Trăm Năm Không Hợp

Chương 28



Biên Mai Tuyết chắc là do mặc sườn xám hở quá nên bị cảm lạnh rồi, vừa kết thúc liền ôm bụng đi tìm nhà vệ sinh, Euler lúc chiều chưa ăn gì, lúc này thì vội vàng: “Có thể ăn cơm được chưa? Bao tử em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

Nguyên Viễn toát đầy mồ hôi vì trang phục quả bưởi, nói: “Đã mấy giờ rồi, về anh nấu mì gói cho em ăn.”

Vừa nói xong liền bị cái gì đó đánh sau gáy, quay đầu lại nhìn thì thấy là Tạ Kinh Niên cầm pick xỏ ngón, Nguyên Viễn cọ khuôn mặt ướt nhẹp mồ hôi vào người Tạ Kinh Niên, nũng nịu nói: “Nếu mà anh dùng cây bass đánh em, là em chết não luôn rồi.”

“Em đúng là thèm đòn mà.” Tạ Kinh Niên giúp Nguyên Viễn cởi dây kéo phía sau, cho cậu giải thoát khỏi bộ đồ quả bưởi, “Bảo em đút anh một miếng em cũng lười, vậy mà lại chịu đi nấu mì cho người khác.”

Đang nói thì Biên Mai Tuyết đi ra, áo choàng thì vắt trên cổ, sườn xám thì kéo xuống hông, phá hỏng hình tượng Phùng Trình Trình, “Ai nấu mì? Nấu cho tôi với, của tôi phải đập ba quả trứng.”

Bọn họ quay về thay đồ, trong phòng trang điểm Phương Tri Cẩn và Hoắc Học Xuyên đã tẩy trang xong rồi, Hoắc Học Xuyên nói: “Nhanh tay nhanh chân lên chút đi, mẹ anh với dì Phương còn đang đợi bên ngoài đó.”

Phương Tri Cẩn vừa tháo vương miện xuống: “Em nhiều phụ kiện lắm không nhanh được.”

“Thôi bỏ đi, cầm đồ đi luôn.” Hoắc Học Xuyên lau mặt sạch sẽ xem giờ, lúc nãy anh đi theo anh Đẩu thay đồ trên xe, nên quần áo vẫn còn trên xe, “Đi thôi, trên đường rồi thay.”

Hoắc Hâm và Phương Phi đợi muốn nản luôn, thấy bọn họ đi tới liền mau chóng mở cửa xe, trên đường về sở nghỉ hưu hai bà mẹ đều vô cùng hồ hởi, cứ luôn lảm nhảm chuyện concert, Phương Tri Cẩn cũng thích thú theo, Hoắc Học Xuyên ngại chen chúc nên lên ghế phụ lái ngồi.

“Về ký túc xá trước, con lấy đồ.”

Hoắc Hâm nói: “Cô giúp việc ở nhà đã làm xong bữa khuya rồi, hôm khác rồi lấy.”

“Tiện đường mà.” Hoắc Học Xuyên cúi đầu chơi điện thoại, sau đó đăng một cái weibo liên quan đến concert, còn đính kèm thêm một tấm ảnh chụp chung cả nhóm. Sau khi đến ký túc xá, một mình anh lên lấy đồ, lúc trước quay phim anh đã làm thân được với đoàn phim bên cạnh, trong đoàn người ta có một con vẹt anh đã nhắm rồi.

Lồng chim treo trên ban công, anh xách lên chuẩn bị xuống lầu, trước khi xuống về phòng ngủ một chuyến, cất mấy cái huân chương đeo trước ngực vào trong ngăn kéo tủ đầu giường, mấy món đồ chơi này đã cộm người anh cả buổi tối rồi.

Đến sở nghỉ hưu, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của canh, Phương Tri Cẩn còn mặc trang phục hoàng tử, cầm bát ngồi xuống cứ như là hoàng tử đang dùng bữa, Hoắc Học Xuyên đưa chim cho ông Hoắc, nói: “Ông ngoại, đừng nói con không có hiếu, màu lông con chim này còn đẹp hơn Mẫu Đơn, cùng một loại luôn.”

“Mày thì biết cái gì, tao đã có tình cảm với Mẫu Đơn rồi.” Ông Hoắc ngoài miệng thì không vừa ý, nhưng trên mặt thì cứ nhìn chằm chằm con vẹt vô cùng thích thú, “Có tên chưa?”

Hoắc Học Xuyên húp hai hớp hết sạch bát cháo: “Tên Quyết Minh Tử gì đó.”

