Trăm Năm Không Hợp

Chương 2



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nhân quả tháng Sáu” đã được đăng tải trên các trang mạng âm nhạc lớn, lượt click khá tốt, nhưng mà đánh giá thì không đồng nhất. Trước tiên nhìn từ MV thì có liên quan đến vườn trường, nhưng mà lại không hề có cảm giác thanh xuân như phong cách vườn trường bình thường, ngược lại nó chìm trong gam màu trắng đen làm nổi bật vẻ hiu quạnh và vắng lạnh.

Đương nhiên cũng có người nói MV rất quê mùa.

Lúc quay MV thì nhóm vẫn chưa debut, nên trên gương mặt ngây ngô của sáu người bọn họ đều vô tình hiện ra biểu cảm chờ mong. Phân cảnh đầu tiên là sân trường, Hoắc Học Xuyên mặc áo phông và quần thể dục đơn giản đang chạy bộ, sau đó anh ngồi dưới cầu môn cười ngây ngô, nụ cười xán lạn và gam màu trắng đen không hề hòa hợp, giống như đang quay ngược lại khoảng thời gian vườn trường ấy.

Sau đó ống kính đổi thành phòng học, trên bảng đen viết chằng chịt công thức, trên bàn của mỗi người đều trải đầy sách vở. Giữa phòng học có một thiếu niên đang ngồi rất tĩnh lặng, tầm mắt nhìn xuống khiến đuôi mắt càng dài ra, cậu cầm chiếc bút bi làm bài tập, trên ô họ tên viết “Phương Tri Cẩn”. 

Địa điểm tiếp theo là sân thượng, trên mặt đất vứt sách và giày thể thao, Nguyên Viễn ngồi trên bậc thềm, tóc bay loạn xạ, đôi chân trần thả lỏng, vai diễn của cậu chắc là một thiếu niên phản nghịch.

Ở trong góc thư viện, một cậu thanh niên mũm mĩm dựa vào kệ sách gật gù, trong tay cầm một quyển lý luận văn học nặng trịch, bên chân còn đặt bánh mì và nước ngọt. Sau đó là phòng học đàn, bức rèm bay phấp phới rất cổ lổ sĩ, Tạ Kinh Niên ngồi trước đàn piano, nhưng đàn đóng lại, hắn nhắm mắt hát chay, ống kính hóa mờ ảo một giây rồi lại trở nên rõ ràng, Hoắc Học Xuyên xuất hiện bên cạnh Tạ Kinh Niên, đệm đàn piano cho hắn.

Phân cảnh cuối cùng là chiếc xích đu dưới tán cây, hai dây xích sắt móc một cái lốp xe, Euler ngồi lên viết gì đó, thỉnh thoảng lại tỏ vẻ ảo não, sau đó ngẩng đầu nhìn trời. Ống kính cũng chuyển lên trời, khi quay xuống thì cả sáu người cùng xuất hiện, thiếu niên thể thao Hoắc Học Xuyên, Phương Tri Cẩn yên tĩnh ưa nhìn, Nguyên Viễn phản nghịch trẻ con, Biên Mai Tuyết vừa mập vừa mơ màng, Tạ Kinh Niên u buồn trầm tính, còn có Euler không có gì đặc sắc.

“Tháng Sáu năm sau, không biết bạn và tôi đã có kết quả hay chưa.”

Câu cuối cùng hiện lên, MV đã chiếu xong. Sáu chàng trai trong ống kính đang đứng cùng nhau lập tức tản ra, thần kinh căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng. MV chỉ có bốn, năm phút nhưng khi quay lại rất lâu, ai cũng đều bị đạo diễn gào thét la mắng, chỉ có Hoắc Học Xuyên là đỡ hơn một chút. 

Euler lại chạy về chiếc xích đu chơi, vừa đặt mông ngồi lên thì bị người phía sau giữ dây sắt, cậu ta quay đầu nhìn thì thấy là Nguyên Viễn. Nguyên Viễn lê chiếc giày loẹt xoẹt, lộ ra gót chân trắng hồng, nói: “Anh cũng muốn chơi.”

“Anh có biết đẩy một lần tốn sức cỡ nào không hả?” Euler còn đang dính chặt lấy lốp xe, “Hay là anh ngồi lên chân em nè, biết tư thế đó không? Mặt đối mặt đó.”

Nguyên Viễn vui vẻ gật đầu, túm dây ngồi lên, trong quá trình trèo lên thì làm rớt giày. Cậu ngồi trên chân Euler mặt đối mặt, hai người cân bằng tư thế, vững như thái sơn, không nhúc nhích được gì.

