyện.” Hoắc Học Xuyên nói một câu, sau đó cúi người hôn cậu.

Hơn một tiếng sau, khi trong phòng và hành lang khách sạn đều trở nên yên tĩnh, Hoắc Học Xuyên mở mắt xuống giường, sau đó cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh, anh gọi cho Tạ Kinh Niên, đợi Tạ Kinh Niên nghe máy liền nói: “Anh Niên, đi xem thử Tiểu Nguyên về chưa.”

Tạ Kinh Niên nói: “Liên quan gì đến anh, không rảnh.”

Cúp điện thoại, Tạ Kinh Niên ngồi trên sô pha không có cảm xúc gì, nửa tiếng sau, ngoài cửa loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân. Hắn đứng dậy mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Nguyên Viễn nồng nặc mùi rượu quay về.

Nguyên Viễn đột nhiên bị lôi vào phòng, mơ hồ nói: “Gì thế, mấy giờ rồi còn chưa ngủ nữa.”

Tạ Kinh Niên đẩy Nguyên Viễn ngồi lên sô pha, sau đó ngồi bên cạnh, hỏi: “Điều kiện ban đầu là gì? Cậu giỡn mặt với tôi đấy à?”

“Điều kiện gì…” Đầu óc Nguyên Viễn mông lung, cậu đứng dậy ngồi lên chân Tạ Kinh Niên, Tạ Kinh Niên đẩy cậu ra nhưng cậu vẫn ôm cổ hắn khư khư, đợi sau khi ngồi yên ổn trên chân Tạ Kinh Niên, lại nhịn không được ngả vào lòng hắn, “Anh Niên, anh Xuyên đẹp trai như vậy, sao không có bà sếp nào tìm anh ấy vậy, anh Tiểu Phương cũng rất đẹp, sao cũng không có ai tìm anh ấy?”

Tạ Kinh Niên nói: “Cậu không cần phải quan tâm đến người khác.”

Cánh tay Nguyên Viễn ở trên cổ Tạ Kinh Niên dần hạ xuống, ôm lấy eo Tạ Kinh Niên, lẩm bẩm: “Lần đi cùng tên mập và Euler cả đêm không về, anh Đẩu mắng tụi em mấy tiếng đồng hồ, lần thứ hai em bị anh Hứa gọi ra ngoài chơi lại không nói gì, anh ấy đâu có dễ bị qua mặt như vậy, anh Xuyên giải vây cho em vài câu là anh ấy tin chắc?”

“Có rất nhiều công ty quản lý đều sắp xếp gặp mặt ăn cơm cho nghệ sĩ, công ty chúng ta có biết không, nhưng mà những người đại diện ấy sẽ lén lút liên hệ với người dẫn mối, ăn hoa hồng. Lần đầu tiên là em, lần này lại thêm Euler.” Nguyên Viễn uống say rồi, nhưng đầu óc lại rất tỉnh táo, “Thử vai ‘Cánh diều’ bị trượt em không bất ngờ chút nào, bởi vì em đoán được anh Tiểu Phương có bối cảnh, anh Xuyên cũng vậy, nếu không tại sao từ trước đến giờ lại không có ai gọi bọn họ đi.”

Cậu ngẩng đầu lên, nói với Tạ Kinh Niên: “Lần đầu tiên, là em tự nguyện, muốn nhân cơ hội tìm người chống lưng. Lần này, em không phải, là vì em đã hứa với anh rồi.”

Tạ Kinh Niên giơ tay dùng ngón tay đè lên môi Nguyên Viễn, ngăn cản nửa câu sau của cậu, anh biết tại sao, vì những người đó Nguyên Viễn không thể đắc tội được.

“Anh Niên, em hôn anh được không?”

Nguyên Viễn cầm cổ tay Tạ Kinh Niên, sau đó ngẩng đầu hôn lên mặt hắn, hôn xong nói: “Em xin lỗi, không kiềm chế được.”

Tạ Kinh Niên không nhúc nhích, cậu lại hôn một cái nữa, nói: “Em bị sao thế này.”

Hôn lần thứ ba, cậu dứt khoát dán lên mặt Tạ Kinh Niên: “Con người em đúng thật là.”

Tạ Kinh Niên không nói lời nào, im lặng để bị hôn ba cái, đột nhiên lòng bàn tay ẩm ướt của Nguyên Viễn ôm lấy mặt hắn, sau đó Nguyên Viễn hôn lên môi hắn. Nóng ấm và mềm mịn, mang theo mùi rượu nồng đậm, Nguyên Viễn thậm chí còn thử duỗi lưỡi vào, nhưng mà sợ không thực hiện được.

Sau khi tách ra, Nguyên Viễn nhìn hắn cười, “Vớ phải quả nhi như em, anh có hối hận không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.