Ông Hoắc lắc đầu, xách lồng chim lên lầu: “Lại còn thảo san hô (*), lằng nhằng, sau này cứ gọi Minh Minh là được rồi.”

(*) Quyết minh tử, thảo san hô: tên các loại thực vật dùng làm thuốc

Ăn xong bữa khuya, Phương Phi chuẩn bị về, hỏi Phương Tri Cẩn: “Con trai, chúng ta về đi? Sáng mai công ty còn họp, hôm nay không thể để con ngủ ở nhà dì Hâm được rồi.”

Phương Tri Cẩn nhìn bát không chớp mắt: “Con không về đâu, con mệt lắm.”

“Không về thì không về, cậu đỏ mặt làm gì.” Hoắc Học Xuyên đúng là thiếu đòn thật mà.

Tim Phương Tri Cẩn run cầm cập: “Tôi húp canh nóng mà.” Đợi phụ huynh đều đi hết, cậu lau miệng lườm Hoắc Học Xuyên, thấy anh đắc ý cười cười, lại tưởng là anh liếc mắt đưa tình.

Hai người về căn nhà đối diện, cũng không mở đèn, lúc mò mò mẫm lên lầu giày da đạp lên sàn nhà kêu rất vang, Phương Tri Cẩn chợt níu lấy cánh tay Hoắc Học Xuyên, giống như sợ làm ồn đến người khác, Hoắc Học Xuyên đột nhiên dừng lại, sau đó bế cậu lên.

“Bù lại tiếc nuối của em ở buổi biểu diễn.”

Phương Tri Cẩn ôm cổ Hoắc Học Xuyên, ngón tay sờ cổ áo quân phục, nói: “Trưởng quan Hoắc, bình thường anh đã rất tuấn tú, tối nay lại còn tuấn tú hơn bình thường.”

Hoắc Học Xuyên nói: “Cám ơn, em cũng hăng hái hơn bình thường đấy.”

“Em còn có thể hăng hái hơn nữa đấy, chỉ sợ anh chịu không nổi thôi.” Phương Tri Cẩn cười một tiếng, sau đó lần mò ngậm lấy vành tai Hoắc Học Xuyên, cậu dùng răng cắn trước sau đó dùng lưỡi liếm, cảm giác cánh tay Hoắc Học Xuyên ôm cậu siết chặt thêm.

Hoắc Học Xuyên không về phòng ngủ, ôm Phương Tri Cẩn lên phòng sách lầu hai, anh đặt Phương Tri Cẩn lên bàn làm việc, sau đó vặn đèn bàn lên. Phương Tri Cẩn thả hai chân, trán tì lên ngực Hoắc Học Xuyên, vừa cởi dây nịt của anh, nói: “Anh không khen em vài câu sao?”

“Khen chứ.” Hoắc Học Xuyên xoa xoa mái tóc Phương Tri Cẩn, “Đẹp hơn William Shakespeare nhiều.”

“Anh dẹp đi.” Phương Tri Cẩn cởi được một nửa rồi thôi, cứ như thế nhìn Hoắc Học Xuyên, sau đó từ từ ngả về sau, nằm lên bàn, “Hoàng tử không thể tự cởi y phục, làm phiền chàng rồi.”

Áo vest dài làm đệm, sơ mi và áo gile bọc lấy thân trên, lộ ra đường cong eo, chiếc quần ngắn đính từng lớp viền hoa cũng chạm tới đầu gối, chỉ lộ ra một đoạn chân, còn lại đều ẩn nấp trong đôi ủng.

Hoắc Học Xuyên lấy điện thoại trong túi ra vứt lên bàn, sau đó cởi áo khoác, cởi xong một tay chống lên bàn, một tay cởi khuy áo của Phương Tri Cẩn, cởi xong ba khuy, Phương Tri Cẩn hơi nâng ngực lên, lại gọi một tiếng “Trưởng quan Hoắc”.

đầu v* hồng nhạt ẩn sau lớp áo sơ mi màu trắng, Hoắc Học Xuyên cúi người ngậm vào miệng, cách áo sơ mi ma sát cái viên nho nhỏ đó, Phương Tri Cẩn căng cứng cả người, sau đó tự mình túm cổ áo giật phăng ra, để Hoắc Học Xuyên “thương yêu” cậu trên thực địa.

Nhấm nuốt trong miệng chưa dừng lại, tay đã mò lên eo đối phương, sau khi bóp ra mấy vết đỏ thì dịch chuyển xuống dưới, sau đó cởi nút thắt nơ bướm trên hông quần. Dưới thân Phương Tri Cẩn lạnh ngắt, quần ngắn và quần lót đều bị kéo xuống chân, cậu dùng sức giãy dụa muốn cởi hẳn ra, nhưng lại bị đánh vào mông.