Nguyên Viễn mờ mịt: “Giờ làm sao mà đu đây?”

“Ai tới giúp tụi tui với.” Euler hô lớn về phía mọi người, ai cũng nghe thấy, nhưng mà chỉ có Phương Tri Cẩn là phản ứng lại. Phương Tri Cẩn cười chạy tới, trông rõ là đã bị bộ dạng của hai người chọc cười.

“Hai người bám chắc nha, anh đẩy đây.” Phương Tri Cẩn lùi lại một bước, dùng sức đẩy bọn họ.

Camera vẫn còn đang quay, phần này bỏ vào đoạn bên lề, Nguyên Viễn và Euler la oai oái trên xích đu, Phương Tri Cẩn đứng bên cạnh đổ đầy mồ hôi, so với biểu hiện trong MV thì bây giờ càng giống những chàng trai thanh xuân vườn trường hơn.

Biên Mai Tuyết có thời gian rảnh, lại bắt đầu ăn đạo cụ, một miếng hamburger một ngụm nước ngọt. Hoắc Học Xuyên và Tạ Kinh Niên ở cách đó không xa đang trò chuyện, nhìn động tác tay có vẻ như đang thảo luận về đàn piano, không lúc nào quên bản thân là hát chính. Nhưng mà đợi khi ống kính quay đi, Tạ Kinh Niên liền không có phản ứng nữa, người ta đều là mỗi người một cảnh, chỉ có hắn cùng khung hình với người khác, lại còn là Hoắc Học Xuyên có xung đột vai trò với hắn.

Hoắc Học Xuyên càng không có phản ứng gì, tay đang mô phỏng đánh đàn cũng đút lại vào túi, thật ra Tạ Kinh Niên nghĩ thế nào anh đều biết, không chỉ Tạ Kinh Niên, những người khác chắc chắn cũng có suy nghĩ, mắc mớ gì mà Hoắc Học Xuyên lại được chiếm nhiều cảnh quay nhất.

Nhưng mà anh không quan tâm, nhiều thì cũng đã nhiều rồi, dù sao mình thấy sảng khoái là được.

Tương tác giữa bọn họ quả thật không nhiều, không thể làm thành một tập bên lề, nhưng mà không thể lúc nào cũng chỉ còn lại tiếng gào thét la mắng của đạo diễn, vì thế nên cố tương tác nhiều để quay nhiều hơn, đánh đấm cười giỡn gì đó. Ếch Kì Diệu chỉ có wordpress

Một tiếng “phựt” vang lên, TV bị tắt, mấy người ngồi trên sô pha cùng nhau quay đầu, thấy là người đại diện nên cũng không dám ý kiến ý cò. Anh Đẩu cầm sổ, nói: “Quay sượng như vậy mà còn xem hăng say quá nhỉ, sau này rồi xem, mỗi đứa một video luôn, bây giờ anh nói một chút về sắp xếp của chương trình ngày mốt.”

Mắt Nguyên Viễn sáng lên: “Đây là chương trình giải trí đầu tiên của chúng ta phải không! Vậy thì chắc chắn là quan trọng hơn xem TV rồi!”

“Thôi dẹp đi, nhìn cái ánh mắt xem thường của cậu kìa, tưởng anh không nhìn thấy à.” Anh Đẩu không vui vẻ gì, xỉ vả xong thì lật sổ ra, bắt đầu giao việc.

“Quay chương trình cùng lắm là ba bốn tiếng, lúc chiếu cũng chưa tới hai mươi phút, lần này vốn dĩ là tập dành riêng cho bộ phim mới chiếu của công ty, bây giờ thì thuận tiện dẫn mấy đứa theo luôn. Phải rồi, Tiểu Tạ sẽ hát ca khúc cuối phim, hai ngày này luyện tập nhiều vào, để đến lúc đó khỏi luống cuống.” Vốn định nói tới đây là hết, ai ngờ anh Đẩu còn bổ sung một câu, “ Những người khác cũng không được thả lỏng, mở màn sẽ phải hát ca khúc debut, trường quay nhỏ nghe rõ tiếng, ai cũng phải mở mic.”

Mọi người vội vàng gật đầu, đợi anh Đẩu vừa đi, Biên Mai Tuyết nói: “Trước giờ đều mở mic hết mà, nhấn mạnh thế làm gì không biết.” 