Hoắc Học Xuyên lật người cậu lại, nói: “Lấy điện thoại, đọc bình luận anh nghe.”

Phương Tri Cẩn như con cá nằm trên thớt, thứ phía trước cọ lên mặt bàn, phía sau thì mông bị nhào nặn, cậu mở điện thoại Hoắc Học Xuyên ra, vào trang của anh xem bình luận, đọc lên: “Dựa vào cái gì mà anh dám làm Tiểu Phương mất mặt, vướng phải một đồng đội như anh đúng thật là nhọ tám đời.”

Vừa dứt lời, trên eo nhận lấy một cái hôn, nụ hôn đó kéo dài xuống dưới, Phương Tri Cẩn vặn vẹo, hoảng hốt muốn nhảy lên: “Chỗ đó không được! Em chịu không nổi…”

Nửa câu sau đã biến thành âm điệu, toàn thân cậu đã bắt đầu tê dại dưới đầu lưỡi của Hoắc Học Xuyên, cái miệng nhỏ phía sau trở nên vừa ướt vừa mềm, cảm giác mút cực kỳ rõ ràng, cậu lại bị đánh một cái, Hoắc Học Xuyên bảo cậu tiếp tục đọc.

“Thấy Phương Phương nhà tui nổi tiếng rồi là tới cọ fame… Trúc mã không phải dùng để lợi dụng như vậy đâu…” Da mặt Phương Tri Cẩn đã đỏ lừ, mồ hôi và nước mắt trộn lẫn vào nhau chảy xuống mặt bàn, “Em không đọc nữa đâu… Fan não tàn không hiểu tình yêu…”

Hoắc Học Xuyên rốt cuộc cũng đè lên, nhẹ nhàng xoa tóc Phương Tri Cẩn, sau đó dán lên môi cậu, thứ ở dưới thân cũng ma sát theo khớp hông cậu, lát sau liền đâm vào thật mạnh.

Mặt bàn gỗ dày nặng bị động tác đâm vào phát ra tiếng vang, thân trên của Phương Tri Cẩn nấp trong lớp áo sơ mi, gile và áo vest dài, thân dưới lại chỉ mang một đôi ủng, quần ngắn đã bị vứt trên sàn.

Hoắc Học Xuyên ghì eo Phương Tri Cẩn, cơ bắp trên cánh tay cũng phình lên, băng gạc bị máu thấm ướt, nhưng nó chỉ càng khiến hai người điên cuồng thêm.

Khi về lại phòng ngủ, Phương Tri Cẩn đã mê man thiếp đi, sau khi tẩy rửa xong xuôi, Hoắc Học Xuyên hôn lên trán Phương Tri Cẩn sau đó tắt đèn quay lại phòng sách.

Áo khoác vẫn còn trên sàn, sau khi nhặt lên anh móc ra một gói nhựa, là gói thuốc đã tịch thu của Nguyên Viễn, lúc về ký túc xá cất huân chương anh đã cầm theo. Lúc trước bên trong có ba viên, bây giờ chỉ còn lại một viên.

Anh cầm điện thoại lên lục danh bạ, tìm một lúc rồi ấn vào, ở bên kia rất lâu mới trả lời: “Xuyên Nhi? Mẹ nó nửa đêm ông còn gọi điện thoại làm gì, tố chất của người trong showbiz kém thật đấy.”

Hoắc Học Xuyên nói: “Nhờ cậu giúp một chuyện.”

Những ngày sau đó ai bận việc người nấy, năm người kia thỉnh thoảng sẽ cùng quay show, Hoắc Học Xuyên thì về đoàn phim, anh là nam hai, đất diễn khá nhiều, nhưng mà vì lịch trình của nam nữ chính nên đoàn phim đang rút ngắn thời gian quay lại, chắc sẽ đóng máy trước thời hạn.

Bộ phim Phương Tri Cẩn thử vai hóa ra không phải là phim truyền hình, mà là điện ảnh, cậu cũng đã thuận lợi vượt qua, trước tiên không nói đến diễn xuất có đạt hay chưa, thật ra bên đầu tư và chế tác từ lâu đã bàn trước với đạo diễn là chọn cậu rồi.

Mục đích rất rõ ràng, mượn dùng nhân khí của cậu.

Điện ảnh thương mại và thần tượng lưu lượng lợi dụng lẫn nhau, anh làm phong phú lý lịch cho tôi, tôi kéo doanh thu phòng vé cho anh, nhưng đó chưa từng là kế sách lâu dài, vì chỉ có thể diễn một vài nhân vật không quá quan trọng, hơn nữa diễn không tốt sẽ bị khán giả chế giễu.

Phương Tri Cẩn ngược lại không có gì lo lắng, vai diễn cậu bé câm của cậu đã đủ chứng minh thực lực rồi, trong thời gian ngắn chắc sẽ không bị tụt dốc, căn hộ chung cư mới mua cũng đã bắt đầu trang trí rồi, tất cả đều rất thuận lợi.

Nhưng mà vào thời điểm cậu đang vạn sự như ý, trang nhất báo giải trí lại bùng nổ tin đồn mới —— Hoắc Học Xuyên và Tôn Vũ đêm khuya lái xe đi ăn, dù trong phim hay ngoài đời tình anh em cũng rất sâu nặng.

Tôn Vũ là nữ chính trong “Tận cùng Bắc Bình”, trong phim là em gái của Hoắc Học Xuyên, trong ảnh phóng viên chụp được Hoắc Học Xuyên chỉ lộ bóng lưng, còn mặt nghiêng của Tôn Vũ có thể nhìn thấy cô đang cười rất vui vẻ.

Trong tiêu đề không nhắc tên phim, chứng tỏ không phải do đoàn phim xào nấu, vậy chỉ có thể là một trong hai người làm ra, cũng có thể là cả hai liên thủ. Phương Tri Cẩn rúc trong sô pha thừ người ra, cậu không gọi cho Hoắc Học Xuyên chất vấn, cũng không đến nỗi quá buồn bực, chỉ là đột nhiên tỉnh táo lại, phát hiện bọn họ cuối cùng rồi cũng gặp phải vấn đề này.

Tình anh em không tính là gì, lúc cần thiết còn sẽ biến thành “tình yêu”.

Tiếng mở cửa vang lên, Euler và Nguyên Viễn ở bên ngoài mới về, còn xách theo rất nhiều túi, Euler đẩy cửa vào nói: “Anh Tiểu Phương, thẻ bạch kim anh cho tiện lợi thật đấy, giảm giá mà cứ như là miễn phí ấy.”

Phương Tri Cẩn tỉnh táo lại, cười nói: “Nhưng cũng không cần phải mua nhiều thế chứ, chưa mặc hết đã ra mẫu mới rồi.”

“Cậu ấy muốn chúc mừng.” Nguyên Viễn nhảy lên sô pha, “Tổng giám nói công ty nhận phim cho cậu ấy rồi, phim niên đại, vai con lai Trung Liên Xô, anh nói xem người cha dòng máu Mỹ của cậu ta có tức chết không, phải rồi, Mai Tuyết cũng sẽ đóng phim đó, vai bạn của nam chính.”

Euler xách túi về phòng thử đồ, trong phòng khách chỉ còn lại Phương Tri Cẩn và Nguyên Viễn, Phương Tri Cẩn khẽ hỏi: “Tiểu Nguyên, đã qua nửa năm rồi, em không nhắc gì với công ty sao?”

Nguyên Viễn nói: “Ban đầu anh cướp vai diễn của em dứt khoát như thế, bây giờ lại quan tâm em à?”

Phương Tri Cẩn cứng họng, hai người chưa từng chính miệng nói chuyện này, thời gian qua lâu cũng tưởng là đã nhạt rồi. Nguyên Viễn nhìn bộ dạng Phương Tri Cẩn, “Chọc anh thôi, vận mệnh tiền đồ của bản thân em, em có thể không để tâm được sao? Tổng giám bảo em đợi thông báo, chắc là đã có dự tính rồi, công ty chúng ta cái gì không nhiều chứ phim thì đầy, em không sợ.”

Nguyên Viễn nói xong vậy mà còn sờ đầu Phương Tri Cẩn, nói một cách thương hại: “Anh vẫn nên quan tâm ‘tình anh em’ của anh Xuyên đi.”

Nhắc tới chủ đề không nên nhắc tới, Phương Tri Cẩn mở tivi lên, tiếp tục thẫn thờ một mình, cứ thế đến gần sáng, Hoắc Học Xuyên từ đầu đến cuối đều không có chút động tĩnh, lúc này cậu mới phát hiện hóa ra cậu đang đợi lời giải thích của anh.

Tắt đèn về phòng ngủ, Biên Mai Tuyết có hẹn với gái đẹp để chúc mừng, cậu cuối cùng cũng có thể ngủ riêng một phòng rồi.