Nguyên Viễn và Euler nhìn nhau cười, xem trò vui nên tâm trạng tốt. Ai không mở mic thì người đó tự biết, anh Đẩu nói như thế là để giữ thể diện cho đương sự, tên mập ngốc nghếch chẳng tâm lý gì cả, còn cố ý vạch trần.

Phương Tri Cẩn ngồi trong góc sô pha bắt đầu im lặng, không nói tiếng nào, nghe người khác châm chọc mình, lại nghe thấy Tạ Kinh Niên thu dọn đồ ra ngoài. Đây đúng là chênh lệch, người ta thì có thể hát bài kết thúc, cậu còn không mở nổi mic. Nhảy tốt thật sự chẳng có bấy nhiêu ưu thế, dù sao thì bọn họ cũng là ca sĩ thần tượng.

Lát sau ba người kia cũng đi, nói là đi dạo phố, dạo cái quái gì mà có thể dạo đến nửa đêm. Phương Tri Cẩn quay đầu nhìn một vòng, phòng khách chỉ còn lại mình cậu, cậu lại mở TV lên xem, còn mù quáng vui vẻ theo.

Đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng la: “Nhỏ tiếng lại đi!”

Lúc này mới nhớ là Hoắc Học Xuyên vẫn còn ở đây, Phương Tri Cẩn tắt TV đứng dậy, cậu đi đến cửa gõ hai cái, sau đó đẩy hé cửa tiến vào. Hoắc Học Xuyên nằm trên giường ôm chăn, còn đeo bịt mắt hình chú hổ nhanh nhẹn (*), cơ bắp nửa thân trên không mặc áo lồ lộ ra ngoài, giống như đang chụp bìa tạp chí vậy.

(*) Chú hổ nhanh nhẹn: 

timg

Phương Tri Cẩn hỏi: “Ban ngày ban mặt mà anh đã ngủ rồi à?”

“Phải, đóng cửa lại giùm, cám ơn.” Hoắc Học Xuyên lại quấn chăn chặt hơn. Phương Tri Cẩn thấy rất thú vị, không chịu đi, còn nói: “Đội trưởng, anh có thể hướng dẫn cho em một chút không? Em phải mở mic.”

Hoắc Học Xuyên nói: “Thôi bỏ đi, cái này còn khó hơn bắt Tạ Kinh Niên không làm màu.”

Phương Tri Cẩn hiểu ngay, vị đồng hát chính này có chút ưu tư rồi, vì thế cậu kéo dài âm “Ồ”, nói: “Vậy em tìm anh Niên giúp, dù sao thì khả năng hát của anh ấy vẫn là giỏi nhất.” 

Hoắc Học Xuyên không còn kiên nhẫn mà phất phất tay: “Mau đi đi, không thì lát nữa không bắt kịp xe buýt đâu.”

Trong căn hộ hoàn toàn yên tĩnh trở lại, nhưng Hoắc Học Xuyên lại ngủ không được, anh tháo bịt mắt nhìn trần nhà ngẩn người, cảm thấy không còn thú vị, mặc một cái áo hoodie vào bắt đầu chơi game.

Chừng ba bốn tiếng sau, cũng đã tới chiều rồi, phòng khách có tiếng động, là Tạ Kinh Niên quay về. Tạ Kinh Niên đi thẳng tới phòng ăn tìm nước uống, uống xong lại rót tiếp một ly lớn về phòng.

Hoắc Học Xuyên không ngước mắt, nói: “Nhanh thế.”

“Đừng nhắc nữa, phiền muốn chết luôn.” Tạ Kinh Niên nằm trên giường giả chết, “Phương Tri Cẩn không phải cũng rất hiểu chuyện sao, biết anh phải luyện hát mà còn chạy tới, cười như một đứa ngốc nhờ giúp đỡ, mở miệng hát một cái lại biến thành tiểu yêu tinh.”

Hoắc Học Xuyên nghe thế rất khoái: “Anh đừng có sỉ nhục tiểu yêu tinh vậy chứ, cậu ta cùng lắm chỉ là một đứa bệnh hấp hối thôi. Sao rồi? Anh hướng dẫn cho cậu ta rồi à?”

Tạ Kinh Niên nói: “Ai mà rảnh đâu, không phải anh về rồi sao, uống miếng nước ăn miếng cơm, buổi tối anh lại tới đó.”