Một đêm mà mơ tới mấy giấc, sáng sớm loáng thoáng nghe thấy ngoài phòng khách có tiếng mở cửa rồi có tiếng chào hỏi, tiếng bước chân ngày càng gần, cửa phòng ngủ mở ra, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra rồi lại nhắm, cảm giác Biên Mai Tuyết tự dưng gầy đi và cao lên rồi.

“Tiểu Phương, dậy rồi à?”

Giọng nói vừa rót vào tai, Phương Tri Cẩn giật mình, lúc mở mắt ra thì Hoắc Học Xuyên đã ngồi ở bên giường rồi, cậu ngồi phắt dậy ôm lấy anh: “Anh đừng có nói tin đồn đó là thật, cả đêm anh bay về để chia tay với em, anh quái lắm, ban đầu nói tỏ tình là tỏ tình, không chừng bây giờ nói kỳ thị đồng tính là kỳ thị đồng tính ngay…”

Hoắc Học Xuyên vuốt ve sau gáy Phương Tri Cẩn: “Anh quay phim cả đêm để đóng máy, ăn bữa khuya cũng không chỉ có Tôn Vũ, còn có hai phó đạo diễn nữa, mười giờ công ty có lên bài thanh minh rồi, những tấm ảnh và tin đồn cũng bị xóa sạch hết rồi.”

Phương Tri Cẩn tưởng là Hoắc Học Xuyên bày mưu tính kế, nói: “Động tác nhanh quá nhỉ.”

“Nhanh thật, còn chưa đợi tới lúc anh đến tìm em.” Hoắc Học Xuyên nắm gáy cậu kéo ra một chút, “Ghép đôi nam nữ chính không phải tốt hơn à? Đáng tiếc nam chính xuất thân chính kịch, độ chủ đề và nhân khí đều kém, cho nên cổ chọn anh, nhưng mà bên đoàn phim đã bảo báo mạng xóa đi rồi, vì bộ phim này sẽ chiếu vào khung giờ vàng đài Trung ương, không thể bị những tin đồn vớ vẩn này dính vào.”

Phương Tri Cẩn hỏi: “Từ từ, chiếu ở đâu cơ?”

Hoắc Học Xuyên nói lại lần nữa: “Đài Trung ương.”

Phương Tri Cẩn đẩy Hoắc Học Xuyên ra rồi lại nằm xuống, còn bọc kín chăn: “Anh đi đi, em ở lại một mình, đài Trung ương… Em còn có thể lấy được giải Diễn viên mới nữa không, cái này còn khiến em bất an hơn cả việc anh nói chia tay với em nữa đó.”

“Đồ khùng.” Hoắc Học Xuyên tức muốn bật cười, sau đó ghém chăn lại cho Phương Tri Cẩn. Anh đứng dậy ra ngoài, định rửa mặt rồi đánh một giấc, lúc đi qua phòng ăn thì tình cờ gặp Nguyên Viễn đang uống nước.

“Anh Xuyên, anh vừa về hả?”

“Ừm.” Hoắc Học Xuyên đi tới ngồi đối diện, trả lời xong cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Nguyên Viễn. Nguyên Viễn tỏ vẻ hoài nghi, đầu ngón tay đang bấu ly nước cũng trắng bệch.

Hoắc Học Xuyên mấy lần mở miệng rồi lại thôi, rất phân vân, cuối cùng hỏi: “Tiểu Nguyên, đó không phải thuốc trợ hứng, đúng không?”

Nguyên Viễn vừa nhắm mắt lại là ướt nhẹp, nói: “Không phải, sau này em cũng mới phát hiện ra.”

“Cậu lại lén lút uống hai lần ——” Hoắc Học Xuyên còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên vang lên. Anh cầm lên nghe, bên kia là người bạn mà lúc trước anh nhờ giúp đỡ.

“Xuyên Nhi, ông lấy thuốc ở đâu ra thế? Đó là ma túy có độ tinh khiết rất cao, dù sao thì tôi cũng kiểm tra giúp ông xong rồi, hôm khác ông mời tôi ăn cơm đấy nhé.”

Cúp điện thoại, Hoắc Học Xuyên cũng không nói tiếp nửa câu sau.

Biểu cảm của Nguyên Viễn bình tĩnh lạ thường, thâm chí còn hơi nhếch khóe miệng, nhưng mà nước mắt trên mặt thì không hề ngừng chảy, liên tục rả rích xuống bàn, cậu khẽ nói: “Em đã nghiện rồi.”

Câu sau càng khẽ khàng hơn: “Đừng nói với anh Niên, em xin anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.