“Thật là không biết giúp người làm niềm vui.” Hoắc Học Xuyên ngừng lại, nét mặt giống như đang suy nghĩ gì đó, sau đó lắc lắc đầu tiếp tục chơi. Ngón tay thon dài gõ gõ bàn phím, ánh mắt dán chặt vào màn hình, nhưng đầu óc lại bay đi nơi khác.

Bị châm chọc cũng không biết nói gì, đi xin anh giúp đỡ lại bị từ chối, mất công chạy tới công ty còn bị đồng đội qua quýt đẩy ra. Phương Tri Cẩn cả ngày tốt bụng dịu dàng, không biết bây giờ đang thấy thế nào.

“Cậu ngẩn ngơ gì đấy, mất hết máu rồi kìa.”

Hoắc Học Xuyên tỉnh táo lại, sau đó offine, anh nhìn đồng hồ đã thấy gần năm giờ, tắt máy thay đồ, không để ý đến Tạ Kinh Niên hỏi anh đi đâu, đội mũ lưỡi trai lên đi ra ngoài.

Trong công ty chỉ có một tầng thuộc về bọn họ, phòng tập nhảy và phòng thu âm ở cùng một tầng, diện tích không bằng một phần ba phòng nghỉ. Phòng thu âm không có người, nhưng lại có vứt một cái áo khoác, là của Phương Tri Cẩn.

Đi đến cửa phòng tập nhảy ở cuối hành lang, bên trong có tiếng bước chân và tiếng nhạc, đẩy cửa ra liền nhìn thấy Phương Tri Cẩn đang tập nhảy trước gương, dưới cằm còn đọng mấy giọt mồ hôi.

“Sao anh lại tới đây?” Phương Tri Cẩn nhìn thấy anh, liền dừng động tác.

Hoắc Học Xuyên đi vào tắt nhạc, không đáp lời cậu: “Theo lý thì lượng hô hấp đã đủ rồi, sao mà cậu hát cứ như bị người ta ngắt đuôi vậy.”

Mặt Phương Tri Cẩn hơi đỏ lên, nhảy nhiều nên bị nóng, “Vậy anh giúp em đi, đừng để người ta ngắt đuôi em nữa.”

Hai người về lại phòng thu âm, Hoắc Học Xuyên mở “Nhân quả tháng Sáu” bảo Phương Tri Cẩn nghe trước, đợi khi nào khí nóng tản đi bớt, tim bình tĩnh lại rồi mới bắt đầu luyện. Phương Tri Cẩn uống nửa ly nước, môi ướt át, mắt sáng long lanh, thỉnh thoảng liếc Hoắc Học Xuyên một cái, còn liếc rất thầm lặng.

Hoắc Học Xuyên bị nhìn đến nỗi mất tự nhiên, hỏi: “Cậu có chuyện gì à?”

“Cũng không có chuyện gì.” Phương Tri Cẩn cười ngọt ngào, nói chuyện nhỏ nhẹ, “Anh đặc biệt tới đây để tập cho em sao? Anh Niên không để ý đến em, em cũng ngại làm phiền anh ấy, nhưng mà em tập một mình lại không biết phải chỉnh sửa thế nào, nên đành đi tập vũ đạo.”

“Lắm mồm thế.” Giọng điệu Hoắc Học Xuyên mềm đi, “Tập phát âm thử đi.”

Phương Tri Cẩn phát hiện thái độ của Hoắc Học Xuyên thay đổi rồi, thừa dịp anh đang mềm mỏng liền mở miệng: “Đội trưởng, ngày mốt quay chương trình, anh có thể giúp đỡ em nữa không.”

“Quay chương trình có gì mà giúp.”

“Có chứ…” Phương Tri Cẩn vẫn còn ngại ngùng, “Ví dụ như là chơi trò chơi hay tương tác gì đó, anh có thể chọn em nè, em muốn cùng một nhóm với anh.”

Hoắc Học Xuyên liếc cậu một cái, đồng ý: “Được rồi.”

Euler và Nguyên Viễn rõ là đã dính lấy nhau rồi, Tạ Kinh Niên và Hoắc Học Xuyên đều là hát chính, cũng luôn đi cùng với nhau, chỉ còn lại Biên Mai Tuyết, Biên Mai Tuyết dí dỏm sẵn rồi, có thể tự tỏa sáng, tính đi tính lại cũng chỉ còn lại mình cậu.

Phương Tri Cẩn mím môi nhưng mắt đầy ý cười: “Cảm ơn anh, Học Xuyên.”

Nếu không phải là giới tính không đúng, anh còn tưởng Phương Tri Cẩn đang dùng mỹ nhân kế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.